Nhóm dịch: Diệp Gia Quán*
Sau khi Hồ Lăng Hiên đi, Dung Tranh quay đầu lại nói với A Hạnh: "Trần Tĩnh nói ngươi mất tích. Thật sự khiến ta sợ, không ngờ rằng bị tên tiểu nhân hèn hạ Hồ Lăng Hiên mang đến nơi này, may mà ta chạy tới kịp."
A Hạnh thành tâm thành ý nói: "Dung Tranh, cám ơn ngươi." Mỗi lần nàng gặp nguy hiểm, chỉ cần hắn ở bên người, hắn nhất định sẽ ngăn ở trước mặt nàng, mặc kệ đối mặt hắn là ai, mặc kệ hậu quả như thế nào hắn cũng sẽ gánh vác. Hắn như vậy, nàng sao có thể không cảm động?
Nếu như trong lòng nàng không có Thẩm Nguyên Phong trước, có lẽ nàng sẽ chọn sống bình yên cùng Dung Tranh làm bạn đến già. Nhưng mà trên đời này không có nếu như, trong lòng nàng có Thẩm Nguyên Phong, nàng không thể nào giả vờ thương hắn, như vậy không công bằng.
Một trận gió thổi qua, cả người A Hạnh run lên, hắt hơi một cái. Một giây tiếp theo, áo khoác ngoài thật dày ấm áp khoác lên trên vai của nàng, đồng thời, giọng nói ấm áp của Dung Tranh nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Thời tiết lạnh như vậy, ngươi cũng không biết khoác áo choàng, nếu cảm lạnh thì thế nào?"
Hắn cẩn thận đem áo khoác ngoài khoác lên trên vai của nàng. Ngón tay vuốt phẳng đến cổ áo, muốn buộc một cái nút thắt. Nhưng không biết có phải vì trong bóng tối không thể nhìn rõ mọi vật hay không, mà vẫn không thể buộc được nút này, tay hắn hơi run run, ngón tay lành lạnh thỉnh thoảng sẽ chạm vào mặt nàng.
A Hạnh đưa tay nhận lấy dây buộc từ tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Để ta tự làm đi."
Dung Tranh thu tay về, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã rỉ ra mồ hôi lạnh. Trong không gian ở nơi bóng tối yên tĩnh này khoảng cách tiếp xúc với nàng gần như vậy, làm cho tim hắn đập thật nhanh.
A Hạnh buộc chắc dây đai, áo khoác ngoài thật dày cản trở giá rét bên ngoài, mang đến cho nàng ấm áp vô cùng, trên áo còn lưu lại hơi thở tươi mát trên người hắn.
A Hạnh biết, đây là áo hắn vừa cở ra trên người. Trong lòng nàng dần dâng lên một nỗi lo. Dung Tranh đối với nàng rất tốt, sao nàng không hiểu, nhưng mà nàng không cách nào đáp lại hắn, đã như vậy, làm cho đối phương thừa dịp còn sớm từ bỏ mới là lựa chọn tốt nhất.
A Hạnh xoay người, đi tới đầu hẻm, Dung Tranh chậm rãi đi theo sau lưng nàng.
"Dung Tranh, ta từng nghe người ta nói qua, nếu như mắt của một người chỉ nhìn chằm chằm một chỗ, vậy thì hắn sẽ bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp xung quanh."
"Ta nghĩ đó là vì người này đã tìm được cảnh đẹp tốt nhất mà hắn thấy. Còn dù cảnh đẹp hơn nữa, hắn sẽ không để ở trong lòng."
"Làm người cố chấp như thế sẽ rất khổ cực."
"Có lúc cố chấp là vì đáng giá."
A Hạnh xoay người, nhìn hắn trong bóng tối, nhẹ nhàng mở miệng: "Dung Tranh. Cần gì phải như vậy."
