Editor: Salad days

Buổi tối thứ 4, lúc thầy Ôn đến dạy kèm, Hề Hòa chờ không kịp liền nói việc đó cho thầy nghe, vừa là cảm ơn vừa vui vẻ.

Thầy Ôn cũng rất vui, còn khen cậu một lúc mới bắt đầu học tiếp, thế nhưng buổi học hôm nay có chút không thuận lợi, vì 1 tiếng sau đã nghe tiếng điện thoại của thầy Ôn vang lên, thầy cầm lên tắt điện thoại rồi bỏ xuống, mà chỉ không tới 3 phút sau đã có cuộc gọi lại.

||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||

Ôn Thiên Dương chần chừ một lúc, liếc nhìn thông báo trên màn hình mới ngập ngừng chưa tắt điện thoại đi.

Hề Hòa đoán chắc là có việc gấp nên liền nói -" Thầy ơi, nghe điện thoại đi, không có sao đâu"

Ôn Thiên Dương mới áy náy cười một cái rồi bắt máy, bên kia liền vang lên tiếng khóc của trẻ con, là âm thanh của một bé gái nhỏ, vừa khóc vừa gọi ba ba, Hề Hòa nghe thấy tiếng khóc cũng trở nên căng thẳng hơn.

Ôn Thiên Dương nhíu mày, gấp hỏi - "Yên Yên, làm sao vậy? Yên Yên không khóc, có ba ba đây rồi"

Bên kia tiếng khóc đã cách xa một chút rồi, sau đó là có một giọng nam, Hề Hòa nghe không rõ lắm, chỉ nghe Ôn Thiên Dương ở đây đã chuyển từ bộ dạng kiên nhẫn sang gấp gáp hỏi - "Làm sao nóng vậy chứ? Bác sĩ nói thế nào? Anh mau lau rượu cho con bé hoặc chườm đá một chút đi!.

Em sẽ về ngay thôi"

Bên kia cũng an ủi vài câu, loáng thoáng nghe được một chút, nhớ ba, Ôn Thiên Dương cũng dỗ dành đứa nhỏ một chút rồi cúp máy, sau đó vì người đàn ông lên kia nói hơn lớn tiếng, nên Hề Hòa nghe được người kia nói "Lái xe cẩn thận, nếu không phải đón xe về đó"

Ôn Thiên Dương có chút mất tập trung, sau đó miễn cưỡng cười rồi nói - "Không có chuyện gì, chúng ta tiếp thôi"

Hề Hòa vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ Ôn Thiên Dương đã kết hôn, còn đã sinh con, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, liền vội vàng nói - "Không, không, thầy Ôn, còn lại đều là bài tập, con tự làm được rồi, nếu không được lần sau con sẽ hỏi thầy, con thầy quan trọng hơn"

Ôn Thiên Dương tất nhiên cũng chịu không nổi, liền nhanh chóng xin lỗi và thu dọn đồ đi về, lúc đi ra ngoài đã gập Bùi Nhược Mộc cũng nói cho hắn nghe qua, Bùi Nhược Mộc ngược lại liền nói - "Thầy Ôn vội như vậy lái xe sẽ nguy hiểm lắm, để tôi đưa thầy về"

Ôn Thiên Dương đã mềm mại từ chối, nói là mình tự đón xe được rồi, nên Bùi Nhược Mộc cũng đưa hắn xuống tận nơi đón xe, lúc đi lên lầu lại thì đã nhìn thấy Hề Hòa ngồi trên ghế sô pha - "Sao không đi làm bài tập?"

Hề Hòa buồn bực - "Chú ơi, có phải chú sớm biết thầy Ôn đã có con không?"

Bùi Nhược Mộc cười nói - "Thầy ấy năm nay cũng đã hơn 30 tuổi rồi, cũng đã bị đánh dấu, có con thì kỳ lạ lắm sao?"

Hề Hòa ngu ngơ hỏi - "Làm sao chú biết là đã bị đánh dấu? Con thấy thầy vẫn còn trẻ mà, không giống làm ba chút nào"

Bùi Nhược Mộc lại nói - "Con còn nhỏ, chưa biết nhiều, Omega sau khi bị đánh dấu sẽ có mùi hương không giống"

Hề Hòa đột nhiên mới ý thức được, cậu cùng với Chu Tiêu Tiêu và Ôn Thiên Dương cùng những omega gần với Bùi Nhược Mộc rất khác, chính là cậu chưa thành niên.

Đau quá đi, chính mình trong mắt người ta vẫn còn là một đứa bé!.

Hề Hòa lại thất thỉu về phòng làm bài tập!.

.

Thế nhưng, rất nhanh đã có một sự việc đã đánh bay mọi suy nghĩ của Hề Hòa, thậm chí là quên mất chuyện của Bùi Nhược Mộc luôn.