CHƯƠNG 14: TƯỢNG TƯỚNG QUÂN

Editor: Diễm

Beta: Moon Canmilia

Trên đường lớn tấp nập, một con ngựa hoang tức giận phi nước đại điên cuồng, mặc dù nam nhân ngồi trên lưng ngựa cao lớn dũng mãnh nhưng làm cách nào cũng không chế trụ được nó, phía sau đó là những hạ nhân đang liều mạng đuổi theo.

“Tả Tướng quân – – Tướng quân – -”

“Con ngựa hoang này, sao lại ngang bướng như vậy!” Tướng quân liều mạng lôi kéo bờm ngựa, nhưng ngược lại càng làm nó chạy nhanh hơn.

Tiếng kêu đằng sau ngày càng xa, con ngựa mang theo tướng quân chạy trốn khỏi thành, đi tới lò nung bên cạnh, hơn mười thợ thủ công đang nặn hình người, bên cạnh là những pho tượng đã hoàn thành, mỗi cái bày ra một tư thế chuẩn bị chiến đấu, gương mặt và hình dáng không giống nhau, thoạt nhìn giống như quân đội trên chiến trường, cực kỳ đồ sộ.

Đương nhiên con ngựa hoang này không biết những người thợ thủ công đó đã tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết vào những thứ này, nó thẳng tiến chạy về phía trước, trong nháy mắt, khi nó sắp đạp lên những con người anh dũng đó, một thợ thủ công chạy vội ra che trước đầu con ngựa, tướng quân thấy vậy liền dùng toàn lực kéo bờm ngựa về phía sau, con ngựa hoang bị đổi hướng mà ngẩng lên, khiến tướng quân suýt ngã xuống trước chân nó.

Thợ thủ công thừa dịp có khe hở liền nghiêng người vòng qua đầu con ngựa, dùng tay thay đổi phương hướng và trấn an nó.

Tay y như có ma lực nào đó, ban đầu là chú ngựa hoang bướng bỉnh, nhưng sau đó lại trở nên ngoan ngoãn dậm chân tại chỗ, mà tướng quân cũng có thể nhảy xuống khỏi lưng ngựa.

Sau khi xuống ngựa, hắn tức giận nói với thợ thủ công: “Cho bản tướng một lý do không xử tội mạo phạm của ngươi.”

Mới vừa rồi, đột nhiên y lao ra, nếu không phải tướng quân giữ chặt ngựa, thợ thủ công đã sớm chết dưới vó ngựa rồi, nhưng mà như vậy lại làm hại tướng quân thiếu chút nữa rớt khỏi ngựa, hắn vốn muốn thừa dịp con ngựa này chạy mệt thì sẽ tự nhiên phải phục tùng.

“Làm như vậy để bảo vệ những pho tượng này.” Thợ thủ công quỳ xuống nói.

“Ngươi nghĩ những pho tượng này quan trọng hơn tính mạng bản tướng?”

Thợ thủ công xem xét sống chết bản thân, nhưng vẫn không thay đổi trả lời: “Đúng vậy.”

“Tốt lắm, như vậy bản tướng thuận theo ý ngươi.” Nói xong, tướng quân liền rút trường kiếm bên hông, chuẩn bị tử hình hắn ngay tại chỗ.

Đám thợ thủ công bên cạnh thấy vậy liền quỳ xuống cầu xin tướng quân.

“Tướng quân, đừng như vậy!”

Một tên thợ thủ công có vẻ lanh lợi trong đó bước ra cầu xin: “Tướng quân, nếu như giết y, tiến độ làm tượng sẽ càng chậm hơn, đến lúc đó người trên lại trách tội xuống…”

“Cùng lắm chỉ là một thợ thủ công, kêu người khác lại thay hắn là được.”

“Tướng quân, y là người tài, y làm mặt tượng rất sinh động, nếu thiếu y thì tượng sẽ không có biểu cảm.”

“Tay hắn khéo như vậy sao?”

