Ác Hán

Chương 407: Đại Quân Trời Giáng

- Là đại đô đốc, là đại đô đốc!

Trong tiếng la giết rung trời, nghe được quân Quan Trung đột nhiên bùng lên tiếng hoan hô.

Quân sĩ Quan Trung đã lên núi sửng sốt, giơ lên binh khí đánh xuống. Quan Ninh Thái Sử Từ ba tướng vừa thấy không ổn, vội vã lui về bản trận, chỉ huy binh mã. . . Thật vất vả mới ổn định trận thế. Sau đó một lần nữa tiến sát gò núi.

Quân Quan Trung dưới sự chỉ huy của Đổng Phi lui lên gò núi.

Hạ Hầu Lan tiến lên, vừa muốn thỉnh tội với Đổng Phi thì thấy Hàn Đức vội vã đi tới.

- Vũ An tướng quân. . . không được rồi!

Quan Ninh Quan Bình rút đi, Vũ An Quốc liền không gắng được, ngã xuống chiến mã.

Có sĩ tốt tiến lên đỡ Vũ An Quốc, Hàn Đức kiểm tra một chút, sau đó đi tới bên cạnh Đổng Phi và nhẹ giọng nói.

Lòng Đổng Phi trùng xuống. Y vội vàng đi tới bên cạnh Vũ An Quốc, ngồi xổm xuống.

Lúc này Vũ An Quốc đã không thể nói được, chỉ lấy tay cầm chặt cánh tay Đổng Phi, ánh mắt có vẻ không muốn.

Nghĩ trước đây, trận Ung Khâu, Vũ An Quốc và Sử Hoán đầu quân cho Đổng Phi, từ đó vẫn luôn trung thành và tận tâm đi theo.

Rất nhiều tướng lĩnh tới sau đó, hiện giờ đều đã là tướng quân, có người còn được phong tước. . . Nhưng chỉ có Vũ An Quốc, đến nay vẫn chỉ là một Ki quan giáo úy nho nhỏ. Nhưng nhiều năm như vậy, Đổng Phi chưa bao giờ nghe Vũ An Quốc có oán giận.

- Vũ An, Vũ An. . .

Lòng Đổng Phi như dao cắt, cầm tay Vũ An Quốc không nói nên lời câu kế tiếp.

Mà lúc này Hạ Hầu Lan thần sắc buồn bã.

Đột nhiên đứng lên, Đổng Phi bảo Hàn Đức bảo vệ Vũ An Quốc, lại sai người dắt Sư Tông Thú qua.

- Vũ An, đi chậm một bước. . .Xem Đổng mỗ báo thù cho ngươi!

Dứt lời, Đổng Phi thắt chặt dây đai, xoay người lên ngựa, đoạt lấy đại thuẫn nặng gần trăm cân từ trong tay một tướng, một tay nắm lấy đại chuỳ của Vũ An Quốc.

- Thái Sử Từ, Quan Ninh. . . Để mạng lại!

Tiếng gầm như cự lôi vang vọng trong trời đêm không dứt. Sư Tông Thú như bay từ lưng chừng núi xông tới Tào quân.

Lúc này, đám người Thái Sử Từ đã kết trận hoàn tất.

Chúng tướng trước trận đang thương thảo bước tiếp theo nên tiến hành thế nào. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Đổng Phi dám vào lúc này lao xuống.

Sư Tông Thú A Sửu không hề nghi ngờ có thể cảm nhận được tâm tình của Đổng Phi, trong khi chạy không ngừng điều chỉnh tiết tấu, không ngừng đề thăng tốc độ. Chỉ trong nháy mắt chiến mã đã vọt tới dưới chân núi, mà Đổng Phi lần thứ hai huých vào bụng ngựa, Sư Tông Thú cũng không hé răng. Trong nháy mắt khi chạy đột nhiên không ngừng mà tăng tốc, khiến người khác có một loại cảm giác bất ngờ không kịp phòng bị.

Đám người Thái Sử Từ đều ngây ra!

Đã gặp qua người không muốn sống, nhưng chưa thấy qua loại nhân vật điên cuồng như Đổng Phi.

