Hôm sau.

Khi Thế Lân đảo quanh một lượt, lại không phải là mái tóc ngang vành mắt kia,

Một kẻ hầu xa lạ cúi người tiến tới.

- Lãnh Vị người tỉnh.

- Người..

- Jan!

- Jan!

Thế Lân dường như không để ý tới đồ đạc khắp căn phòng đều đã có sự thay đổi, lò sưởi ấm hơn, ngay trên nền đất lạnh giá cũng đã được lót một lượt thảm trải mềm mại,

Bật gọi tên người, kéo chiếc áo khoác hờ hững, đôi mắt bấn loạn đảo tìm khắp xung quanh.

Không thấy...

Túm lại một kẻ hầu:

- Cảnh vệ của ta đâu?

- Ngươi có nhìn thấy hắn không?

Kẻ hầu kia chỉ kịp ngơ ngác, Thế Lân đã đảo gót chân tới bậu cửa, một đôi tất mỏng lại quên mất nền tuyết quá lạnh lẽo mà đỏ chân tìm tới cửa phòng kia.

- Jan.

- Jan!

- Ngươi có trong đó không?

Jan ngồi sững trên bàn, tay vuốt trên miệng chuôi dao móc.

Dưới chân là một vũng nước đọng còn chưa tan hết.

Cửa không mở.

Thế Lân run rẩy chịu từng cơn gió lạnh đến rát má.

- Jan..

- Jan,

- Ta biết ngươi trong đó.

- Ta có thể ngửi được mùi của ngươi. Ta đã rất sợ, rất sợ...

- Tối hôm qua...

- Tại sao ngươi lại rời đi...

Jan khép chặt đôi mi.

Từng lời thì thầm nức nở ấy, để làm gì đây?

Ta có thể không rời đi sao?

Ta thật hận chính mình không đủ khả năng cũng không đủ quan trọng với người để ở lại.

Thế Lân.

Người rút cuộc cũng có thể hoàn thành ý nguyện được ở bên Alpha ấy.

Vậy còn ta tính là gì đây?

Tại sao, lại không thể miễn cưỡng giữ một khuôn mặt bình thản gượng gạo, như trước đây.

Hay, là đã lún sâu quá rồi?.

Đến mức mà không thể rút ra được nữa.

Bình thản sao? Ta không làm được.

Một kẻ ôm hôn người trong chăn ấm kia. Còn ta, cũng chỉ có thể ngậm tuyết dầm sương suốt một đêm trường.

Để làm gì đây?

Ta đã thấy, mùi quế thơm kia vì người mà cuồng dã phóng thích.

Hẳn, là say mê.

- Người về đi.

Ba chữ vang lên,

Một mảnh im lặng đến đáng sợ.

Thế Lân lắc nhẹ mái đầu, dùng sức lấy tay đập lên thành cửa tới phát đau.

- Jan!

- Jan!

- Ta muốn gặp ngươi!

- Mở cửa cho ta!

Trả lời, chỉ là một giọt nước mắt khó khăn nóng hổi vừa rơi xuống gò má của Jan.

Alpha lạnh nhạt nhất, không biết khóc, chẳng biết cười.

Ngày hôm nay rơi nước mắt rồi.

Thế Lân ngồi sụp trước cửa phòng. Đôi chân gần như tái đi vì giá lạnh.

Vì sao không ra gặp ta...

Suốt bảy năm.

Chưa một ngày nào khi đôi mắt ta vừa mở, lại không thể tìm thấy ngươi.

Xa nhất, cũng chỉ là hai sải tay ta nhoài tới.

Gần nhất, chính là thấy ngươi đang nhìn ta.

Hôm nay chỉ là một bậu cửa này, ngươi, lại không đỡ ta lên nữa.

- -----------

Bước chân xôn xao vội vã đạp lên nền tuyết tìm kiếm. Thế Lân vừa kịp ngẩng đầu,

Cả cơ thể mảnh nhỏ đã nằm gọn trên tay một người.

Uri mở chất giọng trầm thấp, bế người rời khỏi.

- Ngươi sao lại ở đây?.

- Nền đất rất lạnh.

- Để ta ôm ngươi về.

