Lúc A Thiệp nhìn thấy Lý Đang, ánh mắt của cậu dừng lại thật lâu, một phút này, ta đột nhiên có loại cảm giác kì lạ. Ánh mắt đó, có gì đó trong ánh mắt đó, dường như đã thay đổi một chút, cái cảm giác này khiến cho ta bị mê hoặc trong chốc lát, nhưng ngược lại, ta lại khôi phục lại khi nhìn đến nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt cậu. Ta không biết, ta khát vọng nhìn thấy cậu như vậy.

Lý Đang đi tới, cậu đưa bức tranh đã vẽ xong cho du khách kia, người kia rất cao hứng đưa tiền cho cậu. Tay của cậu cầm tiền, con mắt lại trong suốt, nhìn Lý Đang. Lý Đang trực tiếp ngồi vào ghế nhỏ trước mặt, nói với cậu:

“Tôi cũng muốn vẽ một bức.”

Không cần đoán ta cũng biết A Thiệp nhất định sẽ bỏ đi, nhưng ta rõ ràng lại nhìn thấy cậu cầm bàn vẽ lên, cậu nhìn chăm chú Lý Đang một lúc, sau đó đặt bút than trên tay xuống.

Ta và Tiểu An rất kinh ngạc, hắn nhìn ta một cái, nói: Đã xảy ra chuyện gì? Ta chỉ có thể lắc đầu một cái.

Lý Đang ngồi ngay ngắn, nháy mắt một cái cũng không nháy, nội tâm và tình cảm của hắn bị kích động như thế nào thì ta không biết. Ta chỉ biết là, cảm xúc của hắn đang dâng tràn, người hắn yêu lại xuất hiện lần nữa, gần trong gang tấc, vì hắn mà vẽ một bức tranh. Hắn có thể sẽ cảm thấy dường như đã có mấy đời rồi luôn ấy chứ?

Lúc đó, ta vẫn như trước cho rằng ta không yêu cậu ấy, dù cho tim ta có đập, dù cho ta có kích động vì cậu. Không thể phủ nhận chính là, cậu và Lý Đang ngồi đối diện nhau, hình ảnh thản nhiên bình tĩnh đó, khiến cho ta cảm thấy không thoải mái. Bây giờ nghĩ lại, đó là ghen ghét.

Một lát sau, nhóm người xung quanh phát ra tiếng tán thưởng kinh ngạc, trong tiếng tán thưởng này, A Thiệp đưa bức tranh cho Lý Đang, Lý Đang mỉm cười nhận lấy, nhìn thoáng qua bức tranh, lập tức cười ha ha. Ta nhìn thấy, trên bức tranh đó, phác họa Lý Đang mặc quần áo con sói, con sói dữ tợn.

“A Thiệp… Chúng ta thật sự có duyên.” Hắn cởi mở nói: “Cảm ơn em đã tặng quà gặp mặt cho tôi. Tôi thích.”

A Thiệp giống như lắp bắp kinh hãi, lập tức nói: “Không cần khách sáo, đó là chân dung của anh, hãy giữ cẩn thận.”

Lý Đang tiến đến trước mặt cậu, hai người mặt đối mặt, gần tới không thể gần hơn được nữa. A Thiệp vẫn không nhúc nhích, khóe miệng có một chút biến động.

“Tôi nhất định sẽ giữ lại. Giống như ở đây…” Lý Đang chỉ chỉ trái tim của mình “Vĩnh viễn giữ em lại, giống như thế!”

A Thiệp xoay đầu.

Lý Đang dùng hai ngón tay cái xoay cằm của cậu: “A Thiệp, em cũng tin tưởng vào duyên phận, có phải không?”

“Không.”

“Em không thể không tin. Em không né, tôi không tìm, nhưng lại có thể gặp được nhau. Tôi hứa hẹn rời khỏi cuộc sống của em, ông trời cũng không nguyện ý. Cho nên, tôi thấy, em lại phải lo lắng rồi.” Lý Đang nói, nét mặt của hắn rất nhẹ nhàng và hưng phấn. Ta nghĩ, A Thiệp cho hắn bức tranh đó có lẽ đã cho hắn chút cổ vũ và hưng phấn.