Dưới chân núi có tới mấy vạn binh mã, một mình y xông qua muốn làm cái gì? Chỉ là, tốc độ của Sư Tông Thú quá nhanh, đám người Thái Sử Từ không kịp lệnh cung tiễn thủ bắn cung. Chỉ trong nháy mắt Đổng Phi đã đến.

Quan Ninh bản năng giục ngựa nghênh đón, mà Đổng Phi lại ở trên ngựa đột nhiên đứng thẳng người dậy.

Vóc người y vốn cao to uy mãnh, Sư Tông Thú cũng to lớn. Vừa đứng lên, giống như một ngọn núi nhỏ.

Đổng Phi vung lên thuẫn bài, nổi giận gầm lên một tiếng rồi khom người đập xuống.

Quan Ninh giơ đao nghênh đỡ, nghe uỳnh một tiếng. Chiến mã hí vang, một thuẫn này của Đổng Phi nện xuống lực đạo chừng hơn nghìn cân. Mặc dù Quan Ninh võ nghệ không kém, nhưng cũng không đỡ nổi lực đạo cực mạnh như vậy, cả người lẫn ngựa bị đập cho máu thịt không rõ, ngã xuống đất. Mà Quan Bình một bên lao tới muốn hợp kích Đổng Phi vẫn còn chưa kịp phản ứng.

Đổng Phi cũng không thèm nhìn, tuột tay một chùy bay ra đập trúng mặt Quan Bình.

Chùy của Vũ An Quốc cũng không nhẹ, một thanh chùy chí ít cũng phải 6, 70 cân. Đổng Phi nén giận xuất thủ, đại chuỳ đó càng lực đạo mười phần. Quan Bình bị một đập óc vỡ toang, mặt nở hoa, hét thảm một tiếng té xuống ngựa.

Từ khi Đổng Phi ưỡn người lên, đến khi Quan Bình ngã xuống ngựa, cũng chỉ thời gian nháy mắt.

Thái Sử Từ Công Tôn Khang thậm chí còn chưa kịp phản ứng, hai viên đại tướng cũng đã không còn mạng. . .

Tuy nhiên hiện tại trong tay Đổng Phi chỉ còn lại một mặt thuẫn bài, tâm tư của Công Tôn Khang cũng trở nên linh hoạt hơn.

Dục ngựa đỉnh thương lao tới Đổng Phi.

Thái Sử Từ vừa thấy vậy cũng dược mã dương kích, đánh tới Đổng Phi.

Đổng Phi một tay cầm thuẫn, một tay cầm Trác Ngọc bảo đao dắt trên yên ngựa. Đối với thương của Công Tôn Khang nhìn như không thấy, chỉ dùng thuẫn bài giơ ra ngoài đẩy đi mũi thương. Người mượn mã thế, lực đạo đó thế nào chứ?

Công Tôn Khang căn bản nắm không nổi trường thương, tuột tay bay vù ra ngoài.

Thương bay đi rồi, nhưng thuẫn bài lại không dừng lại vẫn đẩy tới Công Tôn Khang. Công Tôn Khang vô ý thức ghìm ngựa đứng lên và giơ hai chân đạp. . . Chiến mã kêu lên thảm thiết. Bị một thuẫn này của Đổng Phi đập trúng, hơn nghìn cân nện Công Tôn Khang lên thân ngựa, suýt nữa đau đến tắt thở.

Cũng may, mục tiêu của Đổng Phi cũng không phải là Công Tôn Khang.

Trác Ngọc đao vung lên nghênh đón Thái Sử Từ. Trường đao lạnh lẽo vẽ ra một đạo hồ quang tuyệt mỹ, không tiếng động chém gãy Nguyệt Nha kích của Thái Sử Từ. Thái Sử Từ thấy tình thế không ổn, vội vã ở trên ngựa sử ra công phu Thiết bản kiều tránh khỏi Trác Ngọc đao.

Hắn đâu còn dám sống mái với Đổng Phi nữa, quay đầu muốn chạy.

Tuy nhiên đã đến nước này Đổng Phi cũng sẽ không bỏ qua cho Thái Sử Từ. Y thu đao lại, giơ tay nắm lấy một mũi lao.

Ông. . .

