Hai ngày sau, Đường Mật cùng Arthur tới hoàng cung của Emile. Lần này Emile chọn tiếp đãi bọn họ ở ‘hậu cung’ nơi sinh hoạt hằng ngày của hắn, bữa tiệc mang tính chất tiệc gia đình nên cũng không mời thêm người khách nào khác, chỉ có nhị phu nhân của hắn và người hầu cùng ra tiếp khách.

Đó là một dấu hiệu tốt, Đường Mật nghĩ, chứng tỏ chiến thuật "tương kế tựu kế" mà Arthur sử dụng trước đó có hiệu quả. Emile thông qua việc xem lén tư liệu cùng nghe trộm đối thoại của bọn họ mà Arthur cố ý sắp đặt trong khách sạn, đã bắt đầu tin tưởng Arthur đúng là thành viên gia tộc Solomon thanh danh hiển hách ở Châu Âu. Gia tộc Solomon vẫn luôn nắm trong tay sự nghiệp vận tải đường thuỷ ở Tây Âu, nghe nói còn là một trong những thế lực đứng sau ủng hộ Hội Tam Điểm, mà Hội Tam Điểm thì lại bí mật khống chế toàn bộ mạch máu kinh tế chính trị Âu Mỹ, thâu tóm hơn phân nửa thế giới bá quyền trong lòng bàn tay. Nếu như Arthur thật sự là người của gia tộc Solomon, Emile đương nhiên rất vui vẻ làm thân với anh ta, mua bán vũ khí vẫn là thứ nhì, quan trọng nhất là có thể tìm được chỗ dựa so với nước A còn kiên cố hơn, nhưng điều kiện tiên quyết của tất cả là -- thân phận Arthur nhất định phải đáng tin.

"Anh Arthur à, mấy lần hợp tác trước đây của chúng ta đều tương đối vui vẻ. Sự hào phóng và thân thiện của anh khiến tôi cảm thấy trân quý tình hữu nghị ấy tự đáy lòng, hôm nay tôi muốn bày tỏ sự cảm kích chân thành nhất." Emile giơ ly rượu lên, nhìn về phía Arthur gật đầu. Đêm nay hắn mặc âu phục chỉnh tề, chất liệu tinh tế nhưng màu sắc hơi tối, tóc chải về phía sau, lộ ra cái trán cùng cằm gầy gò, làn da trắng như bông tuyết lâu ngày không thấy ánh sáng, làm cho người ta không cần chạm vào cũng có thể cảm nhận được một loại trắng mịn mà lạnh giá. Đôi mắt trầm tĩnh giống như giọng nói của hắn, trong bình thản lại có thể cảm nhận được rõ ràng một loại uy nghiêm cùng sức mạnh đang bị đè nén.

Đương nhiên, uy nghiêm cùng sức mạnh của Emile cũng không phải chỉ dựa vào một đôi mắt làm người ta ấn tượng sâu sắc mà có thể đạt được, một người có thể đồng thời khống chế được cả hai lực lượng chính phủ và phản chính phủ, ngoại trừ đầu óc cực kỳ thông minh cùng trí tuệ mưu tính sâu xa ra, còn cần một tâm tư nhanh nhẹn có thể nhìn thấu bản chất bên trong con người, mà lúc này, hắn đang lặng lẽ quan sát nét mặt Arthur.

"Có thể nhận được tình hữu nghị của anh, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, chân thành hi vọng tình hữu nghị này không chỉ vững chắc mà còn có thể ngày càng sâu hơn." Arthur mỉm cười cụng ly với Emile, nhưng vẫn chưa uống, mà nhìn cây cối xanh um tươi tốt xung quanh ngoài cửa sổ, trong mắt mang theo tia kín đáo khiến người ta không dễ nhận ra: "Tôi và An đều rất thích nơi này, kinh tế Châu Phi đang không ngừng phát triển, mậu dịch xuất nhập khẩu ngày càng tăng, đối với các loại nhu cầu vận tải đường thuỷ quốc tế cũng đạt tới mức dồi dào trước nay chưa từng có, gia tộc tôi cũng hy vọng có thể góp một phần lực trong việc này, vì một Châu Phi càng thêm phồn vinh."

Nói xong, anh ta nhìn về phía Emile nâng ly lên, sau đó mới từ từ uống hết.

"Giữa bạn bè không cần lời lẽ ẩn ý, có thể thẳng thắn nói cho tôi biết nhu cầu của anh không? Hoặc cũng chính là nhu cầu của gia tộc anh." Emile đặt cái ly trong tay xuống nhìn Arthur, hai tay đan nhau chống dưới quai hàm, biểu cảm chân thành ấy giống như bất luận Arthur nói ra yêu cầu gì, hắn cũng sẽ đáp ứng vô điều kiện vậy.

