A Hạnh đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra. Thẩm Nguyên Phong tuấn mỹ vô cùng xuất hiện ở trước mắt A Hạnh.

A Hạnh đem ngọn đèn dầu chuyển qua trước cửa sổ, ngọn đèn theo gió chập chờn, đem hai người bao phủ trong ánh đèn vàng nhàn nhạt.

A Hạnh nhìn Thẩm Nguyên Phong  ngoài cửa sổ, cũng lâu rồi không gặp, đối phương dường như gầy đi một ít, mặt cũng tiều tụy đi một ít. Nàng nói: “Thẩm Nguyên Phong, sao lần nào ngươi cũng thích nửa đêm canh ba tìm đến trước cửa sổ nhà cô nương vậy, để cho người khác biết, sẽ nghĩ như thế nào?”

Thẩm Nguyên Phong cười, con ngươi như bảo thạch màu xanh lam nhún nhảy dưới ánh đèn, trong suốt, sáng chói động lòng người: “A Hạnh, lâu như vậy không thấy ta, vừa thấy mặt đã chỉ trích ta, thật đúng là vô tình! Nhưng ngươi yên tâm đi, dựa vào thân thủ của ta, chắc là sẽ không để làm người ta phát hiện.”

A Hạnh cười nói: “Biết ta vô tình vậy ngươi còn tới?”

Thẩm Nguyên Phong dựa vào một bên cửa sổ, tóc dài màu nâu nhè nhẹ lay động trước ngực của hắn, tối nay hắn mặc một bộ y phục màu đen dài, càng tôn lên làn da trắng của hắn dưới trắng.

Hắn nhìn nàng, ánh lửa đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, một đôi tròng mắt thật sâu giống như có thể cắn nuốt tất cả. Hắn nhẹ giọng nói: “Cho dù biết ngươi vô tình, vẫn muốn tới.”

A Hạnh từ từ thu lại nụ cười, cúi đầu, một lát sau mới ngẩng đầu lên miễn cưỡng cười nói: “Được rồi, đừng nói đùa nữa, ngươi tìm đến ta là có chuyện gì?”

Trong lòng Thẩm Nguyên Phong ảm đạm, trên mặt lại lộ ra nụ cười sáng ngời nói: “Nghe rạp hát nói các ngươi gần đây danh tiếng rất tốt a, ta còn nghe nói đã có rất nhiều người quyền quý mời các ngươi vào phủ biểu diễn! Chúc mừng ngươi!”

Nhắc tới chuyện này A Hạnh cũng không tránh được vui vẻ, nụ cười trên mặt nàng càng sâu, đôi mắt tỏa sáng, trên má hiện ra một mảnh ửng đỏ giống như hoa phù dung nở rộ, xinh đẹp vô cùng, làm cho hắn như quên cả thở.

” Nhắc tới vẫn nhờ có sự giúp đỡ của ngươi, nếu như không phải ngươi giúp để cho rạp hát chúng ta vào vương phủ, rạp hát chúng ta cũng không cách nào mà trong thời gian ngắn như vậy nhận được sự ủng hộ của mọi người.”

” Vậy cũng là do kịch của các ngươi hay, nếu không cho dù vào vương phủ, không thể làm cho mọi người thích cũng uổng công!”

” Đúng rồi, ta còn nói phải mời ngươi xem kịch, ngày nào đó ngươi đến rạp hát, có thể mang theo bằng hữu của ngươi, đều tính cho ta!”

Thẩm Nguyên Phong lắc đầu nói: “Không được, dạo này cũng không nhàn rỗi.”

A Hạnh thiếu chút nữa không nhịn được cười: “Không phải chứ. Ta nghe lầm sao? Ngươi lại còn không rảnh sao?”

Thẩm Nguyên Phong có chút bực mình, hai tay khoanh trước ngực, liếc mắt nhìn nàng nói: “Ta cũng biết ngươi nhìn ta như vậy!” Vừa nói xong xoay lại đứng thẳng người, mặt đối mặt với nàng, cặp mắt nhìn chằm chằm nàng, trong tròng mắt dường như có tia lửa: “A Hạnh, ngươi không muốn biết tại sao lâu như vậy ta không tới tìm ngươi sao?”

