Thiếp mời là tôi với Trứng muối lên web tham khảo mẫu, lúc đầu Trứng muối cười nhạo tôi là giả trí thức, sau đó hắn lại thấy hay hay, liền chọn: Nay thắt quan hệ, quần anh tụ hội, mong nhà hòa hợp, năm tháng bình yên, bách niên giai lão, tình nguyên vẹn tròn. Chú rể: Đoàn Ngôn – Trương Tử Chiêu.

Tôi nằm sấp bên phòng khách viết thiếp, Trứng muối thì ngồi khoanh chân bỏ từng cái vào phong thư, tôi lấy cùi chỏ chọc vào người hắn, hỏi rằng, lần thứ hai tổ chức hôn lễ cảm giác thế nào, hắn bảo lần trước nghĩ kiếp này sắp xong rồi, bây giờ lại chỉ thấy bình tĩnh. Tôi hỏi sao hắn không cảm thấy xúc động, không có cảm nghĩ gì khác sao? Trứng muối suy tư một lúc rồi nói, vẫn thấy bĩnh tình, bởi vì vốn nghĩ hai đứa kết hôn từ lâu rồi.

Nói là hôn lễ, nhưng thực chất chỉ là một bữa tiệc thân mật, không có hoa tươi cũng chẳng có người chủ trì, chỉ đơn giản là bao một nhà hàng, mời những người thân quen đến cùng ăn. Cha mẹ hai bên đều tới dự, bạn bè thân thiết cũng có mặt, không có nghi thức phức tạp, chỉ là một bữa tiệc thông thường, hai chúng tôi mặc âu phục nâng chén đứng trên bục tuyên bố lý do, sau đó đi mời rượu từng bàn. Người lớn trong nhà có chút xấu hổ, tôi biết bố mẹ không dễ dàng chấp nhận chuyện này, hơn nữa tôi vừa mới come out không được bao lâu. Nâng chén rượu lên, tôi hướng bố mẹ Đoàn Ngôn nói. “Chú, dì, hai người cũng biết cháu từ nhỏ, nếu không ghét bỏ thì cứ coi cháu như là con trai hai người đi, cháu sẽ cố gắng để Đoàn Ngôn cảm thấy hạnh phúc.” Trứng muối cũng nâng ly rượu hướng cha mẹ tôi cung kính nói. “Chú, dì, chúng ta hãy giống như bây giờ, đặt mọi chuyện qua một bên, cháu cũng không muốn hai người phải vác gánh nặng này trên vai, quan trọng là mọi người được vui vẻ.”

Mọi người đã sớm nhập tiệc, bạn bè đã có gia đình cũng mang vợ con đi theo, nhiều năm không gặp nên nói chuyện rất vui vẻ. Anh em phòng Trứng muối kêu tôi là người của phòng 502, anh em phòng tôi cũng coi Trứng muối là người phòng 220, mọi người ầm ầm ĩ ĩ. Đường Tiểu Điểm ngồi một chỗ, kéo vạt áo tôi, giữa bầu không khí huyên náo, tôi cúi xuống nghe cô bé hỏi. “Chú ơi, cô dâu của chú đâu?” Tôi cười cười chỉ vào Trứng muối nói. “Cô dâu của chú đấy.” Cô bé con lại thắc mắc. “Sao cô dâu của chú lại là một chú khác?” Tôi ngồi xuống, lấy cái khăn ướt lau miệng cho Tiểu Bất Điểm, cười cười bảo. “Phải là hai người rất yêu nhau mới có thể làm được như này! Chú Trương rất rất yêu chú này, mà chú này cũng rất rất yêu chú Trương, cho nên dù chú này là con trai, chú vẫn muốn chú ấy là cô dâu của mình.” Lão Đường nghe tôi nói xong, chọc tay vào người tôi, kêu là đừng đầu độc con gái lão ấy.

