35 Milimet Yêu

Chương 8: Cuộc gặp đẹp đẽ

Mấy tháng sau, trong tiệm cà phê của một sân bay Châu Âu nào đó.

"Lúc ấy anh ngồi trên chiếc máy bay cỡ nhỏ, khi đang bay qua một cái hồ nước của công viên quốc gia Masai Mara, đột nhiên, động cơ ngừng hoạt động, máy bay cắm thẳng xuống hồ, phi công không mất một sợi tóc nào bơi đi, còn anh thì bị chổng ngược ngâm trong nước lạnh như băng. Thế rồi, ngay lúc anh vừa tháo dây an toàn ra, bò lên thân máy bay thì một con cá sấu đực trưởng thành cũng đang bơi về phía anh."

Lý Kỳ bám một tay vào thành ghế, ngửa mặt chậm rãi nhả ra nửa vòng khói, bảo đảm sao cho sườn mặt tuấn tú của mình ở trong làn khói có thể lộ ra biểu cảm đáng sợ nhất, đồng thời dùng tia sáng thừa ở khóe mắt thản nhiên đảo qua cặp đùi thon dài dưới bàn kia.

"Ôi, trời ạ! Vậy anh đã làm sao?" Cô gái mở to mắt rồi hít vào một ngụm khí lạnh, động tác hơi khoa trương khiến cho bộ ngực đầy đặn dưới áo ba lỗ nhộn nhạo phập phồng, giống như hai con thỏ nhỏ không an phận khiêu khích trái tim rục rịch của người đang nhìn.

Lý Kỳ hơi nghiêng người qua, dùng tay cầm thuốc chống lên cằm, bên trong đôi mắt hơi híp lộ ra một loại giảo hoạt cùng thâm thúy đặc biệt của đàn ông trưởng thành: "Làm một nhà nhiếp ảnh, anh biết rõ đó là cơ hội ngàn năm khó gặp. Cho nên, anh lấy máy chụp hình trong bao không thấm nước ra, không chút do dự ấn cửa chớp xuống, mà lúc này cái miệng rộng của con cá sấu đã cách anh chưa đến nửa mét, vào ngay lúc nó sắp chạm tới gấu quần anh, anh đã vung cái giá đỡ ba chân lên chống vào miệng nó, nhanh chóng bơi vào bờ, sau đó..."

Nói đến đây anh ta cố ý dừng một chút, giống như lúc câu cá nhìn thấy phao lay động thì dù sao cũng phải bất động một lát rồi mới có thể thu dây vậy, phải có tính nhẫn nại rất lớn mới có thể bảo đảm con cá hoàn toàn mắc câu.

"Sau đó thế nào?" Con cá khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng mềm mại bóng loáng, mang theo vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa ngây thơ nuốt lấy mồi câu anh ta tung ra.

Lý Kỳ nhếch cao khóe môi, chậm rãi nhấp một hớp cà phê, rồi mới ung dung thong thả nói: "Sau đó, tấm ảnh cá sấu đặc tả của anh đã thành ảnh bìa trên đặc san Nhà《 Thám Hi 》ểm của Châu Phi."

"Woa, thật quá tuyệt vời! Quả là không thể tưởng tượng nổi!" Cô gái chớp chớp mắt, cách trang điểm đường viền mắt nhìn qua mặc dù có chút dữ tợn, nhưng cũng không gây chút trở ngại nào đến tình ý hâm mộ tràn lan mãnh liệt ở bên trong.

Lý Kỳ chăm chú nhìn cô gái, nhẹ nhàng cầm tay cô: "Không, so với việc ấy, khuôn mặt xinh đẹp của em càng làm người ta không thể tưởng tượng nổi hơn."

Giọng nói khàn khàn mà mê hoặc có thể làm tất cả động vật giống cái đều cam nguyện phủ phục dưới gấu quần bò của anh, chứ huống chi đối với một nữ sinh viên chưa có nhiều kinh nghiệm sống, nhiếp ảnh gia hoang dã đẹp trai, người đàn ông thành đạt sành đời, đây quả thực trí mạng giống như nước hoa Poison của Dior vậy.

