Tôn Cần trên mặt lộ ra một tia đáng tiếc, nở nụ cười khổ, "Anh nói xem, có người tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy rõ ràng là không nói tiếng nào mà chạy, ngày hôm sau còn không dám lên lớp, vì sợ đụng phải học trưởng."

“ Vì cái gì?” Vẻ mặt Hạ Phỉ có chút ngưng trọng, hắn không bị dáng vẻ tươi cười của Tôn Cần ảnh hưởng.

“ Diễn Diễn cậu ấy không dám a.” Tôn Cần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

”Chúng tôi cũng thực buồn bực.

Sau này mới biết rằng Diễn Diễn chưa tiếp xúc nhiều với alpha.

Ai, lúc đó chúng tôi nghĩ rằng Diễn Diễn không thể ở chung vì vấn đề về tính cách.

Tốt xấu tìm đúng Nên xứng với khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, ai mà biết anh ta can đảm đến vậy.

"

Bởi vì nguyên nhân là do thân thể Tạ Thư Diễn, cậu ấy không thể lớn mật chọn alpha cho mình như những omega khác, thể chất có hạn nên không đủ tư cách để đánh cược tương lai với một alpha lạ.

Thật khó để chọn được một trong số hàng ngàn alpha hoàn toàn phù hợp với Tạ Thư Diễn, Tạ Thư Diễn ngây thơ tình nguyện từ bỏ quyền lựa chọn trong thời gian học đại học còn hơn không dám thử.

Trong quá trình giáo dục từ nhỏ đến lớn của Hạ Phỉ, hắn một mực được dạy rằng omega là một sinh vật rất mong manh, có thể đối với hắn họ là nhận thực nông cạn và yếu ớt, hắn càng không nghĩ tới, Tạ Thư Diễn so với bất kỳ omega nào đều muốn yếu ớt hơn, cũng đều cần alpha bảo hộ.

“Cho nên a...” Tôn Cần lại nói, “ Diễn Diễn đến nói yêu đương cũng không dám.

Lại còn dám với anh đột ngột kết hôn.

Đương nhiên, chúng tôi rất sốc.

Hai người chắc chắn phải là tình yêu đích thực.”

Bốn chữ "tình yêu đích thực" quả thực là một sự châm chọc lớn, thời điểm Tạ Thư Diễn với Hạ Phỉ kết hôn, đừng nói là đích thực, ngay cả "tình yêu" đều không có vài phần, nói gì "chân chính".

Hạ Phỉ vô thức bưng ly rượu trên bàn, khi rượu uống vào miệng, vị đắng càng kích thích vị giác của hắn, trước đây hắn chưa từng cảm thấy rượu lại đắng như vậy.

Hạ Phỉ không có thời gian quan tâm đến hương vị của rượu, hắn chỉ muốn biết omega của mình còn bao nhiêu sự tình hắn vẫn chưa biết.

Hắn thừa nhận mình bị động, thiếu cẩn trọng, thừa nhận hắn chưa làm tốt cuộc hôn nhân của hai người, hắn tuân thủ thỏa thuận của hôn ước, tự không dám vượt qua thành Lôi Trì một bước* nhưng tâm lại động vì chuyện này.

Không thể tự kiểm soát bản thân vì trái tim của mình.

Hắn đã sớm phạm quy.

(*) Không dám vượt qua phạm vi nhất định

Nhắc lại loại chuyện này chính là mỗi người lại có chuyện để nói qua nói lại, tôi một câu, anh một câu, có người tiếp chuyện với Tôn Cần.

"Chúng tôi thường hay có lúc tắt lửa tối đèn nói chuyện phiếm...!trò chuyện và hỏi mọi người mẫu người lý tưởng của họ là gì.

Thời điểm hỏi Diễn Diễn, chúng tôi rất tò mò.

Cậu ấy thậm chí còn cự tuyệt hotboy trường, sẽ thích dạng alpha như nào a."

Hạ Phỉ không hề động đậy, lần này giãy dụa chính là Tạ Thư Diễn, Tạ Thư Diễn ngăn cản việc tiếp tục chủ đề này, đều muốn trốn khỏi cả tay Hạ Phỉ, nhưng anh không phải đối thủ của Hạ Phỉ, Hạ Phỉ đoán được ý đồ của anh, nắm càng chặt chẽ.