A Hạnh ngơ ngẩn, sau đó quay đầu, nhìn ngọn đèn, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Nàng làm sao lại có thể không muốn biết đây? Chỉ là nếu như nàng cố ý hỏi thăm thì giống như nàng rất mong mỏi hắn đến, giống như nàng rất để ý chuyện này. Nếu biết hắn mơ hồ có tình ý với mình, cũng biết mình không thể nào tiếp nhận hắn, đã vậy thì không nên cho hắn ảo giác, không nên cho hắn hy vọng.

Qua hồi lâu, nàng mới nói: “Gần đây quá bận rộn, thời gian cứ trôi qua cho nên không quá để ý!”

Lòng của Thẩm Nguyên Phong như bị khoét một cái, dường như có thứ gì từ nơi này chạy mất. Trong lòng vắng vẻ: “Rồi rồi, ta cũng biết ngươi không có lương tâm! Được rồi, ta cho ngươi biết cũng được, ta đã đáp ứng phụ vương ta đến quân doanh, cho nên dạo này vô cùng bận rộn, không có thời gian xem kịch!”

A Hạnh ngẩng đầu lên, nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên: “Thẩm Nguyên Phong, ngươi đến quân doanh? Không phải ngươi không thích cuộc sống bị ràng buộc đó sao, muốn tự do tự tại sống qua ngày sao? Sao có thể đáp ứng phụ thân ngươi đến quân doanh?” Làm cho một người bản chẩt lười biếng, không biết quy củ đi đến quân doanh, mà người này còn là con trai Vương gia, nàng chợt có chút cảm thông với người phụ trách quân doanh.

“Ở trong mắt ta thì là cuộc sống tự do tự tại thoải mái, ở trong mắt của một số người lại thành vô công rỗi nghề, ngươi nói ta không thay đổi có được không?”

A Hạnh không hiểu: “Thẩm Nguyên Phong, tại sao ngươi ngươi lại bắt đầu quan tâm suy nghĩ của người khác về mình vậy?”

Thẩm Nguyên Phong cúi người, hai tay đặt trên bệ cửa sổ, ngọn đèn lờ mờ chiếu sáng khuôn mặt của hắn, ngũ quan hoàn mỹ rung động lòng người, hắn ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt sáng rực, giọng nói sâu kín: “Không còn cách nào khác, có người ta không thể không để ý.”

A Hạnh lặng lẽ lui về phía sau một bước, đứng vững, sau đó nói: “Được rồi, vậy thì chúc ngươi có thể ở quân doanh phát huy sở trưởng, làm cho những người đó cũng phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa! Đúng rồi, ngươi đi quân doanh trong thời gian ngắn chắc không thể trở lại đâu hả?”

Thẩm Nguyên Phong giơ một ngón tay ra, ám chỉ nói: “Một tháng mới có thể trở về một lần, không biết là người nào đặt ra cái quy củ đó!” Ngay sau đó như nhớ ra cái gì, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Thế nào, ngươi rất muốn ta trở lại sao?” Lời này sau khi hỏi xong lại sợ quá đường đột, vội len lén xem sắc mặt của nàng, thấy trên mặt nàng không tức giận, mới yên lòng, đồng thời nghĩ thầm, nàng không có tức giận, có phải bị ta nói trúng hay không? Trong lòng âm thầm vui mừng.

Nhưng bên tai lại nghe được nàng nói: “Ta muốn biết ngươi chừng nào thì có thể trở về, ta mới có thể mời người xem kịch!”

Trong lòng Thẩm Nguyên Phong bực mình, hắn đứng lên, nhìn A Hạnh, khẽ hừ một tiếng nói: “Ngươi không cần cứ nhỡ mãi chuyện mời ta xem kịch, ta giúp ngươi cũng không phải là vì muốn xem kịch!”

A Hạnh cúi đầu: “Ta không phải là có ý này.” Trong giọng nói có chút áy náy.