“Mời tướng quân nhìn những thứ này sẽ rõ.” Thợ thủ công chỉ vào những sản phẩm đã hoàn thành.

Tướng quân đưa ngựa cho đám thợ thủ công chăm sóc, sau đó đi đến trước mặt những pho tượng, vừa nhìn thấy liền kinh ngạc.

“Đây… Đây chẳng phải thuộc hạ của ta sao?” Tướng quân tức giận, túm lấy thợ thủ công đang quỳ trên mặt đất, “Nói, ngươi giết họ rồi đắp bùn lên làm thành tượng đúng không?”

“Khởi bẩm tướng quân, thảo dân chỉ dựa vào bộ dáng của họ để tạo thành tượng binh sĩ, không có giết người.” Thợ thủ công bình tĩnh đáp.

“Nói vậy, làm sao ngươi có thể làm thật như vậy!”

“Tướng quân, tướng quân, đó là thật, không bằng kêu y làm thử một cái cho người xem tay nghề y khéo léo thế nào.” Thợ thủ công lanh lợi kia đề nghị.

“Cũng được, nếu làm không được thì giết hắn cũng chưa muộn.” Tướng quân tiếp nhận đề nghị.

Thợ thủ công làm theo từng bước, thoa dầu lên pho tượng bình thường, đắp bùn đất lên, sau đó ấn mặt người trên phần không có ngũ quan đó, y lấy hình ảnh một thợ thủ công để khắc thành, cầm lấy dao gỗ, khắc họa tinh tế, không bỏ qua bất kỳ cử chỉ nào, ngay khi tướng quân xem đến xuất thần, chỉ còn mắt trái nữa là hoàn thành, y lại ngừng tay.

“Vì sao không làm hết?”

“Không thể điêu khắc toàn bộ gương mặt thành tượng, chúng thảo dân phụng mệnh dựa theo bộ dáng binh tướng mà làm.”

“Đôi tay tinh xảo đó cứu ngươi một mạng.” Tướng quân phất ống tay áo, muốn dẹp đường hồi phủ.

Nào ngờ thợ thủ công vừa mới trở về trước quỷ môn quan không mấy dễ dàng liền không muốn sống tiến lên nói đạo lý.

“Tướng quân, kết cục con ngựa này ra sao?”

“Ngựa hoang không phục tùng, đương nhiên phải giết.”

“Thảo dân thấy đôi chân và tư thế của nó tuyệt đẹp, chỉ cần dạy dỗ sẽ trở thành chú lương thiện, nếu chiếu theo hình của nó, sẽ là pho tượng ngựa tốt.”

Vừa thốt ra lời này, tóc thợ thủ công bên cạnh y đã dựng thẳng, vừa mới mạo phạm tướng quân, sao lại làm nữa rồi, cả thợ thủ công lúc nãy giải thích dùm y cũng lắc đầu.

May mà lần này tướng quân không có tức giận, mà là thầm nghĩ, hừ, lời này có ý nói móc hắn không biết dạy ngựa sao?

“Lần sau bản tướng sẽ dạy nó ngoan ngoãn cho ngươi nặn tượng! Cứ chờ xem.” Tướng quân không chịu thua nói.

Tướng quân hiếu thắng đem ngựa về phủ, sai người dạy dỗ nó mỗi ngày, không quá một tháng, con ngựa này đã biến thành ngựa chiến chạy nhanh nhất và ngoan ngoãn nhất trong kinh thành.

Hôm nay, toàn thân hắn nhẹ nhàng, tư thế oai hùng điều khiển nó chạy đến lò nung.

“Xem này, con ngựa này đã bị bản tướng thuần phục ngoan ngoãn, hôm nay bản tướng đặc biệt điều khiển nó tới cho ngươi nặn tượng…”

“Đa tạ tướng quân.” Mặc dù thợ thủ công nói như vậy với tướng quân, nhưng tất cả tâm tư đều đặt lên con ngựa phía sau hắn, sau khi nói đa tạ liền bắt đầu nhìn theo ngựa mà nặn tượng.