Hạ Phỉ cũng muốn biết mẫu người lý tưởng của Tạ Thư Diễn.

“Đúng, đúng, đúng!” Tôn Cần vội vàng nói, “Chúng tôi đều đã nói, bất quá Diễn Diễn một mình cậu ấy nói không biết, chúng tôi hỏi cậu ấy sau này sẽ kết hôn với hạng người nào, nhưng cậu ấy cũng không biết.

Cậu ấy còn nói, ước chừng nếu thời gian đến, sẽ dựa vào an bài của bố mẹ, chỉ cần tìm được bố mẹ ưng ý là được ”.

Nói đến đây, mọi người bảy người tám lưỡi thảo luận, "Lúc đó chúng tôi còn nói, Diễn Diễn với cái tính cách này, nếu hẹn hò mà nói, nhất định phải lớn tuổi hơn cậu ấy, ít nói hơn cậu ấy, hai người bí bí ẩn ẩn đi cùng nhau làm người ta phát bực, hahaha."

Nghe mọi người trêu chọc, Hạ Phỉ không thể nào cười nổi.

Trên thực tế, đây có thể coi là phong cách của Tạ Thư Diễn, một alpha trưởng thành và ổn định, mặc kệ Tạ Thư Diễn có thích hay không, nhất định là đối tượng kết hôn tốt nhất.

Cũng không phải như chính bản thân mình, cùng Tạ Thư Diễn đứng chung một chỗ, bất luận ai nhìn thấy cũng đều phải viết hoa hai chữ “Không Xứng”.

Không biết ai lại rót đầy rượu cho Hạ Phỉ, Hạ Phỉ dựng tai lên nghe mọi người trò chuyện, vừa tự rót cho mình một ly trong tay.

Nếu Tạ Thư Diễn không gặp hắn, đường đời của em ấy có lẽ sẽ thuận buồm xuôi gió không có sóng gió.

Cưới một alpha được cha mẹ chấp thuận, sớm có một đứa con ngay sau khi kết hôn.

Bình thường chẳng có gì mới mẻ, nhạt nhẽo.

Đời này giống như 1 ly nước sôi, phẩm như nào cũng không lên nổi mùi vị.

Sau đó, mọi người nói về tình hình hiện tại của các hotboy trong khoa, còn nói về những điều thú vị ở trường đại học, Hạ Phỉ nghe không nổi nữa, không ngờ nghe mấy chuyện cũ của Tạ Thư Diễn lại tốn rượu như vậy.

Khi uống cũng không ai thuyết phục hắn, hắn rõ ràng uống đến dạ dày trong bụng một hồi nóng rát.

Hạ Phỉ ngơ ngác dẫn Tạ Thư Diễn ra khỏi nhà hàng.

Đứng ở cổng hồi lâu mới phản ứng lại, "Tôi sẽ gọi tài xế."

Lúc nói chuyện, lưỡi hắn hơi thắt lại và cổ họng đau rát vì rượu.

Thành phố càng ngày càng lạnh, Hạ Phỉ trì độn nhận ra dường như trời đã sang đông, cần phải nắm tay người yêu.

Hắn nắm chặt tay Tạ Thư Diễn rồi cùng bỏ vào túi, hai người đứng song song ở phía trước, chờ tài xế đến.

Tạ Thư Diễn cảm thấy Hạ Phỉ là lạ, nói chuyện ít hơn so với bình thường rất nhiều, khi hai người lên xe, Tạ Thư Diễn cũng không mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Phỉ báo địa chỉ nhà của Tạ Thư Diễn cho tài xế, dạ dày không quá thoải mái, vừa nóng vì rượu vừa cảm thấy lạnh, cuối cùng cuộn mình thành một đoàn, dựa vào chân Tạ Thư Diễn, muốn chợp mắt một chút.

“Anh không thoải mái sao?” Tạ Thư Diễn cúi đầu nhìn Hạ Phỉ, Hạ Phỉ không đáp lại anh, thay vào đó, hắn quay mặt lại và chôn chặt nó trong bụng anh.

