A Thiền - Đinh Mặc

Chương 24: Thiếu nữ 1 tỷ (2)

Thư ký đã rời đi, Lý Vi Ý ngồi ở trong phòng một lúc, mí mắt không mở nổi nữa nữa. Cô tối qua còn dầm mưa cảm lạnh, đêm qua còn mất ngủ, bây giờ cảm thấy như trút được gánh nặng, không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô ấy không phải là kiểu người làm khó bản thân mình, giường của Trương Tĩnh Thiền 19 tuổi, cô đã lăn qua lăn lại rất nhiều lần, bây giờ còn để ý cái gì nữa? Cô không hề do dự mà trèo lên trên giường, chìm vào giấc ngủ.

Cô đã ngủ một giấc thật sâu đến tận buổi trưa, thư ký mở cửa mang thức ăn cho cô, thì nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng thư ký trở nên phức tạp khó tả. Trong suốt bao năm qua, đây là người phụ nữ đầu tiên ngủ trên giường của sếp Trương. Thư ký nhẹ nhàng rời đi.

Còn sau khi Lê Duẫn Mặc chép lại 10 lần chế độ công ty, cổ tay vừa đau vừa nhức, thì nhận được tin mật, cậu càng bị bản thân làm cảm động suýt rơi nước mắt… Thai phụ thèm ngủ, quả nhiên là có em bé, tất cả đều nhờ cậu ta, mới giữ lại được cả mẹ và con.

Lý Vi Ý bị đói nên tỉnh dậy, khi cô mở mắt đã là lúc hoàng hôn buông xuống.

“Không biết người đó đã quyết định được chưa…” cô lẩm bẩm ngồi dậy, nhìn thấy có một người ngồi trên ghế xô pha, cô giật mình, “Sao anh lại ở đây? Cũng không lên tiếng gì!”

Trong phòng không bật đèn, bóng dáng của Trương Tĩnh Thiền tối mờ. Có lẽ vì căn phòng này quá thoải mái, hoặc có lẽ do xung quanh quá yên tĩnh, thân hình của anh chìm sâu vào trong ghế, mất đi vẻ sắc bén và cứng nhắc lúc buổi sáng, tăng thêm mấy phần thả lỏng và uể oải.

“Đây là phòng của tôi.” Trương Tĩnh Thiền nói, “Tôi vừa vào được một lúc, đang định gọi cô dậy.”

Lý Vi Ý ngồi phía mép giường, đi giày vào, hỏi anh: “Vậy ý anh như thế nào?”

Ánh đèn dịu nhẹ từ tòa nhà đối diện hắt lên người anh, khiến anh giống như đang ngồi giữa ánh trăng mờ nhạt, hai tay bắt chéo trước ngực, đôi mắt rũ xuống, giọng nói khàn khàn: “Tôi không hỏi cô cách cứu chị gái, chắc hẳn cô đã có kế hoạch rồi. Còn tập đoàn Phúc Minh, cô dự định làm như nào?”

Lý Vi Ý bị anh hỏi, cô thành thật trả lời: “Lần trước xuyên không, tôi chỉ ở lại đó ba ngày, lúc đó còn cho rằng sẽ ở lại lâu nên không vội vàng. Bố anh đi công tác suốt, ngay cả mặt ông ấy tôi còn chưa gặp được. Tôi biết được đại khái, năm đó tập đoàn Phúc Minh làm ăn mở rộng quy mô quá lớn, tỷ lệ nợ quá cao, chính sách thắt chặt, chuỗi vốn đứt đoạn, nên trực tiếp bị sụp đổ tài chính. Vì vậy tôi dự định lúc đó, sẽ cố gắng thuyết phục bố anh giảm các khoản vay và quy mô đầu tư, tiếp tục duy trì dòng tiền. Cụ thể có thể cứu được đến bước nào thì tôi không chắc, nhưng tôi nhất định sẽ cố hết sức.

Những lời này có trật tự rõ ràng, cũng có kiến thức, khiến Trương Tĩnh Thiền cũng nhìn cô lâu hơn, gật đầu nói: “Suy nghĩ được như thế cũng rất tốt. Chỉ là, ông ấy là người rất cố chấp, năm đó cũng có người đã cảnh báo ông ấy về rủi ro. Nhưng vẫn muốn mạo hiểm làm giàu, đó là thứ đã khắc sâu vào trong xương cốt ông ấy rồi. Cho dù cô nói hợp lý đến đâu, e rằng ông ấy cũng không để tâm.”