“Đừng có lấy ông trời ra để nói chuyện. Tôi không tin.”

“Chúng ta xem ngày hôm nay như vừa mới quen nhau được không? Xóa hết chuyện trước kia đi.” Lý Đang thăm dò nói.

Ta cảm thấy được, A Thiệp thật sự thay đổi, trở nên có thể bắt đầu chấp nhận Lý Đang rồi trở nên, vòng qua vòng lại cũng thành con số không, trở nên, có chút không phải là A Thiệp rồi. Nửa năm này, cậu có suy nghĩ lại không? Tha thứ cho Lý Đang, hoặc là, thời gian đã làm lành tổn thương và tự tôn mất rồi?

Lời cậu nói ra càng làm cho ta ngạc nhiên hơn.

“Như thế nào, không phải hôm nay chúng ta mới quen nhau sao?”

Ba người chúng ta không ngờ tới. Vì vậy, chúng ta đều kinh ngạc, không giống như suy nghĩ của ta là, Lý Đang hạnh phúc và hưng phấn nhiều hơn.

Ngày mà chúng ta quen A Thiệp, dẫn cậu vào biệt thự, ta nhìn bóng lưng của cậu, có chút phiền muộn, tựa hồ cũng không phải phiền muộn, có lẽ là trong lòng nhớ đến sự quật cường trước đây của cậu mà thôi.

Ta và Tiểu An nướng thịt ở trong sân, tiểu An từ trong nhà cầm mật ong đi ra. Sau đó thần bí nói: Đoán xem tôi thấy cái gì?

Ta không dám đoán.

Hắn nói: Hai người bọn họ đang pặc pặc.

( 打啵 phát âm là bo dǎ, tiếng Trung Quốc, được hiểu như một nụ hôn.)

Trong lòng của ta như bị cái gì đập vỡ, có chút hít thở không thông, giống như khó chịu.

Đại Thánh, chớ đau lòng. Tiểu An đập bờ vai của ta.

Cậu phóng cái cái rắm gì đó? Ta rất kích động.

Tiểu An nói: Việc của mình thì mình tự biết. Đây là câu hắn thích nói nhất.

Ta có biết không? Ta biết cái gì? Trong lòng của ta rốt cuộc có biết vì sao trong lòng lại khó chịu và đau đớn như thế này không? Làm sao mà ta biết được? Ta không biết! Ta hét lên với Tiểu An: “Đừng làm như chuyện gì cậu cũng biết! Cậu cũng không phải bác sĩ tâm lý!”

Tiểu An cười, không nhìn được Lư Sơn chân diện mục (bộ mặt thật), chỉ vì ở trong núi này mà thôi. Ngoài núi, người này là bác sĩ tâm lý.

(Lư Sơn chân diện mục: Đây là Thành ngữ khi nhắc đến Lư Sơn. ” Lư Sơn Chân Diện Mục ” là Bộ Mặt Thật Của Lư Sơn, thường được nói tắt thành Thành Ngữ 4 chữ là Lư Sơn diện mục 廬山面目)

Ta không nói. Ta khó chịu, thật sự khó chịu.

Tiểu An nói: Đại Thánh, tôi cảm thấy, A Thiệp thay đổi rất nhiều.

Ta gật đầu. Đúng vậy, ta nhớ cậu đã nói với Lý Đang rằng: ” Tôi vĩnh viễn sẽ không yêu anh!”. Thế nhưng mà, thời gian qua đi cảnh vật cũng đổi thay, mọi chuyện đều đã khác.

Em ấy còn hiểu được phải uyển chuyển nữa nha. Tiểu An nói.

Đúng. Ta lại gật đầu.

A Thiệp cong, là do Lý Đang à nha. Hắn nói tiếp.

Ta không gật đầu, cũng không lắc đầu.