Edit: Vickiee

Beta:  Hàn Vũ Phi + Trịnh Bà Bà

Không biết trôi qua bao lâu, bỗng điện thoại của Thành Vân vang lên.

Là Chu Đông Nam gọi đến.

“Tối nay em ăn gì?”

Thành Vân hờ hững à một tiếng: “Anh mua gì cũng được.”

“Ừm.”

Yên lặng một lúc, anh lại hỏi: “Em đi làm à? Chừng nào thì về?”

Thành Vân nói: “Sắp rồi!”

Cúp điện thoại, Thành Vân gọi nhân viên phục vụ đến, quẹt thẻ thanh toán. Lưu Giai Chi bừng tỉnh: “Ôi, cô…” Cô không phải là đang ra ngoài đi chơi với bạn, cô không cần phải trả tiền đâu…

“Chúng ta chia đôi đi, hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cho cô.”

Thành Vân liếc  nhìn, đôi mắt đen trắng rõ ràng, Lưu Giai Chi lại cảm thấy hành động kia của mình đúng là quá  tính toán rồi.

Sau khi thanh toán xong, Thành Vân đứng dậy bỏ đi. Lưu Giai Chi ở đằng sau gọi với lại: “Vậy cô có đồng ý hay không?”

Thành Vân quay đầu lại. Bất kể có ai ở xung quanh hay không, Lưu Giai Chi cũng không nghĩ đến chuyện sẽ nói rõ ra hai chữ “tự thú” với một người phụ nữ ở nơi công cộng thế này.

“Cô gái nhỏ, cảm ơn cô!”

Lưu Giai Chi khựng lại, Thành Vân đã đi  rồi. Lưu Giai Chi lao ra khỏi tiệm, gọi với theo bóng Thành Vân: “Ba ngày! Tôi cho cô ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ đi giao chứng cứ!”

Vừa quẹo sang một con phố, Thành Vân lại chợt dừng bước. Giữa dòng người qua lại tấp nập, chỉ có mình cô đứng  yên.

Không xứng…

Hơi nóng của món lá sách mau chóng bay  đi, chỉ một lúc sau, cả người cô đã lạnh toát.

Cô mặc hơi ít áo.

Bỗng một âm thanh vang lên, tiếng điện thoại di động kéo cô về với thực tế.

“Em muốn ăn cà rốt hay củ cải trắng?”

“…”

“Hả? Ăn cà rốt hay củ cải trắng?”

“Củ cải trắng.”

“Được… Em sắp về đến nơi chưa?”

Thành Vân bừng tỉnh: “Em…” Cô mở miệng, lập tức nói luôn: “Đợi lát nữa đi, anh xong việc thì về nhà chờ em.”

Đến bãi lấy xe, Thành Vân  lái thẳng về công ty mình.

Chỗ đậu xe trong công ty đã đầy, Thành Vân dừng xe ở sát cửa khách sạn, cô không mang theo bao tay, đành đút hai tay trong túi, cúi đầu đi vào trong.

Khi cô rảo bước đi vào trong tòa nhà, cô bỗng cảm thấy hơi khác thường. Cô ngẩng đầu, nhìn một chút mới phát hiện không hề có điều gì kì lạ cả, chỉ là do cảm giác của cô đã thay đổi thôi.

Tòa nhà bốn tầng sơn đen mái xanh, bởi vì thời tiết cũng không còn quá lạnh nên cửa ra vào ở tầng một đang mở ra cho thoáng gió. Nhìn từ xa, bên trong tối như mực, không  nhìn rõ vật gì.

Rất quen thuộc, đây đúng là cảm giác vào năm xưa khi lần đầu tiên cô đến nơi này.

“Thành tổng!”

Có người gọi Thành Vân, cô quay đầu, nhìn thấy một  cô gái còn trẻ tuổi đi đến gần, là một nhân viên trong công ty, Thành Vân cũng không nhớ rõ tên của cô ấy.

“Thành tổng, lâu lắm rồi không gặp chị!” Cô nữ nhân viên đó  chào hỏi.

Thành Vân gật đầu, nhìn cô ấy đang ôm một đống giấy tờ, hỏi: “Đây là gì vậy?”

“À! Là giấy in, trong phòng làm việc hết giấy in rồi ạ.”

“Sao cô lại phải tự đi mua như vậy, hậu cần đâu?”

Cô nữ nhân viên xoa mặt: “Hậu cần cũng đã  gọi rồi, nhưng vẫn chưa thấy đưa đến,  mà ngay bên cạnh có tiệm văn phòng phẩm nên em trực tiếp đi mua luôn.”

Thành Vân nhìn đến tay còn lại của cô: “Thuận tiện mua cả cà phê à?”