Dung Tranh đi về phía nàng, từ nơi đầu hẻm lộ ra ánh trăng nhàn nhạt hơi chiếu sáng mặt hắn, khuôn mặt hoàn mỹ của hắn hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt đen nhánh dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng cười, không phải là cố ý mỉm cười mà đó là nụ cười phát ra từ trong tim, ung dung, khoái trá, cam tâm tình nguyện, nhưng lại là nụ cười cố chấp, nụ cười như thế giống như không khí, không cẩn thận thì sẽ thấm vào tận đáy lòng người.
"A Hạnh, suy bụng ta ra bụng người, không phải nàng cũng cố chấp sao? Nàng có thể buông được phần cố chấp này hay không? Nếu như ngay cả chính nàng cũng không cách nào làm được, sao nàng có thể bắt ta lựa chọn khó khăn như vậy? A Hạnh, nàng không cần để ý tới ta, ta khổ cực là chuyện của ta, hơn nữa làm sao nàng biết được ta có vui sướng hay không?"
A Hạnh bị hắn nói mà không trả lời được, đúng vậy, mỗi một người đều có tự do yêu cùng bị yêu. Nhưng mà...
"Dung Tranh, nhưng ta..."
Dung Tranh khẽ cười một tiếng, cắt đứt lời của nàng: "Từ đầu đến cuối, ta có yêu cầu nàng cái gì không?" Tay hắn không nhịn được chạm nhẹ mặt nàng: "Ta mong muốn, chỉ đơn giản là có thể lẳng lặng nhìn nàng thôi..."
A Hạnh lui về phía sau một bước, tránh đi tay hắn, tay hắn treo trên không trung, trong lòng mất mát.
A Hạnh xoay người đi về phía trước, nói: "Chúng ta nhanh đi tìm Trần Tĩnh đi, chắc hẳn bây giờ nàng ấy vô cùng sốt ruột." Nàng vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện, Dung Tranh thâm tình, nàng thấy rất áp lực.
Sau khi hai người rời khỏi đây liền gặp được Trần Tĩnh đang vội vã lo lắng. Trần Tĩnh thấy nàng bình an vô sự cùng một chỗ với Dung Tranh, mới yên lòng. Ba người cùng nhau trở về rạp hát.
*Trong những ngày tiếp theo, cửa hàng Hồ gia cùng cửa hàng bách hóa bắt đầu đối đầu. Cửa hàng Hồ gia có ưu thế về giá cả, làm buôn bán lẻ có thể lấy được ưu thế ở phương diện giá cả, mà đồng thời lại có thể bảo đảm chất lượng, trên căn bản cũng đã thành công hơn phân nửa. Hồ Lăng Hiên vì đối kháng khiêu chiến A Hạnh, ỷ vào ưu thế về giá cả lại điều chỉnh giá bán xuống hơi thấp một chút, cửa hàng bách hóa giá vốn hơi cao hơn cửa hàng Hồ gia, không thể hạ giá cả xuống như hắn, hạ xuống, cũng chỉ là cục diện lưỡng bại câu thương, người góp vốn chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng mà A Hạnh đến từ hiện đại, ở hiện đại siêu thị bách hóa cao ốc còn nhiều phương pháp bán giảm giá mà, những phương pháp bán giảm giá kia cũng là do rất nhiều lão làng buôn bán thông qua nhiều năm tìm tòi, khảo sát, tính toán mới áp dụng vào kinh doanh, đây cũng không phải là thứ mà thương nhân mới vừa tiến vào ngành buôn bán bách hóa như Hồ Lăng Hiên có thể nghĩ ra được. A Hạnh tham khảo những phương pháp này. Là có thể đối đầu với ưu thế giá thấp của hắn.
