Sau đó đám người kia rời đi như thế nào, Anh Minh cũng không thèm để ý.

Hắn gọi cho cứu thương, Thạch Nghị vẫn coi như là còn thanh tỉnh, phát hiện Anh Minh muốn báo cảnh sát còn bắt điện thoại của hắn lại: “Tạm thời đừng báo cảnh sát, tôi không muốn gây động tĩnh lớn.”

Tuy Anh Minh không biết chuyện này có thể giấu được ai, có điều lúc này hắn cũng không có tâm trạng tranh cãi với Thạch Nghị, xe cứu thương hơn 20 phút mới đến, đợi đến lúc những họ đỡ Thạch Nghị lên xe, hắn đã có chút đứng không vững rồi.

Trên đường đến bệnh viện sắc mặt Thạch Nghị vẫn luôn tái nhợt, luôn ôm lấy chỗ bị thương, không dám dùng sức, vì trên mặt vẫn còn chút miểng thủy tinh.

Nhân viên cứu hộ trên xe cứu thương giúp hắn xử lý đơn giản, biểu thị bởi vì mảnh vỡ quá nhiều, tốt nhất là nên tới bệnh viện rồi tính tiếp.

Đến bệnh viện, Anh Minh đi làm thủ tục trước. Đăng ký cấp cứu thật phiền phức, hắn gọi cho Khấu Kinh cùng Hao Tử đến, vừa lúc Vương Nghĩa Tề đang ở cùng chỗ với Khấu Kinh, không nói hai lời liền chạy đến. May là lúc này đối với bệnh viện vẫn còn sớm, không quá đông người. Anh Minh nhìn thấy Vương Nghĩa Tề cũng chạy đến rồi, không nói gì, chỉ dặn mọi người tập trung ở khu trị liệu, hắn đi lấy thuốc.

Khấu Kinh giành lấy đơn thuốc trên tay hắn: “Mày còn đi đâu, còn không đi kiểm tra xem mất vết thương trên mặt mình đi, để tao lấy thuốc cho.”

Sau đó kéo Hao Tử cùng đi, Vương Nghĩa Tề trừng mắt nhìn Anh Minh một chút, lôi hắn qua ngồi vào hàng ghế trên hành lang: “Rốt cuộc sao lại thành ra thế này? Mày với Thạch Nghi tại sao lại thành ra như vậy hả…”

Chẳng lẽ là hai người đập nhau?

Sắc mặt Anh Minh rất khó coi, hắn bị bắt ngồi xuống mới cảm nhận được trong lòng hốt hoảng từng cơn, mò tìm hộp thuốc lá trong túi, Anh Minh hút hai ngụm mới nhìn thấy trước mặt có biển cấm hút thuốc, do dự một chút, cuối cùng vẫn rít mạnh hai ngụm rồi mới dập đi.

“Sáng nay tao với Thạch Nghị vừa ra khỏi cửa đã đụng phải một đám người, không nói gì đã trực tiếp ra tay.”

Lúc hắn nói câu này, âm thanh khản đặc.

Loại khản đặc này không phải vì hét lên quá to cũng không phải vì quá khẩn trương, mà là vì khí lực yếu ớt, ký thật hắn đã cố hết sức để nói ra âm thanh bình thường, chỉ là không có cách nào.

Thử vài lần cũng không được, cuối cùng có chút tự giận mình m cào cào tóc: “Thạch Nghị vì đỡ cho tao mà bị thương.”

Vương Nghĩa Tề nhíu mày: “Bị thương nghiêm trọng đến mức nào?”

“Nhìn không ra, nhưng chảy máu rất nhiều.”

Lúc bọn họ ở trên xe cứu thương, máu trên đầu Thạch Nghị vần chảy dọc xuống áo sơ mi của hắn, Anh Minh nói mấy lần muốn bác sĩ cầm máu cho Thạch Nghị trước đã, kết quả đối phương ngây ngốc không để ý đến hắn.

Cho đến khi tới bệnh viện mới chậm chạp quấn băng gạc.

Theo Thạch Nghị đến phòng trị liệu tổng hợp nãy giờ, đã qua hai mươi phút, không có chút tin tức gì. Anh Minh luôn cảm thấy máu chảy nhiều như thế là sắp chết rồi, còn là chảy từ đầu ra.

___ Càng nghĩ càng lạnh người.

Nhìn thấy cảm xúc của hắn không đúng, Vương Nghĩa Tề vỗ vỗ vai hắn: “Chắc không sao đâu, mày đừng quá lo lắng.”

Nhưng nói như thế chẳng khác nào không nói, Anh Minh cũng không hé răng, chỉ phiền muộn ngồi đó, muốn hút thuốc chết đi được, cuối cùng không còn cách nào chỉ có thể đến máy bán nước tự động mua một chai nước khoáng.

Khấu Kinh cùng Hao Tử làm thủ tục xong quay trở về, Anh Minh tự nhận lấy thuốc rồi đi đến phòng trị liệu bên kia, hai người cũng không ngăn hắn, nhìn thấy hắn rất cẩn thận mở cửa nhìn vào bên trong dò xét một chút: “ Bác sĩ, tôi đã đem thuốc tới rồi.