Cô nữ nhân viên lúc này mới kịp phản ứng, vội giấu ly cà phê ra sau. Thành Vân hất hất đầu về phía công ty, “Đi mau  đi!” Cô nữ nhân viên vội giẫm giày cao gót chạy đi.

Thành Vân đi thẳng vào phòng làm việc của Quách Giai, lúc vào thấy Quách Giai đang nói chuyện điện thoại, cô ấy nói như bắn liên thanh. Thành Vân trở tay khẽ đóng cửa lại, Quách Giai vẫn không hề nhận ra.

“… Cho nên tôi mới nói với anh, mọi chuyện vốn không phải như vậy, đây đúng là một lời nói vô căn cứ. Aizz, nếu anh không…” Quách Giai vừa nói vừa xoay người rời khỏi cửa sổ, nhìn thấy Thành Vân thì chớp mắt một cái, khựng lại tại chỗ

Thành Vân cười cười với cô, Quách Giai lập tức nghiêng đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nói thêm mấy câu thì cúp máy.

Cả căn phòng trở nên im phăng phắc.

Phòng làm việc của Quách Giai khá lộn xộn. Trên bàn có vô số văn kiện không rõ là gì… cũng có thể là giấy vụn, trong góc là hộp thức ăn nhanh còn chưa kịp dọn đi, mấy con thú bông trên ghế sô pha cũng bám đầy bụi.

Sau khi Quách Giai để điện thoại di động xuống thì vẫn đứng yên bên cửa sổ, không buồn nhúc nhích.

Thành Vân đi đến, gọi cô ấy một tiếng.

“Quách Giai!”

Quách Giai lập tức xoay người, tát cô một cái.

Tiếng vang lanh lảnh, không quá mạnh, nhưng đã tát trúng một bên mặt Thành Vân.

Quách Giai thấp hơn cô nửa cái đầu nên ngửa lên, nhìn cô chăm chú.

Thành Vân quay mặt  lại, coi như không có việc gì xảy ra, nói tiếp: “Sao không gọi Bảo Khiết vào dọn dẹp một chút đi?”

Quách Giai thở hổn hển, không thể tin nổi  hỏi: “Cô nhịn à?”

Thành Vân nhìn cô ấy, không đáp.

“Cô nhịn ư?” Quách Giai nhướn mày: “Tôi tát cô một cái, vậy mà cô lại nhịn sao?”

Vẫn yên lặng.

Mặt Quách Giai đỏ lên, cắn chặt răng, đưa ngón tay chỉ thẳng vào Thành Vân. Bởi vì quá kích động nên ngón tay của cô ấy cũng khẽ run.

“Có phải cái gì cô cũng nhịn được hết đúng không? Hả? Thành Vân?!” Đôi mắt Quách Giai nheo lại: “Có phải cái gì cô cũng có thể chịu đựng được không?” Quách Giai hỏi dồn xong nghiêng mặt qua một bên, đột nhiên cất cao giọng: “Có phải cái gì cũng không chịu nói cho tôi biết không hả?!”

“Quách Giai!”

“Cô đừng có mà gọi tôi nữa!”

Thành Vân liền không gọi nữa thật, nhìn đôi môi đang mím chặt của Thành Vân, Quách Giai hận không thể bay đến mà cạy miệng cô ra.

Hai người cứ như thế  một lúc lâu, cuối cùng Thành Vân phì cười.

Có một điều gì đó đã được hóa giải chỉ bằng nụ cười ấy.

Quách Giai nhíu mày: “Cô cười cái gì?”

Thành Vân lắc đầu.

“Nói chuyện đi!”

Thành Vân nhìn vào mắt Quách Giai, bỗng nói khẽ: “Cảm ơn cô.”

Sau đó, bất chấp phản ứng của Quách Giai, Thành Vân đi về phía bàn làm việc, vừa sửa sang lại đống giấy tờ trên bàn, vừa nói với Quách Giai: “Bắt đầu từ ngày mai, cô đừng đến công ty  nữa.”

Quách Giai giương mắt nhìn: “Gì cơ?”

“Thu dọn tất cả đồ đạc mang về nhà, mà cô cũng đâu có bao nhiêu đồ đâu, mấy con thú bông bên kia là một trong số  đó.” Thành Vân dọn dẹp rất nhanh, cầm từng trang giấy lên nhìn qua, có cần thiết hay không, cô có thể nhận ra ngay. Nếu là cần thiết thì để chung vào một  xấp, không cần thiết thì ném luôn trên mặt đất. Một lúc sau, giấy đã rơi trên mặt đất như mưa, tất cả đều là  khổ A4.

Thành Vân cầm điện thoại bàn lên, nhấn số nội bộ.

