Lúc này, điện thoại của Chu Bách Tước vang lên. Điện thoại còn ở trong túi áo của Cường Tử, là Tiêu Lôi gọi.

- Bách Tước, hai người hiện đang ở đâu?

- Lôi Tử thúc, là con. Chúng cháu đang bị bao vây.

Cường Tử thấy đám người áo đen càng lúc càng gần, tim bắt đầu đập nhanh gấp mấy lần. Hắn có năm phần sợ hãi, năm phần kích động. Những người này không ai mang theo súng, đây là lý do duy nhất khiến Cường Tử thấy yên tâm.

- Nói vị trí hai người đi.

- Cách biệt thự Ly Hồ khoảng năm cây số, đối phương có khoảng bảy tám người, nhìn dáng vẻ như…

Cường Tử không biết nên dùng từ nào để miêu tả chính xác, là nói xã hội đen? Không phải chứ, đôi vừa nãy cầm súng mới là xã hội đen. Những người áo đen này đều đeo đao, đã sớm đi đến rồi.

Tiêu Lôi nói:

- Là nhẫn giả.

Cường Tử ngớ ra, gật đầu thật mạnh:

- Đúng rồi, chính là nhẫn giả!

Trong lòng hắn tự nhủ mình cũng không phải chưa từng xem phim về Vũ Đằng Lan mặc trang phục nhẫn giả, sao lại không nhớ ra được. Nếu là nhẫn giả, lẽ nào những người này là quỷ Đông Dương?

Tiêu Lôi nói:

- Kiên trì một lát, chú tới ngay.

Cường Tử nói:

- Yên tâm, người còn trận địa còn, người không còn thì chúng cháu chạy.

Hắn còn muốn nói thắng lợi nghiêng về chúng ta, thì Tiêu Lôi đã cúp máy rồi.

Cường Tử di chuyển ra khỏi hòn giả sơn, đến bên cạnh Chu Bách Tước, hỏi:

- Chú Chu, những người kia là nhẫn giả ạ?

Chu Bách Tước gật nhẹ đầu, không trả lời, ánh mắt của y lạnh lẽo khiến Cường Tử cảm thấy không được tự nhiên. Hắn không quen ánh mắt như vậy. Nhiều ngày nay, lần đầu tiên Cường Tử thấy thần sắc Chu Bách Tước như thế này.

Cường Tử cũng không nói gì nữa, hắn cũng muốn học ánh mắt thâm thúy này của Chu Bách Tước.

Những nhẫn giả áo đen kia bày trận hình quạt xông tới, chứng kiến Cường Tử và Chu Bách Tước không hề chạy thì do dự, không biết có nên xông lên động thủ hay không. Một nhẫn giả nhìn có vẻ là thủ lĩnh, sở dĩ có thể nhận ra gã là thủ lĩnh, bởi vì gã hơi chút khác biệt, gã không mang mặt nạ bảo vệ, chỉ mang khăn che mặt. Gã đi trước, khi cách hai người Cường Tử khoảng năm thước thì dừng lại. Đầu tiên là khách khí hành lễ, sau đó hỏi:

- Xin hỏi, ai là Lâm Cường tiên sinh?

Cường Tử đang định trả lời, Chu Bách Tước đã đứng ra ngăn trước người hắn, nói:

- Ai phái các người tới?

Thủ lĩnh kia nói năng rất ôn hòa, cũng rất chân thành, không giống kẻ xấu. Dù Cường Tử có ngu ngốc cũng biết vừa nãy gã cúi đầu là có ý gì, cho rằng hắn ngu sao? Rõ ràng cúi đầu chính là ý tứ vĩnh biệt.

Thủ lĩnh nhẫn giả kia nói:

- Vấn đề ngài hỏi tôi thật là khó trả lời. Nhẫn giả hành động tập thể, chúng tôi không thể bán đứng cố chủ của mình. Xin hỏi, ngài là Lâm Cường tiên sinh?