Thạch Nghị nằm trên giường.

Nghe thấy âm thanh của hắn cũng không phản ứng gì, Anh Minh tiến lên hia bước, muốn nhìn qua rèm xem tình hình bên trong.

Một bác sĩ đang giúp hắn xử lý vết thương, bên cạnh bày ra một đống băng gạc, toàn bộ đều thấm máu.

Lúc đóng phim, thường xuyên nhìn thấy cảnh quay có tình cảnh tương tự, động một cút liền đầu rơi máu chảy, Cảm giác dù chảy nhiều tới đâu, diễn viên cũng có thể kiên cường bất khuất tới cùng.

Nhưng đến khi thật sự nhìn thấy những thứ này, sẽ khiến người ta muốn ngất đi.

Anh Minh lần đầu tiên hoài nghi chính mình mắc chứng sợ máu, kệ tủ bên giường bệnh đặt một mâm băng gạc nhiễm máu như thế cũng đã làm hắn sắp chịu không nổi, bác sĩ lấy thuốc từ trên tay hắn, thấy hắn còn đứng đó không đi liền thúc giục một câu: “Bây giờ cậu ra ngoài chờ, chúng tôi sẽ phẫu thuật cho anh ta.”

“Phẫu thuật?”

Nghe thấy từ này, Anh Minh sửng sốt một chút: “Vì sao còn phải phẫu thuật?”

“Có mảnh thủy tinh rơi vào mắt, phải nhanh chóng lấy ra. Được rồi, cậu ra ngoài chờ đi, đừng ảnh hưởng bác sĩ làm việc.” Sau đó không đợi Anh Minh nghĩ xem còn muốn hỏi thêm gì, liền trực tiếp đẩy người ra ngoài.

Anh Minh thiếu chút nữa đạp cửa.

Hắn miễn cưỡng nhịn xuống, lưng căng cứng đứng yên bất động trước cửa.

Khấu Kinh và Hao Tử nhìn thấy hắn như thế bèn đến kéo hắn lại, vì không rõ lắm chuyện bên trong, Khấu Kinh hỏi một câu: “Thạch Nghị rốt cuộc sao rồi?”

Nhưng câu này của hắn không nhận được đáp án.

Bởi vì Anh Minh căn bản không phản ứng hắn, cứ nhất quyết đứng đó một mực nhìn chằm chằm vào cửa, giống như bên trong có kẻ thù không đội trời chung với mình vậy.

Vương Nghĩa Tề phía sau cũng đi lên kéo hắn, ba người miễn cưỡng mới có thể đem người đặt lại trên ghế.

Cuộc phẫu thuật này của Thạch Nghị rất dài.

Ước chừng phải qua một tiếng mới kết thúc, lúc bác sĩ cởi bao tay đi ra, câu đầu tiên chính là muốn bọn họ đi làm thủ tục nhập viện.

Khấu Kinh chạy đến hỏi thăm vài câu: “Bác sĩ, người bên trong thế nào rồi ạ?”

“Để cho chắc cần phải chờ hắn kiểm tra tổng quát mới biết được, phải chụp X quang. Hiện tại xem ra mắt cậu ta bị thương nặng hơn một chút, còn lại đều là vết thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn, các cậu đi làm thủ tục nằm viện đi, còn phải theo dõi hai ngày.”

Phòng cấp cứu còn có bệnh nhân khác, bác sĩ vừa nói mấy câu đã bị gọi đi rồi. Ngay sau đó Thạch Nghị cũng được đẩy ra, mắt đang nhắm. Bọn Khấu Kinh gọi hai tiếng, hắn cũng không phản ứng, y tá nói là dùng thuốc mê, tạm thời chưa tỉnh lại được.

Anh Minh từ đầu đến cuối đứng phía sau, Vương Nghĩa Tề ở bên cạnh, cả đường đều không nói chuyện, đợi đến khi sắp xếp Thạch Nghị vào phòng bệnh xong, Khấu Kinh mới kéo Vương Nghĩa Tề một cái: “Tao nói nè, mày về trước đi. Tao thấy đã có người nhận ra mày rồi, đến lúc đó kéo tới một đống người thì rất phiền phức, Minh Tử bên này có tao với Hao Tử rồi, mày yên tâm.”

Vương Nghĩa Tề nhíu mày, sau đó nhìn qua Anh Minh: “Mày được không?”

Người kia có chút mệt mỏi ngẩng đầu, sau đó gật gật: “Ừ, mày về trước đi.”

Dù sao cũng là người của công chúng, tụm một đám ở đây cũng quá hút mắt rồi.

Vương Nghĩa Tề cũng biết lúc này hắn ở đây gây phiền phức hơn là giúp đỡ, cũng không nói gì, cuối cùng dặn Khấu Kinh có chuyện gì thì gọi hắn rồi rời đi, vì phía trước có người gọi tên hắn, nên hắn vòng một vòng ra sau, rồi đi thẳng đến cầu thang.

Lúc đến quá gấp gáp nên cũng không mang khẩu trang.