“Gọi Bảo Khiết…”

Đột nhiên liếc mắt  sang, thấy dáng vẻ Quách Giai đang như muốn nhào tới, Thành Vân lại nói: “Gọi Bảo Khiết nửa tiếng nữa lên đây.”

Đặt điện thoại xuống, Quách Giai cuối cùng cũng có thể nói chuyện.

“Cô đang làm cái gì vậy?”

“Hả?”

“Tôi hỏi cô đang làm gì?!”

Thành Vân nhìn cô: “Cô không tin tôi à?”

Quách Giai không hề do dự: “Không tin!”

Thành Vân lại hỏi lần nữa: “Cô có tin tôi không?”

“…”

“Cô mới tiếp nhận công ty được mấy ngày, cũng không hề tiếp xúc việc gì, nghe lời tôi, về nhà đi. Sau này nếu còn cơ hội, nếu cô muốn thì vẫn có thể trở về.”

“Có ý gì?”

Thành Vân cúi đầu, sắp xếp lại giấy tờ để qua một bên. Quách Giai nhìn cô không chớp mắt: “Đã xảy ra chuyện gì à?” Không đợi Thành Vân trả lời, Quách Giai lại như nghĩ đến điều gì: “Có người điều tra công ty? Ủy ban kiểm sát hả?”

“Cô đừng có yên lặng với tôi! Nói cho cô biết, cú điện thoại kia là do một người bạn của tôi gọi đến.” Quách Giai thấy Thành Vân không nói gì, nói thẳng: “Có người điều tra, nói chúng ta bán…”

“Cô phải nói là “các người”, Thành Vân chỉ chỉ mình, sửa lại lời Quách Giai: “Không phải “chúng ta”.”

Cô muốn phủi sạch mọi liên quan đến Quách Giai.

“Cô không biết gì cả, sẽ không điều tra đến cô đâu, về nhà đi.”

“Các người đã làm gì hả?”

“Không làm gì cả.”

Quách Giai bước đến nửa bước, chống tay lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Thành Vân, cô đừng nghĩ rằng tôi là kẻ ngu!”

Tay Thành Vân sờ sờ lên chồng giấy, cúi đầu.

“Hôm nay cô đến công ty rốt cuộc để làm gì?”

Cô ngước mắt  lên.

“Để bảo cô đi.”

Quách Giai nghẹn lời.

“Về nhà đi!”

Quách Giai tất nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng Thành Vân đang lo lắng cho quyền lợi của mình, nhưng…

Quách Giai mở miệng, nghiêm túc nói: “Thành Vân, cô cảm thấy Quách Giai tôi là người không thể đồng cam cộng khổ đúng không?”

“Không phải vậy.”

“Vậy sao cô không nói cho tôi biết?”

Tay Thành Vân khựng lại, ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện, nhìn người phụ nữ đứng đối diện.

“Quách Giai.” Vẻ mặt của cô rất dịu dàng: “Đừng trẻ con như thế!” Nói rồi, trong nụ cười nhạt của cô đượm chút nặng nề, suy nghĩ thêm một chút, lại nói: “Nếu như cuộc sống đẩy cô rơi vào vũng bùn, tất nhiên cô không thể ngăn cản, nhưng đừng có tự đẩy mình rơi xuống bùn. Có rất nhiều chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu.” Rất nhiều kinh nghiệm và bài học  đều phải dùng máu và nước mắt để đánh đổi.

Quách Giai hỏi luôn mà không hề suy nghĩ: “Cuộc sống đã đẩy cô xuống bùn à?”

Cả phòng làm việc yên lặng như tờ, Thành Vân nghiêng đầu nhìn cô: “Ai nói với cô tôi đang ở dưới bùn lầy hả?”

“Không ai nói cả, nhưng cô cũng đừng nghĩ tôi là đồ ngốc!”

Thành Vân không nói  gì, Quách Giai lại hỏi: “Có phải cô thích người khác, không muốn ở cạnh Lý Vân Sùng nữa không?”

Thành Vân hé miệng, nhưng cũng chỉ hít sâu vào, sau đó chậm rãi thở ra một hơi.

Quách Giai nói: “Thế lực của Lý Vân Sùng rất lớn, tôi đã từng nói với cô là vô cùng rắc rối phức tạp, nếu anh ta muốn làm gì cô thì thật sự quá  dễ dàng.” Quách Giai hơi căng thẳng, đi qua đi lại trong phòng làm việc: “Tôi nghi ngờ việc có người đến điều tra công ty của cô, chính là do Lý Vân Sùng làm ra, anh ta đang muốn ép cô quay đầu. Thành Vân, tên Lý Vân Sùng này quả thật rất đáng sợ, cô… cô nên biết điều này.”

Thành Vân khẽ gật đầu, cứ như đồng ý với ý kiến của Quách Giai, nhướn mày nói thêm: “Cách làm việc của anh ấy, quả thật rất tuyệt tình.”

