[365 Nghề Hệ Liệt] Bộ 2 - Xã Hội Hình Chữ M

Chương 4: Những người đàn ông dựa vào cái miệng kiếm ăn

CHƯƠNG 4: NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG DỰA VÀO CÁI MIỆNG KIẾM ĂN

Editor: Diễm

Beta: Moon Canmilia

“Ngay bây giờ, phóng viên chúng tôi đang đứng giữa đường phố Đài Bắc, trước mắt bão đã đổ bộ vào đất liền, tất cả mọi người dừng việc đi học và đi làm lại, vì mưa gió mà những mảnh đất trũng nước ngập đến ngang eo, chúng tôi khuyến khích mọi người không nên ra ngoài…”

“Tiểu Hổ! Nguy hiểm!” Nhiếp ảnh gia vác máy quay phim trên vai la thất thanh khi nhìn thấy tấm ván bay vào màn hình, nhưng không kịp nữa rồi.

Bởi vì SNG phát sóng trực tiếp, cho nên toàn bộ phóng viên trong đài đều nhìn thấy hình ảnh tấm ván bay tới, đây là tin tức được phát ra khi cơn bão đầu tiên trong năm đổ bộ vào Đài Loan.

Trên hòn đảo nhỏ này, mỗi ngày đều có chuyện mới xảy ra, mà chuyên môn viết tin bài về việc này là phóng viên tin tức.

“Ha ha ha ha ha ha!” Trong phòng biên tập phát ra tiếng cười lớn đến nỗi mọi người đều nghe được rõ ràng, mà người phát ra tiếng cười đó, thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống đất.

“A Tông… Cười trên sự đau khổ của người khác là việc rất tàn nhẫn…” Người phóng viên bị tấm ván đập trúng đầu trên màn hình hiện ra sau lưng A Tông.

“Oa! Tiểu Hổ, anh muốn hù chết em sao? Vào phòng cũng không rõ cửa. Nếu lá gan của em không lớn, sớm muộn gì cũng bị anh hù chết!” A Tông liều mạng vỗ ngực của mình.

Tiểu Hổ cầm lấy ống giấy trên bàn gõ vào đầu cậu ta, “Cậu còn nói, dám núp ở đây trốn việc, lại còn lấy hình ảnh mất mặt của tôi ra xem nữa hả?”

Vừa nghĩ đến đoạn tin tức kia, cả người anh liền tức giận, xui xẻo bị tấm ván cửa hiệu trái cây “Yêu ngọt ngào” đập trúng đầu thì thôi đi, tin tức đó còn bị SNG truyền ra ngoài, sau đó được “những người có lòng” ghi lại rồi chia sẻ lên diễn đàn để mọi người cười nhạo, tiêu đề là “Ha ha, phóng viên bị nện trúng đầu, thật là thoải mái”, hại anh luôn bị chỉ trỏ khi đi trên đường.

“Em tới lấy ảnh cũ, vừa vặn nhìn thấy cuộn về anh thì lấy ra cười vui chút mà! Nếu cuối năm có cuộc thi bầu chọn phóng viên buồn cười nhất, anh nhất định đoạt giải nhất! Ha ha ha!” A Tông vẫn cười không ngừng.

Lần này, lực đạo của Tiểu Hổ tăng thêm mấy chục lần, không lưu tình chút nào đánh thẳng vào đầu cậu ta, “Cười! Vẫn còn cười! Mau chạy tin tức!”

“Rất đau đó…” Hai tay A Tông xoa đầu oán trách.

“Nhanh đi thôi, nếu bị đài khác chiếm vị trí là xong luôn! Chúng ta chờ chụp ảnh bóng lưng đi là vừa.” Tiểu Hổ kéo áo A Tông nói.

“Được được được, đừng kéo em nữa, em lấy nón cái!”

Sau khi Tiểu Hổ tốt nghiệp đại học khoa Báo chí liền đến đài phát thanh S này làm phóng viên, tính đến bây giờ thì anh đã làm được hai năm, mỗi ngày đều chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm tin tức, dạo gần đây, ấn tượng của mọi người trong xã hội đối với phóng viên ngày càng kém đi, cho nên ảnh hưởng đến những phóng viên nhỏ bé như bọn họ, đến thăm mọi người còn bị chửi nói lại đây nghe chuyện rồi thêm bớt đặt điều, mọi nơi đều phòng bị nghiêm ngặt với phóng viên, muốn được phỏng vấn một lần là phải trải qua tầng tầng lớp lớp thủ tục, làm những phóng viên đi theo chuyên mục thời sự như bọn họ khổ không thể nói nên lời.

“Quẹo trái đường Trùng Khánh đúng không?” A Tông vừa mở cửa xe vừa hỏi.

“Để anh coi cái đã…” Tiểu Hổ tìm kiếm vài thứ, “Ừ, chạy đến bên đó rồi quẹo trái, nhà nghị sĩ Từ ở đó.”

“Nói đến nghị sĩ Từ đó, em đã cảm thấy anh ta có vấn đề lâu lắm rồi! Cái gì mà nghị sỉ trẻ tuổi đẹp trai nhất viện pháp luật? Đúng là ’chém gió’ mà!” A Tông cố ý lấy tiếng Đài châm chọc, nghị sĩ Từ trong lời nói của cậu ta là người trong phe đối lập với nghị sĩ Hoàng, mà anh vừa tham gia buổi họp báo và được biết nghị sĩ Hoàng nắm trong tay bằng chứng chuyện nghị sĩ Từ mua phiếu bầu.