“Vậy phải làm như nào?”

“Vì thế tôi đã dành cả một ngày để làm báo cáo phân tích những rủi ro toàn diện của Tập đoàn Phúc Minh năm đó, cô lại đây.”

Lý Vi Ý mừng thầm, đi đến bên ghế xô pha, Trương Tĩnh Thiền lấy laptop bên cạnh chân, anh mở một bản PowerPoint, Lý Vi Ý nhìn qua thấy có hơn 70 slide, chắc chắn anh đã dồn toàn bộ sức lực vào đó.

Trương Tĩnh Thiền mở từng slide giải thích cho cô. Lý Vi Ý làm về phân tích tài chính, nên cô có thể hiểu được mà không gặp khó khăn gì. Trương Tĩnh Thiền phân tích ưu điểm và khuyết điểm từ mọi khía cạnh của Tập đoàn Phúc Minh lúc đó: Nguồn vốn, gánh nặng lãi vay, quy mô đầu tư, rủi ro thị trường, vấn đề quản lý nội bộ. Dù Lý Vi Ý không hiểu về tình hình của tập đoàn, nhưng sau khi nghe xong, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Anh phân tích rất sắc bén và sâu sắc!” Lý Vi Ý không nhịn được khen ngợi anh.

Trương Tĩnh Thiền bình thản trả lời: “Về sau, tôi đã xem lại rất nhiều lần.”

Lý Vi Ý trầm mặc.

Sau gần một giờ, Trương Tĩnh Thiền mới giải thích hết các slide của ppt, anh hỏi: “Nghe có hiểu được hết không?”

Lý Vi Ý: “Đừng coi thường người khác chứ, tôi là kế toán tinh anh của Tập đoàn Mộc Thần đó.”

Trương Tĩnh Thiền cười như không cười, anh nói: “Không phải cô bị sa thải sao?”

Lý Vi Ý: “… Đấy là do tôi chỉ có bằng cửu nhân, những người khác trong bộ phận đều là bằng thạc sĩ! Vương, hầu, tướng quân, thừa tướng, há phải có dòng dõi mới làm nên sao *.”

(* Câu nói của Trần Thắng, ông là người Dương Thành, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.)

Trương Tĩnh Thiền xem đồng hồ: “Nếu đã vậy thì, bây giờ là 7 giờ 02 phút, còn khoảng 3 tiếng nữa mới đến thời gian thử nghiệm dự kiến, cô bắt buộc phải thuộc lòng 74 slide ppt này. Tôi đi đặt đồ ăn nhanh.”

Lý Vi Ý: “…”

Là do cô quá ngốc rồi, ban nãy chăm chú nghe, nhưng cô lại không nghĩ đến việc ppt này không mang theo được, mà Trương Tĩnh Thiền lại không thể đi cùng. Cô chỉ có thể dựa vào bản thân cô, đi học thuộc cả đống này!

Trương Tĩnh Thiền đứng dậy nhường chỗ cho cô, Lý Vi Ý nhận lấy laptop, thở dài nói: “Trương Tĩnh Thiền, kiếp trước có phải tôi chép bài anh rất nhiều lần phải không? Xuyên không còn phải làm bài tập hộ anh, quay trở lại vẫn phải học thuộc!”

Trương Tĩnh Thiền ngừng bước, nói: “Chăm chỉ học thuộc, nếu cô có thể giúp tôi lấy lại được tổn thất 1 tỷ… Tôi sẽ thay cô hoàn thành tâm nguyện có 100 triệu tệ.”

Lý Vi Ý:!!!!!

“Anh mau đi đặt đồ ăn đi, không được để lỡ 1 phút nào!”

Trương Tĩnh Thiền bước ra khỏi phòng, nghiêng đầu nhìn qua cửa kính, anh mới thấy trên mặt mình đã nhếch môi cười từ lúc nào. Anh hạ khóe môi, cách ô thủy tinh, nhìn màn đêm đang dần buông xuống, giống như nhìn về một nơi rất xa.

Có lẽ do tiền thưởng từ phía tư bản quá hấp dẫn, Lý Vi Ý mang theo ước mơ được phất lên nhanh chóng, phát huy hết khả năng, chỉ đến hơn 9 giờ, cô đã học thuộc toàn bộ phương án. Trong thời gian đó, để không làm ảnh hưởng đến cô, Trương Tĩnh Thiền không đi vào. Lý Vi Ý nhìn đồng hồ vẫn còn 10 phút nữa mới đến thời gian xuất phát mà họ đã hẹn, nghĩ đến điều đó, trong đầu lóe lên suy nghĩ.