Âm thanh nặng nề truyền đến, Thái Sử Từ cũng không quay đầu lại, nắm lấy Thiết thai cung muốn hẩy đi.

Nhưng mũi lao này của Đổng Phi đã đến mức độ xuất thần nhập hóa, huống chi là toàn lực một kích, Thiết thai cung làm sao ngăn cản.

Thái Sử Từ cảm thấy tay rung lên, sau đó một tiếng phụp vang lên, ngực mát lạnh.

Cúi đầu nhìn xuống, thấy mũi lao sắc bén đã hiện ra trước ngực. Thái Sử Từ hét lên một tiếng rồi xoay người ngã xuống ngựa. . .

*****

Nếu như nói Quan Ninh Quan Bình chẳng qua là lính mới, Công Tôn Khang cũng chưa nổi danh trong sách vở, nhưng Thái Sử Từ là danh tướng thành danh đã lâu.

Nhưng trong chớp mắt, ba chết một bị thương! Khiến cho Tôn Quyền quan chiến cũng đờ ra, ngơ ngác dưới trung quân đại kỳ, nhìn Đổng Phi dục ngựa đến bên cạnh Thái Sử Từ, một đao chặt thủ cấp của hắn sau đó thúc ngựa chậm rãi mà đi. Mấy vạn Tào quân lại ngốc như con gà gỗ, không dám vọng động.

Loại uy phong này, loại khí phái này. . .

Tôn Quyền không khỏi hít một hơi lạnh, cảm thấy một luồng hàn khí len lỏi vào từng khắp xương.

Nói thật thì trước đây Tôn Quyền vẫn có chút không phục.

Theo Tôn Quyền thấy, hổ lang chi tướng chẳng qua là người khác thổi phồng mà thôi. Lúc trước nếu Đổng Phi không gặp được Thái Ung, sao lại có danh hổ lang tướng? Mà Thái Ung đó chỉ là hủ nho, thì biết vũ dũng là gì?

Huynh trưởng nhà mình hùng bá Giang Đông, mới là hổ lang tướng chân chính!

Chí ít trước khi nhìn thấy sự vũ dũng của Đổng Phi, mặc dù lão tử nhà mình chết trong tay Đổng Phi nhưng Tôn Quyền cũng không quá tin tưởng.

Thế nhưng hiện tại, Tôn Quyền không lời nào để nói.

Nếu như Đổng Phi muốn đột phá vòng vây, thật ra cũng sẽ không quá trắc trở. Vấn đề ở chỗ, y nhất định phải dẫn đi mọi người trên gò núi.

Việc này phải trắc trở hơn rất nhiều.

Cho nên, y lui lên núi.

Đi được phân nửa, đột nhiên xoay người thúc ngựa, đại thuẫn đặt ở trước người. Chỉ một động tác đơn giản này khiến Tào quân đứng trước tiên không khỏi rối loạn, rất nhiều người lui về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt nhìn Đổng Phi ngồi trên lưng ngựa.

Đổng Phi giơ tay lên, chỉ vào Tôn Quyền dưới đại kỳ.

Nắm chặt tay lại, vươn ngón tay cái, sau đó lật úp xuống dưới...

Ý là: Các ngươi cũng chỉ biết dựa vào nhiều người. Nếu là thương thương đao thật, tất cả đều là hạt cát.

Mặc dù Tôn Quyền chưa thấy qua thủ thế như vậy, nhưng cũng có thể suy đoán ra hàm nghĩa trong đó. Mặt hắn đỏ lên, tay càng không ngừng run lên, hận không thể lao ra giết Đổng Phi. Nhưng một loại sợ hãi, khiến hắn không dám lên tiếng.

Khi Đổng Phi lui về sườn núi, liền nghe được quân Quan Trung vang lên tiếng hoan hô.

Đúng vậy, có câu tục ngữ, gọi là: Tướng thị binh chi đảm. Tướng thế nào thì binh sẽ như vậy. Mà Đổng Phi, không thể nghi ngờ là thần trong cảm nhận của toàn bộ sĩ tốt Quan Trung. Ngoại trừ thần, ai có thể làm được thủ đoạn như đại đô đốc?

Lấy thủ cấp thượng tướng trong trăm vạn quân như lấy đồ trong túi.