Cường Tử từ sau lưng Chu Bách Tước đứng ra, dũng cảm phóng khoáng, ngẩng đầu ưỡn ngực đáp:

- Chú ấy không phải.

Thủ lĩnh nhẫn giả ngây ra. Chu Bách Tước cũng sững sờ.

Nhẫn giả:

- Ngài…thật hài hước.

Cường Tử gãi gãi đầu hỏi:

- Ông đoán tôi nói dối ư?

Nhẫn giả:

- …

Cường Tử:

- Có chuyện gì ông nói đi, tôi sẽ chuyển lời cho Lâm Cường tiên sinh.

Chu Bách Tước:

-…

Nhẫn giả này từ trong ngực lấy ra một tấm hình, nhìn nhìn Cường Tử, sau đó khẽ gật đầu, nói:

- Xem ra ngài chính là Lâm Cường tiên sinh rồi.

Cường Tử nói:

- Ông đã có tấm ảnh rồi còn cởi quần đánh rắm, hỏi làm đếch gì nữa.

Nhẫn giả nghiêm trang đáp:

- Chúng tôi phải xác định rõ nhân vật mục tiêu, tốt nhất là để chính nhân vật mục tiêu xác nhận.

Cường Tử ừ một tiếng, trong lòng tự nhủ may mà lúc này không chỉ vào Chu Bách Tước nói chú ấy là mình, bằng không mình là tội nhân rồi.

Nhẫn giả nói:

- Dựa theo lệ cũ, tôi còn muốn hỏi, xin hỏi ngài đã chuẩn bị chết tốt chưa? Chúng tôi tới là để giết ngài đấy.

Cường Tử rùng mình, trong lòng tự nhủ giết người còn khách khách khí khí trưng cầu ý kiến như vậy, xem ra động tác hành lễ cúi đầu vừa nãy chính là vĩnh biệt rồi. Cường Tử cũng không cho người khác thiệt thòi, hắn cũng hành lễ cúi đầu với nhẫn giả.

Nhẫn giả thấy hắn cúi đầu, cũng nhanh chóng đáp lễ. Cường Tử thấy mình bị thiệt hại, lại cúi đầu, nhẫn giả lại đáp lễ lại. Cường Tử lại muốn hành lễ tiếp, nhưng đã bị Chu Bách Tước kéo lại.

Nhẫn giả lau mồ hôi nói:

- Ngài là nhân vật mục tiêu khách khí nhất mà tôi từng gặp, tôi sẽ ghi nhớ ngài.

Chu Bách Tước lạnh lùng nói:

- Các người là người của lưu phái Y Hạ. Người của lưu phái Giáp Hạ không dài dòng như vậy. Tùng Dã Chính Phu còn sống không?

(Nhẫn giả nói:

Cường Tử mắng to, tác giả anh là thứ bỏ đi, khẩn trương cho cái tên để tham khảo, thực không được tự nhiên! Vẻ mặt tác giả hoảng hốt, vội vàng gật đầu.)

Nhẫn giả nói:

- Xem ra ngài rất quen thuộc về Nhẫn giả lưu phái chúng tôi. Đúng vậy, chúng tôi là nhẫn giả của lưu phái Y Hạ, Tùng Dã Chính Phu là sư phụ tôi. Tên tôi là Tỉnh Thượng Chi Trụ. Ngài biết sư phụ tôi?

Chu Bách Tước hừ một tiếng nói:

- Thương thế của hắn khỏi chưa?

Trong lòng Cường Tử buồn bực, đây là cái tên gì vậy, Tỉnh Thượng Tri Chu.

Tỉnh Thượng Chi Trụ nghiêm trang nói:

- Ba năm trước chính là ngài đã đả thương sư phụ tôi?

Chu Bách Tước lạnh nhạt nói:

- Lưỡng bại câu thương, chẳng qua ta tuổi trẻ, nên mới thắng.

Tỉnh Thượng Chi Trụ nói:

- Xin tha thứ, nếu là ngài đả thương sư phụ của tôi, vậy thì hôm nay ngài cũng không thể thoát thân được. Vốn tôi chỉ ra tay đối với nhân vật mục tiêu, cũng không muốn đả thương kẻ vô tội.