Hôn lễ nào cũng ồn ào như tiệc rượu, lúc kết thúc, cha mẹ hai bên chê phòng chúng tôi nhỏ nên không chịu ở lại, kéo nhau đi tìm chỗ đánh mạt chượt. Anh em nhao nhao đòi phá đêm tân hôn, cuối cùng chúng tôi đi mua ít nguyên liệu nấu ăn, về nhà làm tiếp một nồi lẩu. Lão Đường nói là sợ đám chúng tôi làm hư con gái lão, nên lái xe đưa vợ con về nhà trước. Mấy chị em không có hứng thú với chuyện đàn ông con trai tụ tập, cũng kéo nhau qua chỗ khác.

Nửa đêm, anh em hai phòng 520 và 220 tụ hội. Cánh đàn ông có đôi khi cũng rất thích buôn chuyện, nhất là lúc không có mấy chị em xen ngang, chúng tôi ngồi dưới sàn nhà, một bên nhúng thịt một bên uống bia, thảo luận đủ chuyện trên trời dưới biển, từ chuyện công tác, chính trị, chuyện đại sự quốc gia cho đến mấy chuyện nhạy cảm như bình thường thích tư thế nào nhất. Đến lúc lão Đường trở lại, tụi tôi đã tranh luận rất hăng say rồi, lão ấy liếc mắt nhìn quanh phòng, thấy mặt ai cũng đỏ ửng thì nhíu mi, nói là bọn tôi không đứng đắn, chúng tôi thấy vậy thì lại đua nhau chuốc rượu lão.

Anh Phi cả người đầy mùi rượu dựa vào người tôi, tựa vào vai tôi cười sặc sụa, Trứng muối đẩy đầu anh ta ra, tỏ vẻ ghét bỏ nói. “Tránh xa xa một chút, nhịn không được thì vào WC, đừng ói ra người vợ em, không lát nữa em lại phải dọn.” Anh Phi không nghe, tiếp tục dán sát lại, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi, tôi nhìn anh Phi, hỏi có phải anh muốn nói chuyện gì không.

Anh Phi tốt nghiệp xong cũng không ở lại thành N mà về quê công tác, thoạt đầu còn nhớ tới người kia, mấy dịp nghỉ lễ nhịn không được mà lén về quê cô ấy nhìn, mãi đến lúc cô ấy có bạn trai khác mới chết tâm. Sau đó anh có quen vài người nhưng không thành, người trong nhà cũng chán chẳng muốn thúc giục, vài năm sau thì anh gặp vợ anh bây giờ. Cô bé kia khi ấy mới tốt nghiệp, là thư ký của bên khách hàng, hai công ty hợp tác rất thuận lợi. Lúc hạng mục kết thúc có tổ chức liên hoan một bữa, trong WC anh vô tình nghe thấy cô bé kia nói chuyện điện thoại, đại khái là chia tay bạn trai vì chuyện công tác sau này, cô bé khóc rất thương tâm. Anh Phi đợi cô bé kia đi ra, sau đó đem những lời tôi nói khi ấy nói lại, cô bé không cảm kích còn đánh anh một cái, vài ngày sau thông suốt thì chạy tới xin lỗi và mời anh ăn cơm, quan hệ hai người từ từ tốt lên, hồi đầu năm nay mới sinh em bé.

Anh Phi ngồi kể lại chuyện cũ, tôi có chút không hiểu ý. Anh Phi nhìn tôi nói tiếp. “Con anh còn chưa biết nói, thế nhưng nhìn thấy anh liền vẫy tay, nó còn cười với anh nữa, anh nghĩ cũng nhờ câu nói kia của em mà thức tỉnh, rồi nhờ vậy mà quen với vợ anh bây giờ..” Chuyện này tôi và Trứng muối đều biết, có lẽ là vì uống say, anh Phi nói lảm nhảm rất nhiều, cuối cùng anh ấy hỏi. “Đoàn Ngôn, hai người có tính tới chuyện có con không?”

Chúng tôi có muốn có con không?