Gió bấc đang mạnh!
Bất tri bất giác, Đạn Hãn sơn đã bước vào cuối mùa thu, khí trời cũng từ từ trở nên lạnh hơn, lạnh cắt da cắt thịt rồi.
Trong đại trướng của Hạ Tề đón tiếp hai vị khách.
Hai nhân vật này cũng không thường, một người là thái thú quận Vọng Bắc Phí Ốc, một người chính là lão sư của Phí Ốc, Hoàng Thừa Ngạn. Sống ở tái bắc đã lâu, trong thời gian một năm đây gần Hoàng Thừa Ngạn còn đặc biệt đến Tây Vực một chuyến.
Mục đích là bái phỏng Lưu Hồng, bởi vì Lưu Hồng đã già rồi, bất luận là ở tinh thần hay là trên thân thể đều không thể so được với Hoàng Thừa Ngạn. Hai người này đều tinh về toán học, một người am hiểu thuật cơ tạo, người còn lại thì tinh thông thiên văn địa lý.
Mà chuyến này của Hoàng Thừa Ngạn là đáp ứng lời mời của Lưu Hồng.
Ở lại Hán An thành hai tháng, Hoàng Thừa Ngạn đàm luận rất nhiều chuyện với Lưu Hồng, trong đó cũng bao gồm cái nhìn về Đổng Phi, cùng với tình huống hiện nay của giang sơn Hán thất. Lưu Hồng có vẻ rộng lượng, không hề để ý tới tương lai của Hán thất.
- Từ xưa đến nay, không có vương triều trường cửu. . .Hạ vong Thương hưng, tới Chu cũng chỉ trăm năm. Mặc dù Chu có giang sơn xã tắc 800 năm, nhưng trong 800 năm cũng phân phân hợp hợp, chiến loạn không ngừng. Bạo Tần quét ngang lục quốc, lại chỉ 20 năm. Từ Cao Tổ hoàng đế lên ngôi, Vương Mãng soán vị, Quang Vũ trung hưng. . . Nay đã có 400 năm.
Lưu Hồng rất điềm tĩnh nói:
- Về phần tương lai, Hán thất này có thể tồn tại bao lâu, hà tất phải quá mức lưu ý? Khi nào nên tồn tại, tự nhiên sẽ tồn tại; khi nào nên diệt vong, ai cũng không thể ngăn cản. Lại nói thiên hạ này, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, vốn là việc cực kỳ bình thường. Người đến cái tuổi như ta hiện giờ, cũng đã nhìn ra rất nhiều chuyện.
- Nhưng mà. . .
- Hoàng lão đệ, ta biết ngươi muốn nói cái gì. Tất cả những chuyện Tây Bình làm hiện giờ chẳng qua cũng chỉ đi theo đạo lý này thôi. Nếu có một ngày, nó thực sự chiếm giang sơn Hán thất, ta cũng sẽ không trách nó. Ta biết, lấy tính cách của nó, cuối cùng sẽ cho Lưu thị ta một tông, để lại một đường sinh cơ. Cho nên, nên tới sẽ tới, hà tất phải cố ngăn cản?
Hoàng Thừa Ngạn cũng không nói gì!
Người ta là tông chính Hán thất đường đường còn có thể thấy rõ như vậy, bản thân thì thế nào?
Lưu Hồng mời Hoàng Thừa Ngạn đến đây chính là muốn giao bản chỉnh sửa [Cửu Chương Số Học] mà hắn đã hao hết tâm huyết cả đời nghiên cứu ra giao cho Hoàng Thừa Ngạn. Thứ này, ngươi nhất định phải giao phó đúng người, mà Hoàng Thừa Ngạn trong mắt Lưu Hồng không thể nghi ngờ là nhân tuyển cực kỳ thích hợp. Càng quan trọng là bên trong có một số vấn đề còn cần Hoàng Thừa Ngạn kiểm tra và bổ sung.
Hoàng Thừa Ngạn cũng rất trịnh trọng đáp ứng thỉnh cầu của Lưu Hồng, đồng thời bảo đảm, một khi [Cửu Chương Số Học] này hoàn thành nhất định sẽ giao đến tay Đổng Phi. Việc này cũng xem như đã tháo bỏ một gánh nặng trong lòng Lưu Hồng.
Ở Hán An thành mấy tháng, Hoàng Thừa Ngạn lại trở về quận Vọng Bắc.
Hắn viết một phong thơ cho Bàng Đức Công, mời Bàng Đức Công đứng ra giải trừ hôn ước giữa Gia Cát Lượng và Hoàng Nguyệt Anh, sau đó lại mời Bàng Đức Công tới quận Vọng Bắc. Về phần Bàng Đức Công có tới hay không thì đó là chuyện của hắn, không có quan hệ với Hoàng Thừa Ngạn.
Thái độ của Lưu Hồng có ảnh hưởng không nhỏ với Hoàng Thừa Ngạn. Mọi việc nên đi theo đại đạo, nên cái gì thì cái đó. . .Cứ để thuận theo tự nhiên đi!