“Đúng vậy, thật là không ngờ… Nhưng mà anh cảm thấy tính tình nghị sĩ Từ rất tốt, lần trước khi anh xin phỏng vấn còn được mời uống cà phê, không ngờ… Không thể tin được một người chính khách Đài Loan nào.”

“Phải là toàn bộ chính khách trên thế giới này đều giống nhau! Mọi người chỉ có thể chọn lựa quả táo ít hư hỏng nhất trong đống táo đã hư hỏng mà thôi… Sắp đến rồi!” A Tông bật đèn quẹo cua.

Tiểu Hổ lo lắng nhìn đồng hồ, “Bốn giờ rồi sao, tôi còn phải đón Châm Ngạn… Có kịp không đây…”

“A, em quên mất chuyện đó, chắc sẽ tới kịp thôi, chẳng phải từ đây đến nhà trẻ rất gần đó sao? Nuôi dạy trẻ con là chuyện rất vất vả… Còn là một người đàn ông nuôi dạy nữa…”

Tiểu Hổ chỉ có thể cười khổ.

Những phóng viên khác đã đến nhà nghị sĩ Từ đông đủ, một vài người đã lên sẵn tinh thần chuẩn bị đợi chuyện hay xảy ra, Tiểu Hổ và A Tông thua người không thua trận, vội vàng chạy vào đám đông phía trước.

Nhưng cánh cửa chính nhà nghị sĩ Từ vẫn đóng kín như trước, cho dù nhấn chuông hay gọi điện cũng không ai trả lời, mọi người bắt đầu nghi ngờ vị này có ở bên trong hay không, cũng sắp năm giờ rồi.

“A a! Châm Ngạn!” Tiểu Hổ cầm microphone đợi lệnh kêu to.

“Anh có muốn đi đón thằng nhóc qua đây không? Theo như em thấy thì nghị sĩ Từ sẽ không xuất hiện liền đâu, anh đi trước đi!”

“Ừ! Anh đi đón Châm Ngạn cái đã… Lần nào cũng kéo dài thời gian tan việc của cô giáo nhà trẻ…”

“Nhanh đi!”

Tiểu Hổ nhanh chóng chạy như bay đến nhà trẻ, Châm Ngạn là bạn học cuối cùng được đón về, cô giáo nhà trẻ ngoài miệng nói “Không sao, không sao”, nhưng nhất định trong lòng đã mắng Tiểu Hổ cả ngàn lần đúng không!? Tình huống này đã diễn ra hơn mấy chục lần, cũng may Châm Ngạn là đứa nhỏ ngoan ngoãn, mỗi lần chờ anh đến đón đều không khóc không làm khó cô giáo.

“Châm Ngạn, con rất đói đúng không?” Tiểu Hổ nắm tay bé, cố gắng giảm âm lượng nói chuyện.

Châm Ngạn lắc đầu, nếu đem so sánh với đứa nhỏ bằng tuổi thì cậu bé rất ít nói.

“Chúng ta đi đến chỗ kia trước, rồi sau đó sẽ dẫn con đi ăn cơm được không?”

Cậu bé yên lặng gật đầu, đứa nhỏ này luôn như vậy, Tiểu Hổ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nó, một người đàn ông vừa muốn chăm sóc đứa nhỏ vừa muốn làm việc thật tốt, bao giờ cũng không thể dành nhiều thời gian cho bé được.

Bọn họ trở lại trước cửa nhà nghị sĩ Từ, vẫn không có động tĩnh gì, thậm chí một vài đồng nghiệp đã dọn dẹp dụng cụ chuẩn bị về nhà.

“Không có động tĩnh gì sao?”

A Tông lắc đầu, nhìn thấy Châm Ngạn bên cạnh Tiểu Hổ liền ngồi xuống nói chuyện với bé: “Châm Ngạn, còn nhớ anh không? Anh là anh A Tông, có muốn ăn bánh quy hay không?”

Châm Ngạn do dự ngẩng đầu nhìn Tiểu Hổ, Tiểu Hổ gật đầu bé mới nhận lấy bánh quy.

Sau khi A Tông lấy bánh trong túi đưa cho Châm Ngạn thì nói: “Chủ nhiệm nói muốn chúng ta đợi đến bảy giờ.”

“Không phải nói chúng ta phải đi cuối cùng sao?”

“Đợi có được tin tức có một không hai thì nó sẽ là của anh.” A Tông cười nói.

Ba người cứ đau khổ chờ đợi như vậy, cho đến khi Châm Ngạn kéo tay áo sơ mi Tiểu Hổ.

“Sao vậy?”

“Con… con…” Châm Ngạn phát ra âm thanh yếu ớt.

“Muốn đi nhà vệ sinh sao?”

Cậu bé gật gật đầu.

“Châm Ngạn muốn đi vệ sinh sao, có thể đi đâu đây?” Tiểu Hổ nhìn xung quanh.

“Bên này toàn khu nhà cao cấp, phải đi khỏi phố này mới tìm được, anh có muốn nhờ thử xem hay không? Có trẻ em ở đây, có lẽ người ta sẽ cho nhờ…” A Tông đề nghị.

“Được.”

Anh ôm Châm Ngạn đến căn nhà bên cạnh, ấn chuông điện.

“Ai đó?” Không phải âm thanh phát ra từ bộ đàm, mà là tiếng nói khi đối phương đứng ở bên trong.

“Thật có lỗi! Đứa nhỏ nhà tôi muốn đi vệ sinh, anh có thể cho nhờ một chút được không?”