"Ba mươi lăm phần trăm cổ phần của công ty hàng không nước Z." Arthur nói thẳng ra mục đích của mình, nụ cười của anh ta ưu nhã khéo léo, nhưng giọng nói lại mang theo kiên định cùng một chút khí phách như ẩn như hiện chân thật đáng tin, hoàn mỹ biểu hiện ra hình tượng một con trời trẻ tuổi ngạo mạn lại dã tâm bừng bừng ở trước mặt Emile.

"Anh bạn à, việc gì cũng phải nói đạo lý chứ. Công ty hàng không nước Z là xí nghiệp thuộc sở hữu quốc gia, ngoại trừ tổng thống thì không ai có thể chi phối nó. Tôi chẳng qua chỉ là một tù trưởng địa phương nho nhỏ, yêu cầu của anh vượt quá phạm vi khả năng của tôi rồi." Đối lập với sự vênh váo hung hăng của Arthur, giọng nói của Emile lại bất ngờ ôn hòa hướng nội, từng âm tiết đều lộ ra thong dong khôn khéo cùng hiểu biết, làm cho người ta không thể cự tuyệt.

"Theo tôi được biết, ngài tổng thống đang vì việc mở rộng nghiệp vụ của công ty hàng không mà phiền lòng, làm sao để chọn được một nhà đầu tư có thể tin cậy và tận tâm là việc khó nghĩ lớn nhất của ông ấy. Nhưng anh là con rể của người em trai mà ông ấy tín nhiệm nhất, bản báo cáo ước định rủi ro tài chính mấy vạn chữ cũng không bằng được một câu nói của người chí thân, gia đình mới là của cải quan trọng nhất của đàn ông không phải sao? Tù trưởng, tôi không phải một người keo kiệt, tôi rất sẵn lòng biếu anh cùng gia đình một phần lễ vật nho nhỏ nhưng tuyệt đối hài lòng."

Arthur thâm thúy nhìn Emile, trong mắt có sự sắc sảo không thể che giấu. Chính thất phu nhân của Emile là con của em trai tổng thống nước Z, cũng là công chúa của tù trưởng có thế lực lớn nhất trong nước, theo tình báo Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu thu được, Emile không chỉ có được sự tín nhiệm sâu sắc từ cha vợ, mà ngay cả bản thân tổng thống đối với hắn cũng kính trọng vài phần. Arthur hiểu Emile không lập tức đáp ứng yêu cầu của mình thực sự không phải vì vượt quá phạm vi khả năng, mà là hắn muốn hồi báo, vả lại cái hồi báo ấy phải tương đối hậu hĩnh, hiện giờ hắn vẫn chưa thể đoán định Arthur có thực lực chi trả được phần thù lao ấy hay không.

Quả nhiên, Emile không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng cùng Arthur nhìn nhau, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng trong mắt lại lóe lên tia tính toán cùng cân nhắc. Một lát sau, hắn cong môi lên, không nhanh không chậm nhả ra một câu: "Anh Arthur, cảm ơn sự hào phóng của anh. Người đảo Sicily chúng tôi có câu ngạn ngữ ‘bạn bè là liều thuốc tốt nhất khi rời nhà đi ra bên ngoài’. Nhưng mà gần đây tôi có một lượng hàng hóa quý giá lại bị giam giữ vô cớ, việc này làm tôi rất phiền lòng."

Arthur biết rõ hàng hóa quý giá mà Emile chỉ chính là lượng vũ khí nước A bán cho hắn, hợp đồng phân ra ba giai đoạn thực hiện, nhưng đợt vũ khí đầu tiên trong lúc đang chuẩn bị tiến vào biên giới nước Z lại bị hải quan cự tuyệt, việc ấy quả thật làm cho Emile rất đau đầu, hiện tại hắn đề xuất chuyện này với anh, không nghi ngờ là muốn mượn công ty vận chuyển hàng hóa gia tộc Solomon giúp buôn lậu vũ khí. Xem ra, con cá giảo hoạt đã bắt đầu cắn mồi câu thơm ngon rồi, mà việc anh cần làm chính là nhanh chóng và chuẩn xác kéo cần câu.

