Sau khi tất cả khách hàng trong cửa hàng đã đi hết, nhân viên phục vụ cậu đụng đụng tôi, tôi đụng đụng cậu, khẽ lẩm bẩm: "Lão bản có sao không?"

"Ai biết được, nhìn có vẻ không phải chuyện tốt."

Hạ Phỉ lôi ghế đẩu ngồi xuống cửa nhà hàng, lấy bật lửa ra muốn châm thuốc, gió lạnh thổi qua, hắn quay lưng đi, vòng khói làm hai mắt cay xè.

Trong bóng chiều tà, người đi đường hối hả trở về nhà, nhưng Hạ Phỉ lại không có mong muốn về nhà.

Hắn nên đến gặp Tạ Thư Diễn, nhưng không có lời bào chữa nào cao cả.

Bị người trong nhà chứng kiến trong nháy mắt, tựa hồ hết thảy đều đã kết thúc, và không còn chỗ để điều động.

"Khụ khụ..." Cổ Hạ Phỉ ngứa ngáy, mùi vị cay nồng từ sâu trong cổ họng truyền đến đầu lưỡi, thống khổ không thôi.

Ngay khi đang bàng hoàng, trên tay có một cái "ding", một tin nhắn gửi đến, Hạ Phỉ chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, liếc nhìn người gửi, phát hiện đó là Ninh Tất.

"Không ngờ hôm nay lại gặp anh trong hoàn cảnh như vậy.

Mặc dù em không biết anh họ của Tạ Thư Diễn, nhưng cũng không muốn cho anh khó chịu.

Em không giúp anh giải thích, xem như là hả giận cho em, chúng ta cứ như vậy đi, không cần phải cảm thấy tội lỗi về em"

"Ha" Hạ Phỉ cười khổ một tiếng, đưa điện thoại ước lượng bỏ vào túi, trách ai được? Trách hắn tự gây nghiệt không thể sống.

Gia đình đã biết chuyện ly hôn, Tạ Thư Diễn đã nói rõ lý do tại sao anh và Hạ Phỉ quen nhau, sau khi thú nhận mọi chuyện, anh không thấy nhẹ nhõm như mong đợi.

Chương Tuần nhận thấy có điều gì đó không ổn vào đêm khi ông đến căn hộ của Tạ Thư Diễn, lúc đó ông không biết tại sao, nhưng bây giờ mọi thứ dường như đã được tìm ra.

"Loại chuyện này, con sớm nên nói cho chúng ta biết, loại chuyện này hôn không nên kết."

Từ nhỏ đến giờ Tạ Thư Diễn không có lỗi lầm gì, cho dù là sai lầm bố cũng rất ít khi trách anh, lần này cũng như vậy, Tạ Thư Diễn sẽ càng cảm thấy có lỗi.

Mặc dù Tạ Hằng không hài lòng với Hạ Phỉ, nhưng khi Tạ Thư Diễn và Hạ Phỉ mỗi người một ngả, trong nội tâm vẫn không viên mãn.

Nhìn thấy Tạ Thư Diễn bơ phờ, Tạ Hằng sốt sắng nói: "Ly hôn coi như xong, chuyện xoá ký hiệu, bọn ta đi cùng con."

Tạ Thư Diễn không có một lời đáp ứng, "Qua một thời gian nữa, con về trước."

Hôm nay không có Hạ Phỉ ở dưới lầu, khi Tạ Thư Diễn đi ngang qua bồn hoa, anh liếc nhìn vị trí mà Hạ Phỉ thường đứng, ngay mép bồn hoa, không biết là ảo giác của Tạ Thư Diễn hay gì đó.

Anh luôn cảm thấy do Hạ Phỉ đã đến quá nhiều lần, mảnh đất đó bị giẫm ngốc.

Sau đêm nay, Hạ Phỉ sẽ không bao giờ đến nữa, chỉ cần người làm vườn trong tiểu khu gieo hạt, cây cối tươi tốt mới sẽ lại mọc lên.

Tâm trí của Tạ Thư Diễn bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, anh không hề bối rối chút nào, anh biết mình nên làm gì và thu dọn tất cả những thứ của Hạ Phỉ.

Quần áo và những thứ sử dụng trong nhà của anh đều có thứ tự.

Anh không có gọi cho Hạ Phỉ, không có hỏi đồ vật Hạ Phỉ lưu lại, trong thâm tâm anh biết rằng anh không hỏi về những điều đó, mà là tiếp tục cho bản thân cơ hội.

