#70. Hồi kết…

Lời cuối:

Ngày 31 tháng 8 năm 2013,

Thành viên của đội tìm cứu rốt cuộc đã phát hiện tôi và Mông Phong trên biển, họ lập tức đưa chúng tôi trở lại Căn cứ ở vùng biển Quốc tế. Có trời mới thấu, mấy ngày qua chúng tôi phải chống chọi vật lộn để sống sót như thế nào!

Quả thực là một sự trải nhiệm khó quên hơn bất cứ thứ gì trên đời, hành tinh Mẹ vĩ đại chữa lành thân thể và trao cho chúng tôi sinh mạng thứ hai, ấy mà chẳng hề để lại chút thức ăn nước uống nào!

Không ngắm được cảnh Mặt Trời mọc, Mông Phong ngủ thẳng một mạch tới giữa trưa mới bị nắng gắt chiếu cho tỉnh, sau đó chúng tôi thiếu chút nữa đã chết vì đói khát trên thuyền. Tôi khát đến mức không thể chịu đựng nổi, Mông Phong bèn đề nghị uống nước tiểu của nhau, lại còn khẳng định như đúng rồi, rằng là, những người bị nạn do động đất muốn sống sót cũng buộc phải làm thế này. Đây thực sự là cuộc trốn chết xui xẻo nhất trong lịch sử.

May mà trên thuyền vẫn còn chút vật dụng rách nát, chúng tôi lấy vải bạt hứng nước mưa, rồi thả lưới bắt được một con cá, tiếp tục dùng thịt cá ăn sót lại để câu cá khác lớn hơn… Thôi thôi, thật là nhớ lại mà tê tái cõi lòng.

Chúng tôi quay về Căn cứ ở vùng biển Quốc tế, tất cả mọi người đều tề tụ đông đủ.

Ngày 7 tháng 9 năm 2013,

Bè lũ zombie bị tập trung oanh tạc, nhưng về sau vẫn chưa tiêu diệt hết. Khu số Bảy đã chế tạo được thực khuẩn ăn mòn và báo cáo lên quân bộ. Nhiệm vụ lần này gần như phát động toàn quân lên đường, tiến về đất liền, bắt đầu trải rộng tìm kiếm và tiêu trừ tất cả tàn quân zombie.

Kế hoạch này ước chừng cần phải thực thi tới mấy tháng, mãi đến lúc xác định đất liền đã an toàn, người dân trong khu tị nạn mới được chuyển về sinh sống.

Cùng lúc đó, các quốc gia trên thế giới bắt đầu điều động liên quân, triệt để quét sạch bọn zombie trên quê hương của họ.

Hiện giờ đã an toàn hơn nhiều, không phải dùng mạng đổi mạng chiến đấu, cũng chẳng sử dụng đến bom hay đạn hạt nhân, chỉ cần đặt một bể chứa vi khuẩn ngay trung tâm mỗi thành phố, đảm bảo mọi nơi đều bị phủ kín.

Loài người đã có kháng thể mới, không cần lo lắng bị cắn lây nhiễm nữa.

Sức sống của các loài thực vật rất ngoan cường, máy bay vận tải gieo rắc kháng thể kiểu mới khắp mọi vùng miền, khu vực núi Đại Hưng An đã phục hồi sự sống.

K3 không phải đi làm nhiệm vụ, thế nhưng vẫn giữ nguyên biên chế để phòng ngừa mọi tình huống.

Quyết Minh đã nhớ lại những chuyện lúc trước rồi, mà nhóc ấy giờ rối loạn lắm, trong thời gian ngắn vẫn chưa hiểu rõ mình tột cùng là Trương Quyết Minh hay Đới Tinh.

May mà cậu nhóc vẫn còn yêu Trương Dân, chẳng qua đôi khi thích giả khờ vậy thôi. Tuy nhiên đã phát sinh một vấn đề khác càng nghiêm trọng hơn!