Cường Tử đột nhiên hỏi:

- Ông là người Nhật Bản đúng không?

Tỉnh Thượng Chi Trụ gật đầu nói:

- Đúng vậy, có gì nghi ngờ ư?

Cường Tử lắc đầu nói:

- Xem ra Nhật Bản cũng không phải ai cũng bại hoại.

Chu Bách Tước nói:

- Phí lời. Nếu lưu phái Giáp Hạ là bại hoại, vậy thì lưu phái Y Hạ thì ngay cả bại hoại cũng không bằng. Nhẫn giả của lưu phái Giáp Hạ còn là người luyện võ, còn có thể quang minh chánh đại giao thủ. Lưu phái Y Hạ toàn là hạng trộm cướp ra vẻ đạo mạo.

Cường Tử gật đầu nói:

- Chú nói vậy trong lòng con thấy dễ chịu hơn chút.

Vì xác minh lời nói của Chu Bách Tước, Tỉnh Thượng Chi Trụ nói:

- Ngài là người có thể giao thủ với sư phụ tôi, tôi tự nhận không phải đối thủ của ngài. Cho nên…

Chu Bách Tước khoát khoát tay nói:

- Cùng lên đi.

Trong lòng Cường Tử thầm nói: Quả nhiên là bại hoại.

Tỉnh Thượng Chi Trụ vung tay lên, bảy tám nhẫn giả phía sau gã xông tới vây hai người Chu Bách Tước và Cường Tử vào giữa. Tỉnh Thượng Chi Trụ chậm rãi lui ra ngoài, rõ ràng gã không có ý động thủ.

Tỉnh Thượng Chi Trụ vung tay lên, một nhẫn giả ra tay đầu tiên, rút trường đao trên lưng ra, bổ xuống Cường Tử. Một đao này linh hoạt, rõ ràng người này cũng là cao thủ dùng đao. Nhưng nói đi cũng nói lại, nhẫn giả không biết dùng đao, còn không bằng tự sát.

Thân hình của Chu Bách Tước lóe lên, đã ngăn ở trước người Cường Tử, động tác của y quá nhanh, Cường Tử cơ hồ nhìn không rõ, chỉ thấy Chu Bách Tước phát sau đến trước, một quyền nện vào ngực của nhẫn giả kia. Nhẫn giả kia cảm thấy trước ngực bị nện mạnh, lực quyền quá mạnh đánh bay y ra ngoài. Không hề nghi ngờ, Chu Bách Tước ra tay không lưu tình, một quyền đã phế đi một nhẫn giả rồi.

Tỉnh Thượng Chi Trụ nhướng mày nói:

- Cùng lên đi.

Bảy tên nhẫn giả còn lại cùng đồng thời ra tay. Năm tên bao vây Chu Bách Tước cùng lao lên tấn công, hai tên còn lại thì ra tay với Cường Tử. Dù Cường Tử mới là mục tiêu của bọn chúng, nhưng biểu hiện thực lực của Chu Bách Tước không thể không khiến bọn chúng phân toàn bộ thực lực qua đó. Bảy người này rõ ràng trước kia thường xuyên phối hợp, phân chia tấn công rất rõ ràng chính xác.

Chu Bách Tước hô to với Cường Tử:

- Dùng Bách biến thần hành tự bảo vệ mình.

Cường Tử đáp một tiếng, chân khẽ dịch chuyển thân thể nhẹ nhàng đi ra ngoài, khó khăn lắm mới tránh thoát được trường đao của một nhẫn giả. Một nhẫn giả khác nhanh chóng bổ sung vào, vung đao giết. Cường Tử khẽ lật cổ tay lộ ra một vật, kêu “xem ám khí”. Nhẫn giả đến sau vội vàng né tránh đồng thời đặt trường đao trước mặt.

- Ui da!