"Thật khéo, công ty vận tải đường thuỷ của chúng tôi vừa nhận được đơn đặt hàng của tổ chức cứu viện Liên Hiệp Quốc, có một lượng dụng cụ chữa bệnh cần vận chuyển đến quý quốc. Cứ giao hàng hóa của anh cho tôi, chỉ cần xen lẫn chúng vào trong hàng hóa của tôi, tôi tin rằng không có hải quan nào dám cự tuyệt vật phẩm cứu viện của Liên Hiệp Quốc vào biên giới." Arthur bình tĩnh nói, trên mặt lộ ra nụ cười khẳng định chắc chắn, đuôi lông mày nhướng cao cùng khóe miệng tựa như con sư tử đực nanh vuốt sắc bén lại cuồng vọng.

Emile gật gật đầu, đột nhiên quay sang phu nhân mình căn dặn: "Elisa, không phải em nói vẫn luôn muốn lãnh giáo một ít vấn đề về chụp ảnh với cô An sao? Không bằng em cùng cô An đến vườn hoa tản bộ đi." Sau đó lại nhìn về phía Đường Mật: "Elisa gần đây tinh thần không tốt, cô ấy hy vọng có một người bạn kiến thức rộng rãi tâm sự cùng cô ấy, giải tỏa một số phiền muộn. Tôi tin rằng cô An đây sẽ là người bạn tốt hiểu được lòng cô ấy."

"Tất nhiên, cuộc trò chuyện giữa đàn ông các anh buồn tẻ lại không thú vị, tôi đang mong đợi có một phu nhân phong nhã như Emile phu nhân đây làm bạn, tán gẫu một số đề tài giữa phụ nữ với nhau. Anh yêu, anh không ngại em rời khỏi một chút chứ?" Đường Mật nghiêng đầu nhìn về phía Arthur cười nói.

"Dĩ nhiên là không, em cứ vui vẻ tâm sự với tù trưởng phu nhân, cẩn thận một chút, trong vườn có thể sẽ có rất nhiều côn trùng." Arthur cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi lạnh buốt của cô, giọng nói dịu dàng đến gần như có thể chảy ra nước, thế nhưng ánh mắt thấp thoáng ẩn dưới hàng mi kia lại có thâm ý khác, đặc biệt là lúc nói đến hai chữ "côn trùng" này.

Đường Mật im lặng không lên tiếng nhìn anh, ánh mắt hai người đối nhau giống như hai bộ mật mã vô hình, vào trong nháy mắt giao chạm đã truyền cho nhau mật báo ngầm hiểu. Đột nhiên, Đường Mật nhìn anh cười quyến rũ: "Yên tâm, em sẽ chú ý."

Cho tới bây giờ, mọi việc đều tiến hành cực kỳ thuận lợi, Đường Mật đứng trước một gốc cây Sò Đo Cam lớn trong đình viện, vuốt ve cánh hoa to dày đỏ tươi suy nghĩ. Emile cố ý điều động cô và phu nhân hắn, là vì muốn cùng Arthur thảo luận chi tiết cuộc giao dịch hơn, đó là biểu hiện hoàn toàn tín nhiệm, về phần bọn họ rốt cuộc nói những gì đều không quan trọng, điều quan trọng nhất là Đường Mật lúc này đã đang ở trung tâm hoàng cung Emile.

"Nghe nói, lần đầu tiên cô và ngài gặp nhau cực kỳ thú vị." Giọng nói sinh động của Elisa - phu nhân Emile từ phía sau truyền đến, một chút cũng không giống tinh thần không tốt như Emile đã nói.

Đường Mật xoay người, hơi hạ lông mi xuống, sóng mắt lưu động như đang tìm kiếm gì đó: "Đúng vậy, lúc ấy tôi đang chụp ảnh, là những con voi trong khu rừng kia."

"Ồ? Vậy sao cô gặp được ngài Arthur?" Trên gương mặt xinh đẹp của Elisa lộ vẻ tò mò.

"Lúc đó anh ấy... anh ấy đang săn bắn." Khóe miệng Đường Mật khẽ cong lên, giống như mang theo một hồi ức ngọt ngào, còn ngón tay lại lẳng lặng từ phía sau mở túi xách đang đeo ở cổ tay ra.

"Sau đó thì sao?" Lông mày lá liễu của Elisa nhướng lên, cô ấy là con lai, thừa kế dáng người thon thả của Châu Phi cùng đường nét xinh đẹp khắc sâu của người Châu Âu, làn da màu vàng lợt cùng tóc xoăn màu cà phê trong bóng đêm lại ánh lên vẻ sáng bóng mê người.

"Sau đó, anh ấy liền lọt vào ống kính của tôi, khắc ở trong lòng tôi, không thể xóa đi được nữa." Đường Mật vừa nói vừa lấy một quả cầu trong túi ra, quả cầu kim loại dưới bóng lưng cô ngoan ngoãn tựa như một động vật nhỏ an phận.