Quyết Minh muốn lấy lại con Panda của nhóc, mà Trịnh Kỳ nhất quyết không chịu, hai đứa gây lộn một trận ầm ĩ trong Khu số Sáu, sau rốt đều òa khóc tức tưởi.

Panda đứng giữa thiệt là khốn khổ khó xử hết sức.

Hồi trước Trương Dân từng bỏ bao công sức vất vả lắm mới xin được một con chó, cuối cùng cả Quyết Minh và Trịnh Kỳ đều không thèm nữa, buộc lòng phải cho Tiểu Quân nuôi.

Rõ là món nợ khó đòi.

Ngày 1 tháng 12 năm 2013,

Mông Phong chuyển sang làm cán bộ văn phòng, thiệt ra anh ấy hầu như chẳng phải làm gì cả.

Mà ba anh ấy đã xuất ngũ rồi còn bị giữ lại nhiều lần, thế nên tạm thời ở lại giúp đỡ công tác khắc phục hậu quả chiến tranh.

Bây giờ ngày nào Mông Phong cũng đến văn phòng ngồi lật sách tranh ảnh xem chơi, đương nhiên ba biết thừa tính anh ấy nên không chịu cử một sĩ quan phụ tá cho anh, Mông Phong đành phải sai bảo tôi như lính cần vụ.

Mỗi ngày tôi làm xong công việc ở tầng Mười tám, đi lĩnh hai suất cơm rồi đến văn phòng cùng ăn với anh ấy.

Bình thường sau khi ăn xong, Mông Phong còn muốn làm chút “vận động tiêu cơm”, làm được một lần còn muốn vòi vĩnh không ngớt, bị tôi giật điện cho vài phát mới chịu bỏ cái thói đấy, bảo rằng chờ bà xã có hứng lại chơi tiếp nha.

Tôi đã từng hỏi anh, sau khi quay về đất liền sẽ dự định làm gì?

Mông Phong rất là mờ mịt với tương lai sắp tới, bởi vậy, khi chiến tranh chấm dứt, anh hùng lại biến thành kẻ vô tích sự.

Ngày 17 tháng 12 năm 2013,

Thiếu Tướng Trịnh Phi Hổ mang về một tin tức khiến lòng người phấn khởi, khắp mọi vùng đất đã tẩy sạch hoàn toàn, chúng tôi sắp được trở lại xây dựng quê nhà.

Tất cả những thành viên từng tham gia hoạt động tìm cứu đều được tặng một chiếc huân chương ghi công.

Ngày 31 tháng 12 năm 2013,

Đêm giao thừa – Đêm 30.

Tôi và Mông Phong, Trương Dân, Quyết Minh cùng lên mặt đất, ngồi trên quần đảo san hô ngắm biển.

Từ trên xuống dưới tòa nhà Khu số Bảy thắp đèn tráng lệ, quần đảo san hô lấp lánh muôn màu, họ tổ chức một buổi tiệc mừng giữa gió biển và bầu trời sao bát ngát.

Bạch Hiểu Đông đã tìm được bạn gái mới, cô bé ấy xinh lắm. Mà Trác Dư Hàng còn đang săm soi chọn lựa một cậu em rể đáng tin cậy, à, anh ta và em gái của mình cũng tạm thời làm hòa rồi đấy.

Quyết Minh kể là, dạo này Lại Kiệt đang làm thân với một cậu học trò ở nhà xưởng Trung Ương, cậu ta mới mười tám tuổi, gọi Lại Kiệt là anh, suốt ngày cứ buồn rầu vì mình chưa có bạn gái.

Trên ngực áo Lại Kiệt luôn đeo hai cái thẻ tên, một là của anh ấy, cái còn lại là của thằng Út.

Chúng tôi chào đón năm 2014 khi pháo bông bung tràn rực rỡ dưới nền trời sao.