Sau khi đối phương nghe thấy liền sảng khoái mở cửa, là một người đàn ông trẻ tuổi, mái tóc dài chạm vai được buộc lên gọn gàng, thái độ rất thân thiết.

“Em trai muốn đi vệ sinh sao? Chú dẫn con đi.”

Y mời Châm Ngạn và Tiểu Hổ vào nhà, quả nhiên là nơi cao cấp, không nói đến diện tích rộng lớn, trang trí cũng rất cao cấp, nhưng không biết có phải chủ nhà không thường ở đây hay không, dụng cụ trong nhà rất đơn giản, cũng bày biện rất ít đồ đạc.

Sau khi Châm Ngạn đi vệ sinh xong, anh nhìn người đàn ông trẻ tuổi nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn anh, Châm Ngạn, nói lời cảm ơn chú đi con.”

“Cám ơn chú.” Châm Ngạn thẹn thùng nói.

Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười ngồi xổm xuống xoa đầu Châm Ngạn.

“Em trai thật ngoan, bộ dạng còn đáng yêu nữa chứ.” Khi nói những lời này, đối phương lại như vô ý liếc mắt nhìn Tiểu Hổ.

Được rồi, tôi biết tôi không giống nó, trong lòng Tiểu Hổ nói.

Khi bọn họ muốn rời khỏi, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, người đàn ông lầu trên nói: “Ai vậy?”

“À, tới mượn nhà vệ sinh!” Người đàn ông trẻ tuổi đáp lại.

Nhưng khi Tiểu Hổ nhìn thấy người từ tầng hai bước xuống đó, bước chân liền dừng lại, anh đã từng nhìn thấy người kia.

“Luật sư Đoạn?” Không phải hắn thường xuất hiện bên cạnh nghị sĩ Từ sao! Sao lại ở đây?

Luật sư cũng nhìn thấy anh, hay là nói, hắn ngửi được mùi vị phóng viên mà hắn chán ghét.

Hắn nhíu mày ra vẻ không hài lòng nói với người đàn ông trẻ tuổi: “Cậu cho phóng viên vào nhà?”

Y vẫn chưa trả lời, trên lầu liền xuất hiện thêm một người, “Thật là… Nhà chúng ta cũng đủ ầm ĩ rồi… Sao lại còn cãi nhau…”

Người xuất hiện lần này càng làm Tiểu Hổ ngạc nhiên hơn!

“Nghị… nghị sĩ Từ?”

Tuy phát hiện được nơi nghị sĩ Từ ẩn nấp, nhưng mà Tiểu Hổ cũng không lấy được tin tức gì, bởi vì khi anh lộ ra bản tính phóng viên muốn đi đến phỏng vấn liền bị luật sư Đoạn ngăn cản, đẩy anh và Châm Ngạn ra khỏi cửa.

“Nghị sĩ Từ! Về việc ngài bị tố mua phiếu bầu…” Tiểu Hổ vẫn chưa từ bỏ ý định kêu to.

Luật sư Đoạn nghiêm mặt nói: “Không có gì để nói.”

Tiểu Hổ đánh bậy đánh bạ nhưng không thể tiếp tục nhờ người trước mặt được nữa, một mặt là vì cảm thấy xấu hổ với chủ nhân căn nhà này, y có ý tốt giúp Châm Ngạn đi vệ sinh, anh còn đối xử với y như vậy thì thật không có lương tâm! Một phương diện khác là suy cho cùng, nếu luật sư Đoạn và nghị sĩ Từ đã trao đổi với nhau thì cũng không hỏi được chuyện gì, nói không chừng ngày mai liền mở họp báo minh oan cho bản thân.

Anh ôm Châm Ngạn kể cho A Tông nghe cuộc gặp gỡ bất ngờ vừa rồi.

“Trốn trong nhà dân còn bị anh tìm được? Xem ra anh đúng là trời sinh đến đây để làm phóng viên mà!”

“Anh thấy mình nên chạy tin tức giải trí mới đúng…” Nói không chừng sẽ phát hiện ngay ai ở cùng một chỗ với ai.

“Nên nói với chủ nhiệm hay không?”

“Nếu nói nhất định sẽ bị chửi, coi như không thấy gì về nhà ăn cơm thôi!”

“Được! Bụng tôi đói đến mức lục phủ ngũ tạng đánh nhau ầm ĩ luôn rồi! Đi thôi, đi ăn cơm!”

Ngày hôm sau, quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiểu Hổ, nghị sĩ Từ mời phóng viên đến dự họp báo bác bỏ việc mua phiếu bầu, lúc nghị sĩ Từ đứng bên ngoài nói chuyện, luật sư Đoạn ở ngay phía sau, đôi mắt kia giống như đôi mắt chim ưng quét quanh hội trường.

Quả nhiên là quân sư của nghị sĩ Từ, Tiểu Hổ thầm nghĩ.

Không biết hôm nay là ngày gì, sau khi tham gia buổi họp báo, Tiểu Hổ liền nghe tin một nữ minh tinh nào đó chưa cưới đã sinh con, hại anh phải mệt mỏi chạy tin thêm một lần nữa, phóng viên tòa soạn và thời sự rất khác nhau, có tin tức gì mới mỗi phóng viên đều phải giúp đỡ lẫn nhau.

Mãi cho đến tám giờ tối, Tiểu Hổ mới có thể trở lại tòa soạn ăn bữa cơm đầu tiên của ngày hôm nay, nhưng anh chưa ngồi được năm phút liền phát hiện mình quên làm một chuyện quan trọng.

