*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Minh Viễn nhận hộp đường, nắm chặt trong lòng bàn tay: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.” Trình Song tiễn anh ra ngoài, cũng định theo cùng xuống thang máy nhưng bị anh ngăn lại.

Anh đứng gần cửa thang máy, nói: “Trời lạnh, không cần tiễn, cô trở về đi.”

Trình Song vừa cởi áo khoác, ra ngoài bị gió thổi qua thấy rất lạnh. Không phải đi xuống cũng tốt, cô vòng tay ôm lấy mình, phất tay chào: “Vậy tái kiến.”

Thang máy đóng lại trước mắt, Trình Song trở vào nhà, đi đến tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị nấu cơm.

Tủ lạnh nằm cạnh cửa sổ, cô lấy đồ ra, không tự chủ thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn thấy chiếc xe màu đen rời đi giữa hàng cây.

...

Giang Minh Viễn trở lại công ty, lại lâm vào công việc dường như không bao giờ hết. Trợ lý gõ cửa vào, đặt tập văn kiện cần phê duyệt, và nhắc nhở buổi tối 8 giờ có cuộc gặp gỡ xã giao.

“Đã biết.” Giang Minh Viễn nhớ việc này, anh đáp, đặt bút xuống và phân phó trợ lý: “Giúp tôi tìm mấy quyển sách du lịch, địa điểm là trong nước, nơi ấm áp, chuẩn bị sẵn đưa đến chỗ này cho tôi.”

Anh báo địa chỉ nhà Trình Song, trợ lý gật đầu. Là trợ lý đắc lực, anh biết khá sớm về việc sếp có con trai và còn mở cửa hàng cho mẹ đứa trẻ.

Hiện giờ đưa sách du lịch, hẳn là chuẩn bị đi chơi, xem ra sếp rất quan tâm con trai.

Tề Sơn, trợ lý trưởng của Giang Minh Viễn, không cần tự mình làm mọi việc, ra ngoài phân phó một câu là có người làm ngay. Hiệu suất cao, chưa đầy một giờ, đã chuẩn bị xong sách theo yêu cầu của Giang Minh Viễn.

5 giờ 40, Trình Song đang cùng Tinh Tinh ăn cơm, chuông cửa vang lên.

“Có phải ba ba trở lại không?” Đôi mắt Tinh Tinh sáng lên, bé con nhảy khỏi ghế, chạy nhanh ra mở cửa.

Trình Song ngăn bé lại: “Chờ đã, để mẹ mở cửa.”

Trình Song theo sau Tinh Tinh, thấy người đứng ngoài cửa không phải Giang Minh Viễn mà là một người đàn ông trông quen thuộc.

Người đàn ông tươi cười thân thiện: “Trình tiểu thư phải không? Ông chủ nhờ tôi mang sách du lịch đến cho cô.”

Anh ta đưa đồ cho Trình Song, không có ý định vào nhà, nói lời tạm biệt rồi rời đi.

Trình Song ôm mấy cuốn sách nặng trĩu, đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng người đàn ông, chợt nhớ ra mình đã gặp anh ta ở đâu.

Đây chẳng phải là người bên phía công ty quản lý bất động sản khi cô ký hợp đồng trước đây sao?

Ban đầu cô nghĩ Giang Minh Viễn chỉ có ảnh hưởng trong việc giải tỏa và phá dỡ, không ngờ cửa hàng này cũng thuộc sở hữu của anh. Thật phiền phức khi người này phải đi đường vòng để tặng đồ như vậy.

Trình Song dừng lại bước chân, cảm thấy có chút cảm khái. Nếu đây là lúc họ mới quen nhau, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ Giang Minh Viễn có ý đồ gì đó không thể tiết lộ. Nhưng giờ đã quen biết nhau vài tháng, cũng có chút hiểu biết về nhau, Trình Song nhận ra rằng Giang Minh Viễn làm vậy chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ.

Biết rằng có người như vậy quanh co giúp mình, Trình Song cảm thấy tâm trạng khó tả, không hẳn là tức giận, cũng không hẳn là vui, cảm giác kỳ lạ nhưng muốn cười.

Khóe miệng cô nhếch lên, cô thanh giọng, áp xuống nụ cười, đặt sách du lịch lên bàn trà, lần đầu tiên chủ động nhắn tin cho Giang Minh Viễn.

“Làm phiền anh quá”

Giang Minh Viễn đang họp, điện thoại để trong túi, cảm thấy chấn động, anh lấy ra nhìn.