Lần này tướng quân cũng đứng bên cạnh, chăm chú nhìn y, đôi bàn tay tinh xảo cho bùn đất sinh mệnh, mặc kệ là nặn người hay nặn ngựa cũng sống động như vậy, từ đầu tới cuối đều làm bọn chúng có được linh hồn bên trong bùn đất.

Tướng quân nhìn một chút, đột nhiên bắt lấy đôi tay kia.

“Tướng quân?” Ngữ khí của y vẫn nhạt nhẽo như trước.

“Bản tướng muốn xem đôi tay ngươi cất giấu ma thuật gì.” Vì sao có thể trấn an ngựa hoang điên loạn, còn có thể nặn ra những pho tượng chân thật như vậy.

Hắn vuốt ve đôi tay dính đầy bùn đất ấy, lật lên lật xuống, bàn tay y không khác gì những người khác, cũng không có nhiều hơn hay thiếu bớt một ngón tay, nếu muốn nói chỗ đặc biệt, đó là nó thật ấm áp.

Từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp làm hắn yên lòng.

Tướng quân lần mò tay y, thật lâu không có buông ra.

Sau đó, tướng quân thường xuyên chạy đến lò nung này, có khi sẽ mang đến ba, năm người lính, có đôi khi lại mang đến hai, ba chú ngựa tốt, tất cả đều để thợ thủ công tạc thành tượng binh mã.

Trước ngày Tần Vương ra lệnh hắn hành quân, hắn không đem bất cứ thứ gì, một mình đến đó.

“Nặn tượng cho ta đi, nếu ta một đi không trở lại, thì sau khi hoàng thượng nằm dưới đất, ta vẫn có thể vì người mà quên mình.”

“Tướng quân, thảo dân không có biện pháp hoàn thành mệnh lệnh của người.” Thợ thủ công quỳ trên mặt đất, kháng lệnh.

“Ngươi — ngươi muốn bị bản tướng xử tử đúng không!” Hắn giận tím mặt.

“Tướng quân, tượng này chính là vật bồi táng… Thật ra là điềm xấu.” Thợ thủ công nắm chặt tay, kiên quyết nói ra hết.

“Ngươi…”

Ý là ngươi không hi vọng ta chết sao?

Tướng quân ngơ ngẩn nhìn y, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh dường như dính vào một chút tình cảm.

“Huống chi, tư thế oai hùng của tướng quân không phải là thứ mà thợ thủ công thấp hèn như thảo dân có thể tái hiện được…”

Tướng quân cúi người xuống nắm lấy tay y.

“Vậy ngươi phải rèn luyện tay nghề, sau khi bản tướng thắng trận làm rạng rỡ tổ tông trở về, ngươi phải tái hiện lại nó!”

Tần Vương, năm thứ mười lăm đến năm hai mươi sáu, Tần diệt sáu nước, thống nhất thiên hạ.

Tả tướng quân chinh chiến xa trường trở lại cố hương sau mười mấy năm cách biệt, điều đầu tiên hắn làm không phải là nhanh chóng đoàn tụ với thê nhi.

Hắn bước trên lò nung lúc xưa, nhưng nơi đó chỉ còn đất vàng và tro bụi.

Hỏi người dân xung quanh mới biết được, chỗ này đúng là nơi thợ thủ công nặn tượng khi xưa, nhưng tất cả đều bị chém chết.

Bên cạnh lò nung vẫn đặt những pho tượng binh mã, tướng quân vừa bước vào liền cảm thấy như mình đang ở chiến trường, từng hàng tượng binh mã đứng hiên ngang, rất đồ sộ.

Trong này, y nặn tượng, hắn ngắm nhìn.

Có tượng quá tuấn tú, có tượng với mái tóc gợn sóng, có tượng như được tùy ý tạo nên từ bùn đất, chỉ có của hắn là khác, rất thật, có linh hồn, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó, cứ tưởng bản thân mình bị đắp bùn đất lên.