Sáng mai anh còn phải đến lớp sớm, buổi chiều không có lớp liền đến bệnh viện kiểm tra, không đợi được kết quả, buổi tối còn có lớp học, chỉ có thể phiền toái bác sĩ thông báo cho.

Anh nghĩ rằng đi chỉ có một mình, thực sự rất cô đơn, anh đã quen với việc bầu bạn của Hạ Phỉ trong khoảng thời gian này, nhưng lẽ ra anh nên thích nghi với cuộc sống của một người từ hai tháng trước.

Tạ Thư Diễn ngày hôm sau đến lớp như thường lệ, buổi chiều anh đến bệnh viện một mình.

Xoá bỏ ký hiệu không thể thực hiện ngay lập tức, Tạ Thư Diễn phải đủ loại kiểm tra sức khỏe.

Anh đứng đợi ở cửa khoa pheromone, quan sát những bệnh nhân ra vào, một số omega đi cùng với alpha, và cũng có một số đến một mình.

Những cặp đôi yêu nhau chết đi sống lại sẽ xuất hiện ở nơi này sau khi mối quan hệ của họ kết thúc.

Đôi mắt của omega bên cạnh trống rỗng, loại đau đớn thể xác và áp lực tâm lý này alpha không bao giờ có thể cảm nhận được, Tạ Thư Diễn không muốn trông mình đáng thương như vậy, cũng không muốn bố lo lắng cho mình.

vì vậy anh đã chọn đến một mình.

Nhưng là bản năng sợ hãi nơi này, dao mổ lạnh lẽo cũng sẽ làm tổn thương anh, nhất là tâm lý sợ hãi trước khi bị tách ra khỏi alpha của mình, như cái lưới lớn giương phô thiên địa, làm cho anh không thể nào ẩn trốn.

Nếu có Hạ Phỉ ở đây thì tốt rồi, anh sẽ không sợ hãi như vậy.

Tạ Thư Diễn sau khi trở lại trường học, anh còn chưa hoàn thành buổi tối tự học cuối cùng, liền xin nghỉ phép để về nhà, lúc trước anh cho rằng mình chỉ hẹn hò không tốt, nhưng hiện tại xem ra anh còn chưa đủ trưởng thành.

Có thể đem tân tình trong sinh hoạt cùng làm việc cặn kẽ tách ra.

Tạ Thư Diễn về nhà sớm không có việc gì làm, tắm rửa xong liền ngây ngốc ngồi trên sô pha, nhớ thời điểm nói lời từ biệt với Hạ Phỉ tâm tình càng không có biện pháp bình tĩnh lại,anh vẫn là nhớ Hạ Phỉ.

Hạ Phỉ hẹn anh đến khách sạn suối nước nóng, nói rằng sẽ gửi hoa cho anh mỗi tối, dù không muốn vi phạm những lời hứa này thì anh cũng không thể làm được vì bất khả kháng.

Trên thực tế, có một số điều mà Tạ Thư Diễn thực sự không muốn hỏi, nhưng mọi người sẽ bằng lòng với hiện trạng.

Nếu hiện trạng tốt hơn kết quả, hầu hết mọi người sẽ chọn không đi đến cùng và lừa dối chính họ.

Căn hộ nhỏ này dường như không mang lại sự ấm áp cho Tạ Thư Diễn, ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp trong góc cũng trở nên lạnh lẽo, anh đang nắm tay vịn ghế sô pha, cách đây không lâu, cũng là một đêm như vậy, điện thoại của Hạ Phỉ đột nhiên gọi đến..

Rõ ràng đêm nay vẫn như thường lệ, không có gì khác biệt, nhưng Hạ Phỉ thì sao?

Ngay sau khi báo cáo khám sức khỏe được đưa ra vào ngày mai, anh sẽ phải chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, Tạ Thư Diễn không hề giả vờ trước mặt bất cứ ai, chỉ là lần này.

Anh mở điện thoại, lật đến số của Hạ Phỉ, anh chưa nghĩ ra muốn cùng Hạ Phỉ nói gì.

Chỉ là bản năng gọi.

Nhưng anh còn chưa gọi điện, tin tức của Hạ Phỉ đã đến trước.

"Thầy Tạ, em nói về sau anh còn đưa hoa không?"

Tại quầy bar, Hạ Phỉ không uống hết hai ly, cứ ngồi sang một bên mãi.