Đầu tiên, A Hạnh đã sớm đặt chế ba chiếc xe ngựa bốn bánh cực lớn từ cửa hàng xe ngựa Vương ký. Loại xe ngựa bốn bánh này do hai con ngựa kéo xe, có thể đồng thời ngồi được hai mươi người. A Hạnh ký hiệu trên thân xe của ba chiếc xe ngựa bằng việc vẽ bức tranh cửa hàng bách hóa, mỗi ngày chia ra để bọn họ chạy ba đường khác nhau qua lại miễn phí đưa đón khách hàng. Phải biết là Thiên Đô rất lớn, rất nhiều khách hàng vì ở cách đường Vĩnh Xương khá xa mà không thể mỗi ngày đến đây. Loại xe này vừa đưa ra lập tức đưa được khách hàng từ thành nam thành tây cũng mời chào tới trong cửa hàng, lợi nhuận tăng lên không ít.
Sau đó, mỗi ngày A Hạnh sẽ ở trong tiệm đẩy ra mấy loại hàng hóa giá đặc biệt, loại hàng hóa giá đặc biệt này gần như không có lãi, cho nên giá cả so với cửa hàng Hồ gia còn rẻ hơn, loại giá tiền siêu thấp cũng này hấp dẫn không ít khách nhân đến chơi.
Đối với việc này, nhóm người góp vốn có chút ý kiến, cho là như vậy không kiếm được tiền. A Hạnh giải thích nói: "Chúng ta làm ăn quan trọng là danh dự, danh dự cao dĩ nhiên là hấp dẫn cái nhìn, mặc dù như vậy hàng hóa không kiếm được tiền, nhưng mọi người sau khi đi vào, ít nhiều sẽ mua những thứ đồ khác, như vậy tính được, chúng ta vẫn kiếm được tiền, cho dù khách không mua những vật khác, chúng ta kiếm lại danh dự. Thấy sao cũng không thua thiệt!" Người góp vốn đều là người làm ăn lâu năm, A Hạnh vừa nói như vậy tất nhiên đều hiểu dụng ý của nàng.
Thứ ba, làm người ai cũng tham chút tiện nghi nhỏ. Chỉ cần khách hàng mua đến một số lượng nhất định, thì sẽ tặng khách hàng một chút quà nhỏ, tặng vật phần lớn là thực dụng mà lại không quá đáng tiền, có một lần quà là trong nông trang của A Hạnh sản xuất ra, mỗi người phát một chút, các khách hàng có niềm vui ngoài ý muốn, tự nhiên vui vẻ.
Thứ tư, A Hạnh còn nghĩ hàng hóa nhỏ mấy năm qua còn dư lại không bán đi, giống như mặt nạ Tây Du ký, cũng mang đến trong cửa hàng coi như quà tặng, nữ nhân thường xuyên sẽ mang đứa bé tới mua đồ. Chỉ chi tiêu số lượng nhất định, thì trong cửa hàng sẽ cho tiểu hài tử chút đồ chơi nhỏ. Những thứ đồ chơi nhỏ này làm cho đám trẻ con vui vẻ, trẻ con vui, mà nương đau lòng vì bọn nhỏ cũng vui. Những thứ đồ chơi nhỏ này quá nhiều đều có theo bộ, mà trẻ con vì thu góp thành bộ đồ chơi nhỏ, lần sau lúc muốn mua đồ thì sẽ quấn cha nương phải tới cửa hàng bách hóa, cứ như vậy, khách hàng dễ dàng sinh ra cảm tình đối với cửa hàng bách hóa, sẽ tạo thành thói quen đến mua sắm.
Cuối cùng, A Hạnh vì tăng tính tích cực của người làm, mà dùng chế độ trích phần trăm tiền lương, tiền lương căn bản nhất định, cộng thêm tiền hoa hồng theo mức buôn bán, để cho lợi nhuận cửa hàng cùng tiền lương nhân viên liên quan trực tiếp với nhau. Cứ như vậy người làm sẽ cực kỳ nhiệt tình, họ muốn mình lập công, sẽ nghiêm khắc làm theo A Hạnh nói, mỉm cười phục vụ, thân thiết ân cần, lễ phép chu đáo, dẫn đường mua đồ thích hợp, nhưng quyết không ép khách mua đồ, cũng không thể vì khách chi trả ít mà xem thường đối phương, một khi phát hiện loại tình huống này, lập tức sa thải.