Lần này hắn và Phí Ốc tới Đạn Hãn sơn là muốn cùng Hạ Tề đàm luận một chuyện khác cực kỳ quan trọng.
Hoàng Thừa Ngạn yêu cầu lý giải tình huống sử dụng cụ thể của Tây Bình nỗ, tuy có số liệu Tướng Tố doanh cung cấp nhưng rõ ràng không đủ.
Mà Phí Ốc thì sao, đến đây là vì chiến sự đã kéo dài gần một năm này.
- Công Miêu, trận đại chiến này đã kéo dài thời gian quá lâu, mặc dù Khất Hoạt quân chưa có hành động gì, nhưng mỗi ngày tiêu tốn rất nhiều tiền lương, Vọng Bắc quận đã có phần không gánh nổi. . . Ta chỉ muốn biết, bên ngươi còn muốn tiếp tục bao lâu?
Trong Khất Hoạt quân có rất nhiều nô binh, khi không có chiến sự là lực lượng sản xuất cực kỳ quan trọng của quận Vọng Bắc.
Nhưng hiện giờ trận đại chiến Lạc Dương này cơ hồ đã lan tràn hơn phân nửa xã tắc, khiến cho việc sản xuất ở quận Vọng Bắc cũng nhận được ảnh hưởng. Hắn nhất định phải biết rõ, tình huống này còn phải tiếp diễn trong bao lâu, sau đó mới có thể làm ra hành động tương ứng.
Hạ Tề rất bất đắc nói:
- Chủ công đã quyết tâm đòi lại thể diện này cho thánh thượng. Chiến sự Lạc Dương một ngày không kết thúc, Khất Hoạt quân sẽ không thể giải tán. Về phần bao lâu thì phải xem ý của chủ công. Chỉ cần chủ công ra lệnh một tiếng, ta có thể trong 100 ngày đánh hạ cả U Châu. Nhưng không có mệnh lệnh của chủ công, ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phí Ốc ra vẻ khó xử vỗ gáy, lâm vào trầm tư.
- Tướng quân, ngoài doanh có sứ giả Trường An đến, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến tướng quân!
- A!
Đám người Hạ Tề vội vàng đứng lên:
- Mau mau cho mời.
Chỉ chốc lát thấy một nam tử thon gầy đi vào đại trướng. Vóc người hắn không cao, nhưng rất có dáng vẻ. Khi thấy Phí Ốc thì khẽ sửng sốt, liền nhoẻn miệng cười:
- Phí thái thú ở đây, Càn đỡ phải đến Đạn Hãn sơn. Công Miêu, luôn trùng hợp nhỉ?
- Là Tử Dực à!
Hạ Tề và Phí Ốc đều nhận ra người này, liền tiến lên chào hỏi.
Hoàng Thừa Ngạn vẫn còn đang ngồi, đang cầm bản mô tả sử dụng của Tây Bình nỗ Hạ Tề đưa cho hắn, trầm ngâm không nói.
Tưởng Cán hiện giờ quan Trung thư lệnh giám điện Thừa Minh, nếu dùng giải thích của hậu thế thì chính là chủ nhiệm văn phòng. Phụ trách xử lý các loại tấu chương, thuộc về trợ thủ của Trần Cung. Hắn đột nhiên tới nơi này, sợ là sắp có đại sự xảy ra.
- Tử Dực, một đường phong trần, nhưng từ đâu đến đây?
Tưởng Cán cười nói:
- Nghiệp Thành!
- A?
- Ta vốn làm việc tại Nghiệp Thành, được mật lệnh của chủ công, có chuyện quan trọng cần báo.
Nói rồi Tưởng Cán nhìn thoáng qua Hoàng Thừa Ngạn.
- A, các ngươi nói chuyện đi. Ta hơi mệt!
Hoàng Thừa Ngạn là ai, sao lại không hiểu ý nghĩa trong cái liếc mắt của Tưởng Cán.
Mà Hạ Tề và Phí Ốc cũng không ngăn cản. Dù sao Tưởng Cán đến đây nhất định có chuyện quan trọng. Mà thân phận hiện giờ của Hoàng Thừa Ngạn rất đặc biệt, rất nhiều người đều nghe nói việc giữa Hoàng Nguyệt Anh và Đổng Phi, nhưng lão đầu đến nay vẫn chưa tỏ rõ thái độ.
Hai người đưa Hoàng Thừa Ngạn rời khỏi, sau đó trở lại đại trướng.
- Tử Dực, ngươi đến Nghiệp Thành có việc gì?
Nói rồi Hạ Tề lại bỏ thêm một câu:
- Ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi, nếu ngươi không tiện trả lời thì không cần trả lời.
Tưởng Cán cười:
- Vốn là không tiện trả lời, nhưng hiện tại. . . Thực không dám dấu diếm, Cán tại Nghiệp Thành quả thật đã thuyết phục được Viên Thiệu xuất binh Thanh Châu. Chỉ là mất nhiều thời gian ở đó, vài ngày trước đó Viên Thiệu mới xem như gật đầu đáp ứng.