"Lý Kỳ..." Trên mặt cô gái nổi lên màu đỏ khả nghi, dường như muốn nói lại thôi, hàm răng trắng bên trong môi dưới, mang theo lơ đãng hấp dẫn.

"Yêu cô ấy, hãy cắn cô ấy đi." Một giọng nữ ngọt đến nhão nhoẹt đúng lúc vang lên, trong chiếc tivi tinh thể lỏng bên cạnh đang chiếu quảng cáo son môi mới nhất, người mẫu xinh đẹp chu đôi môi sáng bóng tuôn ra một loạt trái tim màu hồng, tràn ngập cả màn hình.

Đường Mật ngồi phía sau Lý Kỳ cố nén sự co giật của khóe miệng, cất IPAD trong tay vào, cô nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cách thời gian lên máy bay còn chưa đến 40 phút nữa, sau đó lại nhìn cặp đôi sầu triền miên đằng sau, ánh mắt người nào đó đã tập trung vào một khối gì kia, cô quyết định phải làm một chuyện đã phí sức còn không được cám ơn, đó chính là "gậy đánh uyên ương".

"Xin lỗi, quấy rầy một chút. Anh Lý Kỳ, chúng ta phải lên máy bay ngay lập tức, anh xem..." Đường Mật đi tới trước mặt hai người, ôm IPAD cúi người xuống, thật thận trọng nhìn sắc mặt Lý Kỳ, tựa như một cô thư ký cẩn thận.

"Cô ấy là?" Cô gái ngạc nhiên ngẩng đầu.

"À, cô ấy là trợ lý nhiếp ảnh của anh. Đường, cô không thấy tôi đang bận sao?" Lý Kỳ kiêu căng ngẩng đầu, ánh mắt thoáng mang theo sắc bén nhìn về phía Đường Mật, nhưng mà cuối cùng không đủ sức lực, cho nên chỉ là nhanh chóng lướt qua một cái, không dám dừng lại lâu.

Đường Mật lại cực kỳ phối hợp cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi thấy, nhưng mà phía liên minh bảo vệ động vật quốc tế vẫn đang chờ anh. Những bức ảnh chụp lại việc mua bán thịt động vật hoang dã ở Châu Phi cùng báo cáo của anh đã thu hút được sự quan tâm rất lớn từ phía Liên Hiệp Quốc, nếu như anh không tham dự hội nghị lần này, liên minh bảo vệ động vật sẽ có khả năng không mượn được vốn dùng cho việc bảo vệ loài động vật linh trưởng." Nói xong, cô trừng mắt nhìn, dịu dàng phi ra một ánh mắt chứa dao.

"Nhưng mà, việc này, việc kia..." Lý Kỳ khó xử nhìn Đường Mật, lại nhìn cô gái trước mặt một cái.

"A, không sao, Lý Kỳ, anh cứ đi lo việc đi! Vì những động vật nhỏ đáng thương kia, chỉ có anh mới cứu được chúng!" Cô gái nắm thật chặt tay Lý Kỳ, còn thân thiết đem nó đặt trước ngực của mình, giống như anh ta chính là Ultraman có thể cứu toàn thế giới vậy.

"Được, cục cưng, số điện thoại của em là?" Lý Kỳ đau thương phẫn nộ mà kiên quyết gật đầu.

Dáng vẻ thâm tình kia của anh ta làm cho Đường Mật nhớ tới lời thoại mà Robert Kincaid đã nói với Francesca trong 《Những cây cầu ở quận Madison *: "Tình yêu chắc》

chắn như thế này, cả đời chỉ đến một lần duy nhất." Bất quá Lý Kỳ không phải là nhiếp ảnh gia(chỉ là trợ lý nhiếp ảnh), cô gái kia cũng không phải là thiếu phụ u oán, giữa bọn họ càng không phải là tình yêu cả đời chỉ đến một lần duy nhất, chỉ là hormone kích thích giữa đường đi đã chạm phải nhau một lần mà thôi. Phim ảnh và thực tế luôn chênh lệch khá lớn, Đường Mật thở dài quay mặt sang một bên, không đành lòng nhìn đôi nam nữ quen biết chưa đến một tiếng, nhưng đã như là khó chia lìa này.