Nhưng đối với việc này người góp vốn lại có ý kiến, vì lúc này chia đều tiền bạc trung bình một đến hai lượng một tháng, làm theo chế độ tiền lương như vậy sẽ khiến cho người làm có thể kiếm được ba đến bốn lượng, người góp vốn dĩ nhiên không muốn chi ra nhiều bạc hơn, A Hạnh liền nói: "Ép tiền từ trên người họ là không có tiền đồ, chỉ khi phát huy tiềm lực của mọi người đến mức độ lớn nhất, làm ra lợi nhuận, sau đó cùng chung lợi nhuận, như vậy mới có thể làm cho người làm thuê quyết một lòng làm việc cho chúng ta. Trên dưới cùng phấn đấu, chỉ cần chúng ta và họ cùng nhất trí mục tiêu, coi việc buôn bán của chúng ta như chính là sinh ý của bọn họ, chúng ta sẽ kiếm được nhiều hơn!" Nói xong khiến nhóm người góp vốn vui vẻ nghe theo.
Những phương pháp bán giảm giá này ở hiện đại hầu như mỗi người đều biết. Nhưng ở xã hội này, vì năng lực sản xuất không phát triển, vì trọng nông dìm thương, cho nên các thương nhân còn chưa nghiên cứu ra được. Những phương pháp bán giảm giá này một khi đẩy ra, hiệu quả sẽ vô cùng tốt. Danh dự cửa hàng bách hóa cùng với mức buôn bán đều vượt qua cửa hàng Hồ gia. Đến khi Hồ Lăng Hiên nghiên cứu rõ ràng các biện pháp bán giảm giá của A Hạnh, đến lúc bắt chước được, A Hạnh lại đẩy ra phương pháp bán giảm giá mới. Mà Hồ Lăng Hiên muốn bắt chước được phương pháp bán giảm giá cũng không thể làm được hoàn mỹ, thường còn làm cho khách hàng than phiền. Giống như hàng hóa làm quà tặng, hắn sẽ dùng giá tiền vô cùng thấp mua từ xưởng sản xuất về một nhóm hàng phế phẩm, lúc đầu mọi người lấy được quà tặng sẽ rất vui vẻ, nhưng mà trở về dùng lại phát hiện là phế phẩm, dùng không tốt, trong lòng các khách hàng sẽ cảm thấy cửa hàng Hồ gia làm ăn không có thành ý. Mà ngược lại, mọi người dần dần đối với cửa hàng bách hóa không ngừng sửa cũ thành mới, phục vụ chu đáo, làm ăn thành tâm sinh ra hảo cảm cực lớn.
Qua một tháng đầu, cửa hàng bách hóa cướp đi ít nhất gần một nửa khách của cửa hàng Hồ gia, nhưng lúc này, cửa hàng Hồ gia chiếm ưu thế về giá cả, mặc dù sinh ý có chút tuột xuống, vẫn không đến nỗi đả kích hắn hoàn toàn, làm cho hắn đóng cửa.
Mà tháng thứ nhất thành công trong tháng thứ hai A Hạnh có thể gia tăng lượng đặt hàng, lượng đặt hàng tăng lên nàng sẽ được giảm giá (chiết khấu) không ít, cái này thể hiện, ưu thế giá cả của Hồ Lăng Hiên cũng không còn gì đáng ngại.
Đúng lúc cuộc chiến giữa A Hạnh và Hồ Lăng Hiên tiến hành như dầu sôi lửa bỏng, một lần Trương Chiêu đến thăm nói với nàng, Thẩm Nguyên Phong trở lại.