Thẩm Nguyên Phong càng bức bách hơn: “Vậy ngươi là có ý gì?”

A Hạnh bị hỏi mà á khẩu không trả lời được, chu miệng một cái, không nói ra một chữ.

Thẩm Nguyên Phong thấy dáng vẻ này của nàng lại có chút mềm lòng, hắn thở dài nói: “Thôi thôi, bỏ đi!.” Hắn nhìn ánh trăng một chút: “Đêm đã khuya, ta về đây, ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi.” Hắn xoay người, khép cửa sổ lại rồi đề khí nhảy lên mái tường rời đi.

A Hạnh chỉ cảm thấy niềm vui cả ngày hôm nay dường như biến mất không còn một mống, trong lòng như có một tảng đá lớn đè ép, trầm mặc không nói ra được. Nàng thở dài một cái, đang chuẩn bị đóng kỹ cửa sổ, nhưng đột nhiên tiếng xé gió vang lên, bên ngoài cửa sổ có tiếng tay áo tung bay, ngay sau đó hai bàn bạch ngọc từ bên ngoài kéo cửa ra, không để cho A Hạnh đóng lại. A Hạnh buông lỏng tay, cửa sổ bị người kéo ra.

Bên ngoài cửa sổ chính là kẻ vửa đi đã trở lại – Thẩm Nguyên Phong, tóc dài theo gió tung bay, lay động đung đưa, nhè nhẹ lượn quanh. Tinh quang trong mắt cón sáng hơn bầu trời ban ngày, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt ở trong đó. Hắn nhìn nàng, đôi môi mím thật chặc, lộ ra cảm giác kiên quyết không lùi bước. Thẩm Nguyên Phong Như vậy làm cho A Hạnh chợt có cảm giác lòng hoảng loạn.

” Ngươi... Tại sao Ngươi lại trở lại...” A Hạnh nhìn hắn, giọng nói chợt trở nên thiếu lưu loát.

” A Hạnh, nếu như ta có thể tạo công lập nghiệp, nếu như ta có thể tạo được thành tựu trong quân doanh, nếu như ta không lấy nữ nhân khác. A Hạnh! Nàng…nàng có thể gả cho ta hay không?”

Lo sợ, trốn tránh cho tới bây giờ không phải là tính cách của hắn, hắn mang theo A Hạnh đi gặp mẫu thân, vốn là có lòng muốn mang A Hạnh nhét vào trong vương phủ, cố ý mang nàng đến cho mẫu phi nhìn, sau đó sẽ chọn ngày đến gặp phụ thân của A Hạnh cầu hôn nàng. Lúc đó hắn không nghĩ A Hạnh sẽ từ chối. Nhưng không ngờ A Hạnh lại nói ra với mẫu phi của hắn như vậy. Giống như nhìn thấu tâm ý của hắn, cố ý cự tuyệt, làm cho trong lòng của hắn vô cùng khó chịu. Nhưng hắn có ngạo khí của hắn, đương nhiên sẽ không dựa vào quyền thế của mình cưỡng ép nàng. Nàng cũng giống như là nhìn thấu điểm này của hắn.

Bây giờ giữa nàng và hắn cũng không còn thoải mái tùy ý như trước đây nữa, giống như là cách một tầng cửa sổ giấy, một khi lời nói của hắn tới gần, nàng sẽ như một con thỏ bị hoảng sợ tránh ra, loại cảm giác này thật là làm cho hắn phiền muộn.

” A Hạnh, ta sẽ trở thành người có năng lực, nam tử có trách nhiệm, ta sẽ một lòng một ý đối với nàng, cả đời không xa rời. A Hạnh! Như vậy nàng có nguyện ý gả cho ta hay không!”

Muốn tránh sao? Vậy thì ta cứ không để cho nàng tránh, ta đem hết thảy đặt lên bàn, ta xem nàng còn trốn tránh thế nào! Ta sẽ không dây dưa trong bóng tối, tấn công ngoài sáng mới đúng là phong cách của ta! A Hạnh, lần này, xem nàng có thể tránh đi nơi nào! Cùng ta đường đường chính chính tỷ thí đi!