Hai tay tướng quân chạm vào gương mặt pho tượng.

Tưởng tượng thấy hắn cũng từng an ủi gương mặt này như vậy, còn có bàn tay làm hắn nhớ mong kia.

Mà nay, rốt cuộc không chạm được đôi tay mang đến cho hắn cảm giác ấm áp trong lòng.

Nhiều năm sau, tướng quân cũng trở thành một trong những pho tượng binh mã.

Ngàn năm trôi qua, đứng sừng sững không đong đưa.

Ngàn năm sau.

“Tương Dương, cậu và pho tượng tướng quân này thật kỳ lạ, tôi còn nghĩ cậu và ngài ấy là bạn tốt của nhau đó, vừa làm việc vừa nói chuyện với ngài ấy, cậu không sợ người khác nói cậu bị điên sao!” Tiểu Hạo làm việc được một nửa liền quay sang tám chuyện.

Thân là nghiên cứu viên những pho tượng thời Tần, Tương Dương thích những thứ này cũng là điều bình thường, cho dù cực khổ khai thác một ngày một đêm cũng đáng.

Nhưng mà y nói chuyện với pho tượng này, thật đúng là điên khùng như người khác nói mà.

“Tôi chỉ lẩm nhẩm thôi, cậu làm sạch xong chưa, đợi tôi quét sạch gương mặt bức tượng này đã.” Tương Dương cười khổ.

Tương Dương nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn bao trùm ngàn năm trên gương mặt pho tượng ấy, vừa vung lên, giống như làm thần thái tướng quân thời cổ đại thức tỉnh, cho dù hai người đã nhìn qua hàng trăm pho tượng thời Tần, nhưng đây là pho tượng mà bọn họ nhìn thấy sống động nhất.

Khí thế giữa chân mày tướng quân, thần thái trên gương mặt làm bọn họ chấn động, nháy mắt giống như trở lại hàng ngàn năm trước, bên ngoài bùn đất như ánh lên màu sắc rực rỡ, nó như đang mở miệng nói với y: “Nhìn thấy bản tướng sao không quỳ xuống.”

“Này… Pho tượng tướng quân này đúng là cực phẩm… Vì sao vừa thấy nó thì tim tôi liền đập không ngừng?” Tiểu Hạo nắm chặt áo mình, lắp bắp nói.

Tương Dương đang đắm chìm trong nó, nghe hắn nói thế liền bật cười, “Tôi thấy cậu vừa gặp đã yêu nó rồi!”

“Tôi, tôi chỉ say mê nền văn hóa Trung Quốc mà thôi, trong đó có ‘tượng binh mã’ nổi tiếng thời Tần…”

Tương Dương không để ý Tiểu Hạo đang luyên thuyên, y nhìn pho tượng tướng quân, bàn tay không nghe sai khiến duỗi về phía trước, khi ngón trỏ y chạm vào khóe mắt nó, nước mắt chảy xuống, Tương Dương tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi y chạm vào, thật sự có cảm giác chạm vào chất lỏng.

“Ha, Tương Dương! Cậu có phát hiện tên nó ở sau áo giáp không?” Chẳng biết Tiểu Hạo chạy đến sau lưng tướng quân khi nào.

Với vai trò là người nghiên cứu cổ vật, Tương Dương thà tin thứ chất lỏng vừa rồi là mồ hôi từ tay mình còn hơn.

Cho nên y không để trong lòng, cũng đi vòng ra sau lưng tướng quân, “Ở đâu? Tôi không thấy.”

Có những pho tượng khắc lên tên người nặn ra chúng, nhưng đó là những binh lính tầm thường, lúc nãy khi y kiểm tra nó thì không phát hiện trên người nó có chữ gì.

“Sao không? Chữ lớn như vậy mà không thấy.”

Tiểu Hạo chỉ vào sau lưng pho tượng tướng quân, hai chữ khắc họa thật lớn ở trên đó, giống như mới vừa nhô ra.