“A? Tiểu Hổ, anh không đón Châm Ngạn sao? Bình thường nếu trễ như vậy anh sẽ đón nó mà?” Nữ đồng nghiệp bên cạnh anh hỏi.

Bị nhắc nhở như vậy, Tiểu Hổ nhảy dựng từ trên ghế lên, “A! Xong rồi, tôi quên đón nó!”

Nhanh chóng phóng xe máy đến nhà trẻ, lúc anh đem di động ra xem thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ nhà trẻ gọi đến, nhưng khi anh gọi lại thì không có ai trả lời, Tiểu Hổ vô cùng lo lắng.

Khi anh đến nhà trẻ, phát hiện cửa sắt bên ngoài đóng kín, bên trong cũng không còn đèn, xung quanh không có bóng người.

“Đáng chết, bọn họ mang đứa nhỏ đi đâu rồi?” Tiểu Hổ liều mạng gọi điện nhưng không có người nào trả lời, anh sợ run lên, không biết nên làm sao bây giờ.

Anh xoa loạn tóc mình, bất lực ngồi xổm xuống, chỉ nuôi dưỡng một đứa nhỏ thôi mà thành như vậy… Làm sao ăn nói với chị hai đây…

Lúc này, hai bóng người đi tới bên cạnh anh, rất vui vẻ ngâm nga bài hát thiếu nhi, bởi vì đưa lưng về phía đèn đường nên Tiểu Hổ không nhìn thấy mặt họ, cho đến khi…

“Châm Ngạn!” Anh vội vàng chạy lên, thiếu chút nữa là té ngã.

Anh ôm Châm Ngạn vào lòng, “Con chạy đi đâu vậy… Chú cứ nghĩ sẽ không còn thấy con nữa…” Mệt mỏi và căng thẳng, còn có đau lòng, Tiểu Hổ không thể khống chế nhỏ những giọt nước mắt của đàn ông.

Châm Ngạn bị ôm nhưng vẫn an ủi Tiểu Hổ, “Chú Tiểu Hổ, đừng khóc… Châm Ngạn không có khóc mà…”

“Đúng vậy, Châm Ngạn thật ngoan, không có khóc, Châm Ngạn ngoan ngoãn chờ chú Tiểu Hổ đến đón, đúng không?”

Người đàn ông nắm tay Châm Ngạn đứng bên cạnh anh nói.

Nghe được giọng nói của y, Tiểu Hổ khẩn trương dùng tay áo lau nước mắt, sau khi ôm Châm Ngạn liền nói: “Làm sao anh dám nhận bừa đứa nhỏ nhà… A? Anh là…”

Sau khi nhìn kỹ đối phương anh liền phát hiện, đây chẳng phải là người hôm qua cho mượn nhà vệ sinh sao? Mặc dù mái tóc bị buộc thành hai cái bím nhỏ, nhưng anh vẫn nhớ rất rõ, đây là điều tối thiểu mà mỗi phóng viên đều phải có.

“A a, thật ngại quá, hôm nay ra cửa đi ngang qua nhà trẻ liền thấy cô giáo và Châm Ngạn đứng bên ngoài đợi ai đó, tôi liền đi lên hỏi một chút, nhà tôi ở gần đây thôi, nên nói sẽ dẫn Châm Ngạn về đó chờ anh đến đón, tôi có gọi cho anh nhưng không có ai trả lời… Nhưng mà Châm Ngạn vẫn nhận ra tôi! Thật là đứa nhỏ ngoan ngoãn, còn thông minh nữa.” Người đàn ông mang bộ dáng cà lơ phất phơ cười nói.

“A? Thật không?” Tiểu Hổ lấy điện thoại ra xem, quả nhiên có một số liên lạc không được lưu tên.

“Bình thường nếu con nít ở một mình lâu như vậy sẽ than khóc um sùm, nhưng cậu bé thật là biết điều… Không khóc lại không làm khó cô giáo, ngược lại càng làm người ta lo lắng hơn.” Bàn tay người đàn ông vỗ về gò má Châm Ngạn.

Ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong công viên, nhìn Châm Ngạn đung đưa trên xích đu, Tiểu Hổ nhớ lại chuyện cũ.

“Cậu bé là con chị tôi.”

“Quả nhiên là vậy, nhìn thế nào cũng không giống anh, mà bộ dáng của anh cũng không giống một người làm cha nên có.” Người đàn ông híp mắt nói.

Tiểu Hổ bĩu môi, cái gì mà không giống bộ dáng người làm cha nên có! Nói anh không an toàn sao? Tốt xấu gì anh cũng nuôi Châm Ngạn hai năm rồi!

Bị đối phương cắt ngang câu chuyện, Tiểu Hổ uống một hớp nước chanh rồi mới nói tiếp: “Hai năm trước, tin tức đầu tiên mà tôi nhận được khi thăng chức từ thực tập sinh lên thành phóng viên chính thức là một vụ tai nạn giao thông, tôi còn nhớ rất rõ, tại một đoạn đường trên ngọn núi, chiếc xe nhỏ bị xe tải đè lên, toàn bộ đầu xe đều bị phá hủy, không cần phải xem cũng biết người ở bên trong nhất định không sống nổi, chiếc xe kia giống xe của chị tôi, tôi có dự cảm xấu, mí mắt vẫn luôn nhảy lên, nhưng vẫn bình tĩnh hoàn thành tin tức, sau đó truyền đến danh sách người chết, người ở trên xe chính là chị hai và anh rể tôi.”

