Bên trong thư dùng văn từ hoa mỹ kể ra nỗi tưởng niệm của Tào Tháo với Đổng Phi từ sau lần từ biệt tại Huỳnh Dương.
Đổng Phi đặt thư xuống, mắt khép hờ, hình như là đang trầm tư, lại hình như là đang ngủ, không nói được một lời.
Trần Quần nôn nóng:
- Đại đô đốc, Quần đã nói rõ mục đích đến đây, không biết đại đô đốc quyết định thế nào?
- Việc này hả. . . Trường Văn, ngươi một đường cũng vất vả rồi, không nên gấp gáp. Ta đã sai người thiết yến, chúng ta. . .
- Đại đô đốc, Quần phụng mệnh đến đây, lúc này lấy quốc sự làm trọng. Trước đây đã làm lỡ không ít thời gian. Tiệc rượu thì không cần đâu.
Đổng Phi thờ ơ ném lá thư lên bàn, kéo dài giọng nói:
- Trường Văn, chuyện này quan hệ trọng đại, sao có thể thoáng cái nói rõ được? Hơn nữa, có một số việc ngươi cũng không làm chủ được, vậy thì có gì mà nói chuyện?
- Ý của đại đô đốc là . . .
- Bảo Mạnh Đức đến đây đi, có một số việc, vẫn nên đối mặt mới nói rõ ràng hơn. Ngươi xem thế nào?
Trong lòng Trần Quần bừng lửa giận!
Đổng Tây Bình, ngươi cũng quá không khách khí rồi đấy. Nói thì rất đơn giản, bảo chủ công nhà ta qua đây nói chuyện với ngươi? Vấn đề là, chủ công nhà ta qua đây rồi, ngươi còn có thể thả hắn đi sao? Mặc dù nói cò kè mặc cả, nhưng cũng không thể như vậy được.
Nhưng mà trong lòng có lửa vẫn không thể phát tiết.
Dù sao hơn mười vạn nhân mã tại kinh triệu còn phải dựa vào người này lên tiếng mới có thể sống mà rời khỏi.
- Đại đô đốc, như vậy có phải không tốt lắm hay không?
Đổng Phi cười:
- Trường Văn, ngươi cũng thấy đấy, hiện tại ta bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều có rất nhiều việc ta phải xử lý, thật sự là không rảnh được. Bằng không ta sẽ đến Huỳnh Dương nâng cốc đàm luận với Mạnh Đức rồi, cũng không cần phiền phức ngươi truyền lời. . . Như vậy đi, nếu Trường Văn huynh không làm chủ được, vậy trở lại hỏi xem, ta cùng với Mạnh Đức lúc quen biết cũng là lúc xuống dốc, nếu không phải tạo hóa trêu người, thực không muốn là địch với hắn. . . Ha ha, Trường Văn huynh, xin thứ cho Phi không tiễn xa rồi!
Nói chưa được hai câu Đổng Phi đã muốn tiễn khách rồi!
Trần Quần nghẹn một bụng tức, nhưng cũng không làm gì được Đổng Phi.
- Đã như vậy, ta sẽ đúng sự thật bẩm báo với thừa tướng.
Nói xong hắn phất tay áo rời đi. Đổng Phi vẫn cười ha ha tiễn Trần Quần ra ngoài đại trướng, nhìn hắn dẫn người cưỡi ngựa rời khỏi.
Sau đại trướng, Bàng Thống chạy ra:
- Sao hả Đổng đại ca. . . Tên kia có bị tức đến hộc máu không?
Đổng Phi nhíu mày, nhỏ nhẹ nói:
- A Sửu, ta làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?
- Ha ha, có cái gì mà quá với đáng. Tuy nói Đổng đại ca và Trần Quần từng quen biết, nhưng hiện giờ là hai nước giao phong, vốn chính là ngươi lừa ta gạt. Chỉ xem ai có thể lừa gạt được ai. Ta phỏng chừng lần này sẽ hù hắn không nhẹ.
Bàng Thống vừa cười vừa nói.
Nhưng Đổng Phi không cười nổi. Ngược lại y có vẻ rất uể oải, vỗ vai Bàng Thống, sau đó xoay người đi vào đại trướng. . .
*****
Tháng giêng, Trường An.
Đã nhập xuân, khí trời mỗi ngày một ấm hơn, hàng liễu bên bờ cầu Bá cũng trở nên xanh hơn, khẽ chập chờn trong gió xuân.