“Mặt trên có khắc ‘Tương Dương’, không phải tên cậu sao? Hai người đúng là có duyên – – duyên phận hai ngàn năm.”

Tương Dương nhìn hai chữ kia, còn có ảo giác vừa rồi, y nhớ khi mới tìm ra tượng binh mã, có mấy người tung tin vịt là lúc trước lấy người sống làm thành tượng.

Từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, lại tăng ca thêm hai giờ nữa, xương khớp trên người Tương Dương đều sắp rã rời, vừa chào hỏi mọi người xung quanh xong liền lái xe về nhà.

Ký túc xá của y cách bảo tàng tượng binh mã thời Tần khoảng nửa giờ chạy xe, là ký túc xá của những người đàn ông độc thân, nơi ở không lớn, hoàn cảnh cũng không quá tốt, nhưng y rất hài lòng, lớp đàn anh đi trước đều ở xung quanh đây.

Sau khi về đến nhà, y vừa đi vừa cởi áo, nghĩ nên tắm nước nóng để đầu óc thanh thản một chút, nhưng mà chưa đi đến phòng tắm liền nghe thấy bên ngoài cửa có âm thanh.

Không phải tiếng chuông cửa, mà là tiếng đập cửa thùng thùng thùng, nhưng còn lớn hơn so với lấy tay gõ cửa mấy lần, giống như cầm vật nặng gì đấy gõ cửa.

Tương Dương cảm thấy kỳ lạ, là đồng nghiệp cùng ký túc xá sao?

Y nghi ngờ muốn đi mở cửa, nhưng cũng không quên nhìn ra mắt mèo.

“Ai đấy…”

Sau khi y nhìn bên ngoài qua mắt mèo, y liền bị dọa nhảy dựng ngã ngồi dưới đất, không có “người” nào đứng ngoài cửa cả, là tượng! Mà còn đúng là pho tượng tướng quân y vừa mới hoàn thành việc dọn dẹp kia.

Y dụi mắt, cho là mình làm việc quá nhiều mà hoa mắt, lại đứng lên xác nhận lần nữa.

Lúc này tượng tướng quân cử động, khoảng cách ngày càng gần, tướng quân cao hơn y vài chục cm nhìn xuống, Tương Dương lập tức nuốt một ngụm nước miếng.

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu y, trước tiên dẫn hắn vào nhà rồi nói sau!

Sau khi y mở cửa, tượng tướng quân liền tự tiện đi vào, nhìn thấy pho tượng thời Tần mà mỗi ngày mình đều nghiên cứu chuyển động, y cảm thấy đầu mình đang kêu ong ong, y từng mơ qua hình dạng thiên quân vạn mã thời Tần thức tỉnh, nhưng đó là mơ thấy hình người, không phải là tượng.

Tướng quân hào hùng giẫm chân tại chỗ giống như thời cổ đại, mỗi một bước đều nặng đến trăm cân, làm sàn nhà gạch trơn cũng khẽ chấn động, Tương Dương nghĩ có lẽ người dưới lầu đang rất tức giận và nói thầm: “Người trên lầu đang làm cái gì vậy?”

Tượng tướng quân đứng trong phòng, quay người đối diện với y.

Đối mặt với hiện tượng tự nhiên mà khoa học không giải thích được này, Tương Dương cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đành phải thử mở miệng hỏi.

“Anh, anh là tượng hay là người?”

Tượng tướng quân không mở miệng trả lời, Tương Dương không biết tại sao mà mình lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức, pho tượng thời Tần giơ tay lên chỉ vào miệng mình, sau đó lắc đầu.

Này… Ý là hắn không thể nói chuyện sao?

“Anh là người?” Y thay đổi cách hỏi.

Tượng tướng quân nặng nề gật đầu, Tương Dương còn muốn hỏi lại vấn đề khi nãy thì một người khách không mời mà đến xuất hiện.