*Những cây cầu ở quận Madison: là tiểu thuyết kinh điển, đã được chuyển thể thành phim. Kể về mối tình cảm động giữa một nhiếp ảnh gia tự do và một phụ nữ Ý đã có gia đình.

http://static.xaluan.com/images/news/Image/2012/10/15/1507bb8285ac64.img.jpg

Lúc đi qua lối kiểm tra an ninh, Lý Kỳ nhìn chằm chằm bả vai thỉnh thoảng lại run lên của Đường Mật buồn bực nói: "Muốn cười thì cứ cười đi, tôi biết cô đã nhịn lâu lắm rồi."

"Ha ha, xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Nhưng cô ấy thật sự rất đáng yêu! ‘a, không sao, Lý Kỳ, anh cứ đi lo việc đi! Vì những động vật nhỏ đáng thương kia... ’, nếu như cô ấy biết được anh không phải đến liên minh bảo vệ động vật mà là đến Hawaii nghỉ phép, không biết sẽ có vẻ mặt gì?".

Đường Mật cười lớn tiếng, ngửa đầu, mặc cho ánh mặt trời ngoài cửa sổ sát sàn tùy ý vẩy trên mặt, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, loại vui vẻ này tựa như hoa nở đầu xuân, hâm nóng chocolate vào ngày đông cùng pháo hoa đêm hè, đơn giản mà chân thật. Đây là lần đầu tiên trong suốt hai tháng qua cô cười vui vẻ đến vậy, liên tục nửa năm ở nơi hoang vu quay chụp khiến cả thể xác và tinh thần của cô đều mệt mỏi, cái lần "ngoài ý muốn" cách đây không lâu kia cũng thỉnh thoảng làm cô giật mình tỉnh giấc từ trong mộng. Nhưng mọi việc đều đã qua, ảnh chụp đã hoàn tất giao cho tòa tạp chí, công tác hậu kỳ cũng thuận lợi hoàn thành, cô bây giờ tựa như trở về chiếc thuyền nhỏ, chỉ cần toàn tâm toàn ý đi đến bến cảng kỳ nghỉ ấm áp mà thoải mái kia là được rồi.

"Đừng vậy chứ, cô ấy là một báu vật xinh đẹp, không phải sao? Bộ ngực tràn đầy sức sống, đôi chân thon dài kia... Trời mới biết, vì công việc, suốt nửa năm nay tôi đã không chạm vào phụ nữ rồi!" Lý Kỳ khoa tay múa chân, dùng thẻ lên máy bay trong tay mình phác họa hình dáng đường cong có lồi có lõm của cô gái kia.

"Có vô số báu vật mặc bikini đang chờ anh ở bờ biển Hawaii, đừng quá nóng lòng, bộ dạng vừa rồi của anh một chút cũng không có phong độ vạn người mê, thật giống như cậu nhóc vừa mới bước vào tình trường." Đường Mật đoạt lấy thẻ lên máy bay trong tay anh ta, đưa cho nhân viên kiểm soát. Sau khi máy quét ‘tít’ một tiếng xong, cô bắt đầu suy tư nên tặng món quà gì cho ba nuôi mới tốt? Tượng điêu khắc hoa lê Kenya bằng gỗ? Rượu Sherry Tây Ban Nha hay là đồ dùng bằng bạc của Indonesia? Dứt khoát tặng hết là xong. Hai người họ đã hơn nửa năm chưa gặp nhau, đôi mắt màu xám ôn hòa cùng với cà phê Sumatra pha chế độc nhất vô nhị đều làm cô nhớ nhung, còn có mùi hương gỗ sồi nhàn nhạt trong phòng đọc sách, ấm áp lại bình thản, đó là hương vị của gia đình.