Khôn Tử muốn tiến lên và thuyết phục hắn uống ít hơn.

Khôn Tử do dự nửa ngày mới nói: “Ai, anh nói chuyện này là như nào a...!Phỉ ca đừng quá buồn.

"

Biết rằng Hạ Phỉ lần này là nghiêm túc, Khôn Tử trêu chọc thậm chí không thể nói ra miệng.

Hạ Phỉ không lên tiếng, Khôn Tử nói tiếp: "Anh nói xem anh họ Tạ Thư Diễn đúng như cái chày gỗ, cho nên hắn ta rất muốn anh và Tạ Thư Diễn có chuyện như vậy."

Khôn Tử lén nhìn phản ứng của Hạ Phỉ khi đang nói chuyện, Hạ Phỉ vẫn không nói chuyện với cậu, liền luống cuống, không nói phát tiết a...!Hạ Phỉ nói chuyện cũng tốt "Anh đừng không nói gì a, em sợ anh buồn bực đến sinh bệnh "

Cậu ta đẩy rượu đến trước mặt Hạ Phỉ, "Hay là anh uống thêm chút nữa, uống xong em sẽ kêu người đưa anh về."

Hạ Phỉ cuối cùng cũng bằng lòng nhìn Khôn Tử, "Tôi từ hôm qua đến giờ vẫn luôn suy nghĩ.

Tôi rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều, và tôi đã làm tốt hơn trước đây, rốt cuộc có vấn đề gì?"

"Đây còn không phải là do anh và Ninh Tất..."

"Không phải." Hạ Phỉ không ngừng ngắt lời, "Tạ Thư Diễn đột nhiên phớt lờ tôi.

Tôi đến bây giờ cũng không biết lý do tại sao, tôi đã làm gì sai, cậu nói xem, chỉ cần tôi và Tạ Thư Diễn giãi bày chuyện ly hôn, người trong gia đình khắc sẽ biết, ly hôn rồi có thể tái hôn, có thể do em ấy không quan tâm đến chuyện này nữa"

Khôn Tử cũng không phải là người giỏi an ủi, "Nếu anh muốn biết thì chính mình đến hỏi đi."

Ngay khi giọng nói của Khôn Tử rơi xuống, Hạ Phỉ đã đứng phắt dậy.

"Anh đang làm gì đấy?"

Hạ Phỉ vội vàng muốn đi ra ngoài, "Tôi đi tìm em ấy hỏi cho rõ ràng."

"Anh bộ dạng như vậy mà đi hỏi rõ ràng ư? Như đi đánh nhau vậy ấy" Hạ Phỉ tựa hồ không nghe được giọng Khôn Tử, Khôn Tử chỉ có thể gọi một người phục vụ, "Cậu, cậu đi giúp Hạ lão bản lái xe, đừng để anh ấy uống rượu rồi lái xe."

Hạ Phỉ liên tục hướng cửa sổ xe hóng gió lạnh, khi xuống xe cái trán lạnh băng, ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ nhà Tạ Thư Diễn, cái khí thế đòi nợ với đòi trút giận khi nãy ỉu xìu xuống.

Hắn nhất cổ tác khí đứng dưới lầu, suy đoán chất vấn đầy đầu, Tạ Thư Diễn thời điểm đó không cho hắn lấy một lý do, một lý do để không thích hay không yêu, và thể diện cuối cùng của hắn đã biến mất.

Hắn hướng mắt nhìn xung quanh, địa phương bị hắn thường hao hoa trụi lủi, ngay cả một lý do điên rồ cũng chưa sẵn sàng.

Hắn chỉ có thể lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho Tạ Thư Diễn, "Thầy Tạ, em nghĩ tương lai anh có tặng hoa nữa không?"

Vừa nhấn nút gửi, nhịp tim của Hạ Phỉ như đánh trống, sợ Tạ Thư Diễn không hồi âm sẽ thất vọng, định bấm máy ra ngoài, nhưng cuộc gọi của Tạ Thư Diễn đến quá nhanh.

Hạ Phỉ có chút không thể tin được, "Thầy...Thầy Tạ..."

"Anh...!anh...!vì cái gì...!vốn là như vậy..." luôn xuất hiện khi Tạ Thư Diễn cần hắn nhất, điều này khiến Tạ Thư Diễn trở tay không kịp.

