An Tri nằm trên giường, trên đùi dường như còn sót lại hơi ấm từ đầu ngón tay của Hà Túc, những vết chai thô ráp trên bàn tay cọ xát qua xúc cảm của làn da.

Cậu ma xui quỷ khiến thò tay vào trong chăn chạm vào cẳng chân, trên mặt từ từ nổi lên ửng đỏ.

Một lúc sau, chột dạ bỏ tay ra, ấn lên lồng ngực đang đập nhanh của mình, khẽ thở hổn hển.

Hà Túc không nói những lời dễ nghe, cho dù là khi mình hỏi vết sẹo kia có xấu hay không, anh cũng chỉ nói “Không xấu”, không phải dùng an ủi giả dối, anh cũng tự vạch trần vết sẹo cho mình xem.

An Tri không phải kẻ ngốc, cậu có thể cảm nhận được sự tốt đẹp của Hà Túc đối với cậu.

||||| Truyện đề cử: Ly Hôn Rồi Bắt Đầu Yêu |||||

*

Có lẽ là buổi tối suy nghĩ quá nhiều, ngày hôm sau trời còn chưa sáng An Tri đã tỉnh.

Cậu đi ra thấy phòng Hà Túc còn chưa bật đèn, rón rén đỡ cầu thang chậm rãi bước xuống, đi vào tủ lạnh lấy hai bình sữa bỏ vào nồi sữa ấm.

An Tri đã rất lâu không dậy sớm như vậy, đứng ở bàn gas, nhìn chằm chằm bong bóng đang dần bốc lên đưa tay lên ngáp một cái.

“Dậy sớm như vậy làm gì?” Một chiếc áo khoác khoác lên vai cậu, Hà Túc đứng sau lưng cậu không dấu vết quan sát chân cậu, “Đói bụng sao? Tôi nấu bữa sáng cho cậu.”

An Tri khép áo khoác lại, cười lắc đầu nói không đói: “Không phải anh muốn ra ngoài chạy bộ sao, tôi cũng muốn đi ra ngoài với anh.

Trong mắt Hà Túc hiện lên một tia mừng rỡ, anh kinh ngạc, nhưng không hỏi nguyên nhân, chỉ cần An Tri nguyện ý bước đi bước đầu tiên là tốt rồi.

“Chân cậu còn đau không?”

“Không đau nữa, tối hôm qua anh giúp tôi ấn xong đã tốt hơn rất nhiều, cám ơn anh.” An Tri tắt bếp của nồi sữa, bọc tay cầm vải cách nhiệt rồi đổ sữa vào hai cái bát, đưa phần nhiều cho Hà Túc.

“Ừm, nếu có hiệu quả thì mỗi ngày tôi sẽ ấn giúp cậu.”

Không biết vì sao, An Tri nghe nói như vậy lại có dấu hiệu đỏ mặt, mơ hồ ừ một tiếng, bưng sữa lên thổi, không tự nhiên mím môi, nhẹ giọng nói: “Uống sữa xong thì đi ra ngoài nhé.

Hà Túc coi như không nhìn thấy, chờ cậu uống sữa xong, động tác tự nhiên cầm bát của cậu, bỏ vào bồn rửa chén rửa sạch.

An Tri ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở cửa chính, khom lưng buộc dây giày.

Hà Túc buộc xong cho mình cũng ngồi xổm xuống, thuận tay giúp cậu buộc dây giày của một chiếc giày còn lại.

Sau đó chờ cậu đứng lên, bảo cậu mặc áo khoác vào, “Buổi sáng còn có chút lạnh, cậu đút tay vào áo đi.”

An Tri rất nghe lời đút tay vào áo, áo này lớn hơn cậu rất nhiều, là áo khoác của Hà Túc, mặc không tính là vừa nhưng cậu không muốn lấy áo khoác của mình.

Sau khi mặc xong thì ngẩng đầu nhìn Hà Túc, trong huyền quan nho nhỏ, hai người đứng rất gần, An Tri đột nhiên có chút căng thẳng.