Bầu không khí sền sệt khiến cho nhau cảm thấy người đều ở trong tầm tay nhau, không ai lên tiếng.

Xe chạy không nhanh, khi Tạ Thư Diễn ở dưới lầu, Hạ Phỉ chưa tỉnh dậy, Tạ Thư Diễn nói với tài xế, "Xin lỗi, chờ một chút."

Xe đã tắt máy từ lâu, không có động cơ gầm rú, xung quanh hẻo lánh yên tĩnh, Tạ Thư Diễn hơi thở chậm lại, chính anh cũng không biết, anh rốt cuộc là muốn Hạ Phỉ tỉnh lại hay sợ đánh thức hắn.

Chờ hơn mười phút tài xế không còn ngồi yên được nữa, với kỹ năng này mọi người sẽ có đủ thời gian chạy thêm một đơn hàng.

"Thưa cậu, tôi sẽ hoàn thành đơn hàng này cho cậu trước.

Cậu hãy gọi một cái khác sau?"

Tạ Thư Diễn liếc nhìn cử động của Hạ Phỉ, không muốn tài xế quá xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Được rồi, xin lỗi đã làm phiền chú."

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tạ Thư Diễn không để ý bị người dựa vào bụng mình nhếch lên khóe miệng, Hạ Phỉ không có ngủ say, chỉ là không muốn tỉnh lại.

Hắn đợi trong chốc lát, xác định tái xế đã đi xa mới làm bộ “thức dậy với đôi mắt ngái ngủ”.

"Tài xế vừa rời đi..."

Hạ Phỉ dường như không nghe thấy lời nói của Tạ Thư Diễn, hắn đứng dậy rồi cũng không nỡ ngồi yên, dựa vào vai Tạ Thư Diễn cọ cọ.

Tại thời điểm này, thêm phần chỗ ở của Tạ Thư Diễn vắng vẻ, ước tính rằng việc lái xe thay nhau xe là điều không hề dễ dàng, Hạ Phỉ không đề cập đến những lý do này.

Mùi thơm thoang thoảng tỏa ra sau gáy Tạ Thư Diễn, hắn ngửi được mùi thơm, đem cái cằm gá lên đầu vai anh "Diễn Diễn..."

Hắn không muốn như bình thường một bộ cà lơ phất phơ gọi một tiếng "Thầy Tạ" cái âm thanh"Diễn Diễn" này quá thân mật.

Tạ Thư Diễn sửng sốt, từ sau gáy truyền đến đỉnh đầu là một hồi run sợ, trước mắt chớp nhoáng một cái, trời đấy quay cuồng, bị Hạ Phỉ đặt xuống đè lên ghế sau, cổ tay bị hung hăng nắm lấy nâng lên đỉnh đầu, Hạ Phỉ từ trên cao nhìn xuống anh.

Alpha mùi vị pheromone thích hợp nhất tiến vào ban đêm, để cho omega lại không có sức đánh trả.

Tạ Thư Diễn mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh đã bị kích thích bởi pheromone đập đến trên mặt, ánh mắt phiêu thất không dám cùng chủ nhân của pheromone đối mặt.

Hạ Phỉ chậm rãi đến gần anh, khi chóp mũi chạm tới chóp mũi, mùi rượu pha lẫn mùi thuốc lá rất nồng, Hạ Phỉ mượn hơi rượu cúi người không chút do dự, bờ môi chạm vào môi của Tạ Thư Diễn.

Sự mềm mại của đôi môi đối phương vượt quá sự mong đợi và tưởng tượng của Hạ Phỉ, trong ấn tượng của hắn, miệng của Tạ Thư Diễn có mềm như vậy không?

Hơi thở nóng bỏng không ngừng được trao đổi, Tạ Thư Diễn mới đầu còn ngây ngốc đón nhận, không biết từ lúc nào anh không nhịn được mà vươn đầu lưỡi đáp lại nụ hôn của Hạ Phỉ.

Đầu lưỡi đan xen lẫn nhau, cùng với pheromone va chạm, nhiệt độ trong xe cũng dần dần tăng lên.