Mặc dù A Hạnh đã nhận ra được tình ý của hắn đối với mình nhưng lần trước nàng đã uyển chuyển cự tuyệt, hắn là con trai của Tấn vương. Hắn là người cao ngạo như vậy nhưng lại có thể nói với nàng những lời này. Một cảm giác không có từ trước đến nay xuất hiện làm tim của nàng đập loạn nhịp, nhưng sau khi những phút hoảng loạn, nàng lại dần dần bình tĩnh lại.

Nàng nhìn thiếu niên ở trước mắt, hắn nhìn chăm chú mình, ánh mắt có sự kiên định chưa từng có. Trên mặt cũng không thấy vẽ lười biếng thường ngày, thay vào đó là một vẻ mặt tỉnh táo mà trịnh trọng nghiêm túc, làm cho không người nào có thể sao lãng, không cách nào nghi ngờ.

Nàng nhẹ giọng, nhưng cũng là kiên quyết như hắn, nghiêm túc như hắn: “Ta không muốn, vì không thể nào! Thẩm Nguyên Phong, tại sao ngươi lại dễ dàng hứa hẹn chuyện ngươi không thể nào làm được? Ngươi là thứ tử của Tấn Vương, chỉ điểm này đã quyết định ngươi vĩnh viễn cũng không thể làm chủ hôn sự của ngươi! Đã như vậy, một lòng một ý trong miệng ngươi có ý nghĩa gì? Thẩm Nguyên Phong, ta rất cảm kích tâm ý của ngươi nhưng ta cũng không phải là tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, nếu như biết rõ trước mắt là một con đường chết, cho dù là gì ta cũng sẽ không bước về phía trước dù chỉ một bước!”

Nàng đưa tay ra, nhẹ kéo cửa sổ, cố gắng quên đi gương mặt tái nhợt của thiếu niên trước mắt: “Thẩm Nguyên Phong, nếu hôm nay lời đã nói đến nước này, sau này ngươi không nên tới tìm ta nữa. Sự trợ giúp của ngươi với ta, ta sẽ khắc sâu trong lòng, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp ngươi!” Nàng nhẹ khép cửa sổ lại, ngăn cách thiếu niên đang thất hồn bên ngoài.

Mãi sau cũng không nghe được tiếng hắn rời đi, ánh sáng mơ hồ trên cửa sổ soi rọi hình ảnh cô độc của hắn, tóc thật dài bay lượn theo gió, lông mi rũ xuống khẽ run rẩy.

Sau đó giọng nói của hắn nhẹ vang lên: “A Hạnh, nàng sai rồi, đường đều là do người tạo ra, nào có con đường nào tuyệt đối là đường chết? Nàng chờ ta, ta sẽ dọn dẹp tất cả chướng ngại trên đường, nàng cho ta thời gian, ta sẽ cho nàng thấy một cái con đường thông suốt không trở ngại.”

Bóng người bên ngoài cửa sổ chợt lóe, bóng dáng kia vụt biến mất, trên cửa sổ chỉ còn lại cái bóng của nhánh cây thưa thớt phiêu diêu.

A Hạnh đi tới trước cửa sổ, đưa tay ra muốn mở cửa sổ ra nhưng ngón tay vừa chạm vào lại chậm rãi thu hồi lại. Nàng sửng sốt lúc lâu, mới khom người xuống, thổi tắt ngọn đèn dầu, căn phòng rơi vào một mảnh tối om.

Thẩm Nguyên Phong nhảy xuống tường rào, thấy A Lực dựa  vào một thân cây. Người sau đang để mắt nhìn nhìn, lộ vẻ mặt đồng tình.

Thẩm Nguyên Phong liếc hắn một cái: “Ngươi nghe được hết rồi sao?”

A Lực cúi đầu, hai tay nắm vạt áo xoa xoa: “Đêm khuya vắng người, cách không xa, lỗ tai ta lại linh, muốn không nghe cũng không được a...”