Đây là một câu thiền ngoài miệng rất nhiều võ tướng thường dùng để khen bản thân, nâng bản thân lên.

Nhưng trên thực tế, người chân chính có thể làm có được bao nhiêu người? Chí ít nhìn từ hiện tại, chỉ có đại đô đốc!

Quân Quan Trung mệt mỏi hưng phấn mà lớn tiếng hô hào.

Du Dịch quân tự động kết thành tiễn trận trên sườn núi, để phòng ngừa Tào quân công kích. Đồng thời, họ đưa lương khô cho các binh lính đói rét. Mặc dù không nhiều, nhưng đối với Quan Trung quân thì không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Vũ An Quốc đã chết!

Tuy nhiên nhìn ra được hắn rất hài lòng. . Trước khi chếtm hắn tận mắt nhìn thấy chủ công nhà mình đại triển thần uy, đánh chết cừu nhân, vậy cũng đã đủ rồi.

Đổng Phi đem thủ cấp của Thái Sử Từ đặt ở trước thi thể của Vũ An Quốc, mím môi không nói được một lời.

Hạ Hầu Lan tiến lên một bước, quỳ gối trước mặt Đổng Phi, nhỏ nhẹ nói: 

- Hạ Hầu Lan không nghe lời của đại đô đốc, mạo muội khởi binh. . . Không chỉ khiến mười vạn đại quân bị diệt, còn liên lụy Võ An tướng quân, xin đại đô đốc trách phạt!

Đổng Phi nhìn thoáng qua Hạ Hầu Lan mình đầy thương tích, cả người là máu, trong lòng bốc lên lửa giận.

Nếu như người này có thể nghe mình khuyên bảo, sau khi chiếm Lạc Dương không tự tiện khởi binh, thì sao lại rơi vào kết quả như vậy? Còn kéo theo tính mệnh một huynh đệ nhà mình. . . Đáng chết, đáng chết!

Trong đầu mặc dù không ngừng vang lên hai chữ này, nhưng trong lòng Đổng Phi hiểu rõ, giết Hạ Hầu Lan hay không không phải là y định đoạt. Mặc dù Hạ Hầu Lan trên danh nghĩa là bộ khúc của hắn, nhưng trên thực tế thì sao, tóm lại hắn là thân tín của Hán Đế Lưu Biện.

Lần này xuất binh thực sự cũng chẳng trách được người này!

Là tên Tô Cố chết tiết kia. . .

- Hạ Hầu tướng quân, ngươi là khâm điểm nguyên soái của thánh thượng, ta cũng không trách tội được ngươi, làm sao mà trách phạt, chỉ phải xem thánh thượng nói thế nào. Mặc dù ngươi bị đại bại, nhưng chưa từng đánh mất bộ mặt của thánh thượng. . . Cũng coi như không đánh mất khí khái quân nhân. Đi xuống nghỉ ngơi một chút đi, chiến cuộc tại Lạc Dương hôm nay cũng chỉ mới mở màn mà thôi.

Hạ Hầu Lan xấu hổ cúi đầu, đứng dậy thối lui đến một bên.

******

Tôn Quyền cũng không tổ chức nhân mã công kích nữa.

Không phải là hắn không muốn công kích, mà là hắn biết rõ, sĩ khí phe mình đi xuống, cố gắng công kích chẳng qua là tự rước lấy nhục.

Binh lính trên gò núi trước kia người nào cũng mệt đến nỗi không đứng dậy nổi. Nhưng hiện tại, đặc biệt là Đổng Phi kia xuất hiện, thoáng cái trở nên sinh long hoạt hổ, sĩ khí hiển nhiên tăng vọt.

Đã qua canh tư!

Tào quân, Lưu Bị quân, nhân mã các phương lục tục đến đây hội hợp.

Phía Tào Tháo có các tướng Hạ Hầu Uyên Vu Cấm, Ngưu Kim Lữ Thường, còn có Ngụy Tục Hầu Thành hơn mười viên đại tướng vốn là tướng lĩnh dưới trướng Lữ Bố hiện giờ hiệu lực cho Tào Tháo. Lưu Bị thì đích thân dẫn Cao Sủng Lưu Toàn, mang một vạn đại quân đến.