Lưu Biện đang nhắm mắt đả tọa trong phật đường ở Vị Ương cung.
Đã hơn một năm khổ tu phật pháp, đã có thể sử dụng tiếng Thiên Trúc để tụng niệm tâm kinh một cách thuần thục. Tâm kinh này quả nhiên rất lợi hại, bao nhiêu chuyện phiền não theo thanh âm tụng kinh đều trôi đi hết, lúc này trong lòng chỉ còn lại có phật.
Tụng Tâm kinh xong Lưu Biện đứng dậy.
- Dương Khiêm!
- Có nô tài!
Một hoàng môn từ ngoài phật đường đi vào, tất cung tất kính hành lễ với Lưu Biện:
- Vạn tuế, không biết ngài có gì phân phó?
- Phía Lạc Dương có tin tức mới gì không?
Dương Khiêm tuổi chừng 40, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra vẻ tuấn tú khi còn trẻ của hắn. Hiện giờ Lưu Biện leo lên hoàng vị, thái giám cung nữ trong cung cũng không ít, nhưng hắn chính là lão thái giám tin tưởng ở trước mắt.
Nghĩ năm đó, cữu cữu dìu hắn leo lên hoàng vị, lão thái giám này đã ở bên người.
Khi Trương Nhượng cưỡng ép Lưu Biện, Dương Khiêm ở trong Trường Nhạc cung hầu hạ Hà thái hậu, sau đó lại theo mẫu tử hắn đi Tây Vực. Cái gọi là trung thành và tận tâm cũng không gì hơn cái này. Một người ngũ thể không được đầy đủ có thể có tình nghĩa như vậy đã đủ rồi.
Dương Khiêm cung kính trả lời:
- Vạn tuế, hai ngày này đại đô đốc không có tin tức gì mới, bằng không nô tài nhất định có thể nghe được. Hai lỗ tai này của nô tài rất thính, chỉ cần có bất luận biến động nhỏ gì, nô tài nhất định lập tức thông tri vạn tuế.
Lưu Biện 'a' một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Đồ Trừng tại Thanh Lương Tự chủ trì phật sự, hôm nay không có ở trong cung. Mà Đồng Uyên Đặng Triển, hai vị sa môn hộ pháp Lưu Biện chỉ để lại Đồng Uyên ở trong cung. Mặc kệ nói thế nào, Đồng Uyên này là lão sư của Hạ Hầu Lan. Lưu Biện rất tín nhiệm hắn. Về phần Đặng Triển, cũng không thể nói rõ thích hay không, dù sao thì Lưu Biện cứ cảm thấy người này cái tâm công lợi quá mạnh.
Hôm nay tâm tình của hắn rất không tốt, bởi vì Hạ Hầu Lan đã bị giam giữ trong Đỗ Bưu bảo hơn nửa năm.
Sau khi Đạp Bạch quân xuất quan, Hạ Hầu Lan đã bị Đổng Phi đuổi về Trường An. Vốn Lưu Biện muốn đặc xá tội cho hắn, nhưng Hạ Hầu Lan cũng không biết là ăn phải thuốc gì, chết sống không đồng ý, nói cái gì tội đáng chết vạn lần, tội không thể tha.
Theo chiến cuộc Lạc Dương mở màn, trong lòng Lưu Biện càng cảm thấy bất an hơn.
Hắn không biết sau này Đổng Phi trở về sẽ xử trí Hạ Hầu Lan ra sao. Hắn không hy vọng Hạ Hầu Lan chết, cũng không muốn nghịch ý của Đổng Phi. Mặc kệ nói nào, trận đại chiến này chung quy là dựa vào Đổng Phi lấy thể diện về cho hắn.
"Trẫm không phụ khanh, khanh cũng không phụ trẫm. . . Lời thề năm đó, trẫm nhớ kỹ trong lòng, nhưng không biết. . ."
Nghĩ tới đây, Lưu Biện khẽ thở dài. Bất tri bất giác hắn đi cùng Dương Khiêm đã đi tới hậu cung.
Dương Khiêm rất thức thời dừng ở ngoài điện.
Trong cung điện đốt 36 cây nến to như cánh tay trẻ em, mái vòm treo dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng êm dịu.
Một mỹ phụ đang ngồi ngay ngắn trên ghế gấm, quay về gương đồng đờ ra.