“Tương Dương, sao không đóng cửa? Tôi đã nói với cậu là…” Sau khi Tiểu Hạo ở lầu trên bước vào cửa phòng Tương Dương, lập tức liền phát hiện y đang liều mạng muốn che nhưng che không được pho tượng tướng quân.

“Đó, chẳng phải tượng tướng quân sao?!”

“A, cái này, không phải! Đây là thứ lần trước chúng ta tạc tượng, cái này là sản phẩm lỗi thôi!”

Tương Dương khẩn trương giải thích, ở nước này, ăn cắp hiện vật văn hóa sẽ bị tử hình, y cũng không thể biện minh nó là của mình…

“Tương Dương, nhưng hắn đang chuyển động? Bàn tay lại đặt trên vai cậu.”

“…”

Tương Dương nghiêng đầu nhìn thử, trên bả vai mình chính là cánh tay bùn kia, bên kia cũng cảm nhận được sức nặng tương đương.

– – Bọn họ có duyên phận ngàn năm, nhưng không có sự ăn ý ngàn năm.

Sau khi đóng cửa lại giải thích với Tiểu Hạo, cậu lập tức hiểu rõ tình hình, hơn nữa còn vui sướng hơn là kinh ngạc.

“Anh là quỷ hay là người? Là tướng quân thời Tần sao? Anh biết chữ không? Tần Thủy Hoàng có phải con ngoài giá thú hay không?” Tiểu Hạo hỏi một đống vấn đề.

Tượng tướng quân lại thờ ơ, giống như khi hắn đứng sững trong hầm mộ, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

“Ừ… Tương Dương, anh ta không thích tôi, cậu hỏi dùm tôi đi.”

“Tại cậu hỏi quá nhiều chuyện… Anh là tướng quân thời Tần sao?”

Tượng tướng quân gật đầu lần nữa, sau đó bọn họ lại hỏi hắn mấy vấn đề, từ chút manh mối ít ỏi suy ra được, hắn có thể là người bị làm thành tượng.

“Cho nên thời Tần đã sáng chế ra kỹ thuật để thi thể không thối rữa, còn anh ta là mượn xác sống lại?” Tiểu Hạo và Tương Dương để tượng tướng quân ở phòng khách, hai người đến phòng khác thảo luận, rồi Tiểu Hạo nói tiếp: “Này, không tách hắn ra thì làm sao mà biết bên trong là người thật hay không? Hơn nữa có lẽ còn là thi thể chưa thối rữa…”

Tương Dương cảm thấy vấn đề bọn họ đang thảo luận không giống chuyện thật, mà là tình tiết trong tiểu thuyết.

“Tách ra? Không được, làm sao chúng ta có thể biết được bên trong nó đã phân hủy hay chưa? Tượng tướng quân này đúng là tinh xảo.”

“Ừ, trước tiên nghiên cứu xem đã rồi tính tiếp… Mà sao hắn lại chạy tới nhà cậu? Nơi này cách hầm mộ mười lăm con đường, chẳng lẽ cậu mang nó về đây?”

“Chiếc xe tồi tàn của tôi sao có thể nhét được nó? Năm lốp xe tải còn không được…”

“Vậy hắn… có siêu năng lực gì đó của người cổ đại không? Trên lưng hắn khắc tên cậu, có lẽ thợ thủ công tên Tương Dương kia giết hắn rồi làm thành tượng, cho nên dù đã qua ngàn năm nhưng tướng quân vẫn chạy đến tìm cậu báo thù.” Tiểu Hạo không biết chuyện vẫn còn nói giỡn.

“Càng nói càng bậy… Làm sao có thể… Cũng không phải tiểu thuyết trinh thám…”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại dập dờn bởi vì lời nói của Tiểu Hạo, đến cuối cùng, quan hệ giữa y và tướng quân này như thế nào?

Sau đó hai người quyết định ngày mai bàn tiếp, sau khi Tiểu Hạo đi rồi y mới tiến đến trước mặt tướng quân, tay chân ngứa ngáy cử động, bộ dáng giống như khi khai quật hầm mộ.

