Xe hơi đi qua khu dân nghèo, hai bên đường đều là những nhà bằng tôn đơn sơ, ngọn đèn dầu lờ mờ ánh ra từ khe hở lớn của cửa gỗ, tựa như những đốm lửa Photpho trong các phần mộ. Mặt đất chất đầy bùn vàng rác thải vì mùa mưa mà trở nên lầy lội không chịu nổi, khi lốp xe nghiền qua, lập tức văng từng mảng lớn nước bẩn lên. Vài người đàn ông say rượu quần áo tả tơi vịn vào lan can ven đường nôn mửa, khi thấy nhóm Đường Mật ngồi trên cỗ xe Maybach phiên bản giới hạn thì trong mắt liền lộ ra tia sáng tham lam, chờ xe chạy qua những kẻ say kia liền nhổ nước bọt về phía sau xe.

Hầu hết những khu vực trong thành thị nước Z đều là xóm nghèo như vậy, thỉnh thoảng mới có vài khu buôn bán sầm uất nằm rải rác, hoàng cung cũng bị rác thải bao quanh, tựa như một ảo ảnh trong hoang mạc, mang theo sự tinh xảo giả tạo.

Trên đường từ cung điện Emile trở về khách sạn, Đường Mật vẫn không hề nói gì, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe buồn chán hút thuốc, còn Arthur và mấy đồng đội giả trang thành thuộc hạ anh ta đang họp, lời nói của bọn họ thỉnh thoảng lọt vào tai cô.

"Đội trưởng, xem ra hôm nay có một khởi đầu không tồi, Emile mời chúng ta hai ngày sau đi dùng bữa tối, như vậy chúng ta có thể tiến thêm một bước thăm dò địa hình và kết cấu của hoàng cung rồi, chỉ cần tìm được phòng máy chủ, trong vài giây thôi là tôi có thể phá giải được mật mã phòng vợ hắn ta."

Ở ghế lái có một cậu trai tóc đỏ lên tiếng đầu tiên, trên khuôn mặt trẻ con còn kèm theo một vài hột mụn trứng cá lộ ra hưng phấn nóng lòng muốn thử. Cậu ta tên là Simon, là một thiếu niên thiên tài có chỉ số thông minh đạt 170, cũng là người cuồng máy tính trong đội Arthur, chuyên phụ trách giám sát và điều khiển, phá giải mật mã cùng xâm nhập các loại hệ thống thông tin để tiến hành lấy cắp cùng phá hoại, nói trắng ra chính là một hacker, nhưng cậu ta luôn nói mình là một nghệ thuật gia - một nghệ thuật gia sử dụng máy vi tính tạo ra cái đẹp và kỳ tích.

"Thôi đi, Emile là tù trưởng, hắn ta có bốn người vợ, lẽ nào cậu muốn một lúc đối phó với bốn phụ nữ? Các cô ta sẽ chê lông ‘em trai’ cậu còn chưa đủ dài đấy, ha ha." Người đàn ông to con bên cạnh Simon bật ra một trận cười thô lỗ, lông mày thưa thớt màu nâu nhướng cao, vết sẹo đỏ đến chói sáng dưới khóe mắt vì cười to mà càng trông có vẻ dữ tợn. Người đàn ông to con này tên là JR, là một tay súng thiện xạ kiêm chuyên gia đánh nhau hàng đầu, trong cuộc chiến Iran – Iraq từng bắn chết gần 300 tên địch, mà vết sẹo xấu xí trên mặt kia là vinh dự anh ta cho rằng đáng tự hào nhất, đó là "chiến công" mà khi anh ta cùng một tay súng bắn tỉa số một thế giới đọ sức để lại.

"Đừng vui mừng quá sớm, chúng ta chỉ mới vừa tiếp cận được Emile thôi, hắn là một nhân vật lợi hại, lúc trước nước M và R từng phái gián điệp tiếp cận hắn nhằm lấy trộm bản hợp đồng vũ khí kia, cuối cùng những người đó biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả thi thể cũng không tìm được." Lúc này người đàn ông trung niên ngồi đối diện Arthur lên tiếng, bộ ria mép được cắt tỉa tỉ mỉ theo sự nhấp nhô của đôi môi mà khẽ lay động, trong đôi mắt màu ô liu tỏa ra một loại cảm giác uy nghiêm.