Do sự dẫn dắt của Trương Tĩnh Thiền, khiến cô có một ý tưởng táo bạo.

Cô lại nhìn về phía cửa, Trương Tĩnh Thiền vẫn chưa đến.

Cô mở trang web xổ số, tìm kiếm dãy số trúng giải trong lịch sử trước đây. 

Sau khi học thuộc 74 slide đầy chữ, thì 10 bộ số trúng giải có nhằm nhò gì?

10 giờ 04 phút.

Xe của Trương Tĩnh Thiền đỗ bên đường cách đường hầm có 100 mét.

Hôm nay trời không mưa, mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời, Lý Vi Ý hỏi: “Cũng gần đến lúc rồi nhỉ?”

Trương Tĩnh Thiền nhìn đồng hồ: “Đợi thêm 1 phút nữa.”

“Tại sao?”

Hôm qua chúng ta 10 giờ 06 phút mới tiến vào trong đường hầm, lúc đó tôi có nhìn đồng hồ. Nếu như hôm qua cô lặp lại hành động y hệt như lần trước, vậy thì thời gian băng qua hầm chắc là cũng như vậy.”

Lý Vi Ý: “Tại sao anh lại chú ý đến thời gian.”

Trương Tĩnh Thiền không nói. Khi đó anh muốn xem thời gian, vì còn phải đến linh đường của bố.

Xe bắt đầu khởi động.

Lý Vi Ý đã ngủ cả ngày, lúc này có muốn cũng không ngủ được, chỉ có thể nhìn sự thay đổi phía bên ngoài.

Khi lái xe đến dưới hầm, Lý Vi Ý hỏi: “Nếu được gặp lại bố mẹ anh lần nữa, anh hi vọng tôi thay anh nói gì với họ?”

Trương Tĩnh Thiền im lặng một lúc, trả lời: “Nói với bọn họ, cho dù tương lai có như thế nào, mọi chuyện có tôi lo.”

Anh lái xe ổn định ra khỏi hầm, đã có thể nhìn thấy đèn đường và cảnh vật xung quanh.

Trái tim Lý Vi Ý chùng xuống.

“Chúng ta… có nên thử lại lần nữa?” Cô hỏi.

“Được.”

Đi ra khỏi đường hầm một đoạn, bọn họ chuẩn bị quay xe. Mặc dù trời rất khuya nhưng đây là con đường chính gần sông, nên số lượng xe vẫn đông. Bên đường còn có ga tàu điện ngầm, có rất nhiều người đi ra đi vào.

Xe của Trương Tĩnh Thiền dừng ngay tại làn rẽ trái đầu tiên tại ngã tư, đợi đèn đỏ. Đám đông bắt đầu băng qua đường. Lý Vi Ý lo lắng, cô cố gắng nhớ điểm khác biệt giữa hôm nay và lần đầu tiên xuyên không. Tay Trương Tĩnh Thiền đặt trên vô lăng, anh nhìn lên phía đèn đỏ, rồi chuyển hướng ánh mắt sang phía mặt sông đen tối, im lặng nhìn chăm chú.

Âm thanh chói tai của tiếng động cơ và lốp xe ma sát mặt đường vang lên từ đằng trước, cả hai người cùng nhìn lên phía trước, thấy có hai người bị xe đụng hất văng cả người lên không trung, đám đông thét chói tai, chạy tán loạn.

Lý Vi Ý hét lên “Trương Tĩnh Thiền”! Một chiếc xe Jeep bị vỡ nát phần đầu xe lao với tốc độ rất nhanh, lại đâm hất văng một người khác, đang lao thẳng về phía hai người họ. Đèn pha chói lóa khiến hai người không thể nhìn thấy gì.

Trong khoảnh khắc mất ý thức đó, Lý Vi Ý nghĩ, hóa ra lần trước, hai người họ đều bị xe đâm.

(Đinh Mặc: Tâm sự xíu về bộ truyện này nhé, tên ban đầu là “Thiếu nữ 1 tỷ”, tôi thấy khá hay. Đáng tiếc là đã bị bên kiểm duyệt bác bỏ rồi)

(#Asari: Nguyên nhân xảy ra vòng lặp má Mặc sẽ giải thích dần nha, cài cắm nhiều chi tiết đọc mà tui nổi da gà. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ)