#38. Phá vây…

“Cũng may hàng tiếp tế vừa tới tay.” – Lưu Nghiễn kiểm kê – “Có năm ký thuốc nổ TNT, hai mươi ngàn viên đạn súng máy, năm ngàn viên đạn súng lục xoắn ốc cải tiến, một trăm hai mươi quả lựu đạn, mười hai băng đạn súng trường NATO (là loại đạn do các nước trong khối NATO(đặc biệt là Mỹ) sản xuất, dùng cho súng trường), đạn của súng lục thông thường…”

“… Mười quả mìn định vị, một đầu đạn hạt nhân mini, tất cả máy móc thiết bị đều hoạt động bình thường, báo cáo hết.”

“Có thể liên lạc với Tổng bộ nữa không?” – Văn Thư Ca phóng mắt nhìn xuống bên dưới.

“Bị hư rồi.” – Lại Kiệt nói – “Cậu ngó cái tháp tín hiệu mà coi.”

Ở phía đối diện đỉnh núi, ngọn tháp tín hiệu cong vẹo gãy làm đôi. Mông Phong cũng quét mắt nhìn xuống núi, đoạn ra tiếng: “Zombie mỗi lúc một đông thêm, từ các thành phố lân cận ùa hết về đây.”

Lại Kiệt đương ngồi trên rương đạn dược, chống tay suy tư vuốt cằm.

“Mà tại sao bọn zombie đều tụ tập lại chỗ này?” – Lại Kiệt nheo mắt ngờ hoặc – “Anh thiệt không hiểu nổi, sao bọn chúng biết được trên núi có người?”

Mông Phong cũng nói: “Lũ zombie này rất quái lạ, mấy người có chú ý thấy không? Bọn chúng khác hẳn so với lúc trước. Tuy vẫn còn lộn xộn, nhưng dường như chúng đang tuân theo một trật tự nào đó, không tùy tiện chen chúc trèo lên núi, giống kiểu đang xếp hàng ngay ngắn… cứ như chúng tự nhận biết được, chen lấn sẽ bị té xuống.”

Đến tận phút này mọi người mới lờ mờ nhận thấy lời Mông Phong nói rất có lý, biết đâu chừng trong bầy zombie này có một con lãnh đạo, nếu không làm sao bọn chúng có thể tự giác leo núi như đang xếp hàng cho được. Vốn theo bản năng, bọn chúng chỉ biết chen lấn xô đẩy, lũ zombie ở phía sau vì muốn tiến tới gần thức ăn hơn, sẽ đùn đẩy khiến đám đằng trước rớt xuống núi.

Có điều giả thiết này quá mức hoang đường, gần như bác bỏ tất thảy mọi cái nhìn của con người về zombie từ trước tới nay. Nhưng xem bọn zombie dưới chân núi đang tuần tự leo lên, giống hệt một đội quân có kỷ luật, nếu bảo không có một cá thể đứng ra kiểm soát bầy đàn là chuyện hết sức phi lý.

Lại Kiệt hỏi: “Cậu cho rằng đây là một đội quân?”

Mông Phong đáp: “Thầy huấn luyện từng nói, hễ địch nhân có trật tự, thì nhất định có một thủ lĩnh đang chỉ huy. Chọn vùng trống trải sau lưng bọn chúng… ném ra một mồi nhử, anh nghĩ chúng có xoay người lại không?”

Không một ai đáp lời, lát sau Lại Kiệt mới hạ ống nhòm xuống.

Mông Phong tiếp: “Giả sử có thủ lĩnh zombie, thì nó chắc hẳn ở phía sau. Nếu ném người vào đó, con thủ lĩnh ắt phải khẩn trương, gấp rút triệu tập quân lính quay lại bảo vệ mình, có khi toàn bộ zombie trên con đường nhỏ hẹp đều chạy ào về cũng nên.”

Lưu Nghiễn bận rộn điều chỉnh độ phóng đại của máy quan sát hồng ngoại, cũng đề ra nghi vấn: “Nhưng anh làm sao biết được, thủ lĩnh zombie chưa chắc đã tồn tại đó sẽ có cách suy nghĩ giống như con người? Hơn nữa, tới tận giờ vẫn chưa hề phát hiện con zombie nào đặc biệt khác thường cả.”

Lại Kiệt: “Cậu tin vào loại giả thiết này sao?”

Mông Phong bèn hỏi ngược lại: “Bằng không phải giải thích thế nào?”

Lại Kiệt không đáp lời.

Lưu Nghiễn không khỏi thầm nể phục cách đào tạo chiến thuật của K3, bởi trông vẻ mặt của Mông Phong lúc này khá là chắc chắn.