Nhìn tướng quân, tay y lại lần thứ hai không nghe sai khiến duỗi về phía trước, nhưng lúc này lại bị bàn tay bùn của đối phương nắm lấy.

“Tướng… tướng quân?”

Bàn tay bùn của tướng quân bao lấy đôi tay y, nhẹ nhàng vuốt ve, như là cách hai ngàn năm dài như vậy, Tương Dương cảm thấy hai người như hòa làm một, thật ấm áp, cực kỳ ôn nhu.

“A – – Chào buổi sáng.” Tiểu Hạo bỏ qua Tương Dương nhìn về phía sau y, “Chào tướng quân đại nhân!”

“Làm sao cậu lại có tinh thần như vậy? Cả đêm tôi đều không ngủ được, sau khi tỉnh giấc liền cảm thấy những thứ vừa trải qua chỉ là mơ thôi, vừa đi đến phòng khách liền thấy tướng quân ngồi ở đó, ngay cả sô pha cũng bị phá hư.” Tối hôm qua Tương Dương mời tướng quân ngồi trên sô pha, đã quên hắn là tượng, nặng trên trăm cân, sô pha cứ bị hạ xuống như vậy, bây giờ không thể ngồi được nữa.

“Đương nhiên là tôi có tinh thần, chuyện thú vị như vậy xảy ra, tôi rất muốn dẫn hắn đến bảo tàng nghiên cứu!”

“Tiểu Hạo, chẳng phải chúng ta đã nói phải xem xét hoàn cảnh trước sao?” Tương Dương hơi nhíu mày, y cảm thấy chuyện này không đơn giản, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ trước khi muốn đi bước tiếp theo.

“Nhưng mà…”

“Đi làm trước đi, sau khi về nói tiếp.”

“Vậy còn hắn?” Tiểu Hạo chỉ vào tướng quân.

“Tôi mới vừa nói rồi, cũng chuyển kênh TV cho hắn xem…”

Từ khi tượng tướng quân đến nhà Tương Dương đến nay, hai người bọn họ chưa làm thêm giờ lần nào nữa, bởi vì trong nhà có đối tượng nghiên cứu thú vị và quý giá hơn, bọn họ đã mượn tất cả những thứ có thể mượn được về nhà, làm từng cái thí nghiệm, xem có thể tìm cách tách ra hay không, nhưng chưa có kết quả.

“Tướng quân biết viết chữ đó!” Tương Dương cười nói, lần trước thí nghiệm có lấy bút lông cho hắn, bàn tay bùn nắm lấy cán bút, khi bắt đầu có hơi khó khăn, nhưng sau đó viết rất thuận tay.

“Thì ra tướng quân đại nhân của chúng ta đã học đủ kinh thư, còn biết viết thơ nữa!” Tiểu Hạo cực kỳ hứng thú với nền văn hóa Trung Quốc cổ xưa, Tương Dương thì chuyên về đồ gốm, tượng binh mã, cho nên y chỉ đọc lướt qua những thứ đó.

“Cái đó có nghĩa là gì vậy?”

“Tôi nghĩ hắn nói hắn là Tả tướng quân, chinh chiến sa trường hơn mười năm, sau khi trở về quê nhà, vì người yêu bị giết mà cam chịu trở thành tượng… Đây là tiểu thuyết tình yêu thời Tần sao?” Tiểu Hạo nói, mặc kệ người kia vẫn còn ghi chép.

“Người yêu… Xem ra tình yêu có thể kéo dài qua ngàn vạn năm.”

Hôm nay, Tương Dương có việc phải đến văn phòng, ở bên ngoài nghe được Tiểu Hạo và trưởng phòng nói chuyện với nhau.

“Phát hiện pho tượng quan trọng? Lời này là thật?” Trưởng phòng kêu to.

“Đúng vậy, sáng mai anh theo tôi là biết…” Giọng Tiểu Hạo cực kỳ bình tĩnh.