Trên mặt Thẩm Nguyên Phong thoáng qua một chút  khó xử, hắn đi về phía trước: “Đi thôi, trở về phủ.”

A Lực lặng lẽ đi sau lưng hắn. Ngõ hẻm vừa đen lại tối, dáng người công tử ở trong bóng tối mờ mờ giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất. Trong lòng A Lực có chút không nghĩ ra, còn có nữ tử cự tuyệt công tử cầu hôn sao? Hơn nữa nữ tử này còn có thân phận địa vị căn bản không thể tương xứng với công tử! Hắn có chút ủy khuất thay công tử, cô nương A Hạnh nhìn thật thông minh thì ra lại không có mắt nhìn như vậy!

A Lực ở phía sau nhẹ giọng nói: “Công tử, tại sao người không nói cho nàng, người đã từng vì nàng mà cự tuyệt hôn sự Vương phi sắp đặt, hơn nữa còn vì vậy bị gia pháp, ở trên giường nằm sấp hơn nửa tháng?”

“Công tử, tại sao người không nói cho nàng, bởi vì từ chối hôn sự này cho nên mới đáp ứng Vương gia đi quân doanh, hơn nữa còn là từ vị trí thấp nhất, ngay cả chút mặt mũi cũng không có.”

“Công tử tại sao người không nói cho nàng, vì không để cho Vương phi tùy ý sắp xếp hôn sự của ngươi  nữa, ngươi còn đáp ứng Vương gia, sau này tiền đồ đều do ngài ấy bố trí, làm theo lời ngài ấy nói, vĩnh viễn bỏ qua cuộc sống tự do tự tại?”

A Lực thở dài một cái, trong giọng nói lộ ra chút đau lòng: “Công tử, người cái gì cũng không nói cho nàng, nàng sao có thể biết được người vì nàng làm nhiều chuyện như vậy? Nếu như người nói cho nàng, nói không chừng nàng sẽ đáp ứng lời cầu hôn!”

Thẩm Nguyên Phong dừng bước, xoay người nhìn A Lực, vẻ mặt ở trong bóng tối nhìn không rõ.

” A Lực, ta chỉ cần đem kết quả mang tới trước mặt của A Hạnh, ta sẽ cho nàng biết, ta có thể trở thành một nam tử có trách nhiệm, có thể dựa vào, ta cũng có thể tự chủ hôn sự của mình, về phần quá trình cần gì phải nói cho nàng? Nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ còn phải dựa vào sự đồng tình của nữ nhân để để đạt được mục đích sao? Thật mất thể diện! A Lực, chuyện này không cho ngươi lắm mồm!”

Nói xong lại xoay người sãi bước đi về phía trước, mấy cái lập tức biến mất ở trong bóng tối.

A Lực cất bước đuổi theo, trong miệng: “Được! Không lắm miệng, cái gì cũng không nói! Kiêu ngạo, cứ kiêu ngạo đi, quay đầu lại thương tâm thống khổ còn không phải là ngài sao? Thật là một công tử ngu ngốc!”

——-

Hồ phủ

Hồ phu nhân vẻ mặt buồn rầu, đi vào trong phòng của Hồ Nhã Tình.

Hồ Nhã Tình đang ngồi ở trước cửa sổ thêu thùa, thấy mẫu thân đầu tiên là lộ ra nụ cười nhưng nhìn sắc mặt của mẹ mình xong, dự cảm bất tường. Nàng đứng lên, tiến lên đón mẫu thân, nói: “Mẫu thân, xảy ra chuyện gì? Vì sao thần sắc như vậy?”

Hồ phu nhân chau mày, bà ta kéo tay của nữ nhi ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: “Nhã Tình, vừa rồi Vương phi phái người đưa tin cho ta, nói là Vương gia đã bảo sau này không cần quan tâm hôn sự Tam công tử nữa, nói cách khác, hôn sự của ngươi và Tam công tử chỉ sợ là không được!”

Hồ Nhã Tình đứng bật dậy, hoảng loạn nói: “Cái gì?!!”