Anh Minh thấy hắn đi rồi, liền cùng bọn Khấu Kinh vào phòng bệnh. Lúc đăng kí phòng cũng chọn phòng đơn, chi phí này nọ đều do Anh Minh chi trả, may là trong ví có thẻ.

Khấu Kinh quen biết Anh Minh lâu như vậy cũng chưa từng thấy hắn hồn bay phách lạc như thế này.

Tuy không đến mức cả người tinh thần sa sút, nhưng sắc mặt khó coi cùng trạng thái tinh thần đều biểu hiện Anh Minh hiện tại không ổn chút nào.

“Tao nói, mày cũng bị thương khắp nói, hay mày đi kiểm tra một chút đi, Thạch Nghị bây giờ cũng chưa tỉnh lại được.”

Hắn chính là không biết bộ dáng của chính mình có bao nhiêu chật vật.

Trên mặt vài cục xanh xanh tím tím, trên tay cũng tụ máu, có thể không bị phát hiện, đơn giản là vì hiện tại hắn như được trang điểm đậm vậy.

Anh Minh dựa vào tường lắc lắc đầu: “Từ từ đi, dù sao cũng không đau.”

“**! Mày là đau đến tê liệt rồi mới không nhận ra, Thạch Nghị cùng đã phẫu thuật xong rồi mày còn lo lắng cái gì, dù sao cũng không thể hắn không tỉnh mày cũng không ăn không động đứng đực ra đó chứ?”

Cũng không phải có hắn đứng cạnh bên thì Thạch Nghị sẽ hồi phục nhanh hơn, lúc này cố chấp cái gì chứ.

Kết quả Anh Minh phất tay: “Khấu Tử mày đừng quản tao…” Hắn nói chuyện này giờ cũng không có chút khí lực gì, vẻ mặt mệt mỏi thở dài, chậm chạp nhắm mắt lại: “Bây giờ mày đừng động tới tao, cứ kệ tao đi, tao đang rất khó chịu.”

Đây cũng là lần đầu tiên Khấu Kinh thấy Anh Minh suy nhược đến như vậy.

Hắn nhíu mày, nhỏ giọng lắc đầu lầm bầm: “Cả người bị thương tất nhiên con mẹ nó không thoải mái rồi…”

Hao Tử bên cạnh kéo nhẹ hắn, miễn cưỡng mới khiến Khấu Kinh im lặng.

Ba người cứ như thế ngây người trong phòng bệnh, khuyên thế nào Anh Minh cũng không chịu ngồi xuống, chỉ dựa vào cửa sổ, Khấu Kinh và Hao Tử sau đó kéo hai cái ghế đến ngồi vào. Vương Nghĩa Tề liên tục nhắn đến, hỏi mấy thứ khá vô nghĩa, Khấu Kinh trả lời hai câu rồi cũng mặc kệ. Trong phòng bệnh ngoại trừ lâu lâu phát ra vào âm thanh thì còn lại đều là bầu không khí áp bức khiến người ta không yên, sau đó nhịn không nổi nữa, Khấu Kinh ra ngoài làm điếu thuốc.

Mấy người bọn họ đều chưa ăn gì, đợi đến sắp bảy giờ tối Thạch Nghị mới tỉnh lại.

Lúc đó Khấu Kinh chạy đi gọi bác sĩ. Thấy động tác đầu tiên của Thạch Nghị là muốn đưa tay dụi mắt, Anh Minh nhanh mắt nhanh tay giữ lại: “Anh tạm thời đừng động, mắt bị thương.”

Thạch Nghị có chút không kịp phản ứng, bị đè lại còn có chút ngây ngốc. Hắn nhìn người trước mặt một hồi mới từ từ có chút nhận thức, không tự nhiên hạ tay xuống, nhíu nhíu mày: “Tôi bị sao vậy?”

So về độ trầm khàn, hắn và Anh Minh cũng không khác nhau mấy.

Anh Minh thuận tay lấy nước khoáng trước đó đã chuẩn bị cho hắn: “Anh uống miếng nước trước đi.”

Thạch Nghị nằm như vậy không tiện lắm. Anh Minh lấy gối đầu có sẵn bên cạnh kê sau lưng hắn, chậm rãi đỡ Thạch Nghị dậy uống nước rồi mới bắt đầu giải thích: “Anh không phải bị thương sao? Đưa tới bệnh viện phẫu thuật dùng thuốc mê, vừa tỉnh dậy.”

Nghe thấy chữ thuốc mê, Thạch Nghị hừ nhẹ: “Hèn gì tôi cứ thấy buồn nôn…”

Nước uống không tới hai liền bảo đủ rồi, chờ Anh Minh lấy ly đi, mới thở dài, hắn nhìn Anh Minh: “Cậu sao rồi?”

Người đối diện ngây ra một chút, sau đó lắc đầu: “Tôi không sao.”

Thanh âm khàn khàn như bị đè nén trong cuống họng, Anh Minh không tự chủ được nhíu mày một cái, có lẽ thấy âm thanh vừa nãy quá trầm thấp, liền nói lại một lần: “Tôi không sao.”

Chỉ là bây giờ so với khi nãy còn khàn hơn.

Cơ hồ nghe không ra được.