Lời nhắn này có vẻ liên quan đến việc đi du lịch, xem ra quyết định của mình là đúng. Đối với sự chủ động của Trình Song, Giang Minh Viễn cũng rất vui, mắt vẫn nhìn người nói chuyện, ngón tay nhấp nhẹ, gửi lại vài chữ.

“Không cần khách khí, cô thích là tốt rồi.”

Trình Song nhận được tin nhắn, hừ một tiếng, đặt điện thoại xuống, ngồi trên sofa cùng Tinh Tinh xem sách.

Tinh Tinh chưa từng ra khỏi thành phố, đối với việc du lịch rất háo hức. Những bức ảnh đẹp trong sách làm bé con rất thích, nhìn chỗ này cũng muốn đi, nhìn chỗ kia cũng muốn đi.

“Mẹ ơi, chúng ta không thể đi hết sao?” Tinh Tinh ngồi xếp bằng trên sofa, trên đùi mở quyển sách thứ ba, quyển nào cũng thích.

“Nguyên Đán chỉ có ba ngày nghỉ, chúng ta chỉ có thể chọn một chỗ.” Trình Song khép lại quyển sách vừa xem, nói với con: “Tinh Tinh có thể chọn một nơi muốn đi nhất, còn những nơi khác, chúng ta sẽ đi sau.”

Tiểu gia hỏa lập tức đáp: “Con đều muốn đi!”

“Không được.” Trình Song giơ một ngón tôi y: “Chỉ một nơi duy nhất, con phải chọn một cái thôi.”

Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào quyển sách du lịch một hồi lâu, rồi bĩu môi, cúi đầu không tình nguyện nói: “Vậy được rồi.”

Mẹ con hai người đã xem qua tất cả các sổ tay du lịch và cuối cùng đồng ý chọn đảo San Hô Đỏ.

Đảo này nằm khá xa đất liền, thuộc vùng nhiệt đới, diện tích không lớn nhưng cảnh quan rất đẹp. Biển xung quanh đảo có hệ sinh thái phong phú, đặc biệt là rạn san hô đỏ nổi tiếng. Ban đầu, đây là một căn cứ quân sự, nhưng sau khi căn cứ bị bỏ hoang, nơi này dần phát triển thành một điểm du lịch.

Trên đảo San Hô Đỏ, ngoài cảnh quan tự nhiên, du khách còn có thể thấy những dấu vết của căn cứ quân sự trước đây như doanh trại, điêu khắc, đường hầm do quân lính khai quật, và cả những trạm gác nhỏ ven biển. Du ngoạn ở đây còn mang tính giáo dục chủ nghĩa yêu nước.

Nam sinh từ nhỏ đã yêu thích quân trang, nên Trình Song không ngạc nhiên khi con trai chọn địa điểm này. Xác định xong, cô thông báo lại cho Giang Minh Viễn.

Lúc này, Giang Minh Viễn vẫn đang ở công ty.

Sếp lớn tự nguyện tăng ca thì nhân viên phía dưới cũng phải làm ra vẻ bận rộn, dù không có việc gì làm cũng phải ngồi tại bàn làm việc giả bộ chăm chỉ.

Lý Khang là một trong số những nhân viên như vậy.

Là một thành viên quan trọng trong đội của Giang Minh Viễn, vị trí của Lý Khang hơi nửa vời.

Nói ra thì, trợ lý chủ tịch nghe rất oai và có tương lai sáng lạn, ra ngoài còn được coi là tâm phúc. Nếu bị thuyên chuyển xuống chi nhánh thì ít nhất cũng phải ở cấp tổng giám đốc.

Nhưng những điều đó chẳng liên quan gì đến Lý Khang, vì năng lực của anh ta bình thường, lúc trước vào công ty cũng nhờ cửa sau, nên đồng nghiệp không mấy coi trọng.

Lý Khang muốn thăng tiến, ngày thường rất chú ý tạo quan hệ tốt với đồng nghiệp. Anh ta giỏi giao tiếp, chỉ cần có tâm thì gần như ai cũng có thể trở thành bạn.

Nhưng mọi nỗ lực của anh ta đều vô ích trước mặt sếp lớn. Sếp không thèm để ý đến sự lấy lòng của anh ta, chứ đừng nói đến việc ưu ái. Lý Khang đã ở công ty 5 năm, chứng kiến ba người tiền bối và một người hậu bối được thăng chức. Hai tiền bối trở thành người phụ trách bộ phận của tổng công ty, còn người cùng anh ta vào công ty giờ là trợ lý trưởng. Trong khi mọi người xung quanh thăng chức nhanh chóng, Lý Khang không khỏi cảm thấy thất vọng.