Ngày 1 tháng 1 năm 2014,

Đoàn quân lại tiến về miền duyên hải, đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng của Mông Kiến Quốc, ba đã hoàn thành mọi trách nhiệm, chính thức xuất ngũ.

Khi đi đưa tiễn Mông Kiến Quốc, Mông Phong hỏi rằng sau này ba tính thế nào, song ông ấy không hé nửa lời, chỉ nói nếu có việc sẽ chủ động liên lạc.

Chúng tôi đã về tới đất liền.

Hết thảy đều khác trước, Chính phủ ban hành thẻ chứng minh mới cho người dân, và thành lập Trung tâm Hậu cần, Căn cứ ở vùng biển Quốc tế sẽ dần dần vận chuyển vật tư, nhân lực và các nguồn tài nguyên khác về đây.

Đối mặt với vùng đất sạch sẽ, không bị ô nhiễm từ chất thải công nghiệp, mất bóng những thành phố cao tầng chen chúc, chúng tôi bỗng nhiên chẳng biết nên làm gì nữa.

Mông Phong ngoại trừ giỏi đánh đấm, kỹ năng chuyên nghiệp duy nhất chính là một tháng đi bán bảo hiểm kia. Hồ Giác nói sẽ kiếm một công việc giùm nhưng Mông Phong đã từ chối khéo.

Mà ngó bộ dạng của Trương Dân, chắc cũng chưa biết chọn con đường nào thích hợp.

Tôi và Quyết Minh đều là nhân viên kỹ thuật, đáng lý ra cần phải tham gia công tác xây dựng lại sau thảm họa. Nhưng Quyết Minh rất dứt khoác xách balo lên, nộp đơn xin từ chức rồi bỏ đi, nhóc không muốn ở lại thành phố ven biển cho lắm, dự định về quê xem thử.

Mông Phong suy nghĩ rất lâu, sau cùng giải ngũ, anh nói muốn nghỉ ngơi vài năm đã.

Tôi cũng nộp đơn từ chức cùng ngày với anh, có lẽ sau này tôi sẽ quay về trợ giúp Tiến sĩ Ngụy, còn hiện tại thực sự chẳng muốn làm việc nữa.

Ngày 7 tháng 1 năm 2014,

Rốt cuộc, sau một tuần đắn đo ngẫm nghĩ chúng tôi mới biết mình muốn làm gì. Trải qua mấy ngày ăn không ngồi rồi lãng phí không ít lương thực Nước nhà, cuối cùng Mông Phong đề nghị, mỗi người tự dẫn theo bà xã của mình, đi dạo chơi khắp đất nước Trung Quốc.

Trương Dân hết sức tán thành, chúng tôi chôm một chiếc xe lớn, đóng gói hết các loại thức ăn vào thùng rồi ký tên Trịnh Phi Hổ lên tờ khai, bắt đầu chuyến du ngoạn Trung Quốc. Quyết Minh còn đem theo cả máy phiên dịch, đi hết đất nước rồi biết đâu chừng sẽ du lịch toàn thế giới.

Tôi và Quyết Minh cùng xắn tay vào chỉnh sửa lại chiếc xe, ngăn khoang xe thành phòng ở cho bốn người, có điều không được rộng rãi gì cho lắm, chúng tôi còn gắn thêm rèm che cửa sổ. Thế là buổi tối có thể tách riêng ngủ từng cặp.

Tuy cách âm không được hiệu quả lắm, dưng mà… xài đỡ đi vậy.

Ngày 30 tháng 1 năm 2014,

Đoàn người ở vùng ven biển bắt đầu phân tán vào các khu vực phía trong, tìm kiếm điểm dừng chân yêu thích, thành lập quê hương mới.

Thu vào tầm mắt là cả vùng đất ngập tràn màu xanh, thực vật đã bao trùm phế tích công trình từ hai năm trước, sức sống tràn trề, mơn mởn tươi tốt.