Người đàn ông kế bên vỗ vai Tiểu Hổ, Tiểu Hổ tiếp tục nói: “Lúc đó Châm Ngạn được hàng xóm chăm sóc nên thoát một kiếp nạn, anh rể tôi là người Hungary, hình như không còn lui tới với người trong gia đình, cha mẹ tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ, cũng không còn nhiều họ hàng thân thích, cho nên tôi liền chăm sóc Châm Ngạn đến bây giờ…”

“Khó trách bộ dáng cậu bé đáng yêu như thế, thì ra là con lai!” Đối phương nhìn Châm Ngạn nói.

“Lúc nhỏ nó rất thích cười, khi đó càng đáng yêu hơn.”

“Một mình chăm sóc đứa nhỏ rất vất vả đúng không?”

“Nói vất vả cũng không đúng… Là thói quen, chỉ là tôi cực kỳ áy náy với Châm Ngạn, bởi vì chạy tin tức mà không thể đón nó tan học đúng giờ, ngày nghỉ cũng rất ít, không có cách nào dẫn nó đi chơi, ai, thật sự hy vọng có thể làm chủ biên nhanh một chút, như vậy có thể đi làm như người bình thường… Nhưng đây mới là năm thứ hai, muốn làm chủ biên, trừ khi tìm được tin tức có một không hai…” Tiểu Hổ bất đắc dĩ thở dài.

Đột nhiên nghĩ đến còn chưa tự giới thiệu về bản thân, Tiểu Hổ lấy danh thiếp trong bóp da đưa cho đối phương, “A, đây là danh thiếp của tôi.”

“Giản Chính Diệu? Không có chữ Hổ? Không phải Châm Ngạn gọi anh là chú Tiểu Hổ sao?” Đối phương thắc mắc.

“Tiểu Hổ là biệt danh của tôi, bởi vì tôi có răng nanh, cho nên mọi người đều gọi như vậy.” Tiểu Hổ lộ ra răng nanh cho y xem.

“Thì ra là thế, chú Tiểu Hổ!”

“Gọi tôi Tiểu Hổ là được rồi.”

“Tôi gọi giống Châm Ngạn đó, chẳng phải người mẹ sẽ gọi chồng mình là cha giống con sao?” Y nhe răng cười.

“Hả?” Người này, chẳng những có kiểu tóc kỳ lạ, mà cách nghĩ cũng kỳ lạ…

“Đúng rồi, còn chưa hỏi danh tính của anh?”

“Denny.”

“Vậy còn nghề nghiệp?”

“Ừ… Giống anh vậy đó, dựa vào cái miệng kiếm ăn.”

“Nghị sĩ Từ có quan hệ gì với anh?”

“Không thể trả lời.”

“Này, trả lời như vậy chẳng phải giống với không trả lời sao?” Tiểu Hổ lớn tiếng nói.

“Ha ha, có người nói tôi nên cẩn thận với phóng viên một chút.”

“Phóng viên cũng không phải là châu chấu…” Mọi người thường nói người bán bảo hiểm không có bạn bè, còn Tiểu Hổ cảm thấy, phóng viên mới là người không có bạn bè!

“Châm Ngạn, muốn đi dạo chợ đêm với chú không?” Denny đứng lên, vừa đi đến bên Châm Ngạn vừa nói.

“Này, anh muốn làm gì Châm Ngạn của tôi?” Tiểu Hổ ở phía sau khẩn trương đuổi theo.

Ba người, sáu con mắt nhìn chằm chằm đồ vật sau tủ kính trong suốt, sau khi định vị chính xác, liền điều chỉnh cho bàn tay đưa xuống, bắt lấy mục tiêu, nhưng mà vừa gắp lên đã rơi xuống, ba người lập tức lộ ra biểu tình thất vọng.

“A, lại không trúng! Nhất định là cái máy này có vấn đề…” Gắp nhiều lần vẫn không trúng làm Tiểu Hổ bắt đầu giận chó đánh mèo.

“Tôi nghĩ trực tiếp đi mua sẽ nhanh hơn…” Denny đề xuất đề nghị thực tế hơn.

“Chú Tiểu Hổ, không sao đâu, Châm Ngạn không muốn nữa…”

“Châm Ngạn… Con thật là ngoan.” Denny thấy thế không nhịn được ôm Châm Ngạn hôn mãnh liệt.

Tiểu Hổ xoa tay, dù nói gì vẫn muốn gắp được con hổ màu trắng kia!

“Thật ngại quá, tôi giúp mọi người điều chỉnh vị trí một chút.”

Học sinh Giáp làm thêm giờ đi tới dùng chìa khóa mở tủ, nhưng mà bé không có điều chỉnh vị trí gì, ngược lại còn lấy một con thú bông đưa cho Châm Ngạn.

“A?”

Học sinh làm thêm giờ nháy mắt với Châm Ngạn.

“Nãi Bình! Cậu đang làm gì đó?” Phía sau học sinh làm thêm giờ truyền đến một giọng nói.

Cậu ta quay đầu lớn tiếng nói: “À, không có gì hết!”

Trước khi học sinh làm thêm giờ rời khỏi còn làm động tác “suỵt”, Châm Ngạn nói nhỏ tiếng cám ơn.

Chuyện này không chỉ xảy ra một lần, khi cậu bé đi đến quầy bán hoa quả, đại thẩm cũng lấy một ít cho bé ăn, quầy bánh kẹo cũng vậy.