Gần đây, công ty đồn rằng sếp lớn không hài lòng với người phụ trách công ty vật liệu xây dựng, nên Lý Khang bắt đầu có chút hi vọng.

Công ty vật liệu xây dựng được hỗ trợ bởi tập đoàn Giang thị, không thể lỗ vốn, chỉ là khác nhau ở chỗ lợi nhuận nhiều hay ít. Ngồi ở vị trí đó, ai cũng biết lợi nhuận sẽ như thế nào.

Nhưng người muốn tranh giành vị trí đó quá nhiều. Trong văn phòng, còn có đồng nghiệp và những người phụ trách các bộ phận khác ở tổng công ty, Lý Khang biết mình không có nhiều cơ hội tranh giành. Ngồi ở bàn làm việc, anh ta lo lắng không yên.

Có cách nào để loại bỏ những đối thủ này không?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Con Chó Của Pavlov

2. Cùng Tấn Trường An

3. Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

4. Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai

=====================================

Lý Khang suy nghĩ rất nhanh, cố gắng tìm ra ưu thế của mình. Đột nhiên, anh ta nhớ ra điều gì đó và vội mở điện thoại tìm lại lịch sử trò chuyện với sếp, tìm một bức ảnh.

Chính là nó!

Trước đây, anh ta từng nhìn thấy một đứa bé rất giống sếp và đã định đi báo cáo, nhưng sếp không tin và định tìm mẹ của đứa bé để xác minh. Cuối cùng, sếp đến hỏi anh ta một lần rồi không nhắc lại nữa, lâu ngày anh ta cũng quên chuyện đó.

Gần đây, anh ta không nghe nói sếp có con trai, nhưng lại có tin đồn sếp có mối quan hệ với một tiểu thư nhà giàu khác. Lý Khang khẳng định đứa bé kia chắc chắn có liên quan đến sếp. Trên đời không có sự trùng hợp như vậy, nếu không có quan hệ huyết thống thì sao lại giống nhau đến thế?

Lý Khang không biết sếp tại sao muốn giấu thông tin này, nhưng anh ta không quan tâm. Chỉ cần nghĩ đến những lợi ích có thể có từ thông tin này, anh ta liền cảm thấy phấn khích.

Lý Khang là người hành động rất nhanh. Quyết định điều tra xong, anh ta không ở lại văn phòng để giả bộ làm việc nữa. Thu dọn đồ đạc, anh ta bắt taxi đến khu chợ đêm trước đây.

Lần trước đến đây, anh ta chưa kịp ăn đồ nướng BBQ, sau đó công việc bận rộn nên không có dịp quay lại. Trời mùa đông lạnh, chợ đêm không đông đúc như mùa hè, Lý Khang co ro đi đến quầy hàng cuối cùng. Quầy hàng này khá đông khách, ngoài BBQ còn bán lẩu niêu.

Anh ta đi vào, gọi một đống thịt nướng, và một phụ nữ hơi béo mang khay đồ ăn đến cho anh ta. Lý Khang thử hỏi: “Hôm nay sao không thấy lão bản?”

“Tôi chính là lão bản đây.” Người phụ nữ béo trả lời. Sau đó cô nhận ra: “Anh hỏi lão bản trước kia à? Cô ấy không làm nữa.”

“Tại sao?!” Lý Khang kích động hỏi. Nếu cô ấy không làm nữa, anh ta biết tìm người ở đâu?

Từ Lệ đã gặp nhiều người hỏi câu này nên không thấy Lý Khang có gì lạ. Cô đặt thịt lên bếp nướng, giải thích: “Cô ấy mở một cửa hàng mới bên Dung Giang, làm thịt dê, kinh doanh rất tốt.”

Cô vui vẻ giới thiệu cửa hàng mới của Trình Song cho mọi khách hàng, lần này cũng không ngoại lệ. Lý Khang cũng giống như đại đa số khách hàng, hỏi địa chỉ cửa hàng mới.

Từ Lệ báo địa chỉ, và Lý Khang lập tức muốn đi.

“Anh không ăn BBQ nữa sao?” Từ Lệ giữ anh ta lại.

“Tôi có việc phải đi trước.” Lý Khang nóng lòng, móc ra tờ tiền trăm ngàn đưa cho Từ Lệ: “Đây là tiền thanh toán, cô tự xử lý đồ ăn đi.”