Mỹ phụ này nhìn qua nhỏ tuổi hơn Lưu Biện, có dị quốc phong tình rất rõ ràng. Nàng vốn là nữ nhi của Đại Nguyệt Thị vương được Lưu Biện phong làm mỹ nhân, mọi người trong cung tôn xưng nàng là Nguyệt Mỹ Nhân, cũng rất được Lưu Biện sủng ái.
Đến nay, Lưu Biện vẫn chưa lập hoàng hậu.
- Hoàng thượng, ngài làm sao thế? Vì sao rầu rĩ không vui?
Lưu Biện gượng cười:
- Không có gì, chỉ là lo lắng cho chiến cuộc Lạc Dương. Đã kéo dài một năm, trẫm có chút lo lắng cho bách tính Quan Trung nếu tiếp tục như thế, sợ là sẽ không chịu đựng được. Đổng khanh gởi thư nói là đã chuẩn bị hoà đàm với Tào Tháo, không biết kết quả ra sao.
Nguyệt Mỹ Nhân tuy là dị tộc nhưng ở trong hoàng cung cũng lâu, há có thể không biết tâm tư của Lưu Biện.
- Hoàng thượng, ngài có phải lo lắng cho Hạ Hầu tướng quân?
- Ha ha, mỹ nhân cũng đã nhìn ra à? Trẫm quả thật có chút lo lắng. . . Lần này Hạ Hầu tướng quân lĩnh binh có thể nói là thảm bại. Nếu không có Đổng khanh kịp thời tương cứu, hắn. . . Luận tội, hắn phải giết! Nhưng trẫm có thể nào nhẫn tâm được chứ? Nhưng nếu như Đổng khanh không chịu tha cho hắn, trẫm cũng không có cớ ngăn cản. Hơn nữa bản thân Hạ Hầu Lan cũng không chịu tha thứ cho bản thân.
Nguyệt Mỹ Nhân nói:
- Hoàng thượng, không phải là thần thiếp nói ngài. . . Đổng khanh, Đổng khanh. . . Là ngài lớn, hay là Đổng khanh lớn?
- Cái này?
- Mấy ngày trước thiếp đến Thanh Lương tự lễ Phật, từng nghe Đồ Trừng quốc sư nói, Đổng gia tử hiện giờ tại Trường An hoành hành ngang ngược, rất không coi hoàng thượng ra gì. Lần này nếu không thể bảo toàn Hạ Hầu tướng quân, như vậy thể diện của hoàng thượng ngài có còn không?
Lưu Biện nhíu mày:
- Mỹ nhân, nàng đừng có nói bậy. Đồ Trừng cũng chỉ là nghe bóng nghe gió. Việc của Đổng Sóc Đổng Hựu ta cũng nghe nói qua. Tiểu hài tử mà, khó tránh khỏi hoạt bát hiếu động, đánh nhau với người ta cũng là việc thường tình, sao lại liên hệ với hoành hành ngang ngược được? Mà hai đứa nó đánh cũng toàn là du côn trong thành, đánh rồi thì thôi.
- Nhưng, trong thành toàn là. . .
- Mỹ nhân, hôm nay nàng nói nhảm hơi nhiều rồi đấy!
Lưu Biện sầm mặt xuống, vung tụ bào:
- Chớ có cho là trẫm không biết. Phụ thân nàng và người Quý Sương âm thầm cấu kết, thời gian trước còn định buôn lậu ngựa vào Quan Đông, bị Lý hầu khám phá. Bọn Quan Đông là ai? Tất cả đều là loạn thần tặc tử, phụ thân nàng buôn ngựa cho Quan Đông là có ý gì?
- Vạn tuế thứ tội. . .
Nguyệt Mỹ Nhân sợ đến tái mặt, quỳ gối trên mặt đất, nửa ngày không dám nói lời nào.
Lưu Biện thở dài:
- Mỹ nhân, lòng của Đổng khanh trẫm rất rõ ràng. Trẫm không phụ hắn, Đổng khanh cũng nhất định sẽ không phụ trẫm.
Một câu nói cuối cùng hình như là tăng thêm lòng tin cho mình.
Lưu Biện bước ra khỏi cung điện:
- Dương Khiêm, ngươi lập tức cầm ý chỉ của trẫm, đến Lạc Dương. . .Nói là, trẫm muốn đặc xá Hạ Hầu Lan.
- Nô tài tuân chỉ!
******
Trên Đại Phi sơn (nay là phía đông Tuấn Huyền Hạc Bích Hà Nam), đón xuân hoa nở.