“A, mị lực của Châm Ngạn thật là đáng sợ…”

“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem đó là huyết thống nhà ai.” Tiểu Hổ kiêu ngạo nói.

“Nhất định bộ dáng của anh và chị mình không giống nhau.”

“Cậu nói cái gì!”

“Châm Ngạn, chúng ta chạy mau, chú Tiểu Hổ muốn cắn người!”

Đứa nhỏ bên cạnh vui vẻ cười ha ha.

Hai người bọn họ cứ chơi đùa như vậy, mãi cho đến khi Châm Ngạn ngủ trong vòng tay Tiểu Hổ thì bọn họ mới ngồi xuống trong quảng trường bên cạnh chợ đêm.

“Lâu rồi tôi không thấy nó vui vẻ như vậy.” Tiểu Hổ nhìn gương mặt Châm Ngạn đang ngủ mà nói.

“Con nít thôi mà, vẫn nên không buồn không lo, vui vẻ là được! Gần đây chẳng phải trên quảng cáo có một câu ‘chuyện buồn của người lớn đừng để đứa nhỏ biết được’ sao?”

“Tôi không…”

“Trẻ em rất là mẫn cảm, cho dù anh không nói, bọn nó nhìn sắc mặt của anh cũng biết.”

A… đúng không? Thì ra anh trong lúc nào đó lộ ra vẻ mặt mệt mỏi hay gương mặt lo buồn, cho nên lây bệnh cho Châm Ngạn!

“Cậu cũng chỉ là trẻ em thôi!” Nhìn đối phương thì chắc không khác tuổi anh lắm, nhưng mà biết dụ dỗ và hiểu con nít.

“Tôi thích con nít, vốn là muốn dạy dỗ bọn chúng!”

“Vậy sao lại không làm? Đứa nhỏ dạy đứa nhỏ, cực kỳ phù hợp.” Tiểu Hổ nói.

“Này, sao anh không nghĩ vừa rồi chơi máy ném rổ là người nào thua mà không phục, rốt cuộc ai mới giống đứa nhỏ…” Denny lập tức phản đối.

“Rõ ràng cái máy kia có vấn đề! Tôi ném vào ba quả mà nó chỉ tính một điểm…”

Tiểu Hổ mới nói một nửa liền phát hiện bộ dáng Denny như “Nhìn đi, rõ ràng giống như đứa nhỏ không chịu thua!”.

“Được rồi, ba người chúng ta đều là con nít, được chưa?”

Tiểu Hổ nói xong liền cười ra tiếng, nhưng lại sợ đánh thức Châm Ngạn bèn vội vàng che miệng.

Denny và Tiểu Hổ cực kỳ hợp nhau, y nói nếu như lúc nào đó anh phải đi công việc, y có thể giúp anh đón Châm Ngạn, bởi vậy từ đó bạn học Châm Ngạn bắt đầu tan học đúng giờ, đến nhà chú Denny với chú Tiểu Hổ, mà chú Denny thường kể chuyện cho bé nghe, cho nên bé rất thích người chú này.

Tuy Tiểu Hổ không biết mối quan hệ giữa nghị sĩ Từ và Denny, nhưng anh cũng không hỏi gì thêm, bởi vì nếu vì một chút tin tức mà mất đi một người bạn, điều đó không đáng giá, mặc dù tin tức này có thể là duy nhất…

Hôm nay Tiểu Hổ tan sở đúng giờ, cho nên đi đón Châm Ngạn sớm một chút, anh mua một vài món trên đường đi tới, luôn bắt y nhận trách nhiệm đón Châm Ngạn nhưng anh lại chưa đáp lễ lần nào.

Châm Ngạn nhìn thấy người đến đón cậu bé là chú Tiểu Hổ thì rất vui vẻ, mà cậu bé còn là đứa nhỏ đầu tiên rời khỏi nhà trẻ.

“Chúng ta đến nhà chú Denny sao?” Hai mắt cậu bé nhạy bén hỏi.

“Đúng vậy, chúng ta đến đưa lễ vật cho chú Denny.”

Sau khi hai người nhấn chuông liền vui vẻ ở bên ngoài đợi Denny ra mở cửa, Denny ra ngoài mở cửa nói chuyện với hai người, nhưng không có mời họ vào, đúng lúc Tiểu Hổ cảm thấy hôm nay Denny thật kỳ lạ thì bóng người mặc áo choàng trắng xuất hiện.

Là nghị sĩ Từ!

“Ai vậy?” Đôi mắt nghị sĩ Từ mơ màng hỏi.

Trực giác của người phóng viên làm Tiểu Hổ liên tưởng đến chuyện Denny đã từng nói “Giống anh vậy đó, dựa vào cái miệng kiếm ăn.”, và “Không thể trả lời”.

“Hai người…”

“A…” Hình như Denny cũng sợ Tiểu Hổ nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng mà y lại lấy vẻ mặt cợt nhả nói: “Tưởng tượng gì vậy? Muốn lấy tin tức duy nhất sao? Phóng viên đại nhân.”

Tiểu Hổ không có đem theo máy ảnh bên người để chụp lấy hình ảnh quan trọng, chỉ lặng lẽ dẫn Châm Ngạn rời khỏi hiện trường, xem như trả lại cho y một cái nhân tình, tuy đáy lòng anh cảm thấy kỳ lạ.

Vài ngày sau đó anh đều cố gắng đi đón Châm Ngạn, cho dù không đón được cũng sẽ nhờ bạn bè hoặc hàng xóm đón dùm, theo bản năng không muốn nhìn thấy Denny.