"Cô cứ tha hồ cườinhạo đi! Nhưng mà, nhìn thấy cô cười như vậy lại cảm thấy rất tốt. Lần đó cô mất tích hai ngày một đêm, trừ đầu đạn đầy trên đất và cái thẻ nhớ bị nhét dưới hòn đá ra thì cảnh sát không tra được bất kỳ manh mối nào, khi chúng tôi đón cô từ cục cảnh sát nước Z trở về nhìn cô thảm hại giống như một hồn ma... Cảm ơn Thượng Đế, bây giờ mọi thứ rốt cục đã khôi phục bình thường." Lý Kỳ thắt xong dây an toàn, ánh mắt lơ đãng lướt qua khu vực cánh tay dưới tay áo T-shirt của Đường Mật, sau khi vết thương kín miệng đã để lại dấu vết mờ nhạt trên da, mặc dù rất nhỏ nhưng không cách nào xóa sạch hoàn toàn, giống như ký hiệu nho nhỏ nhắc nhở sự việc không vui lần đó.

Đến nay, anh vẫn không có cách nào quên được bộ dạng Đường Mật trong cục cảnh sát nước Z, toàn thân cô ướt sũng quấn chăn lông yên tĩnh dựa vào ghế dài, khuôn mặt tái nhợt lấm lem bùn lầy và tóc dính lá vụn từ từ nâng lên, lộ ra một nụ cười trấn an với anh. Trừ việc ấy ra, cô dường như tất cả đều bình thường, nhưng anh nhạy cảm phát giác được có vài chỗ bất thường, ánh mắt cô tối đen sâu kín, giống như viên thủy tinh đen, trước kia là hoàn chỉnh, còn bây giờ lại vỡ vụn, như là có cái gì đó bén nhọn từ bên trong đâm ra, trong bén nhọn lóe ra sắc sảo, cũng hủy diệt phần yên tĩnh kia rồi.

"Cô đây đã đi suốt một ngày trong rừng, sau đó bơi dọc theo bờ sông hơn nửa đêm mới đến được chỗ này. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, nơi đó là chỗ có nhiều cá sấu nhất." Đó là câu đầu tiên cảnh sát nói sau khi nhìn thấy Lý Kỳ.

Hiểm trở trên đường đi, bọn họ cũng không phải gặp lần đầu tiên. Tại New Guinea, bọn họ bị ong vàng đuổi theo mà rơi xuống đầm lầy; tại Bắc Cực, để chụp được chim Whimbrelquý hiếm vùng Eskimo mà bọn họ suýt chết cóng trong cơn bão tuyết, còn có một lần tại Mexico anh bị bọn buôn ma túy bắt cóc, nhốt suốt bốn ngày mới thả ra. Lần nào bọn họ cũng như có thần linh phù hộ mà may mắn thoát hiểm, dường như tai nạn cũng chưa từng thật sự ập xuống, Đường Mật luôn cười nói rằng: "Lý Kỳ, anh là bùa hộ mệnh của tôi." Nhưng anh biết rõ, trên thực tế cô mới là bùa hộ mệnh của anh.

Rơi vào đầm lầy, là cô dạy anh không nên vùng vẫy, nghiêng người dùng tư thế bơi ngửa cố gắng bơi về chỗ đất cứng, cuối cùng cô bắt lấy rễ cây bên bờ kéo anh lên. Trong cơn bão tuyết, anh đông cứng đến gần như mất đi tri giác, chân không nhúc nhích được, tưởng rằng cứ thế mà chết đi, là cô đã cắt cổ tay nhỏ từng giọt máu tươi vào cổ họng anh, rồi hai người dìu nhau về đến nơi dựng trại. Tại Mexico, cô một mình lái xe chạy đến hoang mạc mà cả cảnh sát cũng không dám đến, dùng dây chuyền đá mắt mèo gia truyền đổi anh về từ trong tay bọn buôn ma túy, mà sợi dây chuyền kia là di vật duy nhất mẹ cô đã để lại.

