Đã là bao nhiêu ngày rồi?

Vết thương dẫm nát tay ngày ấy, hời hợt rồi cũng tự lành.

Nước mắt khóc mãi, rồi cũng tự khô tự cạn.

Thế vì sao, một thân này, dắt trên tay sợi dây đỏ nhàu nhĩ kia, lại không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì chạm tới?

Quên được sao?

Thì ra, là không quên được.

Vẫn, không thể quên được.

Vì cái gì, người lại nỡ đối xử với ta như vậy?

Vì cái gì...

Sự tra tấn đau đớn nhất, không phải là đánh cho rách thịt nát da. Mà chính là sự hờ hững đối với kẻ si tình.

Nhìn thấy, cũng như không thấy.

Nghe thấy, cũng như không thấy.

Cố tình hay không?

Một ngày trời hửng nắng giữa tuyết rơi. Ta đành lòng nhìn người bế trên tay Omega ấy đón chút nắng dịu dàng.

Một ngày có khách tới đây,được lệnh gặp người, ta vui mừng bao nhiêu dắt theo tâm tình,

Cuối tiệc tàn lại là một ly nước hắt đầy trên mặt.

Nhơ bẩn sao?. Khi ta không quản nổi mùi dẫn dụ của mình, rộn ràng mà tỏa ra theo từng nét mặt trầm ổn khí khái của người khi đối khách?

Khi ấy,

Ta bất chợt ôm chặt lấy lồng ngực mình.

Thì ra, Alpha mà ta mơ tưởng, thực sự là một người tốt.

Chỉ là, không tốt với ta.

- ------

Jan đặt một thìa cháo lúa mạch mềm suôn trên miệng người. Thế Lân lại đưa tay muốn đẩy ra,

Đôi mắt bỗng dừng lại một vòng gạc cẩu thả quấn lấy hai đầu ngón tay Jan.

- Jan?

- Ngươi bị thương sao?

Giọng nói mang theo sự lo lắng kia vừa vang lên. Jan liền muốn bỏ qua, vậy nhưng Thế Lân nhíu mày đón lấy tô cháo nóng, đặt sang một bên, chậm rãi cởi vòng vải. Ngẩng mặt nhìn người, khó tin:

- Ngươi... xuống bếp?!

Lại nhìn sang tô cháo nóng thơm lừng giữa bạt ngàn bão tuyết kia.

Jan một mặt không biểu tình, nhưng đôi tai đã bừng đỏ. Mùi hương gỗ huyết long nhẹ nhàng phát tỏa.

Thế Lân không hiểu nổi, cảm giác chua xót dâng lên chóp mũi mình là gì nữa..

Chỉ là, nó ấm áp quá.

Phải biết rõ ràng rằng.

Alpha sinh ra là để thống trị. Nơi đặt bếp núc kia, nơi đặt những rau cùng củ kia. Không một Alpha nào tình nguyện xuống.

Lại để nấu ra một bát thơm nồng như vậy,

Đối với đôi bàn tay quanh năm chỉ liếc chuôi dao và ngắm súng kia..

Là bao nhiêu cố gắng đây?

Khuôn miệng kia, không nói, nhưng vết bỏng hai ba nốt đã mọng nước, đôi tay vài ngụm máu còn rỉ.

- Vụng về.

- Ngươi như thế, làm sao bảo vệ ta?

- ....

Trên môi là cười.

Trên mắt lại là một mảnh ướt át.

Thế Lân yên lặng múc từng thìa cháo nhỏ, đưa lên miệng. Còn không quên cho người rõ ràng đang muốn hỏi ý kia, một câu trả lời trọn vẹn.

- Rất ngon.

Jan thế nhưng lại chỉ đưa tay lên miết chuôi dao nhỏ.

- Ngươi gầy đi nhiều.

Thế Lân đảo mắt nhìn tới chiếc chuôi dao kia, ngưng một nhịp thìa.

- Đã cũ lắm rồi,sao ngươi không bỏ đi?

- Là của ngươi, ta sẽ không bỏ.

Thế Lân sững người, thìa cháo lại nêm thêm chút mặn lướt qua má tràn xuống.

Jan.

Từ đầu đến cuối.

Cũng chỉ có một mình ngươi nói với ta rằng, ta gầy đi. Cũng chỉ có một mình ngươi biết ta nhớ hương cháo lúa mạch xa xôi ấy, mà không quản tự một thân Alpha xắn tay vén áo.