- Liên minh với Viên Thiệu?
Tưởng Cán gật đầu nói:
- Đại khái là vậy. Được rồi, chúng ta sẽ nói sau. Trước tiên ta nhắn nhủ mệnh lệnh của chủ công.
Nói rồi Tưởng Cán lấy ra hai phong mật lệnh từ trong người.
- Một bức thư là cho Hạ Tề tướng quân!
Tưởng Cán giao mật lệnh cho Hạ Tề, trên phong thư in ấn ký hình dạng Cự Ma lệnh của Đổng Phi.
Sau đó giao một phong thư khác cho Phí Ốc:
- Viên Thiệu đồng ý dụng binh đối với Thanh Châu, nhưng điều kiện là. . . Chúng ta phải tiêu diệt Công Tôn Độ, đồng thời phải chia đều U Châu. Nên làm như thế nào, trên thư đều đã nói rõ, Công Miêu có thể theo kế hoạch mà làm. Việc Tái Thành phải làm chính là, khi Công Miêu tướng quân dụng binh phải tận lực phối hợp. Tuyến đường Đại Quận Định Tương do Công Minh tiếp chưởng. Khất Hoạt quân cần phải kết thúc chiến đấu trước năm nay, không được kéo dài tới sau khi vào xuân.
Hạ Tề xem xong mật lệnh liền gật đầu:
- Tề nhất định không nhục sứ mệnh!
- Như vậy thì ta phải về Trường An ngay đây.
- Tử Dực trên đường bảo trọng!
Tưởng Cán nói đi là đi, không mơ hồ chút nào.
Phí Ốc xem mật lệnh xong, cười khổ nói với Hạ Tề:
- Chủ công đang giở thủ đoạn gì đây? Nếu đáp ứng đem Ngư Dương và hữu Bắc Bình cho Viên Thiệu, vì sao. . .
Hạ Tề cười:
- Việc này ta mặc kệ, ta nhận được mệnh lệnh là ngoại trừ Trác Quận, U Châu phải nằm trong tay ta. Về phần làm sao giải quyết vấn đề này, tự nhiên có Trần Cung đại nhân và mọi người ở Trường An giải quyết, không có quan hệ với ta.
- Điều này không giống như là thủ đoạn của chủ công, lại giống như...
Vừa mới nói đến đây Phí Ốc lại bị Hạ Tề ngăn cản.
- Tái Thành, ngươi biết ta biết, trong lòng minh bạch là tốt rồi, có một số việc không nên nói ra. Chủ công an bài như vậy, nhất định có thâm ý.
Thật ra Phí Ốc và Hạ Tề đều rất rõ ràng, mật lệnh này cũng không phải đến từ Đổng Phi.
Hiện giờ Đổng Phi chủ trì chiến cuộc Lạc Dương, làm sao có thời giờ suy nghĩ đến việc bên U Châu? Như vậy người có thể tại Trường An phát ra mật lệnh này chỉ có một. . . Cũng chỉ có người này mới có thể đạt được tín nhiệm không hề bảo lưu của chủ công.
******
Đại Cốc quan, lại có tên là Đại Cốc khẩu, nằm ở phía Tân An Yển Sư, là quan khẩu quan trọng từ Lạc Dương đi thông Nam Dương, Nhữ Nam, Hứa Xương, Toánh Xuyên.
Cách thành nam Lạc Dương 90 dặm, xung quanh có núi non trùng điệp vây quanh, núi đá lởm chởm, khe rãnh ngang dọc.
Giữa có sơn đạo, có thể thông nam bắc. Đường núi quanh co, hiểm yếu, có khí thế nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai.
Đại Cốc quan, là một rãnh núi dài đến 15 dặm.
Phía tây có dãy núi Vạn An sơn, có thể thấy được Y Khuyết quan; mặt đông có Hiên Viên quan, ba mặt là rãnh núi, một mặt thông cốc, như bán đảo.
Trương Hành từng ở trong [Đông Kinh Phú] nói rằng: minh tân đạt tiền hậu, Đại Cốc trực thông tiền. . .
Nằm ở phía nam Đại Cốc quan, nơi giáp giới với Y Xuyên có một thôn trại, tên là Mã thôn trại, vị trí cực kỳ hẻo lánh.
Gió thổi qua, lá cây khô vàng khẽ lăn mình xào xạc.
Lữ Mông ngồi dưới gốc cây hòe ở cửa Mã thôn trại, nhìn ra xa xa.
Ở trước mặt hắn có một bàn đá hình tròn, trên chậu than căng lưới sắt, trên đó là một cái bồn chứa đầy nước.
Nước đã sôi, bên trong hâm hai bầu rượu.
Lữ Mông an vị bên cạnh bàn đá, không hề động đậy, giống như một pho tượng đá tồn tại từ ngàn xưa đến nay. . .