Ác Hán

Chương 82: Cổ Chi Ác Lai

Lưu Vọng có thể nói là bằng hữu duy nhất của Đổng Phi. Cố Ung tuy cùng hắn có chút thân cận, nhưng trong đó mơ hồ vẫn có một khoảng cách, về phần những người khác, hoặc là thân nhân của hắn, hoặc là thủ hạ của hắn, Đổng Phi luôn thường xuyên cảm giác mình là một người cô độc. Mà Lưu Vọng xuất hiện không hề nghi ngờ chính là người làm cho hắn thoát khỏi cảm giác cô độc. Tương giao của hai người cũng không nói là quá dài, nhưng ở trong đó không hề có giả dối với nhau. Đổng Phi không vì Lưu Vọng là thương nhân mà khinh thường, còn Lưu Vọng không phải vì tướng mạo của Đổng Phi mà xa lánh, hai người có thể nói là có rất nhiều điểm chung, có thể nói là nhất kiến như cố (Vừa gặp đã thân).

Đổng Phi hiển nhiên là không thể bình tĩnh cùng với nhẫn nại! Cừu của tỷ tỷ không thể báo là do nhiều nguyên nhân, cho nên hắn có thể nhẫn nại, nhưng nhẫn nại chứ không phải không nhớ, ở trong lòng của Đổng Phi lúc nào cũng mang theo một cổ hoả. Hôm nay hắn ở phía ngoài lại càng không có gì ràng buộc, cừu hận của bằng hữu tốt, hắn thế nào lại không báo? Nếu lúc này vẫn nói cái gì bình tĩnh, nhẫn nại thì hắn sống có ý nghĩa gì? ở trong lòng Đổng Phi luôn có một loại hiệp khí ân cừu khoái ý, hơn nữa làm việc sẽ không ướt át bẩn thỉu. Nếu có quyết định muốn làm thì hắn không có nửa điểm từ chối. Lập tức đứng dậy bố trí, để cho Đổng Thiết cùng với mười người trợ giúp người nhà Lưu Vọng thu thập hành lý, sắp xếp lên xe, tuy rằng tài vật đã bị cướp sạch, nhưng xe cũ thì vẫn còn có. Mà Đổng Phi lại có ngựa cho nên lấy ngựa thay trâu kéo xe. Còn chính hắn thì dẫn mười thuộc hạ cùng với hai mươi con ngựa chuẩn bị đi Tuỳ Dương.

Bốn người Điển Hữu kéo tay áo Đổng Phi, “Thúc thúc, xin mang bọn ta đi theo!”

“Bọn hài tử các ngươi đi làm gì?”

Điển Hữu không phục nói: “Ai nói ta là hài tử? ta tám tuổi đã đi theo túc thúc săn bắn, vẫn tự mình giết chết một đầu lang đấy chứ.” Hài tử này mang theo một cỗ hài khí làm cho Đổng Phi rất thích.

Con cháu họ Điển quả nhiên không có người yếu, mặc dù là hài tử những cũng đã hiển lộ là tài cao gan lớn, như thế này Đổng Phi càng muốn gặp Điển Vi, không phải vấn đề gì khác, chỉ là có thể dạy được hài tử như vậy, thiên hạ bên trong, ngoại trừ Cổ chi ác lai còn có thể là ai? Hắn kéo tay mấy hài tử lại, “ Thúc thúc biết các ngươi đều là vũ dũng hơn người, phụ thân, thúc phụ các ngươi cũng chính là thiên hạ ít có hào kiệt, tương lai của các ngươi tất nhiên sẽ không kém hơn so với hắn. Chỉ là hôm nay các ngươi còn nhỏ, hơn nữa người nhà của Lưu Bá phụ cần phải có người chiếu cố….Các ngươi nhìn xem, Đại nha, Nhị nha, các nàng so với các người còn nhỏ hơn, vẫn còn là nữ hài tử. Là anh hùng không phải là giết người là anh hùng, mà bảo hộ người yếu cũng là trách nhiệm của cường giả, hãy lưu lại chiếu cố các nàng cho tốt, biết không?”

Ba người Điển Hữu tuy niên kỷ còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được lời nói của Đổng Phi. Trong mắt ba người bọn chúng thì Đổng Phi chính là thúc thúc của bọn họ, cùng phụ thân không sai biệt lắm, hơn nữa còn rất lợi hại, chính là nhân vật anh hùng, mà anh hùng hôm nay xem bọn chúng là cường giả, trong lòng có thể nào không kích động? Cường giả , chắc là phải bảo vệ người yếu!

