CHƯƠNG 6: LỚP ĐÀO TẠO LUẬT SƯ NHÍ

Editor: Hanayuki

“Cho nên hôm nay có Đoạn tiên sinh sẽ đến đón Châm Ngạn phải không? Ừm, được, vâng, tôi biết rồi, tạm biệt.” Sau khi cô giáo nhà trẻ gác máy, nhìn Châm Ngạn bên cạnh đang ngồi ở bàn vẽ tranh một mình, hôm nay cậu bé lại về cuối cùng trong nhà trẻ rồi.

Cô giáo đến bên bé ngồi xuống hỏi: “Châm Ngạn, đợi lát sẽ có chú Đoạn tới đón con nhé.”

Châm Ngạn gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé tiếp tục cầm bút vẽ, chính giữa là một con hổ nhỏ, đó là loài vật Châm Ngạn thích nhất.

“Lại vẽ tiểu hổ sao? Châm Ngạn thật sự rất thích hổ nhỉ!”

“Dạ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười.

“Bức tranh này là vẽ tặng chú Tiểu Hổ phải không?” Cô giáo biết Châm Ngạn bây giờ chỉ có một người thân, cậu bé đều gọi anh ấy là chú Tiểu Hổ, là một phóng viên bận rộn, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy anh ấy trên TV.

Bé lắc đầu phủ nhận, “Đây là để tặng chú Denny!”

“Chú Denny?” Lần đầu tiên cô giáo nghe thấy cái tên này.

“ Chú Denny cũng rất thích hổ đó!”

Lúc cô giáo còn muốn hỏi tiếp, một cô giáo khác bên ngoài liền gọi to: “Có người tới đón Châm Ngạn rồi!” Những lời này cũng đồng nghĩa có thể tan tầm rồi.

“Ngài chính là Đoạn tiên sinh ư? Châm Ngạn đành phiền ngài.” Cô giáo giao Châm Ngạn cho luật sư Đoạn.

“Chú Đoạn…” Châm Ngạn theo phản xạ muốn gọi tên của người đàn ông có đôi mắt chim ưng này.

Đây không phải lần đầu tiên luật sư Đoạn gặp cậu nhóc này, nhưng là lần đầu tiên hắn một mình ở cùng nhóc con, người giám hộ của cậu bé vì phải đưa tin về tai nạn máy bay nên đi trước, tình nhân của người giám hộ, cũng chính là em trai của tình nhân hắn, hôm nay cũng phải làm ca chiều thay người khác, cho nên gọi điện thoại nhờ anh trai của cậu ta, chính là tình nhân của hắn tới đón đứa nhỏ.

Từ lập ủy vốn muốn tự mình tới đón, nhưng vì có hội nghị quan trọng, đành phải dặn luật sư Đoạn đón cậu bé về nhà anh, cũng dẫn nó đi ăn tối luôn, đợi người giám hộ tới đón cậu.

Hắn đưa Châm Ngạn lên chiếc xe hơi hiệu Audi của hắn, trên xe đương nhiên không có ghế ngồi an toàn cho trẻ em, luật sư cũng chỉ đành bế cậu lên ghế lái phụ, cài dây an toàn cẩn thận.

Hắn trở lại ghế lái, quay đầu nhìn sinh vật nhỏ này, bé cũng đang mở to đôi mắt lanh lợi nhìn lại hắn, hai bên dường như đều đang đánh giá đối phương.

Mỗi lần hắn đến nhà tình nhân của mình, tình nhân của hắn đều sẽ ôm nhóc con này cọ tới cọ lui, liều mạng nói thật đáng yêu, trong nhà cũng vì vậy có thêm một ít đường quả bánh quy, tất cả đều dành cho đứa trẻ này.

Hắn thật sự không hiểu nhóc con bảy tuổi này có chỗ nào đáng yêu —— có lẽ phải nói là, ngoài người đàn ông Từ Nghệ Hàng ra, hắn không nói từ “đáng yêu” này với người nào cả.