Mưa Xuân lất phất bay, hoa đua sắc thắm nở rộ khắp núi đồi. Ban đêm đã không còn những đám mây đen hình thành từ khí thải công nghiệp ngăn trở đường nhìn, có thể thấy rõ dải Ngân Hà tuyệt đẹp vắt ngang bầu trời.

Chúng tôi nằm trên sườn núi, ngắm nhìn các vì tinh tú trên cao, dưới lưng là mặt đất nức mùi bùn thơm, như được vỗ về trong vòng tay dịu dàng của Mẹ thiên nhiên.

Ngày 20 tháng 2 năm 2014,

Giữa đất trời rộng mênh mông rất khó trông thấy người khác, bình thường đi vài ngày mới ngẫu nhiên gặp được mấy đồng bào, ai nấy đều rất nhiệt tình.

Con người bây giờ cũng khác trước rồi, những chủ nhà vô cùng hiếu khách, chủ trang trại ở vùng núi vừa thấy khách đến, bèn thân thiện chào hỏi mời vào nhà tiếp đãi dùng cơm.

Số người lao động chân tay rất ít ỏi, thế nên nhân công hiện đang là tài nguyên khan hiếm nhất.

Mỗi lần đến một trang trại nào, Mông Phong và Trương Dân đều giúp họ làm công việc thể lực, còn tôi với Quyết Minh giúp họ chế tạo bánh xe nước, sửa đổi lại máy cày, hoặc xây dựng mô hình chuồng gà chuồng lợn theo quy trình tự động gì đó.

Trước khi đi các chủ nhà cũng tặng cho chúng tôi rất nhiều đồ ăn.

Thời buổi này, có tiền cũng không mua được thức ăn đâu.

Ngày 25 tháng 3 năm 2014,

Chúng tôi dừng chân trước một ruộng trồng hoa ven đường.

Mà người cư trú bên trong, đích thị là Bạch Hiểu Đông!

Bạch Hiểu Đông đã bị phơi nắng đen thui, trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ khi phải trồng hoa chăm cỏ, lại còn trồng ít rau dưa để đổi thức ăn với người dân chung quanh. Cậu ta đãi chúng tôi một bữa, rồi than rằng, cậu ta lại bị đá nữa rồi.

Chúng tôi khoắng sạch tài sản của Bạch Hiểu Đông, túm cậu ta trói cứng vào xe, bỏ mặc cái ruộng hoa tượng trưng cho tình yêu bất diệt kia, tiếp tục lên đường.

Tháng 4 năm 2014,

Chúng tôi chạm mặt với Lại Kiệt đã xuất ngũ, anh ta đang giúp thím Vu tìm kiếm bà con xa mất tích của bà, rồi cũng vui vẻ nhập bọn với chúng tôi.

Lại Kiệt yêu đương thế nào, chúng tôi không hỏi, mà anh ta cũng chả nhắc tới.

Từ tháng 4 đến tháng 10 năm 2014,

Nhật ký của tôi càng ngày càng ngắn, tổng kết lại hành trình trong nửa năm nay.

Đến sân bay Tế Nam, zombie đã mất bóng, nơi nơi đều là cỏ dại và cây cối um tùm.

Đến nhà tù Thanh Sơn, tất nhiên chỉ đứng nhìn từ xa thôi, không khí vẫn trong lành như thế.

Quyết Minh còn muốn đến Mạc Hà xem cực quang, nhưng Mông Phong vẫn bị nơi đó ám ảnh tâm lý, chết sống không chịu đi, chỉ sợ có một Andre khác chui ra từ đống phế tích cào anh ấy một phát.

Độ giữa Hè tháng Sáu, chúng tôi đặt chân đến thị trấn Vĩnh Vọng.

Tấm biển gỗ nhỏ của thị trấn Vĩnh Vọng vẫn còn, mà rất nhiều thứ khác cũng y hệt như cũ. Gà mái mẹ đang dẫn đàn gà con ríu rít bới sâu làm thức ăn, nhưng bầy heo đã chạy biến từ đời nào.

Giữa ruộng hoa bung tràn rực rỡ, Quyết Minh bảo là một năm trước A Văn có chôn một miếng gỗ nhỏ để tỏ tình ở đây, tiếc rằng Tạ Phong Hoa còn chưa kịp đào lên, mọi người đã phải rời đi.

Chúng tôi ở lại đây vài hôm, trong đại sảnh vẫn y nguyên như trước khi mọi người di tản.

Cà mèn của Quyết Minh còn đặt trên quầy, bên trong là một tổ chim non.

Tháng Bảy, chúng tôi tới trường tiểu học Hi Vọng.

Trường tiểu học này ngay cả biển tên còn chưa từng treo lên, bên ngoài toàn là lưới sắt rối nùi. Ngày trở về trời đổ mưa to, xối ngập bùn đất vàng khè.

Mấy con zombie bị nhốt hồi trước quên thả ra đã tự chạy thoát, cổng sụp xuống, bên cạnh có cắm lá cờ màu xanh lục của quân đội với dòng chữ: Vùng lân cận an toàn.

Chúng tôi dạo một vòng bên ngoài, rồi lái xe lên núi lượn cả buổi chiều, hầm trú ẩn đã bị nổ tung.

Vào tháng Chín, quay lại nhà máy hóa chất.

Dưới cơn mưa tầm tã, nhà máy hóa chất vẫn giữ nguyên hiện trạng sụp đổ quá nửa, nhưng dây leo đã phủ xanh bên trên. Sân trong mọc đầy cỏ dại, dây thường xuân gần như bao trùm bốn phía.

Trông hệt như một ngôi nhà cây xanh tự nhiên đồ sộ.

Lúc đầu chúng tôi quen biết Trương Dân và Quyết Minh tại chính nơi này, số phận quả là một thứ rất kỳ diệu.

Một trung đội lính bộ binh đang bận rộn sửa chữa doanh trại quân khu, họ vẫy chào và ra tiếng hỏi chúng tôi có cần thêm lương thực không. Hiện giờ Quốc gia đang có đề xuất mới, khi gặp được dân lưu lạc chưa có chỗ định cư thì nên chủ động hỏi thăm họ cần giúp đỡ gì không.

Chúng tôi nhận được ít bột mì, gạo và xăng, thế rồi tiếp tục rời đi. Suốt dọc đường chúng tôi thường kể cho Lại Kiệt và Bạch Hiểu Đông nghe về hành trình lưu vong ngày trước, hai người họ cảm thán không ngớt, quả thực là một câu chuyện rúng động lòng người.

Tháng Mười, chúng tôi đã về tới nhà của Trương Dân và Quyết Minh.

Phần lớn vật dụng trong nhà vẫn còn, chẳng qua thức ăn đã hỏng hết.

Chúng tôi bắt tay vào thu dọn qua loa, vứt hết đồ thừa rác rưởi đi, Quyết Minh nằm dài trên ghế salon cả một buổi chiều, sau bỗng nói không thích du lịch nữa mà muốn tìm một nơi để định cư.

Đương nhiên Trương Dân sẽ nghe theo nhóc ấy.

Ba ngày sau, chúng tôi chia tay với hai người họ. Mông Phong cũng để lại cho Trương Dân và Quyết Minh kha khá thức ăn. Trương Dân định ở lại nhà vài bữa đã, rồi mới thu dọn đồ đạc đi chung quanh tìm một nơi thích hợp trồng trọt.

Bản thân Quyết Minh là vốn là một kỹ sư, hai người họ nếu ở cùng nhau, Quyết Minh chế tạo ít máy móc linh tinh, còn Trương Dân kiếm thức ăn, thế là sống dư dả.

Quyết Minh chia cho mỗi người chúng tôi một máy liên lạc mới, loại máy liên lạc này sử dụng theo kiểu truyền sóng tín hiệu của tháp trung chuyển đến thiết bị thu sóng vô tuyến để xác định vị trí. Chúng tôi còn quy ước ký hiệu với nhau, chờ đến lúc mọi người đều có chỗ định cư sẽ dùng máy liên lạc vô tuyến gửi thông tin đi, giải mã địa chỉ đã được đánh dấu.

Khi chúng tôi lái xe băng qua một con đường thì phát hiện quân đội đã thành lập một tòa nhà Hành chính Hoa Nam mới, Lại Kiệt bèn dẫn Bạch Hiểu Đông vào trong đấy xem thử.

Vậy là chỉ còn lại hai người Mông Phong và tôi, kiểu sinh hoạt ấm áp thế này quá là hạnh phúc ngọt ngào.

Mông Phong muốn đi viếng mộ bà nội, chúng tôi quyết định trở về trường học trước, dạo quanh sân trường một vòng, phát hiện Trường Tổng hợp đã được mở lại, tuy học sinh còn rất ít, nhưng tôi tin sẽ dần dà phát triển hơn.

Tần Hải hiện đang làm việc trong Cục Giáo dục, buổi sáng đi làm, thời gian còn lại thì lái máy kéo cày ruộng, trồng trọt thực phẩm đem đi trao đổi với người khác.

Nghe đâu bây giờ tất cả mọi người chỉ đi làm buổi sáng, rất nhàn rỗi, suốt ngày ngồi trong cơ quan tán dóc chuyện nhảm, chờ đến mười một giờ sáng tan ca, quay về tùy ý cày cấy làm ruộng, tự nuôi sống bản thân. Nhà nước cũng có ruộng canh tác lương thực, đến khi thu hoạch sẽ phân phối theo chỉ tiêu đầu người. Vào thời bình, người ta ở nhà trồng rau trái và chăn nuôi, đi câu cá hoặc chèo thuyền ra sông thả lưới, ra bờ biển mò tìm hải sản để đổi thức ăn với nhau.

Cuộc sống như vậy cũng có thể xem là một niềm vui thú, kinh tế và nông nghiệp sẽ từ từ phát triển.

Tất cả các Quốc gia trên thế giới sau khi xem xong đoạn phim về Huyền Địa cầu, lập tức niêm phong vũ khí hạt nhân, phá hủy các nhà máy điện hạt nhân, và ký kết Công ước Quốc tế mới về Môi trường.

Người làm nghề nông ngày càng đông hơn, trải rộng khắp đất nước Trung Quốc, nguồn nước dưới các sông ngòi, ao hồ, kênh rạch đều trong vắt vô ngần.

Chúng tôi dừng xe dưới chân núi, Mông Phong cõng tôi leo lên núi thắp hương cho bà nội.

Trong vòng nửa năm, quân đội đã sửa sang lại khu nghĩa trang này, họ còn dựng một bia tưởng niệm dưới chân núi.

Rất nhiều cái tên được khắc trên bia tưởng niệm, không phải là bia đá cao chót vót, cũng chẳng là tượng đài ngập trời mây. Nó chỉ lặng lẽ nằm ngang trên mặt đất, vuông vức, như hợp làm một thể với Trái Đất này. Tôi đã tìm được tên của mẹ, đến nói cho bà hay, tôi vẫn còn sống, mọi chuyện đều tốt đẹp.

Sau đó, tôi và Mông Phong cùng chung sống bên nhau, mãi mãi không xa rời.

Chúng tôi tay nắm tay bước vào nghĩa trang, nơi đó đứng một người – Mông Kiến Quốc.

Ông quỳ gối trước bia mộ của bà nội Mông Phong, đang bận nói chuyện phiếm với bà nên vẫn chưa để ý thấy chúng tôi.

Thì ra, một người đàn ông hơn bốn chục tuổi, cũng sẽ nhớ mẹ.

Mông Phong bước đến chào ba, lại hỏi ba về sau tính toán thế nào, ông bảo chưa nghĩ đến.