Chu Du tập kích Lạc Dương, phái đại tướng Chu Trị dẫn một vạn binh mã và hai nhi tử của hắn là Chu Nhiên Chu Hoàn, còn có đại tướng Chung Ly Mục đến tiếp ứng Tôn Quyền. Nhân mã mấy phương hội họp lại, dưới gò núi nho nhỏ tụ tập gần mười vạn nhân mã.

Mưa phùn lất phất, chân trời đã một màu trắng.

Tinh kỳ phấp phới, đao thương san sát, người ta tấp nập.

Hạ Hầu Lan thấy cảnh như vậy cũng không khỏi thầm cảm thấy miệng đắng chát, sắc mặt tái mét.

Mà Đổng Phi lại thần sắc thản nhiên. Ngay cả Hàn Đức nhìn qua cũng không sợ hãi chút nào, Du Dịch quân dưới trướng trấn định vô cùng.

So sánh thì Quan Trung quân của mình điều từ đại doanh Tân An hiển nhiên có chênh lệch rất lớn.

- Hừ hừ, lão Tào cũng tiếp đãi ta lớn quá nhỉ...Nhưng chỉ bằng số nhân mã này mà có thể làm khó dễ được ta?

Đổng Phi bình tĩnh cười, phun ra một ngụm nước bọt rồi xoay người rời khỏi.

Hàn Đức cũng cười nhạt một tiếng sau đó ngồi xuống, cầm thanh Song Nhận đại phủ của hắn thong thả lau chùi.

Đúng chủ tử thế nào tướng lĩnh thế ấy!

Chỉ phần khí độ lâm nguy không hãi sợ này ai có thể đánh đồng?

Hạ Hầu Lan trong lòng phát khổ, sau khi thở dài cũng cảm thấy gánh nặng trong lòng vơi đi không ít, thoải mái hơn nhiều.

Ta đúng là không phải người lĩnh binh đánh trận, sớm biết thế thì ra vẻ gì chứ!

Hắn nhấc đại thương bắt đầu tuần tra trên đỉnh núi, mặc kệ binh mã dưới chân núi càng ngày càng nhiều. . .

Hạ Hầu Uyên nghe nói Thái Sử Từ đã chết. . . Trong lòng tràn lên bi phẫn, tuy nhiên đại trượng phu da ngựa bọc thây, chết trận chiến trường, loại chuyện này ai cũng không dễ nói.

- Đổng tặc, ta thề giết mày!

Lưu Bị nhìn hai thi thể đã không thể nhận ra là của ai, nghiến răng nghiến lợi.

- Hạ Hầu tướng quân, hôm nay chúng ta vây khốn Đổng tặc, nên xuất binh tiêu diệt nó, đừng để tiếp tục kéo dài, tránh đêm dài nhiều mộng.

Hạ Hầu Uyên đã sai người thu gom thi thể của Thái Sử Từ, nghe Lưu Bị nói thế liền khẽ gật đầu.

- Ta đang có ý này, chỉ là mười vạn binh mã do ai điều động? Đổng Tây Bình kia không phải thường nhân. Nếu không thể thống nhất, chỉ sợ khó có hiệu quả.

Lưu Bị rất muốn đoạt lấy binh quyền, nhưng hắn cũng rõ ràng, hắn không đủ tư cách. Lưu Bị liền cười:

- Nơi này là địa phương của thừa tướng, đương nhiên nên do Hạ Hầu tướng quân chỉ huy. Công Tôn tiểu tướng quân hiện giờ bị trọng thương, Chu tướng quân còn đang ở Lạc Dương, chỉ sợ không thể thoát thân. Ở đây người có tư cách nhất đương nhiên là Hạ Hầu tướng quân rồi.

Đừng xem những lời này không có gì, nhưng chính là giết người không thấy máu!

Lưu Bị cố ý bỏ qua Tôn Quyền. Khi đề cập tới nhân mã Giang Đông cũng chỉ nhắc tới Chu Du, mà không đề cập tới Tôn gia. Tôn Quyền híp mắt lại, nhìn thoáng qua Lưu Bị. Hắn cắn môi, nuốt cơn giận này xuống. Nhưng mơ hồ có chút bất mãn đối với Chu Du. Đương nhiên, Tôn Quyền cũng là một người tâm cơ thâm trầm, tự nhiên sẽ không thể hiện tâm tình này ra ngoài.