Tương Dương không dám tin dán tai trên tường, bạn tốt Tiểu Hạo của y tự tiện quyết định muốn công khai chuyện này.

Còn ba tiếng nữa mới tan việc, nhưng y không quay đầu lại mà đi thẳng về nhà, tượng tướng quân vẫn ở trong phòng khách.

Y không kiềm chế tâm tình kích động của bản thân, ôm chặt tướng quân, bàn tay tướng quân chần chừ một chút, sau đó vòng tay ôm lấy y.

Nếu mà bị đưa đi nghiên cứu, nhất định sẽ phải rời khỏi nhau, Tương Dương rất sợ chuyện này, như là người yêu đã lâu không gặp sắp phải chia xa, vĩnh viễn không gặp lại.

Y hạ quyết tâm ra quyết định, lấy xẻng từ trong hộp dụng cụ ra, ngơ ngẩn nhìn tướng quân, tướng quân nắm tay y gật đầu đồng ý.

Y nhắm mắt lại, dùng lực gõ trên người tướng quân.

– – Đây mới đúng là gặp lại.

Tiểu Hạo mở cánh cửa mà lúc rời đi Tương Dương đã quên khóa, trong phòng khách có những mảng vỡ bể nát, hắn ôm ngực mỉm cười nhìn mọi thứ.

Không còn ai thích hợp với những lời này hơn hắn.

– – Giúp người giúp đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên.

Cậu đưa người đi, lại đưa cả bản thân mình đến hai ngàn năm sau.

Năm đó tướng quân đi tìm cậu, yêu cầu cậu đem người làm thành tượng, cậu vẫn nhớ lúc ấy mình mắng hắn ngu ngốc như thế nào!

Nhưng mà cuối cùng cậu vẫn làm theo tướng quân nói, nặn hắn thành tượng, đó là lần duy nhất cậu làm sống động hơn cả Tương Dương, bởi vì cậu dùng người thật làm nên nó.

Sau khi tượng hoàn thành, chính cậu cũng uống say, sau đó không cẩn thận ngã xuống đống bùn, rồi không biết ai nhầm cậu thành tượng mà đem đi đun nóng, khi tỉnh lại thì đã ở trong hầm mộ thời Tần, may mà cửa hầm không khóa, chỉ cần mở cửa là có thể leo ra, cậu vốn là người thời Tần, không có người nào có thể hiểu rõ thời Tần hơn cậu, lại thêm bản thân cũng có chút thông minh, cho nên cậu thuận lợi ở nơi này tính toán, đợi y và tướng quân xuất hiện.

Không ngờ lúc trước đã là đồng nghiệp, đến bây giờ vẫn là đồng nghiệp.

“Chào cậu, tôi là Nhậm Tương Dương.”

Mặc dù thêm một chữ, nhưng tên vẫn như vậy.

Chỉ là y không phải người Tần, mặc kệ cậu thử như thế nào, Tương Dương cũng không nhớ bất cứ chuyện gì có liên quan đến cậu hay là tướng quân.

Trí nhớ biến mất, nhưng tình cảm sẽ không thay đổi.

Khi cậu nhìn thấy Tương Dương và tướng quân gặp lại nhau, liền có cảm giác này.

Nói đến tướng quân, thật đúng là người ngu ngốc, nhìn thấy người ta liền say mê, còn phải đợi cậu gọi mấy lần mới tỉnh, đem hắn đưa đến cửa nhà Tương Dương, ở chung vài ngày cũng không có gì thay đổi, cậu là người đứng xem mà còn cảm thấy tức điên, cho nên mới hạ ra kế sách này.

Tiểu Hạo gãi đầu đi về phòng mình, ghé người lên cửa sổ, nói: “Ai, như vậy cũng tốt, không chỉ hai người bọn họ muốn chạy trốn, tôi cũng muốn.”

Cậu nhìn những ngôi sao đi từ thời Tần đến hiện đại vẫn không hề thay đổi kia.

“Ai là người sẽ yêu tôi hai ngàn năm đây – -”