Chiếc dao kia, là cậu được cha mình tặng, vừa nghe nói trên ấy gắn một viên đá quý hợp với khí tức thân thể cậu. Cậu đã liền phùng má đối tất cả mọi người, chạy tới cầm chặt lấy tay Jan vung lên:

< Có Jan bảo vệ ta, Ta cần nó làm gì? >

< Jan, đồ quý ta đều cho ngươi, sau này ngươi ở bên ta mãi được không? >

Khi ấy, đôi tay kia, không có nhiều vết thương đến thế.

Ánh nhìn kia, cũng không cháy bỏng đến thế... sao?

Thế Lân điên rồi, nên mới sinh ra ảo ảnh chăng?

Mùi hương gỗ huyết long đáng lý không thể xao động một phân dải mùi dẫn dụ, tại sao giờ đây lại thơm nồng quyến luyến đến động tình...

======

Tuyết nhàn nhạt đậu trên từng nhành cây khô khốc nứt vỏ, phủ vương vấn trên mái tóc nhung tơ.

Jan sốt sắng phủ đi chút bụi tuyết vương trên vai áo choàng gầy, lựa theo hướng đi mà chần chừ:

- Mưa tuyết đang rất lớn, người sao lại muốn ra biệt vườn?

- Jan. Hôm nay là ngày sinh của ngươi.

- Ta muốn tặng quà cho ngươi.

Jan sững bước:

- Tặng quà? Cho ta?

Thế Lân cũng không hiểu, chỉ biết rằng gò má đã nhuốm chút hồng, giọng nói nhỏ như không muốn để Jan nghe thấy nữa.

- Ta.. ta muốn nhảy một khúc... cho ngươi.

Biệt vườn.

Kẻ dựa lưng cột ngẩn ngơ nhìn,

Người phất tay áo say mê nhảy.

Nền tuyết trắng, điểm áo người xanh, khoát ra trên tay là chiếc quạt đượm đỏ, như đốm lửa kia vùi lấp đi không tàn,

Thế Lân eo nhỏ dẻo mềm, gò má ửng hồng, mái tóc cắt ngắn, áo choàng ôm lấy khuôn ngực mảnh dẻ, ưỡn xuống để lộ chiếc cổ trắng ngần, vung tay để lộ một làn da mềm, uốn cong đôi chân vương xả bọt tuyết.

Mùi gỗ huyết long như đi theo từng động tác của người mà say đắm nâng niu...

Thế Lân có chút không khỏe, gần tới những động tác cuối, chân đã không muốn trụ vững, đến lúc đã nghĩ rằng mình sẽ mất mặt mà ngã xoải trên nền tuyết trơn.

Phermone dày đặc đã bao quanh chóp mũi.

Ba.

Cả người được nhấc bổng.

Thế Lân tròn đôi mắt nâu, còn chưa kịp muốn hỏi, vì sao ngươi biết ta đuối sức?

Vì sao ngươi biết ta sắp trượt đôi giày nhỏ?

Jan đã vuốt lên vài giọt mồ hôi rịn trên tóc người.

- Rất đẹp.

- Rất thích.

Nhìn ta như vậy, lại nói rằng rất đẹp.

Đôi mắt kia của ngươi chăm chú như vậy... là nói rằng điệu nhảy đó đẹp, hay... là chính ta đây?

Thế Lân như vậy mà xấu hổ không thôi, từ trên tay người cố sức giãy dụa rời khỏi.

Nhanh bước khép cửa phòng.

Trái tim một mảnh lại một mảnh, rộn rã đến thở cũng trở nên dồn dập...

Mùi hoa trà quyện đặc một màn trước mắt... dẫn dụ?

Ta thế nhưng lại vì chút động chạm, lời khen, ánh mắt ấy mà động tình?!

Vội vàng đến hấp tấp mà đánh rơi cả lọ thuốc ức chế, vãi vung...

Đã lại thấy Jan lo lắng chạy tới bên cạnh...

Không đúng...

Jan đưa đôi mắt khó tin nhìn tới Thế Lân:

- Người... phát tình?!

Thế Lân hai má bừng đỏ, vội vã vơ vài viên thuốc trên bàn đưa đến bên miệng, nuốt xuống.

Nghĩ tới bản thân lại có thể động dục ngay cả với một người có tỷ lệ tương thích thấp đến như vậy...

Nghĩ tới lời dày vò bản thân là thứ dâm dục bẩn thỉu,

Thế Lân run rẩy cả giọng,

- Ta...

- Ta... không cố ý.

- Ta không có như vậy..

- Jan...

- Ngươi đi ra ngoài...

- Đi ra ngoài...

======

Cánh cửa miễn cưỡng khép lại.

Thế Lân.

Trong tâm trí người. Ta có mấy phần quan trọng?