Lưu Nghiễn đón lấy ống nhòm ngóng xuống dưới núi, đoạn lẩm bẩm nói: “Biết đâu nó giống một con zombie rất bình thường, chẳng mấy khác biệt với những con còn lại, chỉ còn cách thử đi tìm nhược điểm của nó. Mà giả như không có con thủ lĩnh thì sao?”

Mông Phong liền nói: “Vậy thì chia làm hai mũi tấn công, kiếm đường máu, tôi sẽ xả súng phía sau đàn zombie, còn mọi người lao xuống núi, sau đó tụ hợp ở nơi vắng zombie.”

Lại Kiệt chầm chậm gật đầu.

Zombie dưới chân núi mỗi lúc một nhiều thêm, bây giờ cho dù có dùng thuốc nổ mở đường xuống núi thì bọn zombie theo đó cũng sẽ bủa tới đông hơn. Nơi đây không có công sự che chắn, lại chẳng có cao ốc để dụ địch phá nổ, một khi bị zombie vây kín là hết đường thoát thân, chỉ còn nước ngồi trong xe chờ chết mà thôi.

Lại Kiệt đắn đo một lúc, rồi nói: “Mông Phong, cậu học chiến thuật đến nơi đến chốn hơn anh mà. Bất kể đàn zombie này là một đội quân hay không, cũng phải dẫn dụ chúng nó rời đi, giảm bớt áp lực khi phá vây.”

Mông Phong bổ sung: “Đúng, bọn zombie trong thung lũng đều tụ về con đường núi phía trước, chúng ta sẽ thả một mồi nhử ở khu đất trống sau thung lũng, ít ra sẽ có một phần xoay người đuổi theo mồi nhử, bất luận thế nào, đều dễ dàng cho mọi người nhân cơ hội mà phá vây.”

Lại Kiệt chốt: “Được, bọn mình cược một phen đi, anh sẽ làm mồi nhử. Chuẩn bị lái xe xuống núi nào.”

Mông Phong phản đối: “Không được! Để tôi đi, đường núi rất hẹp, không thể để Lưu Nghiễn lái xe, chắc chắn sẽ lật xe mất. Tôi làm mồi nhử, anh lái xe đi.”

Lại Kiệt kiên quyết: “Anh sẽ đi, cậu ở lại đây bảo vệ mọi người. Đưa anh bộ đồ dơi(1) nào.”

(1) Ừm, dịch sát nghĩa đúng là đồ dơi, lục nát gg vẫn kg tìm thấy thông tin gì, mình đoán nó là bộ đồ bó sát may bằng vật liệu đặc biệt, có gắn thêm cánh dưới nách giống dạng con sóc bay, dễ dàng vận động.

Văn Thư Ca chen lời: “Lần nào anh cũng đi làm mồi, phải chừa lượt cho tụi tôi chứ.”

Lại Kiệt gãy gọn: “Đây là mệnh lệnh!”

Lưu Nghiễn cắt ngang: “Đừng có tranh nữa, hay để tôi đi cho.”

Mông Phong: “Giờ này mà còn nói chuyện đùa vớ vẩn thế à?! Bớt lằng nhằng đi! Đội trưởng, kỹ thuật của anh tốt nhất, anh phải lái xe, tôi làm mồi nhử, nếu không tôi sẽ lái xe đâm xuống vực đấy! Dù gì cũng chẳng có ai chờ tôi quay về cả.”

Lưu Nghiễn dài giọng: “Anh đáng thương thật đấy trung sĩ Mông Phong! Thôi thì bây giờ đi nhảy vực luôn điiiiiiii…”

Mông Phong chẳng thèm bận tâm tới cậu, leo thẳng lên xe thay đồ.

Lưu Nghiễn bật tất thảy dụng cụ theo dõi lên, mờ mịt quét mắt nhìn qua sáu màn hình hiển thị. Trên đó gần như giống hệt nhau, nhung nhúc những vệt vàng lờ mờ hình người.

Cậu bỗng chốc chú ý tới chỗ sát mép màn hình, có một bóng người rất thấp bé, không hề động đậy.

Trong chớp mắt Lưu Nghiễn thấy lạnh toát sống lưng, cậu quay đầu gọi: “Mông Phong.”

Mông Phong vừa cởi nút áo trong, lộ ra cơ ngực màu đồng khỏe mạnh, hắn khẽ nhướn mày, hỏi: “Sao thế?”

“Anh xem này.” – Lưu Nghiễn nói ngắn gọn.

Mông Phong tròng bộ đồ dơi vào, rồi mới bước tới nhìn màn hình hiển thị.

Khi Lưu Nghiễn quay đầu lại lần nữa, bóng người thấp bé trên màn hình đã biến mất.