Trong [Thượng thư - Vũ Cống] từng có ghi lại: đông quá lạc du, chí vu đại phi. Tương truyền, khi Đại Vũ trị thủy Đại Vũ trị thủy từng lên Đại Phi sơn, vì vậy nơi này có nhiều danh nhân đến thăm.
Đại Phi sơn này là nơi chuyển hướng của Hà Thủy, nam chảy ra Lê Dương tân, bờ bên kia chính là Bạch Mã tân, là nơi xung yếu ở phía nam bắc Hà Thủy.
Nơi đây núi non chọc trời, sơn thế kỳ lạ, cảnh tượng cao chót vót. Giữa sơn lâm có ma nhai bi khắc, tùng bách sắp hàng hai bên đường, quanh co sâu hun hút.
Dưới chân núi có suối nhỏ vờn quanh.
Chính xác ra, ở đây hiện giờ thuộc về vùng hòa hoãn giữa Đổng Phi và Tào Tháo.
Đứng trên đỉnh núi có thể quan sát Toàn Môn quan.
Trời trong nắng ấm, Tào Tháo dưới sự hộ vệ của Hứa Chử và Tào Bành lĩnh ba nghìn Hổ Kỵ xuất phát từ Huỳnh Dương, đi thẳng đến Đại Phi sơn.
Rất xa, đã thấy một đội thiết kỵ canh giữ ở sơn khẩu.
Cờ xí đã cho thấy lai lịch của đối phương, chính là Cự Ma Sĩ dưới trướng Đổng Phi.
Bùi Nguyên Thiệu Mạnh Thản tiến lên chắp tay hành lễ:
- Xin hỏi có phải là Tào thừa tướng ở phía trước? Bùi Nguyên Thiệu (Mạnh Thản) phụng mệnh đại đô đốc chờ ở đây đã lâu.
Hai người này...không tệ!
Võ nghệ của Tào Tháo không cao, nhưng ánh mắt hắn cũng rất sắc bén, liếc mắt đã nhìn ra võ nghệ của hai người Bùi Nguyên Thiệu không kém.
Có điều hiện giờ hắn cũng không có lòng hâm mộ như năm đó.
Chí ít hai người này so sánh với Hứa Chử Tào Bành thì còn xa mới đủ.
Tào Tháo thản nhiên cười:
- Không ngờ là ta hẹn đại đô đốc, nhưng đại đô đốc lại nhanh chân đến trước, vị miễn có vẻ nóng ruột rồi.
Bùi Nguyên Thiệu trả lời:
- Cũng không phải đại đô đốc nóng ruột, chỉ là nghe người ta nói mặt trời mọc và trăng tròn ở Đại Phi sơn rất có phong tình. Vì vậy hôm qua đại đô đốc một mình đăng sơn, nói muốn uống rượu ngắm trăng, thuận tiện xem cảnh mặt trời mọc tại Đại Phi sơn trong truyền thuyết.
- Ồ?
Tào Tháo ngẩn ra, xấu hổ cười:
- Đại đô đốc còn có nhã hứng như vậy sao?
Từ khi Trần Quần trở lại Huỳnh Dương, nói cho Tào Tháo tất cả những gì hắn thấy ở Yển Sư, đồng thời đem thái độ của Đổng Phi đúng sự thật báo cáo.
Ngay từ đầu Tào Tháo cũng cực kỳ tức giận.
Nhưng vừa nghĩ, nếu như Đổng Phi thật sự có năng lực như vậy, việc hoà đàm sợ sẽ có chút phiền phức.
Do dự thật lâu, Tào Tháo cuối cùng quyết định hoà đàm với Đổng Phi. Tuy nhiên hắn vẫn chưa tự thân xuất mã, mà phái đám người Lỗ Túc ra mặt tại Toàn Môn quan. Bên Đổng Phi cũng không có động tác gì quá lớn, mà phái Bàng Thống ra chủ trì hoà đàm.
Lỗ Túc này và Bàng Thống đều là nhân kiệt một đời.
Một người muốn nhanh chóng đạt thành hoà đàm, một người lại cò kè mặc cả, hình như không thèm để ý chút nào.
Vấn đề lớn nhất trong hòa đàm chính là ở chỗ hơn 10 vạn nhân mã tại Lạc Dương. Bàng Thống kiên trì muốn giữ lại những người này, mà Lỗ Túc thì yêu cầu Bàng Thống thả ra những người này. Dù sao, hơn mười vạn nhân mã có lẽ đối với Quan Trung cũng không đáng là gì, nhưng với Tào Tháo lại cực kỳ quan trọng.