Vốn dĩ cũng có thể bảo trợ lí tới đón đứa nhỏ này, chỉ là anh ấy nói: “Châm Ngạn đáng yêu như vậy, nhất định sẽ bị bọn bắt cóc bế đi mất! Không được! Nhờ anh đi đón nhóc được không? »

Luật sư Đoạn nắm hờ tay lái thở dài một hơi rồi mở miệng, “Buổi tối cháu muốn ăn gì?”

Châm Ngạn nghe thế, qua một phút đồng hồ, mới có động tác, bé lắc đầu.

“Lắc đầu là không biết hay là không muốn ăn?” Luật sư mặc kệ nói chuyện với đại nhân tí hon cũng chẳng khác nào nói với chó với mèo, âm điệu không một chút cảm xúc.

Châm Ngạn nhướn mày, “Không… không biết.”

Bé vẫn là một đứa nhỏ không có chủ kiến, có thể do cha mẹ ra đi quá sớm, khiến bé có cảm giác bị vứt bỏ, vì không muốn bị vứt bỏ nữa, bé vẫn luôn làm một đứa trẻ ngoan, mặc dù Tiểu Hổ rất cưng chiều bé, nhưng bé không đặc biệt yêu cầu điều gì, chỉ cần người lớn nói thế nào bé sẽ nghe theo thế ấy.

Luật sư không thích người không có chủ kiến, tuy rằng lần đầu tiên hắn gặp Từ Nghệ Hàng, anh cũng là người không có chủ kiến, chỉ biết nghe lời làm việc, nhưng đây không giống vậy, đối với hắn, hắn có kiên nhẫn có thể dạy anh nói ra ý kiến của mình, biểu đạt ý nghĩ của mình, không giống với người khác.

“Muốn ăn gì thì tự nói đi! Không được nói không biết, thế nào cũng được, rau xanh!” Luật sư Đoạn lớn tiếng nói như lúc thẩm vấn trên công đường.

Sinh vật nhỏ bên cạnh nhìn hắn, nước mắt đọng ở hốc mắt, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào sẽ nhỏ xuống ngay.

Ai, muốn khóc sao? Luật sư Đoạn nghĩ thầm.

“Mạch mạch… làm… phiền…”

Tiếng nói có chút nức nở làm cho luật sư Đoạn nghe không được rõ lắm.

“Nói lại lần nữa xem.”

“Ưm —— cháu muốn ăn McDonald’s!” Châm Ngạn lớn tiếng nói ra ý kiến của mình.

“Được, vậy đi ăn McDonald’s.”

Audi màu đen chạy thẳng tới cửa hiệu có chiếc biển hiệu chữ M màu vàng thật lớn.

Người đàn ông mặc comple cao cấp dắt cậu bé đi vào McDonald’s dường như thu hút không ít ánh nhìn, nhưng đương sự hoàn toàn không thèm để ý, chọn món ăn xong, tới một chỗ vắng vẻ dùng bữa.

Có lẽ câu chủ kiến kia bắt đầu có tác dụng, trong lúc dùng cơm Châm Ngạn còn nói chuyện với luật sư Đoạn nữa.

“Chú Tiểu Hổ đi đâu ạ?”

“Chú ấy đi đăng tin về tai nạn máy bay.” Luật sư Đoạn nói chuyện với người bạn nhỏ không lảng tránh chút nào, cũng không dùng từ ngữ dành cho trẻ nhỏ, hắn nói chuyện giống như với người lớn vậy.

“Tai nạn máy bay là cái gì?”

“Máy bay từ trên trời rơi xuống, muốn sốt cà chua không?”

“Muốn!” Châm Ngạn cầm sốt cà chua vẽ một vòng tròn trên khay ăn, “Vậy chú Denny thì sao?”

“Chú ấy thay ca cho người khác.”

“Thay ca là cái gì?”

“Thay thế người khác làm công việc của họ.”