Tôn Quyền mỉm cười:

- Lưu đại nhân nói không sai, Hạ Hầu tướng quân đừng chối từ!

Người ở bên trong đại trướng này không ai là kẻ kém cỏi. Hạ Hầu Uyên nhìn thoáng qua Tôn Quyền, lại nhìn Lưu Bị, cảm thấy rất thú vị đối với màn giao phong chớp nhoáng của hai người này.

- Như vậy thì Uyên không khách khí rồi!

Nói rồi Hạ Hầu Uyên nhấc tiễn lệnh lên, phát ra mệnh lệnh.

Giờ mẹo, dưới chân núi vang lên tiếng trống, Tào quân do Ngụy Tục Tống Hiến làm thê đội thứ nhất khởi xướng công kích lên gò núi.

Giữa sườn núi, một hàng tường thuẫn được dựng lên.

Theo một tiếng quát của Hàn Đức, tù trong tiễn trận sau tường thuẫn phát ra tiếng dây cung rung vù vù, một vùng mây đen từ trên trời giáng xuống.

Đừng thấy nhân mã liên quân cơ hồ gấp mười lần binh mã của Đổng Phi, nhưng bởi địa hình của gò núi, nhân mã của ngươi dù nhiều cũng rất khó triển khai. Hạ Hầu Uyên rất rõ ràng tình huống hiện nay, quân Quan Trung tràn đầy sĩ khí, có Đổng Phi tọa trấn, muốn nhất cử công phá, tuyệt đối là chuyện không có khả năng.

Chỉ có lợi dụng Quan Trung quân không đủ vật tư, binh mã Đổng Phi mang đến hiển nhiên là lặn lội đường xa, cung tiễn cũng sẽ không có nhiều. Tiêu hao hết tên của họ, thì có thể phát động công kích. Cho nên, trong lần tiến công này thất nghiêm trọng nhất sẽ là người tấn công ở chính giữa. Đánh giáp lá cà, làm mai một sĩ khí của đối phương, khẳng định sẽ không phải Tào quân xuất động.

Mưa rơi mù mịt...

Sườn núi ẩm ướt trơn trượt, rất khó hành động.

Đổng Phi mệnh các binh lính mất năng lực tác chiến chặt cây trên núi, chồng đá dùng để phòng ngự.

Y cũng biết nhược điểm của mình, cho nên lấy vật liệu ngay tại chỗ, mượn dùng địa hình kéo dài thời gian với quân địch.

Song phương ngươi tranh ta đoạt, tiếp tục hơn một canh giờ, trên sườn núi thi thể nằm ngổn ngang, máu và nước bùn quện vào nhau, nhuộm cả một vùng đất thành màu đỏ.

Hạ Hầu Uyên cắn chặt khớp hàm, chỉ huy nhân mã không ngừng tiến công.

Đột nhiên có một hồi kèn kỳ dị truyền đến, là truyền đến từ hướng Hà Thủy. . .

Có tiểu giáo cấp báo:

- Hạ Hầu tướng quân, việc lớn không tốt, trên mặt sông Hà Thủy, trên mặt sông toàn là binh mã của Đổng tặc!

- Cái gì?

Hạ Hầu Uyên lấy làm kinh hãi, vội vã dẫn theo mọi người đi kiểm tra. Hà Thủy nổi sóng cuồn cuộn, nước chảy đục ngàu.

Nhưng mà, trên mặt sông xuất hiện rất nhiều thuyền, thuyền lớn, thuyền nhỏ, thuyền không lớn không nhỏ, tổng cộng cũng đến mấy nghìn chiếc. Trên mỗi chiếc đều chở Quan Trung quân, trùng trùng điệp điệp, thoáng cái bao phủ cả mặt sông.

Trên chiếc thuyền đi đầu dựng một cây đại kỳ. Trên viết thống soái tam quân, thái thú Hà Nội, chữ "Từ" to như cái đấu ở chính giữa, chữ đỏ viền đen, nhìn qua đặc biệt bắt mắt.