Người có bộ ria mép đẹp đẽ kia chính là Y Tắc, thân phận vô cùng thần bí, nghe nói từng là viên chức của ‘Mossad’ (tổ chức tình báo Israel), vì nguyên nhân nào đó mà đã trốn khỏi tổ quốc, Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu đã dùng tính mạng của 6 gián điệp cao cấp Israel để đổi ông ta về. Còn như sở trường đặc biệt của Y Tắc thì cũng thần bí như thân phận ông ta, mọi người chỉ biết ông ta thông thạo ngôn ngữ 8 nước đồng thời cũng là tiến sĩ sinh hóa và quang điện tử.

Y Tắc liếc nhìn Đường Mật tựa vào cửa sổ như đi vào cõi thần tiên nói: "Xem ra ấn tượng của Emile đối với An không tồi." Sau đó, ông ta cẩn thận quan sát sắc mặt Arthur, như là đang đợi anh ta bày tỏ thái độ.

Nhưng Arthur không nhìn ông ta, cũng không trả lời, chỉ như đang suy nghĩ điều gì mà nhìn chằm chằm Đường Mật. Có điều, Simon phụ trách lái xe lại không giữ được miệng, cậu ta vung tay về phía sau nói: "Đúng! An, chiêu ấy của cô quả là lợi hại, tia hồng ngoại, sóng siêu âm lại còn đèn flash gì đó, dọa Emile sững sờ một phen, tôi cảm thấy hắn nhất định đã bị cô mê hoặc rồi."

Đường Mật nhả ra một vòng khói, nhàn nhạt nói: "Những thứ ấy chỉ là thường thức chụp ảnh cơ bản." Thật ra trong lòng cô cũng không ghét Simon, ngược lại, bộ dáng cậu ta vung tay khi nói chuyện làm cô nhớ tới Lý Kỳ, nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ tới ngày trước Arthur có thể biết được bí mật về thân thế của cô chính là nhờ Simon giúp, trong lòng cô lại có nỗi buồn bực.

"Đừng lạnh lùng như vậy, người đẹp à, hiện giờ chúng ta là một phe...", Simon xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Đường Mật, vừa định trêu chọc vài câu, nhưng khi liếc đến vẻ mặt không chút biểu cảm của Arthur lập tức ngừng nói, nhún vai tiếp tục an phận lái xe.

JR nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Simon, đang định cười thật to nhưng luồng sáng chiết ra từ kính chiếu hậu làm cho đôi môi đang nhếch lên của anh ta lập tức mím lại. Anh ta thấp giọng nói: "Đội trưởng, đằng sau có chiếc xe đi theo chúng ta."

Arthur nhìn phía sau một cái, quả nhiên, một chiếc xe con màu đen đang không nhanh không chậm theo sát phía sau bọn họ.

"JR, khi nào đến khách sạn cậu bí mật vòng sang đầu phố đối diện, chờ thấy rõ được biển số chiếc xe màu đen kia và mặt tài xế rồi hãy trở về khách sạn." Arthur khẽ dặn dò, sau đó quay đầu lại nhìn mỗi người trong xe nói: "Emile là một người vô cùng cẩn thận, hắn cũng không tín nhiệm chúng ta, cho nên mới phái người theo dõi. Mà bước kế tiếp chúng ta cần làm chính là cho hắn nhìn thấy những thứ chúng ta muốn hắn nhìn."

Khi nói những lời này, khóe miệng anh ta nhếch lên, giống như đang mỉm cười, nhưng đôi mắt màu xanh biếc kia lại lộ ra tia lạnh khiến người ta rợn cả tóc gáy. Lạnh giá dần lan tràn bên trong buồng xe chật hẹp, Đường Mật không tự chủ được ôm chặt hai cánh tay, giống như cái đêm giông tố trên thảo nguyên ấy vậy.

"Em yêu, chúng ta đến khách sạn." Arthur ôm bả vai đang co rúm lại của cô, dịu dàng kéo áo choàng bị trượt xuống lên giúp cô.