Ánh đèn đường chiếu vào xe qua kính chắn gió, Tạ Thư Diễn lặng lẽ mở to mắt, Hạ Phỉ sống mũi rất cao, đường nét sâu thẳm, anh rất hiếm có cơ hội quan sát Hạ Phỉ gần như vậy.

Cuộc hôn nhân của họ không dựa trên tình yêu, và Tạ Thư Diễn không bao giờ mong đợi rằng một ngày nào đó Hạ Phỉ sẽ yêu anh, vì anh không tin tưởng và cũng không dám tin tưởng, cho nên biểu hiện và vóc dáng tiều tụy của Hạ Phỉ khiến anh bối rối.

Bên trong xe đóng kín cửa sổ, một tay ngăn cách sự cô lập sự yên tĩnh bên ngoài xe, một tay lại lên men vị ngọt trong xe, Tạ Thư Diễn mắt ươn ướt, mũi phập phồng, không kịp hô hấp, thẳng đến lúc phát ra một tiếng rên rỉ, mới khiến Hạ Phỉ chú ý.

Hai người hô hấp dồn dập, lồng ngực kịch liệt phập phồng, Hạ Phỉ gục đầu vào cổ Tạ Thư Diễn, hít một hơi thật sâu rồi lại từ từ thở ra.

“ Tạ Thư Diễn.” Hạ Phỉ rất ít khi gọi cả họ lẫn tên Tạ Thư Diễn, “Tôi có phải là mẫu người lý tưởng em không?”

Vào bữa tối vừa rồi, Hạ Phỉ không thể biết rõ đáp án rất không can tâm, hỏi ra rồi lại thấy bản thân đã biết còn cố ý hỏi, trên thế giới có hàng tỉ người, nếu như không phải hắn đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của Tạ Thư Diễn, hai người bọn họ vĩnh viễn sẽ không có chuyện ánh mắt thèm liếc qua cho nhau.

Hạ Phỉ cảm giác mình rất không hiểu bản thân mình, hắn nên hỏi hắn có phải là kiểu người mà Tạ Thư Diễn ghét nhất hay không.

Trước khi gặp Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn chưa bao giờ nghĩ về hạng người mà mình sẽ ở cùng, anh có quá ít sự lựa chọn và thuật ngữ "hình mẫu lý tưởng" bốn chữ này quá hàm xúc.

"Tôi...!Chưa bao giờ nghĩ về nó."

Câu trả lời của Tạ Thư Diễn khá quy củ, nhưng Hạ Phỉ vẫn không cam lòng, hắn thay đổi phương thức hỏi: "Kết hôn với tôi...!Em có hối hận không?"

Cuối cùng, tất cả đều tan vỡ, mỗi người một ngả, cuộc hôn nhân phi lý này có ý nghĩa như thế nào?

Hạ Phỉ suy nghĩ, nếu ngay từ đầu đã coi thỏa thuận giữa hai người như một cuộc hôn nhân nghiêm túc, thì có lẽ bây giờ đã không còn là một tình huống khác.

Tạ Thư Diễn hối hận là điều hợp lý...!

"Không có."

Nghe được Tạ Thư Diễn quyết đoán trả lời, trong nội tâm Hạ Phỉ hàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn nghi hoặc cùng áy náy, hắn có tài đức gì, hắn dựa vào cái gì.

Sự việc trước kia hắn đã không cứu vãn được nữa, hắn hiện tại đều muốn nắm chặt lấy Tạ Thư Diễn.

“Người lái xe đi rồi.” Hạ Phỉ lại dính trên vai Tạ Thư Diễn.

Tạ Thư Diễn không nói ra được là cảm giác gì, lồng ngực nóng lên, anh không thể phân biệt đó là nhịp tim của mình hay là của Hạ Phỉ

Hạ Phỉ thấp giọng nói: "Tối nay tôi đi lên được không?"

...!

26/5/2021

-Tròn 3 tháng sau chương 27 luoonnn:vv Tôi đang ở nhà học onl nốt N4.

Nên rảnh lại đăng cho anh em nhé....!Mong mọi người đừng quên em nó..

#NTT.