“Tiểu Hổ? Anh còn đứng đó làm gì?” Bàn tay A Tông huơ đi huơ lại trước mặt anh.

“À! Không có gì… Có tin tức mới sao?”

“Không có, chỉ là ở đây có đồ giao cho anh.” A Tông cầm món hàng trên tay đưa cho anh.

Trên đó không có ghi địa chỉ người gửi, chỉ viết tên và địa chỉ gửi cho Tiểu Hổ, dấu bưu kiện là phường An Khu, Tiểu Hổ tò mò mở bưu kiện ra, không ngờ bên trong là một chồng ảnh và tài liệu, nhìn kỹ, tất cả đều là chứng cứ chuyện ngoài giá thú của nghị sĩ Hoàng.

A Tông ở bên cạnh nhìn thấy liền kêu to: “Oa! Có một không hai! Tiểu Hổ, anh phát tài rồi!”

Tiểu Hổ im lặng nhìn nó.

Vì tin tức có một không hai này mà Tiểu Hổ được chủ nhiệm tán dương, còn nói khi nào có lệnh điều động nhân sự sẽ tiến cử anh lên chức thành chủ biên, mà tin tức nghị sĩ Từ mua phiếu bầu cũng bị tin tức nghị sĩ Hoàng có con ngoài giá thú làm dịu xuống.

Tiểu Hổ biết là ai gửi đến, nhưng mà không rõ tại sao y lại làm vậy, là vì nghị sĩ Từ… Hay là…

“Tình hình bên trong đường hầm vẫn chưa được làm rõ, hai đường đều đã cấm xe cộ lưu thông, nếu có tin tức gì mới chúng tôi sẽ thông báo cho quý vị nhanh nhất có thể!”

“Tiểu Hổ OK!”

Trong đường hầm xảy ra tai nạn giao thông, khẩn cấp điều Tiểu Hổ đến, bởi vì tình hình vẫn chưa rõ ràng, cho nên bọn họ phải ở trong này đợi lệnh, từ đáy lòng Tiểu Hổ luôn hi vọng người bên trong không có chuyện gì.

“Anh muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Em sẽ gọi cho anh sau?” A Tông hỏi, cậu ta biết sau khi Tiểu Hổ tan ca còn phải chăm sóc đứa nhỏ, cho nên thể lực thường cạn kiệt rất nhanh.

“Ừ, cám ơn.”

Tiểu Hổ trở lại xe phóng viên, nằm ở ghế sau, radio trên xe vẫn đang mở, phát ra bản nhạc nhẹ nhàng, Tiểu Hổ cũng lười ngồi dậy tắt đi, cho nên cứ để như vậy.

Bản nhạc kết thúc, truyền đến âm thanh của DJ.

‘Chào mọi người, tôi là bạn tốt vào mỗi buổi tối của các bạn đây, DJ Denny, tối nay tôi sẽ làm bạn với mọi người ba giờ, đầu tiên, tôi muốn tặng một bản nhạc cho một người bạn của mình, anh ấy là phóng viên, mỗi ngày có thể nhìn thấy anh ấy chạy tin tức trên ti vi, một mình anh ấy nuôi dưỡng một đứa nhỏ thật đáng yêu, thằng nhóc rất là biết điều, cho dù anh ấy làm phóng viên đến đón bé tan học trễ cũng không khóc không quậy phá, nghề nghiệp phóng viên thật rất vất vả, tuy có loại phóng viên như chó săn rình mồi, nhưng mà cũng có rất nhiều phóng viên viết nên những câu chuyện thật sự, tôi hi vọng anh ấy có thể lên chức thành chủ biên, sau đó đúng giờ đón đứa nhỏ về nhà, cùng đứa nhỏ chơi đùa, hôm nay Denny nói hơi nhiều, tiếp theo tôi muốn gửi đến bài hát có tên là, I don’t want to miss a thing của AeroSmith, đây là tiết mục Bạn tốt đêm khuya, tôi là DJ Denny.’

Khi nghe câu đầu tiên anh đã nhận ra giọng nói của y ngay.

‘… I don’t want to close my eye, I don’t…’

Đêm đó, anh không có nhắm mắt lại ngủ.

Sáng sớm, sau khi hoàn thành xong tiết mục, Denny vặn eo bẻ cổ rời khỏi đài phát thanh, vẫn chưa có ai đi lại vào không khí này, cho nên y liền phát hiện đối phương ngay lập tức.

“Tôi mới vừa tan tầm, cùng đi ăn sáng không?”

Tiểu Hổ ném nón bảo hiểm cho đối phương, hoàn toàn không cho y thời gian từ chối.

“Thì ra cậu là DJ… Thật đúng là dựa vào cái miệng kiếm ăn.” Tiểu Hổ vừa ăn bánh trứng vừa nói.

“Ha ha, mọi người thường nói đàn ông quá bốn mươi chỉ có thể há miệng kiếm ăn, nhưng hai chúng ta chưa tới bốn mươi nhưng chỉ có thể há miệng!” Denny vừa nói vừa hút sữa đậu nành.

“Đúng rồi, tại sao cậu gửi văn kiện cho tôi?”

“Văn kiện gì? Tôi không biết.” Vừa nói đến đây, Denny nhìn trái nhìn phải chứ không nhìn anh.

“Cậu đừng có đánh trống lảng, muốn tôi đem văn kiện đi giám định dấu vân tay mới chịu sao? Tôi cũng quen nhiều cảnh sát lắm đó.”

