Editor: Salad days

Buổi chiều, 4 giờ, nắng nóng vẫn còn chưa tan, không khí oi bức vẫn còn, tiếng ve kêu vẫn làm người ta thấy khó chịu.

Chiếc xe tải dán dòng chữ "Dịch vụ dọn nhà Hỉ Vận" đang đậu trước con đường nhỏ chật hẹp, khí thải từ chiếc xe làm bụi bặm bay đầy khắp nơi, tài xế bước xuống nhìn về phía sau hỏi - "Đứa nhỏ chưa tìm được sao?"

Ba Trần đang dùng sức kéo đưa con trai đang la oai oải, buồn bực nói - "Được rồi.

Ông bắt đầu đi được rồi"

Trần Thần đang bị ba mình kéo lên xe ngồi, từ trong gương chiếu hậu có thể nhìn thấy Hề Hòa cũng chú chó nhỏ màu vàng, mặt trời vẫn còn chiếu sáng, Hề Hòa vừa đuổi theo vừa khóc, tài xế gặp phải công trình nên đang phải đi chậm, sau khi vượt qua liền tăng tốc mà chạy, Hề Hòa hiển nhiên là đuổi theo không kịp.

Cậu chạy theo đến nổi cả gương mặt đỏ chót, chân run run, lảo đảo đến suýt ngã nhào ra đường, nhưng vẫn cố lết hai chân nhỏ mà chạy theo hướng xe chạy, vừa chạy vừa khóc đến tan nát cỗi lòng, thở cũng không kịp, lòng ngực khó chịu giống như sắp chết đến nơi vậy.

A Hoàng cũng không rõ việc gì, chỉ biết vừa chạy theo vừa kêu.

Trần Thần nhìn qua cửa sổ, ánh mắt cũng đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống làm nhèo hết hình ảnh trước mắt.

Ba Trần cũng thương đứa nhỏ, chỉ biết an ủi nói - "A Thần, con nghĩ kỹ một chút đi, những tên Alpha đó chúng ta chọc không nổi đâu.

Con và Hề Hòa cả ngày dính với nhau như vậy rốt cuộc hại đến ai chứ.

Ba giờ còn không có việc làm đây"

Trần Thần hai mắt tối sầm, vẫn còn khóc thút thít, nước mắt làm ướt hết tay của ba Trần đặt trên tay hắn, ba Trần cũng mềm lòng, tay chợt buông lỏng, vừa hé miệng như muốn nói gì nữa thì đột nhiên Trần Thần như phát điên, tránh thoát khỏi ba mình rồi liền mở cửa xe muốn nhảy xuống, vừa lẩm bẩm - "Hề Hòa...."

Tất cả người trên xe đều hoảng hồn, mẹ Trần hét lên một tiếng, tài xế cũng nhanh thắng xe lại, tiếng lốp xe ma sát với đường tạo ra âm thanh rất khó nghe, mà lúc này Trần Thần đã mở cửa xe, chuẩn bị nhảy xuống rồi.

- ---------

"Đứa nhỏ này điên rồi" - Lúc này cũng có một người tài xế nữa sợ hãi la lên.

Người tài xế chiếc xe ô tô màu bạc thực sự là bị dọa một phen, đời này hắn chạy xe nhiều như vậy cũng không ngờ rằng lại có một đứa bé không nhìn đường, cũng không biết là từ đâu đến cứ chạy qua, với tốc độ này nếu phản ứng không nhanh thì nhẹ nhất đứa nhỏ cũng sẽ bị đụng ngã lăn dưới đất.

Hề Hòa lúc này đã chạy đến hoa mắt choáng váng, cả người mồ hôi đầm đìa, thân thể đã sớm kiệt sức, giờ cơn gió thổi qua cũng có thể đẩy ngã cậu, nên cậu không nghe thấy tiếng kèn xe mà cứ cắm mặt chạy về trước nên bị ngã bịch dưới đất, giờ đang đáng thương mà ngồi đó, tóc trên trán đã bị mồ hôi làm ướt hết, trên mặt toàn nước mắt, trên đầu gối còn trầy một mảng lớn, đang rướm máu, cả người vô cùng đáng thương.

Bùi Nhược Mộc đang ngồi phía sau xe suy nghĩ, bỗng bị làm giật mình, hỏi tài xế có chuyện gì thì đã thấy tài xế mở cửa xe xuống xử lý, ngay lúc này đã thấy Hề Hòa ngồi ở trước xe.

Bùi Nhược Mộc cũng biến sắc, liền mở cửa xe xuống.

Khí trời chiều mùa hè vẫn như cũ mang theo sự nóng bức khó chịu, đường xi măng mang theo một hơi nóng còn dư âm, Hề Hòa bị té rất đau, ôm gối ngồi dưới đất, nhưng trong đầu vẫn còn nghĩ đến Trần Thần, vừa nghĩ liền muốn khóc nữa.

Sau đó tầm mắt cậu nhìn thấy một đôi giày da sạch sẽ, một chút bụi bặm trên đường cũng không dính.

Cậu đột nhiên tạm thời quên mất Trần Thần, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một bộ quần tây phẳng phiêu, áo sơ mi trắng thẳng thớm.

Cuối cùng là nhìn đến đôi mắt của người kia, đen và sâu thẳm.

Bởi vì dòng gen thuần khiết không hỗn tạp đã giúp Bùi Nhược Mộc nhận ra Hề Hòa ngay, dù là còn nhỏ chưa nhiều tin tức tố nhưng vì lúc này đang ra rất nhiều mồ hôi, hắn vẫn nhận ra được mùi vị ngọt ngào này.

Hắn hít một hơi, sau đó mỉm cười duỗi một tay ra - "Bé ngoan, tôi đến đón em về nhà.".