Mông Phong bèn nói: “Ba đến ở với tụi con đi.”

Mông Kiến Quốc đáp: “Được, dù sao cũng chả có việc gì phải làm, cứ ở tạm vậy, Lưu Nghiễn đang viết lách gì đấy?”

Lưu Nghiễn khép lại quyển nhật ký, đáp: “Đâu có gì, kể xấu hai cha con nhà mấy người ấy mà.”

Mông Phong vươn cánh tay choàng lên vai ba.

Mông Kiến Quốc thuận tay hất ra, trách mắng: “Thằng nhóc vô tích sự này, có kế hoạch gì cho tương lai không?”

Mông Phong cười khì khì, dùng một tay nắm chặt tay Lưu Nghiễn, tay còn lại cứ bướng bỉnh tìm cách choàng lên vai Mông Kiến Quốc, bị hất văng nhiều lần rốt cuộc cũng đáp xuống, hắn nói:

“Mấy hôm trước vừa bàn xong, buổi sáng đi làm, mở một công ty thủy sản nhỏ, vận chuyển ít hải sản để ăn. Buổi chiều thì về làm ruộng, ở nhà với bà xã. Lưu Nghiễn sẽ làm giảng viên, đi dạy ở Đại học Tổng hợp.”

Mông Kiến Quốc không mấy đồng ý: “Bây giờ nguồn hải sản cung lớn hơn cầu, người ta ăn phát ngán cả rồi, còn chẳng bằng trồng ít rau củ hoặc nuôi gà. Không có đầu óc kinh doanh gì hết.”

Mông Phong: “Được thôi, ba đi chở trứng gà về đây, chúng ta cùng nuôi gà… Nuôi gà.”

Mông Kiến Quốc lại hỏi: “Vậy đã chọn được chỗ ở chưa?”

Mông Phong: “Đất đai mênh mông như thế, dù là thành phố hay vùng nông thôn, tùy ý kiếm chỗ nào cư trú chả được, ờm, đằng kia, đằng kia kìa… Trời đất bao la, nơi nào có người thân thì đó chính là nhà, phải không ba?”

Mông Kiến Quốc thản nhiên rằng: “Ừm.”

Lưu Nghiễn quay đầu nhìn xuống chân núi, cười trêu: “Ba này, đừng có rải hoa đào lung tung đấy nhé, con không muốn có quá nhiều mẹ đâu.”

Mông Kiến Quốc bảo: “Lớn tuổi rồi, làm gì còn mấy tư tưởng ấy? Không bị mấy đứa bây đuổi ra khỏi cửa đã may phước.”

Mông Phong hùa vào: “Con cũng không muốn có nhiều mẹ kế, thôi ba tự lo liệu lấy, muốn tìm một người làm bạn cũng đâu sao… ít nhất thì… lớn tuổi hơn con và Lưu Nghiễn là được.”

Lưu Nghiễn bật cười, nhảy phốc đu lên lưng Mông Phong, để hắn cõng cậu xuống núi.

Núi non trùng điệp hùng vĩ, dãy núi nhấp nhô bất tận, đất đai trù phú xanh tươi, đồng ruộng mênh mông vô bờ.

Tháng 11 năm 2014,

Sự sống chính là những vì tinh tú rực rỡ trong vũ trụ, là cực quang tráng lệ và vầng Thái dương; là đồi thông xanh bạt ngàn, những đóa hoa rộ sắc giữa ruộng hoa; là linh hồn, niềm tin và nhiệt huyết truyền thừa muôn đời, vĩnh viễn không giờ tàn lụi.

Cho dù nó từng đâm chồi từ nền đất ngập tràn máu tanh và khổ đau, nhưng vẫn không ngăn được niềm tin vững chắc về một tương lai tốt đẹp.

Hàng ngàn hàng vạn sinh mạng, sẽ tạo nên một thế giới mới phát triển phồn vinh.

.

.

.

_2013. The END_