Trời ơi, mấy nghìn chiếc thuyền này, chí ít cũng phải có mấy vạn binh mã. . .

Trong lòng Hạ Hầu Uyên lạnh đi, mấy nghìn binh mã trên núi cũng đã khiến đau đầu rồi. Nếu như đợi Quan Trung quân này lên bờ, sợ rằng ngay cả trốn cũng không thoát.

- Huyền Đức công, viện quân của Đổng tặc đã tới, chúng ta nên làm thế nào đây?

Tôn Quyền vô thanh vô tức gài cho Lưu Bị một cái bẫy: ngươi nói triệt binh, đó chính là nhiễu loạn quân tâm; nếu ngươi không triệt binh, đợi đến khi Quan Trung quân lên bờ, Lưu Huyền Đức ngươi đỡ đi nhé? Dù sao thì mặc kệ ngươi nói thế nào, ngươi cũng sẽ không dễ chịu.

Lưu Bị là nhân vật thế nào, sao không phát hiện ra cái bẫy của Tôn Quyền.

Nói thật thì hắn rất muốn giết Đổng Phi. Không nói đến việc khác, Đổng Phi đã lấy mạng tam đệ Trương Phi của hắn. Hình như ngay cả lão nương của mình cũng chết trong tay Đổng Phi. . . Còn chưa tính lão bà bị huynh đệ kết nghĩa của Đổng Phi thu rồi!

Nhưng Lưu Bị cũng rất rõ ràng, nếu như để người trên mặt sông lên bờ, phe mình sẽ dữ nhiều lành ít.

Ngăn cản họ?

Lại không mang đủ dụng cụ, chỉ sợ là bất lực.

Lưu Bị cười:

- Bị chẳng qua là tham quân, làm sao làm chủ được? Việc này, vẫn là Hạ Hầu tướng quân sớm định đoạt đi!

Một cước đá quả bóng đến dưới chân Hạ Hầu Uyên.

Ngươi không phải mới vừa tiêu hao binh lực của ta sao? Hiện tại ngươi làm sao đây? Nếu đánh, vậy lấy binh mã của Tào gia ngươi.

Thuyền đã qua nửa sông, Hạ Hầu Uyên cũng rất khó xử.

Mặc dù có cách nói qua nửa sông mới đánh, nhưng vấn đề là bên mình không thuyền, còn đang canh giữ một con cọp ăn thịt người.

Cắn răng một cái, Hạ Hầu Uyên trầm giọng nói:

- Truyền quân lệnh của ta, đại quân từ từ lui lại, tới Lạc Dương. . . Ta sẽ đích thân đoạn hậu. Chỉ cần có thể lui vào Lạc Dương, hội hợp với binh mã của Chu đại nhân, đoán chừng Đổng tặc cũng không có cách có thể tìm ra được.

- Phải như vậy!

Lưu Bị Tôn Quyền quay đầu bước đi.

Hạ Hầu Uyên thầm cười khổ: "Chủ công ơi chủ công, Đổng Phi này chưa chết, phe mình đã lục đục với nhau không dứt. Liên minh. . . Sợ chẳng qua cũng là một trò cười thôi."

Thở dài, Hạ Hầu Uyên vung lệnh kỳ, đại quân chậm rãi lui lại.

Đổng Phi cũng không thừa cơ truy kích, bởi vì y biết, nhân vật như Hạ Hầu Uyên Lưu Bị triệt binh lại há có thể không có phòng bị?

Tuy nhiên binh mã Hà Nội cũng chỉ mấy vạn, Du Dịch quân đã chiếm hơn nửa.

Hoàng Trung một mặt phải phòng ngự Viên Thiệu phản công, một mặt lại phải kiềm chế binh mã của Tào Nhân tại Duyên Tân, khẳng định không thể phân thân.

Binh mã còn lại phải kiềm chế Tào quân ở bên Hổ Lao quan, nhân mã trên thuyền nhiều như vậy đến từ đâu?

Đổng Phi nhìn đội thuyền càng ngày càng gần, thầm nghĩ: chỉ sợ đây lại là Nguyên Trực giở trò thôi. . .