Giọng của Tạ Thư Diễn đã được kiềm chế, nhưng Hạ Phỉ vẫn bắt được tiếng nức nở của Tạ Thư Diễn.

Tạ Thư Diễn đang khóc?

Hắn "vốn là như vậy?" Là loại như nào?

Anh Phi tại chỗ tiến lên hai bước, "Đừng nói với anh qua điện thoại."

Hạ Phỉ ngữ điệu rất nghiêm khắc, lời nói nhanh chóng hơn bình thường, âm điệu cũng trầm thấp.

Hắn không thể nhìn thấy cảm xúc của Tạ Thư Diễn qua gọi điện thoại, và hắn không thể nhìn thấy biểu hiện của Tạ Thư Diễn qua điện thoại, hắn thực sự không muốn đoán.

Hắn muốn đẩy Tạ Thư Diễn lên phía trước và hỏi em ấy.

Hắn đã làm sai cái gì và tại sao chúng ta phải tách rời nhau.

Nói xong câu đấy, trong điện thoại mơ hồ có một tiếng thở hổn hển, Tạ Thư Diễn tưởng mình nghe nhầm, mím môi lắng nghe cẩn thận, dường như hắn đang chạy.

Nhịp tim dữ dội và hơi thở gấp gáp giống như của Tạ Thư Diễn, cùng một tần số.

Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa thẳng cho đến khi hơi thở của hắn trở nên nặng nề hơn và cánh cửa bị gõ mạnh hai lần.

Hạ Phỉ nói " Mở cửa"

"Anh..."

“Mở cửa, chúng ta trực tiếp nói.” Giọng điệu của Hạ Phỉ không cho cự tuyệt.

Khoảnh khắc Tạ Thư Diễn mở cửa, anh có thể ngửi thấy mùi rượu và hơi lạnh trên người Hạ Phỉ, cũng như mùi pheromone quen thuộc.

Hạ Phỉ đem người đẩy vào cửa, không có vươn tay bật đèn, hắn đứng Tạ Thư Diễn ngồi, "Tạ Thư Diễn, ngược lại em nói một chút, anh vốn là loại nào?"

Giọng điệu của Hạ Phỉ rất dữ dội, nhưng nó khác với lần trước ở cổng trường.

Tạ Thư Diễn cắn chặt quai hàm, ngẩng đầu nhìn Hạ Phỉ.

Qua một lúc lâu, Hạ Phỉ lại đổi câu hỏi, "Em muốn anh tới?"

Tạ Thư Diễn hàm răng buông lỏng, cúi đầu xuống, nước mắt lạch cạch rơi trên kính, "Muốn..."

Cuống họng Hạ Phỉ khô khốc, hắn mềm lòng với Tạ Thư Diễn đến mức không thể nhìn vào bộ dạng ủy khuất của Tạ Thư Diễn

“Em muốn anh đến mà em lại trốn tránh anh sao?” Hắn dốc sức liều mạng khắc chế mình chạy đi an ủi Tạ Thư Diễn, ngữ điệu tra hỏi chạy không còn hình dáng.

Tạ Thư Diễn chưa sẵn sàng công tác đối đầu với Hạ Phỉ, anh đã nghẹn ngào trả lời sai câu hỏi, "Tôi...!qua vài ngày nữa...!sẽ làm phẫu thuật..."

“Em làm cái rắm!” Hạ Phỉ thanh âm đều chạy nước rút, hắn đến để nghe Tạ Thư Diễn nói về cuộc phẫu thuật sao?

Tạ Thư Diễn không biết có chuyện gì, Hạ Phỉ lại sinh khí, anh tự quyết định, "Giải phẫu rất phiền toái,...!cũng rất đau...!cần một thời gian dài mới có thể khôi phục được..."

Những lời này là những gì Hạ Phỉ đã nói trước đây, và chúng là những lời bào chữa tồi tệ mà Hạ Phỉ đã giúp anh tìm ra lúc ban đầu.

"Tôi...!đều đã quyết định...!cuộc phẫu thuật...!tại sao anh lại đến..." Tiếng khóc của Tạ Thư Diễn dần trở nên nặng nề, giọng nói của anh ngắt quãng.

Hạ Phỉ thò tay chống đỡ cái trán của Tạ Thư Diễn, dùng tay kia tháo kính xuống, cố gắng kiềm chế tính khí của mình, "Em muốn anh đến thì anh đến."

...!

5/6/2021

#NTT.