Lý Kỳ hiểu rõ Đường Mật hơn bất cứ ai, nước mắt và an ủi trước nay đều không phải cái cô cần, mà lòng tin và kiên trì mới là cái cô muốn, việc anh có thể làm là ở bên cạnh cô cùng cô tiếp tục đi tiếp, để dấu chân bọn họ mặc sức vui vẻ đặt ở mỗi ngóc ngách của thế giới rộng lớn, sau đó cô đọng vào từng thước trong cuộn phim 35 millimet. Anh biết rõ mình vẫn yêu cô, theo thời gian trôi qua, phần tình cảm ấy từ cảm giác yêu say đắm ban đầu đã biến thành thân tình như bây giờ. Không nhất định phải có được lẫn nhau, không nhất định phải cả đời gần nhau, đã từng cùng sinh cùng tử cũng đã đủ hoài niệm cả đời rồi. Thế giới rất lớn, sinh mệnh lại rất ngắn, thay vì đau khổ đuổi theo sao băng xa vời, chẳng bằng giữ thật chặt que dạ quang trong tay, bọn chúng đều có thể phát sáng như nhau mà.

Nghĩ tới đây, Lý Kỳ đưa tay xoa xoa đầu Đường Mật, dùng giọng điệu thờ ơ trêu đùa: "Nếu khi cô đang đi nghỉ mà thấy có đàn ông bắt chuyện, ngàn vạn lần đừng nói đến công việc của cô với anh ta đấy."

"Vì sao? Chẳng lẽ sợ tôi làm anh ta khó chịu, dọa người ta chạy mất?" Đường Mật có chút buồn cười nhìn anh ta.

"Không, là sợ anh ta sẽ thật sự yêu cô, sau đó cướp mất chén cơm của tôi." Lý Kỳ nhếch môi, lộ ra nụ cười công tử phóng đãng quen thuộc, đôi mắt ẩn sau kính râm nửa khép nửa mở, không nhìn ra vẻ mặt chân thật.

"Yên tâm, nếu như vậy thật, tôi sẽ bảo chồng tương lai cưới tôi đồng thời phải cưới luôn anh, như vậy anh sẽ không sợ bị mất chén cơm." Đường Mật vỗ mu bàn tay Lý Kỳ, ý bảo anh ta hoàn toàn không cần lo lắng, khả năng cô có thể gả đi so với gặp được người ngoài hành tinh phỏng chừng còn nhỏ hơn. Có người đàn ông nào có thể chịu được thời gian vợ mình ở cùng động vật còn nhiều hơn với mình? Lại có người đàn ông nào có thể chịu được số lần vợ mình chạm vào thiết bị chụp ảnh còn nhiều hơn chạm vào bình sữa của con? Tình yêu lãng mạn một khi rời khỏi sự bồi dưỡng của cuộc sống ngày thường thì dù tươi đẹp mấy cũng chỉ là đóa hoa không rễ, không lâu dài được, Đường Mật hiểu rất rõ việc ấy.

"Buồn nôn! Tôi cũng không thích bị đàn ông bạo cúc!" Lý Kỳ tháo kính râm xuống, mang vẻ mặt chán ghét nhìn cô.

Đường Mật nhún vai, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa vì trêu đùa thành công. Tiếng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không trong loa vang lên, hành khách trong khoang máy bay cũng dần dần yên tĩnh trở lại, khi một tấm che sáng cuối cùng bị đóng lại, máy bay cũng bắt đầu trượt đi.

"Cảm ơn anh, Lý Kỳ." Đột nhiên, Đường Mật cúi đầu nói một câu.

"Cảm ơn cái gì?" Lý Kỳ ngạc nhiên ngẩng lên đầu.

Chỉ thấy cô giật giật đôi môi, chưa đợi anh nghe rõ ràng, giọng nói liền bị bao phủ bởi tiếng vang rền rất lớn của động cơ máy bay, mang theo nghi hoặc của anh cùng vút lên bầu trời xanh thẳm.