Châm Ngạn gật gật đầu, tuy rằng không biết bản thân có hiểu hay không.

“Công việc của chú là gì?”

“Chú đang làm luật sư.”

“Luật sư là cái gì?”

“Luật sư là nghề nghiệp mỗi ngày mắng chửi người lại có thể kiếm tiền.” Hắn nói sự thật.

Châm Ngạn lại gật đầu, “Vậy làm luật sư có thích không?”

“Lúc mắng chửi người chơi rất vui.” Đây cũng là sự thật.

“Thế thì cháu cũng muốn làm luật sư!”

“Vì sao?” Đến lượt luật sư hỏi.

“Bởi vì cháu muốn giống chú Đoạn.”

Châm Ngạn biến hắn trở thành thần tượng của mình.

“Cháu thích chú?” Luật sư nghi vấn nói.

“Ưm! Cháu thích chú Đoạn!”

“Nhưng chú không thích cháu.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ vẻ sầu bi, “Vậy luật sư Đoạn thích ai?”

“Chú thích chú… chú Từ.”

“Á.”

Cái đầu nhỏ nghiêng đi suy nghĩ một chút, “Thế thì cháu muốn làm Lập ủy!”

Luật sư cười khẽ, “Được, chờ cháu lên làm Lập ủy nói không chừng chú sẽ thích cháu.”

Nếu luật sư Đoạn biết được năng lực ẩn chứa trong cậu bé này chắc sẽ không nói như vậy đâu…

“Vẫn chưa ngủ sao?” Từ lập ủy nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách ra, thấy hắn vẫn chong đèn xử lý việc công.

Sau khi hai người quan hệ công khai, thường hay ở lại nhà người kia, tối nay luật sư Đoạn không về nhà, chỉ là xong xuôi “việc” trên giường rồi, lại đứng dậy đến phòng sách xử lý việc trên bàn.

“Cậu thật là… Sao không ngủ sớm đi? Hành trình ngày mai bắt đầu từ bảy giờ đó.”

“Tôi có ngủ, chỉ là phát hiện anh không ở bên cạnh…” Cho nên lại trở dậy mà thôi.

Từ lập ủy đi đến bên bàn, trên bàn đều là tài liệu anh xem không hiểu chút nào, cà phê bên cạnh đã nguội lạnh từ lâu, hắn vẫn chưa uống ngụm nào.

“Hôm nay làm phiền anh đi đón Châm Ngạn thật ngại quá…” Từ lập ủy thay thế “chồng của em trai” tạ lỗi với hắn.

“Không hề…” Chuyện cậu nói, tôi không làm không được.

“Châm Ngạn rất đáng yêu đúng không?” Chỉ cần vừa gặp đứa trẻ này liền xúc động muốn ôm nó ngay.

“… Cậu cũng rất đáng yêu.” Luật sư mặt không chút thay đổi nói ra câu làm Từ lập ủy cảm thấy ngượng ngùng.

Từ lập ủy như muốn che giấu vẻ thẹn thùng của mình, cuống quít giúp luật sư Đoạn thu văn kiện, “Mau ngủ đi, không còn sớm nữa, gần đây hình như anh ngủ không ngon?”

“Trong đầu nghĩ quá nhiều chuyện không thông.” Kỳ thật gần đây luật sư luôn luôn bị một cảm giác tinh thần thì muốn ngủ, nhưng nằm lên giường về sinh lý lại không ngủ được, luôn luôn rơi vào trạng thái mệt mỏi.

Từ lập ủy ném văn kiện lên bàn, cười nói với hắn: “Đừng làm việc nữa, ngủ cùng tôi đi, nghe nói sóng não có thể truyền cho nhau, tôi ngủ say nhất định anh cũng có thể yên tâm ngủ ngon.”

“Được…”

Luật sư đứng dậy, nhìn bóng lưng người đàn ông mặc áo choàng dài, từ khi nào cậu ấy có chủ kiến của riêng mình rồi nhỉ?