Editor: Salad days

Bùi Nhược Mộc mua một căn nhà ở nội ô, chỉ cách công ty hơn 20 phút, xe cứ dần tiến lên trong bóng đêm, người thì nóng ruột, cuối cùng cũng đến nhà.

Phòng ngủ phụ trong nhà còn trống, bây giờ vừa vặn có thể cho Hề Hòa ở.

Buổi tối hôm ấy Bùi Nhược Mộc đem cậu về nhà, người cậu đã mơ hồ không rõ rồi, da thịt cũng vì sốt mà ửng đỏ hết.

Bác sĩ đến lấy một cái nhiệt kế ra đo, âm thanh ting một tiếng, con số 39,8 độ dừng lại làm hoảng hồn mọi người.

Hề Hòa thân là một Omega, sức khỏe đã yếu, lại còn dính mưa mấy tiếng, không bệnh mới kỳ lạ.

Nước mưa bẩn, Bùi Nhược Mộc trước hết dùng khăn nóng giúp cậu xoa, sau đó mặc lại quần áo mới rồi mới nhét vào trong chăn, bác sĩ giúp cậu ấy truyền nước cùng chườm đá, bọn họ bận rộn một lúc đã đến hừng đông.

Bùi Nhược Mộc ngày thứ 2 đi làm cũng điện thoại về mấy lần hỏi han, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, làm tâm lý hắn không yên được, làm việc cũng không tập trung được.

Mãi đến khi đổ xe xong, bước vào thang máy, Bùi Nhược Mộc ngước lên nhìn con số thang máy nhảy lên, đột nhiên phát hiện, trước giờ, lần đầu tiên hắn lại có cảm nhớ nhà đến vậy.

Cảm giác này, hình như cũng không tệ.

Bùi Nhược Mộc đến nhà, làm hắn nhẹ nhõm một chút đó là đứa nhỏ đã giảm sốt nhưng vẫn còn chưa tỉnh lại, lông mày vẫn nhíu, hô hấp vẫn còn hơi nóng tỏa ra, chắc chắn là vẫn còn khó chịu.

Bùi Nhược Mộc ngồi bên giường cậu một lát, thật ra dì giúp việc trong nhà cũng đã chăm sóc rất tốt rồi, Bùi Nhược Mộc cũng không cần phải làm gì nhưng hắn lại không cam tâm mình không làm được gì, vì vậy, hắn dùng bàn tay lành lạnh của mình sờ sờ lên trán âm ấm của cậu, lại xoa xoa hai tay cậu, sau đó mới thay cậu ém chặt chăn, sau đó cảm thấy thỏa mãn với sự chu đáo của mình mới nghe lời dì giúp việc đi ra ngoài.

Dì Trần năm nay đã trên 40 tuổi, nhưng do đã quen lao động nên chân tay lanh lẹ, thật thà và cũng hơi lớn tiếng.

Dì nhỏ giọng nói - "Đừng có che kỹ vậy chứ, trong phòng đã nóng rồi, đừng để vậy, sẽ bị hầm đó.

Nhanh đi thay quần áo rồi ăn cơm đi, đừng phiền nữa"

Bùi Nhược Mộc nghe nói mình phiền liền không cam tâm nhưng hắn cũng không nói thêm gì, bởi vì hình như lúc nãy trong lúc dì Trần nói chuyện....hình như lông mi Hề Hòa có hơi run nhẹ.

Hắn liền hỏi - "Hề Hòa, em tỉnh rồi sao?"

Hề Hòa từ từ mở mắt, không giả vờ được nữa rồi.

Lúc này dì Trần nói - "Ôi trời, tỉnh lại rồi đi, bác sĩ còn nói với dì hôn mê lâu quá thì không biết có làm sao không.

Có đói bụng không? Dì có làm chút cháo với cải bó xôi này, ăn tốt lắm"

Hề Hòa co lại trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt to chỉ bằng một bàn tay, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào....nếu không phải vì vậy, cậu cũng không phải giả vờ ngủ nãy giờ.

Cậu kéo chăn lên, co ro trong chăn, như muốn giấu mình trong gian nhỏ hẹp này để có thể an toàn hơn.

Hoàn cảnh xa lạ, không khí xa lạ, cùng với người kia, làm cậu thực sự rất bất an, giống như mình bị lột sạch quăng vào giữa rừng, khắp nơi đều là nguy hiểm.

Hề Hòa tim đập rất nhanh, ầm ầm như tiếng xe chạy, trên người lại rịnh ra một lớp mồ hôi, trước mắt dần biến thành màu đen.

Trong đầu hỗn loạn những ký ức ùa về, nhà Hề gia náo loạn, các Alpha bắt lấy tay cậu kéo đi, màn mưa rào ngoài Trương gia.....các ký ức như vậy bủa vây cậu, cậu không nhịn được mà run rẩy.

Không được.......Đừng như vậy....!

Phải ngoan một chút, phải cố làm nhiều việc một chút, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài....!

Có người gọi cậu sao....trả lời đi....!

Ký ức hỗn loạn trong đầu cùng âm thanh bên ngoài bao vây, thân thể cậu vốn đang yếu lại phải chịu căng thẳng tinh thần như vậy, đầu liền đau như búa bổ, rồi bắt đầu hôn mê lần nữa.

"Hề Hòa, Hề Hòa?"

Bùi Nhược Mộc lo lắng nắm lấy tay Hề Hòa, nhẹ vỗ lên mặt cậu, đứa nhỏ này.....đột nhiên lúc nãy còn hét lên một tiếng, tựa như phát điên lên, sau đó lại bất động.

Rốt cuôc là chuyện gì vậy?.