Đôi chân đã lạnh tới tê cứng, chút phản kháng cuối cùng cũng đành chỉ dựa vào ánh mắt lưu luyến nhìn trên then cửa kia.

Trong này,

Một mảnh nhức nhối.

======

Ngay khi cả cơ thể vừa ấm lại,

Uri cũng mới cất bước rời khỏi chẳng được bao lâu,

Trái tim Thế Lân một mực nhảy rộn, thúc giục tìm người, lẻn đi.

Thế Lân không gõ cửa nữa, mím môi trèo qua cửa sổ.

Bịch

Tiếng ngã lớn như vậy.

Làm sao một cảnh vệ như Jan lại không biết?

Vậy nhưng hương hoa trà kia quá quen thuộc. Đôi bàn chân nhỏ nhắn ngày ngày đặt trên tay kia mà nâng niu. Sao lại có thể không nhận ra đây?.

Cả người Jan phút chốc bị ôm chầm lấy.

Đôi mắt nâu kia mở lớn, nũng:

- Jan,

- Sao hồi sáng ngươi không mở cửa cho ta?

Jan cắn chặt khớp hàm, đẩy người sau lưng ra khỏi.

- Người lại tới đây nữa?

Đôi tay lần đầu tiên bị chối từ, sợ hãi túm lấy một vạt áo kia.

- Jan... đừng không cần ta, được không?

- Ta biết, ngươi là tốt nhất, là tốt nhất.

Jan xoay người lại nhìn từng dấu hôn in đầy trên cổ kia, bình thản:

- Trước đây Lý Tộc vì lo lắng cho người không được sủng, nơi lãnh thổ này chưa quen thuộc nên ta nhận lời hứa với Lý Tộc mà tới đây bảo vệ người.

- Hiện giờ, người đã cùng Uri hòa hợp làm một, sủng hạnh đều có cả.

- Ta sẽ trở về Lý Tộc.

Thế Lân lắc nhẹ mái đầu, lùi ra sau mấy bước:

- Ngươi trở về Lý Tộc?

- Jan.. Ngươi thực sự sẽ rời xa ta?

Jan mỉm cười:

- Người là Lãnh Vị. Là Omega của Rai Tộc,

- Ta làm sao có thể ở bên cạnh người được mãi?

- Ta cũng là Alpha. Chẳng phải ta cũng nên đi tìm bạn đời của mình rồi sao?

Thế Lân không nói nữa...không nghe nữa.

Tim này, đau, rất đau, rất đau...

Jan.. cuối cùng vẫn là ngươi không cần ta!

Cánh cửa xô đẩy một mảnh.

Đôi gót chân hồng lấm tuyết rồi.

Jan chạm lên chuôi dao móc kia. Cười vang tới cuống họng cũng đều bật máu.

Điều kiện để Thế Lân có thể nhận được sủng hạnh của Uri.

Việc đầu tiên chính là một Alpha như ta đây, không thể nào ở bên cạnh người được nữa.

Xin lỗi.

========

Hơn một tuần rồi.

Tại sao lại chẳng vui như những gì chính bản thân đã mơ tưởng đây?

Ban ngày có thể dành trọn thời gian là ở bên Omega ấy.

Nhưng hàng đêm hàng tối kia, Uri đều chẳng phải một mực về bên cạnh ta đó hay sao?

Nhảy một điệu vũ cho người,

Lại không thấy đôi má ửng hồng ngần ngại,

Ngửi tràn mùi hương quế kia,

Lại không thấy trong lòng vui sướng nữa.

Jan.

Ta chưa từng một ngày lại nghĩ rằng.

Xa ngươi,

Chính là cái cảm giác đem luôn một phần linh hồn ta đi mất.

Ngươi xem.

Chỉ cần ta trêu ngươi một chút, đôi tai kia sẽ chóp đỏ.

Ngươi xem.

Chân ta bây giờ rất lạnh, ngươi tại sao không đến mắng ta nữa? Sao không đến dằn lại đôi chân nghịch ngợm không muốn xỏ tất bông?

Ngươi xem.

Ta đều để dành từng thố thảo quả mà ngươi thích nhất.

Jan.

Ngươi rút cuộc. Cũng lựa chọn rời xa ta.