Trên trán của nhẫn giả ra tay đầu tiên bị ám khí của Cường Tử ném ra bắn trúng, trán lập tức sưng u lên. Y cởi khăn trùm đầu xuống, trán đã sưng gồ lên, xem ra ám khi kia rất không tầm thường. Nhẫn giả thứ hai nhảy qua nhìn, nghi hoặc đọc lên mấy kí tự:

- NOKIA.

Cường Tử một chiêu đắc thủ, cười khà khà, không lùi mà tiến tới, dựa vào khinh công Bách biến thần hành nhanh chóng tiếp cận nhẫn giả đang xoa xoa trán. Nhẫn giả thứ hai bổ một đao tới, Cường Tử cúi người, sau đó hét lớn một tiếng:

- An Thân pháo!

Đây chính là chiêu thức cơ bản của Hình Ý Quyền, là bính quyền. Hình Ý Quyền dùng ngũ hành quyền (bổ, nhảy, chui, sấy, vượt qua) và Thập nhị hình quyền(rồng, hổ, khỉ, ngựa, gà, diêu, yến, xà, đà, đài, ưng, gấu) làm quyền pháp cơ sở. Bộ võ thuật đơn luyện có Ngũ hành liên hoàn, Tạp thức chùy, Bát thức quyền, Tứ bả quyền, Thập nhị Hồng chủy, Xuất nhập động, Ngũ hành tương sinh, Long hổ đấu, Bát tự công, Thượng trung hạ bát thủ. Bộ võ thuật đối luyện có Tam thủ pháp, Ngũ Hoa pháp, An Thân pháp, Cửu sáo hoàn.

Hình Ý quyền, cũng được gọi là Hành Ý quyền, Tâm Ý quyền, Tâm Ý Lục hợp quyền nổi danh cùng với Võ thuật Trung Quốc truyền thống là Thái Cực quyền, Bát Quái chưởng, thuộc nội gia quyền. Đấu pháp phần nhiều là đi lên từng bước một, vượt qua bát quái, đây là sự khác biệt rõ rệt trong Thái Cực. Hình Ý Quyền đánh ngắn tiến thẳng thích hợp nhất trong chiến trận, chiêu pháp không đẹp, trường kình nhanh nhất. Hai quân giao chiến, trong thiên quân vạn mã, nếu muốn có chỗ tránh né di chuyển không dễ, chỉ có thể đi thẳng tiến thẳng, đi cũng là đánh, đánh cũng là đi, như Hoàng Hà vỡ đê.

Một chiêu An thân pháo này sức bùng phát ra mười phần, tiếp cận chỗ hiểm của nhẫn giả. Nhẫn giả này rõ ràng vô cùng cứng cáp, xác thật chỉ cần lui ba bước mà không ngã xuống đất, khẽ chống ổn định thân hình, đã thấy Cường Tử uốn người từ trên dán tới, một quyền tay trái đánh tới mặt mình, gã vội vàng đưa tay đỡ, chỉ nghe Cường Tử hô to một tiếng:

- Hắc hổ móc đũng quần!

Tay trái là hư chiêu, tay phải mới là thực chiêu. Chiêu này cũng không phải trong bộ võ thuật Hình Ý quyền. Bạn nhìn tên là biết, trong rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp đều đề cập đến chiêu hắc hổ đào tâm (Hắc hổ móc tim) này. Được rồi, Cường Tử đào thấp hơn một chút, nhưng hắn lại đánh trúng.

Nhẫn giả kêu lên một tiếng, thân thể cong gập xuống. Cường Tử không để mất thời cơ, nhanh chóng sử dụng chiêu tuyệt học Liêu Âm thối thành danh. Một chiêu này Cường Tử tu luyện mười năm, uy lực kinh người cỡ nào. Nhẫn giả này cùng một lúc gặp ba lần tấn công, sao có thể không ngã? Chỉ thấy nhẫn giả này sau khi đau đớn run rẩy vài cái lập tức hôn mê bất tỉnh. Trước khi ngất đi còn bi phẫn kêu to:

- Nát rồi!