Tào Tháo hiện giờ cũng không phải là Tào thừa tướng dùng trăm vạn hùng binh trong diễn nghĩa kia.
Mặc dù chiếm cứ tam châu, nhưng tam châu này lại là ba châu quận có chiến tranh nghiêm trọng nhất vào lúc Hoàng Cân chi loạn.
Đại chiến kéo dài, khiến cho tam châu đất rộng người thưa.
Mặc dù sau đó trải qua sự thống trị của Tào Tháo, tình huống đã có chuyển biến tốt hơn, nhưng hơn mười vạn binh mã lại vứt đi cũng không xong.
Vì vậy, hòa đàm bị đình chỉ. . . Hơn nữa ngừng tới gần một tháng.
Vốn Tào Tháo cũng có ý muốn kéo dài thời gian với Đổng Phi, nhưng vào cuối tháng lại truyền đến một tin tức mà hắn rất không muốn nghe được.
Lưu Bị lén quay trở về Từ Châu, cũng liên hợp với Lưu Biểu, hai người huy 15 vạn đại quân từ Cửu Giang, Giang Hạ đánh vào Giang Đông. Tôn Sách mặc dù dũng mãnh, Trần Đăng tuy có trí, nhưng Lưu Biểu Lưu Bị hai người liên thủ, vẫn có vẻ không cản được.
Trong quân Lưu Bị võ có Quan Vũ Văn Sửu có thể địch Tôn Sách.
Văn có Hứa Du Tư Mã Lãng, lại thêm một Tự Thụ sau khi trải qua khuyên bảo đã đầu hàng Lưu Bị, thực lực của quân Từ Châu càng hùng mạnh.
Mà trong tay Lưu Biểu cũng có hùng binh, hai bên giáp công khiến cho Tôn Sách đầu đuôi đều khó, Dự Chương Hoa Hâm dẫn đầu tạo phản.
Đại sự như vậy Tào Tháo có thể nào không cảm thấy lo lắng. Hắn không sợ Lưu Biểu, nhưng quả thực có phần sợ hãi Lưu Bị.
Nếu như để hắn có được Giang Đông, như vậy cuộc sống của Tào Tháo càng không dễ chịu.
Vì vậy Tào Tháo lập tức gửi thư cho Đổng Phi, yêu cầu gặp mặt đàm phán với y, đồng thời lựa chọn Đại Phi sơn làm nơi gặp mặt.
Nghĩ Đổng Phi đã đến sớm hơn...
- Đại đô đốc có một mình thôi hả?
- Không mang một binh một tốt.
Tào Tháo trầm ngâm một chút:
- Hứa Chử Tào Bành, hai ngươi lĩnh Hổ Kỵ chờ ở ngoài núi, không được tự ý xảy ra xung đột với người khác.
- Chủ công, ngài đi một mình, chẳng phải nguy hiểm sao?
Đúng vậy, cực kỳ nguy hiểm ấy chứ!
Mặc dù nói Đổng Phi cũng chỉ có một mình, nhưng Đổng Phi là ai? Vô địch đại tướng quân, Tây Vực bạo hổ nổi tiếng thiên hạ.
Nếu như y muốn bất lợi đối với Tào Tháo, đừng nói một Tào Tháo, mười Tào Tháo cũng sống không được.
Nhưng Tào Tháo lại thản nhiên cười:
- Các ngươi đừng nói năng lung tung, nếu Đổng hầu như các ngươi suy nghĩ, y cũng không thành được cục diện như hôm nay.
Bùi Nguyên Thiệu nở nụ cười:
- Đại đô đốc cũng nói, thừa tướng nhất định sẽ đi một mình.
- A?
Tào Tháo vui vẻ:
- Sao Đổng hầu lại chắc chắc như vậy?
Bùi Nguyên Thiệu nói:
- Tiểu tướng cũng từng hỏi, đại đô đốc nói: đơn giản là thừa tướng ngài là Tào Tháo, nhiêu đây cũng đủ rồi.
- Bởi vì ta tên Tào Tháo?
Tào Tháo đầu tiên là ngẩn ra, sau một lát hắn cất tiếng cười to:
- Người hiểu ta, Đổng Tây Bình. . . Người hiểu ta, Đổng Tây Bình!
Vừa nói hắn vừa bước lên núi.
Tại giờ khắc này, Tào Tháo mơ hồ có một loại cảm giác: ngày hôm nay gặp mặt Đổng Phi nói không chừng sẽ trở thành giai thoại thiên cổ!