Hà Túc nhìn chằm chằm hàng mi cong vút phất phơ giống như một cái quạt của cậu, thấy cậu ngơ ngác đứng tại chỗ ngay cả khóa kéo cũng quên kéo lên, một đôi mắt hạnh xinh đẹp mang theo hơi nước vô tội nhìn mình, không giống như ánh mắt lúc trước tràn ngập phòng bị như động vật nhỏ nhìn người chút nào, bây giờ vừa ngoan ngoãn vừa vô cùng ỷ lại.

Yết hầu nhẹ nhàng lăn qua lăn lại, Hà Túc che đi sóng ngầm nơi đáy mắt, lo lắng dọa cậu sợ, lên tiếng báo trước cho cậu, “Tôi giúp cậu kéo khóa kéo.”

An Tri vẫn đứng yên không động đậy, mặc cho anh giúp mình kéo khoá kéo, sau đó cầm cổ tay mình.

Hà Túc thoải mái nắm cổ tay cậu đưa người ra ngoài, không có hành vi quá mức, dắt cậu đi về nơi mình thường chạy bộ.

Khung xương của An Tri vốn hơi mảnh mai, hơn nữa trước kia khiêu vũ càng phải duy trì vóc dáng tốt, sau khi gặp tai nạn lại càng gầy hơn, Hà Túc không nhịn được hơi dùng chút lực áp sát anh, cách áo khoác mỏng cũng vô cùng quý trọng.

“Cậu đi quanh con đường này nhé, mệt mỏi thì ngồi trên băng ghế dài nghỉ ngơi đi, đừng cố ép mình, tôi chạy xong thì mình về nhà.”

An Tri nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Túc đang chạy, ngón tay vô thức vuốt ve chỗ vừa rồi bị anh dắt lấy, đúng lúc này anh lo lắng quay đầu lại, An Tri vội vàng nở nụ cười phất phất tay với anh, chậm rãi đi theo con đường anh đã chạy qua.

An Tri mới đi được nửa chặng đường, Hà Túc đã đi tới phía sau anh.

“Không thoải mái sao? Chúng ta không vội, cảm thấy không thoải mái thì nghỉ ngơi.

An Tri nhìn anh chạy bộ bên cạnh mình, luôn cảm thấy trong lòng bị lấp đầy bởi cái gì đó, bất giác ngẩng mặt cười lên, ngữ điệu thoải mái trả lời anh, “Không cần lo lắng cho tôi, tôi biết chừng mực, anh yên tâm chạy là được rồi.

Hà Túc vẫn chạy bộ một đoạn ngắn, thấy cậu thật sự không có việc gì, giơ tay chạm vào gáy cậu mới tăng tốc độ.

Không cần đợi đến khi mùa thu ngả vàng, trong gió xuân mang theo màu xanh biếc ẩm ướt, dịu dàng vuốt ve từng tấc da thịt của An Tri, Hà Túc cũng như gió xuân, ôn nhu mà cường thế thẫm thấu vào bức tường do cậu buộc lại.

Giống như lúc trước người muốn khép kín không phải mình, hiện tại cậu đặc biệt khát vọng Hà Túc có thể ở bên cạnh mình, cậu cần hấp thu năng lượng trên người Hà Túc.

An Tri đi hơn nửa vòng thì tìm ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, khẽ khom lưng xoa xoa bắp chân mình, cho đến khi Hà Túc bước chân vững vàng đi về phía mình, cậu mới đứng thẳng dậy, đưa tay ra.

An Tri xinh đẹp nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập ỷ lại, Hà Túc khó có thể không động tâm, nắm tay cậu cũng không dám dùng sức, hư không khép khép lại, “Về nhà thôi.

An Tri đứng lên, chẳng những không chủ động buông tay ra, còn nắm chặt tay Hà Túc hơn, bước đi thoải mái hướng về nhà.

Nhiệm vụ của Hà Túc là đem An Tri đã thất lạc về nhà, đem An Tri xinh đẹp và tự tin lắp ráp trở về, khôi phục lại ánh sáng rực rỡ như lần đầu gặp, sau đó bảo vệ tốt cậu, để cậu vĩnh viễn có thể ỷ lại vào mình..