“Cô không sợ anh ta à?”

“Cũng  sợ.”

“Tôi không nói đùa với cô!”

“…” Thành Vân sờ sờ mũi: “Ừm …”

Quách Giai dậm chân: “Cô cứ việc nói thẳng ra đi! Phải làm sao đây?”

“Làm sao gì chứ?”

Quách Giai hận không thể xé xác người phụ nữ giả khờ giả dại này.

“Cô nói cái gì đi! Cô muốn ở lại hay là muốn đi?!” Quách Giai vỗ mạnh ngực mình: “Cô cứ quyết định đi, chị Quách đây sẽ chống lưng cho cô!”

Thành Vân lại phì cười.

“Cô cười cái gì?!”

Thành Vân cuối cùng cũng ngừng cười, cô nói với Quách Giai: “Bất kể cô đang nghĩ gì đi nữa, tôi cũng muốn nói cho cô biết một câu… Mọi chuyện không như cô nghĩ đâu!”

“Có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ, cô thu dọn đi, ngày mai cũng đừng đến công ty nữa.”

Thành Vân đã quyết, Quách Giai cảm thấy mình có nói nhiều cũng vô ích, tuy vậy, cô cũng không vội thu dọn đồ đạc, khi Thành Vân chuyển sang ngồi xem các báo cáo, cô ngồi xuống ghế sô pha hỏi Thành Vân:

“Cô yêu ai?”

“Hả?” Thành Vân không ngẩng đầu lên đáp.

“Người cô yêu là ai?”

“Tôi yêu chính tôi.”

“…” Quách Giai ném một con thú nhồi bông qua: “Tôi hỏi cô, trong hai người đàn ông đó, cô yêu người nào?”

Thành Vân né con thú nhồi bông kia, ngẩng đầu: “Vẫn là chính tôi.”

“Cô yêu chính cô à?”

“Ừm.”

“Cô điên rồi!”

Cánh cửa bị gõ vang, dì Bảo Khiết đi vào quét dọn, Thành Vân và Quách Giai cũng không nhiều lời nữa.

Sau khi phòng đã được dọn dẹp xong, Thành Vân mới để đám giấy tờ xuống, đứng dậy nói: “Tôi đi trước đây, nhớ đó, ngày mai đừng có đến đây nữa đấy!”

“Cô đi sớm thế, vẫn chưa tan tầm mà!”

“Hôm nay tôi không phải là đi làm, tôi muốn về nhà ăn cơm.”

“Aizz!”

Thành Vân ra đến cửa, Quách Giai gọi cô lại, đến khi Thành Vân dừng bước thì  cô lại có vẻ quanh co: “Nếu… nếu có gì cần giúp, hãy nói với tôi.”

Thành Vân quay đầu lại, Quách Giai đứng ở chỗ ghế sô pha nhìn cô.

“Được.”

“Thành Vân!”

“Hả?”

“Xin lỗi…”

“Vì sao phải xin lỗi?”

Vì sao phải xin lỗi ư, Quách Giai cũng không rõ nữa. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại nhớ đến cái tát ban nãy.

“Tôi không nên đánh cô, tôi chỉ nhất thời, nhất thời quá…” Cô không biết nói gì cho  phải, cứ  ngắc ngứ ở đó.

Thành Vân đứng ngay trước cửa, cửa mở ra được một nửa, nửa người đã bước ra ngoài hành lang hun hút.

“Quách Giai, cái tát này của cô…”

Quách Giai yên lặng lắng nghe.

Thành Vân dường như khẽ cười lên một tiếng, nhưng lạnh nhạt nói: “… là quá dịu dàng rồi.”

Cửa mở hẳn ra, người cũng đi mất.

Tiếng giày cao gót  vang lên trong hành lang, nghe vô cùng rõ ràng.

Cô ấy không sợ Lý Vân Sùng… Đây là kết luận đầu tiên mà Quách Giai có được.

Cô không biết kết luận của mình dựa vào đâu mà có, cô chỉ biết, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy Thành Vân đúng là không hề sợ hãi chút nào.

Không phải là không biết chuyện, cũng không phải là không có ước mong gì.

Mà bị những chuyện trước kia rèn luyện, cô đã trở thành một kiểu người cứng cỏi khác thường.

Như một vị thần bảo  hộ.

Trái tim Quách Giai cũng lên lên xuống xuống theo tiếng giày cao gót ngoài kia.

Nghĩ tới nghĩ lui, Quách Giai cạn kiệt sức lực, ngồi  phịch xuống ghế sô pha, đưa tay ôm mặt.

Một người  rốt cuộc đã trải qua cuộc sống như thế nào thì mới có thể miêu tả một cái tát bằng từ dịu dàng chứ?