Ba người nhúng tay hành lễ. “Tuân theo mệnh lệnh của thúc thúc, chỉ cần ba người chúng ta còn một hơi thì tuyệt không để cho người khác khi dễ thẩm thẩm cùng tiểu muội.”

“Tốt lắm, chờ cho chuyện này kết thúc, thúc thúc đáp ứng các ngươi, tặng cho các ngươi mỗi người một binh khí tiện tay.”

“Thực sự?”

Đổng Phi nở nụ cười, “Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh!”

Ba người bọn chúng cao hứng vạn phần, nhìn vũ khí trong tay của đám tuỳ tùng Đổng Phi thì ba người đã sớm đỏ mắt, hôm nay Đổng Phi lại đáp ứng bọn họ….

Đổng Phi đi tới trước mặt thê muội của Lưu Vọng, “Chị dâu, Lưu gia tỷ tỷ, chúng ta một khi đã động thủ thì gia sản của Lưu đại ca ở chỗ này cũng không nên lưu lại.”

Thê tử Lưu Vọng gật đầu nói: “Ta cũng biết như vậy, thúc thúc cứ phân phó.”

“Đem tất cả hoả thiêu, tuyệt không lưu một chút đồ vật cho bọn vô liêm sỉ ấy….Sau khi thu thập xong, các vị cùng với tuỳ tùng của ta lập tứ ly khai, chiếu cố tốt bọn nhỏ, đây là cốt nhục của Lưu Vọng đại ca, khi ta ra khỏi trấn thì mấy người đi đến rừng cây ở bờ sông Tuy thuỷ chờ ta. Nếu tin ta thì hãy cùng ta đi Lương Châu, Phi có một miếng ăn thì tuyệt đối không bạc đãi đại tẩu cùng với bọn nhỏ.”

Hai vị phụ nhân của Lưu gia quỳ xuống khóc ròng nói: “Chúng ta nghe theo sự sắp xếp của thúc thúc!”

“Tiểu Thiết, chiếu cố các nàng, nếu có người ý đồ ngăn cản, giết!”

“Vâng!”

“Thành Lễ, dẫn người lên ngựa, cùng đi Tuỳ Dương với ta.”

Thành lễ là đầu lĩnh của đám tuỳ tùng của Thành gia, là người rất nhạy bén, đồng thời cũng là người có thủ đoạn rất độc ác, mà lại là người cực kỳ trung thành.

Nghe được lệnh của Đổng Phi, Thành Lễ đáp ứng một tiếng, lập tức sai người lên ngựa.

Đổng Phi nhảy lên tượng long, đem song chuỳ cắm ở hai bên hông Tượng long, đầu tàu gương mẫu giục ngựa chạy ra khỏi Lưu gia.

Mười một người, hai mươi con ngựa trong bóng đêm lướt đi như bay. Móng ngựa bằng sắt của chiến mã nện vào đường của thị trấn, dẫn đến tiếng động cực kỳ rỗn ra cùng với băng lãnh, những người dậy sớm nghe được thanh âm như vậy bị làm cho hết hồn, không dám thò đầu ra ngoài.

Vệ binh của trấn nhỏ thì ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, lùi ra đứng bên cạnh, nhìn thấy một đám người đằng đằng sát khí lao ra, thẳng cho đến khi tiêu thất trong màn đêm mới dám thở ra một hơi, Rốt cục đã chờ cho đoàn hung thần này đi rồi, không nghĩ tới Lưu gia lại nhận thức được nhận vật như vậy. Ha, chỉ sợ Lý phú hộ bị xui xẻo rồi! Quên đi, chuyện này cùng với ta không quan hệ.

Vệ binh đang muốn lùi vào trong phòng nghỉ ngơi thì đột nhiên có tiếng thê lương gọi.

“Cháy, cháy!”

Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy phía xa trong trấn có một cỗ hoả quang xông lên tận trời, đem nửa thị trấn toàn bộ chiếu sáng.

Có tiếng vó ngựa vang lên, còn có cả tiếng xe ngựa. Hai mươi con ngựa, dắt theo một chiếc xe ngựa từ cuối ngã tư đường chạy nhanh lại.

Có một gã đầu mục tiến lên, vừa định mở miệng hỏi thì đã thấy một con ngựa nhanh như tia chớp phóng lại, người trên lưng ngựa cầm một thanh đao dài hẹp huy đao chặt bỏ đầu của gã đầu mục, máu tươi phún ra, đoàn xe, cùng ngựa nhanh chóng chạy ra khỏi trấn nhỏ.

Lần này không có một gã vệ binh nào dám lên tiếng. Không nói những người này bộ bộ dạng hung thần ác sát, chỉ nói đến nồng đậm sát khí từ trên người tản ra thì biết bọn họ không dễ chọc. Huống chi nhìn thấy trang bị của đám người này, làm cho đám vệ binh xấu hổ muốn tự sát, người ta có trang bị như vậy, mà trên người chúng ta chỉ có mấy miếng ….Da vụn, quả thực là rác rưởi. Nhiều người, nhiều người thì có dùng với rắm, nếu xông ra cũng chỉ có chịu chết? Không sai, bảo mệnh vẫn quan trọng hơn.

Bọn vệ binh tất nhiên có sinh tồn triết học của bọn họ, người nào cũng mắt mở trừng trừng nhìn đoàn ngựa, xe trùng điệp đi qua.

Bây giờ trong trấn đã loạn thành một đoàn, không biết khi nào thì gió nổi lên, gió trợ lửa, lửa mượn uy phong của gió, trong nháy mắt đem phòng xá của một con phố đều đốt cháy hết, mọi người đều xông ra khỏi nhà, khua chiêng gióng trống gọi người cứu hoả.

Một lão nhân thở dài, lẩm bẩm: “Đây là Quỷ hồn nhà Lưu Vọng báo cừu! Bọn họ nhất định trách cứ, khi dó chúng ta vì sao không đi hỗ trợ?”

Mọi người xung quanh lập tức im miệng, không nói được lời nào.

Sáng sớm, Thị trấn Tuy Dương đã mở cổng thành. Đổng Phi nhìn thấy cảnh rộn ràng trong cửa thành, lãnh đạm nói: “Thành Lễ, ngươi mang người thủ ở cửa thành, một khi nghe được trong thành có động tĩnh thì cướp cửa thành, chờ ta đến hội hợp với ngươi.”

“Chủ công, ngài đi một người thì làm sao có thể?”

“Vì sao không thể? Nhớ ngày đó ở Tây Khương hơn mười vạn đại quân cũng không vây được ta, còn Tuy Dương huyện nhỏ bé này có thể giữ ta lại được hay sao?”

Thành Lễ gật đầu, cũng đúng, Tuy dương là một huyện nhỏ, làm sao có thể so sánh được với đám người khương nhân? Hơn mười vạn kỵ binh đều không làm gì được chủ công thì lo lắng làm cái gì?”

“Đã như vậy, chủ công bảo trọng!”

Đổng Phi gật đầu, tay kéo thêm một con ngựa hướng về của thành Tuy dương phóng tới.

Quận binh thủ thành xa xa nhìn thấy Đổng Phi, lập tức quát lớn, “Người nào, nếu không dừng lại, chuẩn bị tiễn!”

“Ta là người mang tin tức của Hà Nam doãn Vương Doãn đại nhân, có việc gấp thông báo Tuy dương huyện uý, bọn ngươi mau tánh ra, nếu không chết cũng đừng trách ta.”

Hà Nam doãn, đây chính là quan lớn nha, đám quận binh đời này nhìn thấy quan lớn nhất là huyện uý của bọn họ. Vương Doãn đại nhân là ai? Chưa từng nghe qua. Bất quá nghe ra thì hình như rất kiêu ngạo….Hơn nữa nhìn trang phục cùng ngựa cưỡi của người này, những tiểu binh như chúng ta cũng chưa từng gặp qua. Cho nên quận binh lập tức tránh ra, một người hai ngựa chạy nhanh vào thị trấn.

Bây giờ ở ngã tư đường đã có không ít người, xa xa thấy Đổng Phi xông lại đều hướng về hai bên đường phố né tránh. Loại chuyện này trước kia Đổng Phi nhìn thấy Đổng Viện làm cũng không ít. Hôm này tự mình làm một chuyện như vậy, mới biết được phóng ngựa như bay làm cho gà bay cho sủa quả nhiên là tuyệt không thể tả, rất là uy phong, bất quá việc cấp bách bây giờ của hắn là tìm được nhà của Lý phú hộ.

Thê tử Lưu Vọng đã nói rõ, Lý phú hộ tên là Lý Vĩnh viễn, đã từng đảm nhiệm qua chức Phú xuân trưởng, cùng với huyện uý Tuy dương là bằng hữu tốt, trang viện của hắn nằm ở đường lớn của Tuy dương, đại môn phi thường cao, cánh cửa màu đỏ thẩm, ngoài của còn có hai tượng đá Tà Thần Thú để trừ tà….A, đối diện với trang viện của Lý phú hộ chính là một tửu lấu do chính Lý phú hộ mở. Cho nên Đổng Phi rất nhẹ nhàng tìm được nhà của Lý phú hộ.

Cửa lớn Lý phú hộ đóng chặt, tửu lầu đối diện cũng chưa mở rộng cửa, phía ngoài của của tửu lâu còn có một chiếc xe, phía trên xe còn đặt một con gà và vò rượu, bên cạnh xe còn có một hán tử ngồi chổm hổm, quần áo rách tả tơi, đầu đội một chiếc mũ cũ. Khuôn mặt nhìn xuống chân, tựa hồ như đang ngủ gật. Chắc là người đưa rượu cho tửu lầu, có thể dậy sớm nên ngủ gục, vì vậy thanh âm của tiếng vó ngựa cũng không làm hắn giật mình tỉnh giấc.

Đổng Phi xuống ngựa, từ trên lưng ngựa rút ra thanh trảm mã kiếm. Hắn đi nhanh lên đến đại môn, dùng trảm mã kiếm ra sức đánh ở cửa đại môn, hán tử ở phía trước tửu lâu cũng chậm rãi ngẩng đầu.

Trời ạ, gia hoả này quả thực rất có tính cách, nói dễ nghe thì được gọi là khôi ngô, uy mãnh; nói khó nghe chính là xấu vô cùng, khuôn mặt màu vàng, ngay cả đồng tử cũng có một loại màu vàng giống như mắt hổ, mang theo một tia ác độc, Đầu báo, mũi sư tử, phía dưới hàm còn có bộ râu màu đen, hắn vừa chứng kiến Đổng Phi gõ cửa thì cũng chậm rãi đứng lên, từ trong tay áo lấy ra một thanh dao găm được giấu trong tay áo.

Thân cao cửu thước, so với Đổng phi còn cao hơn một chút. hắn nhìn thì rất xấu, thế nhưng lại lộ ra một cỗ tử cương liệt khí. Nếu Đổng Phi lúc này quay đầu nhìn lại thì hắn sẽ nhớ đến một người. Đáng tiếc Đổng Phi giờ này chỉ chú ý động tĩnh phía sau đại môn.

Phía sau cửa có thanh âm truyền đến: “Ai? Sáng sớm có chuỵện gì?”

“Nói cho Lý Vĩnh Viễn, Cự đầu cho người mang thư đến, có chuỵên tình cần bẩm báo.”

Nếu Lý Vĩnh Viễn là người của Thái bình đạo thì nhất định sẽ hoang mang chạy ra nghênh tiếp. Nếu như không phải thì chắc còn có ẩn tình. Đổng Phi có một loại dự cảm: Thái bình đạo điên cuồng vơ vét của cải thì chỉ có thể bọn họ đã sắp tạo phản.

Từ phía trong cửa truyền đến một trận bước chân, theo sau là tiếng đại môn mở ra, một trung niên nam tử từ phía trong đi ra, lớn tiếng hỏi: “Tiên sư ở đâu, tiên sư ở đâu?”

Chứng kiến được Đổng Phi thì trung niên nhân kia ngẩn ra. Đổng Phi không đợi cho hắn hiểu được, quát lên một tiếng: “Lý Vĩnh Viễn?”

Lý Vĩnh Viễn theo bản năng trả lời: “ Đúng vậy….”

Lời còn chưa dứt thì chỉ thấy Đổng Phi rút ra trảm mã kiếm, hầu như cùng với một thời gian thì phía sau cũng truyền đến một thanh âm giận dữ: “Lý Vĩnh Viễn gian tặc, gia gia đợi ngươi đã lâu, để mạng lại cho ta!”

Một đạo nhân ảnh xông lên, cùng lúc đó trảm mã kiếm ở trên không xuất hiện một đạo vùng cung kỳ dị chém thẳng xuống.

Phốc! Huyết quang bắn ra.