Denny đang cúi đầu lại ngẩng lên nói: “Đúng, là tôi gửi đó, anh cũng biết vụ nghị sĩ Từ bị tố cáo mua phiếu bầu đó thôi, chuyện đó cần tin tức lớn hơn lấn át nó đi, vừa vặn trên tay tôi có danh thiếp của anh, liền gửi cho anh thôi!”

Đột nhiên Tiểu Hổ cầm lấy tay đối phương, “Cậu thật biết trốn tránh, rõ ràng đã nói hết lời trong lòng trên radio rồi không phải sao?”

Denny xoay gương mặt đỏ bừng sang hướng khác, “Anh… Anh nghe rồi sao?”

“Ừ, nghe được từ đầu đến cuối.”

“Đúng rồi, tôi là vì muốn giúp anh, cho nên nhờ luật sư Đoạn đưa cho tôi xử lý… Nếu không thì hắn sẽ gửi cho những tạp chí lớn…”

“Luật sư Đoạn? Chuyện này do hắn phát tán sao… Nói, quan hệ của cậu và nghị sĩ Từ là gì? Chẳng lẽ cậu thật là tiểu bạch kiểm nhà anh ta…”

“Ha ha, đúng vậy… Căn nhà đó là anh ấy mua cho tôi.”

“Được rồi, để tôi nói giúp cậu, cậu là em trai của hắn, bởi vì hai người đều mang họ Từ.” Trước khi đến đài phát thanh Tiểu Hổ đã tra tư liệu của Denny.

Denny líu lưỡi.

“Cậu và anh ta cũng không giống nhau…” Tiểu Hổ bổ sung thêm.

“Anh hai đẹp trai cao ráo từ nhỏ, những căn nhà kia đều của anh hai, có thể xem là ngôi nhà thứ hai của anh ấy, nhà tôi không phải ở đó, chỉ là hôm đó vừa vặn tới tìm anh ấy…”

“À… Thì ra là như vậy, nhưng mà tại sao nghị sĩ Từ lại mua nhà gần nhà mình…”

“Đó là nơi hẹn hò của anh ấy và luật sư… A a a!” Denny vừa nói ra khỏi miệng liền phát hiện mình vừa nói điều không đúng.

Một lát sau, Tiểu Hổ cũng nói không ra lời, tin tức này còn lớn hơn chuyện nghị sĩ Hoàng Lập có con ngoài giá thú nữa!

“Này, chuyện này không được nói, xin anh đó, nếu anh nói ra, hắn nhất định sẽ…” Ừ… Nếu như với thủ đoạn của luật sư Đoạn, nói không chừng có thể toàn thân trở ra? Denny thầm nghĩ, không, không được, nếu sau khi hắn toàn thân trở ra, biết y nói ra chuyện vậy, vậy luật sư có cá tính kia nhất định sẽ trả thù, cho dù anh hai có cầu xin cũng không được…

Tiểu Hổ nhìn bộ dáng cầu xin tha thứ của đối phương, đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười như mèo con tìm được trò vui, “Muốn tôi không nói ra chuyện này… Chỉ cần…”

“Chỉ cần?”

“Cậu phải giúp tôi dạy dỗ đứa nhỏ, chăm sóc Châm Ngạn, chẳng phải cậu rất thích tôi sao?”

Mặt Denny còn đỏ hơn cả lửa, “Hồ đồ, ngu ngốc! Tôi có nói ra đâu!”

“Đợi cậu nói ra thì quá muộn rồi!” Tiểu Hổ nói xong cũng cầm lấy sữa đậu nành mà uống.

“Khoan đã! Đó là sữa đậu nành của tôi!”

“À… Gián tiếp hôn môi?”

Từ ngày đó trở đi, Châm Ngạn có thêm một người chú, buổi chiều nào cũng đến đón bé đúng giờ, có đôi khi là Tiểu Hổ, có đôi khi là Denny, còn có những buổi mỗi tay Châm Ngạn nắm tay một người, trời chiều đêm bóng hình ba người bọn họ kéo ra thật dài…

Do hai người đàn ông là phóng viên và DJ radio nuôi dưỡng, cho nên Châm Ngạn càng lớn càng đẹp trai, mồm miệng càng nhanh nhạy như hai người chú của bé.

“Chú Tiểu Hổ, chú Denny, quy định trong nhà là cấm có hành động thân mật trong phòng khách!”

Thì ra hai người chú đang ngồi xem tivi kia, không biết tại sao lại bắt đầu sờ tới sờ lui.

“Châm… Châm Ngạn? Không phải cháu đang đọc sách sao?” Denny vội vàng đẩy Tiểu Hổ ra, kéo quần áo lại.

“Con ra ngoài lấy nước, hai người như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển thể chất và trí tuệ con! Chú Đoạn nói nếu nghiêm trọng có thể kiện lên tòa đó!” Châm Ngạn vừa rót nước vừa liếc mắt nhìn hai người bọn họ.

“Thật không hiểu đứa nhỏ này giống ai… Rõ ràng trước đây không thích nói chuyện… A, nhất định là giống em, nó nghe hết tiết mục mà em nói trên đài phát thanh…” Tiểu Hổ chỉ vào Denny nói.

“Rõ ràng là giống anh! Mỗi ngày Châm Ngạn đều xem tin tức anh phát!”

Nhìn hai người đàn ông ngây thơ đổ lỗi cho nhau, Châm Ngạn vừa vào phòng liền quay trở lại.

“Con giống cả hai người!”

Những lời này làm hai người đàn ông dựa vào cá miệng kiếm ăn không nói được một lời.