“Quái lạ…” – Lưu Nghiễn bật thốt – “Rõ ràng mới nãy còn ở đây mà.”

Mông Phong hỏi: “Em phát hiện cái gì à?”

Lưu Nghiễn không đáp lời hắn, cậu mở một phần bản đồ ra, đối chiếu với phạm vi giám sát trên máy, xác định là chỗ sườn núi sâu nhất.

Lưu Nghiễn mù mờ khó hiểu, khi cậu nghiêng đầu, bờ môi vô tình kề sát môi Mông Phong.

Mông Phong chăm chú nhìn sâu vào mắt Lưu Nghiễn, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi đỏ ửng. Mà Lưu Nghiễn còn mãi mê suy nghĩ chuyện tình, bất giác liếm nhẹ môi.

“Gì đấy?” – Mông Phong vẫn chú mục vào mắt cậu, khẽ giọng – “Đừng quyến rũ anh mãi thế.”

Lưu Nghiễn lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Em ngờ là phát hiện ra nó rồi, nhưng nó lại biến mất, chắc chỉ ở trong phạm vi khu vực này thôi.”

“Xa quá.” – Lại Kiệt không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau cả hai – “Không cách nào ném bom tới được, cậu chắc chắn là ở đây chứ?”

Lưu Nghiễn không dám đoán bừa, nhưng Mông Phong lại bảo: “Cứ thử xem sao, kêu mọi người lên xe đi.”

“Có phải anh muốn thử tìm ra nó trước.” – Lưu Nghiễn nói – “Biết đâu sẽ bớt rắc rối hơn nhiều đúng không?”

Mông Phong gật đầu, Lại Kiệt chợt hỏi: “Lỡ không phải thì sao?”

Mông Phong không chần chừ đáp: “Em ấy bảo là đúng mà.”

Lưu Nghiễn tức thì hô lên: “Ê này, em đâu có khẳng định như thế!”

Mông Phong nhìn Lưu Nghiễn, trong mắt ánh lên thần sắc rất đỗi quen thuộc. Lưu Nghiễn lặng đi một hồi, sau đó cậu nói: “Được rồi, em thấy có nhiều khả năng là đúng đấy, nhưng mà anh…”

Mông Phong vênh mặt dùng ngón tay chọt chọt cậu, giễu cợt rằng: “Đừng có sợ, tuy bọn mình chia tay rồi, nhưng anh vẫn còn tin vào chút tài khôn vặt ấy của em…”

Lưu Nghiễn: “Anh đừng ở đó nhằn đi nhằn lại chuyện này mãi thế! Em hoàn toàn chẳng ý kiến gì hết, tự em nhớ rõ những gì mình đã nói, chờ mà xem!”

Mông Phong: “Em chờ đó đi!”

Lại Kiệt cắt ngang: “Chấm dứt mấy chuyện riêng này ngay! Bàn việc chính!”

Mông Phong liền bảo: “Đội trưởng lái xe căn cứ, Lý Nham lái xe vật tư, Lưu Nghiễn phụ trách truyền tin và quan sát màn hình theo dõi, còn a Văn sẽ bảo vệ xe căn cứ đi mở đường. Lưu Nghiễn tả sơ sơ cái thứ kia coi nào.”

“Ừm, vệt sáng hình người … cao chưa được một mét, là máy hồng ngoài thăm dò được, em cũng không thấy rõ tướng mạo của nó, em nghĩ chắc là một đứa trẻ con, nó vẫn đứng bất động ở tít trong cùng sườn núi.”

“Nhiêu đó đủ rồi.” – Mông Phong nói – “Xuất phát nào.”

Lại Kiệt cho quay đầu xe, vào lúc này, mỗi một phút một giây đều cực kỳ quý báu, Mông Phong chốt lần cuối: “Chờ khi tôi giải quyết con thủ lĩnh xong sẽ chạy về hướng Tây, mọi người xuống đón tôi tụ hợp, rồi chúng ta sẽ nghĩ cách xông ra ngọn núi này…”

Lưu Nghiễn bất chợt hỏi: “Anh còn bao nhiêu mạng nữa?”

Mông Phong ngồi trên ghế phó lái, đáp có lệ: “Khi nào về sẽ nói cho em biết, đi thôi!”

Lại Kiệt khom người dùng sức xoay mạnh vô lăng, chiếc xe căn cứ gầm rú lao tới đâm ngả rào sắt phóng xuống núi.

Khoảnh khắc xe vượt qua khúc cua gấp, Mông Phong tung mình nhảy khỏi cửa xe, hệt như một mũi tên màu đen bắn vọt vào khe núi.

“Cố lên!!!” – Cả đội đồng thanh hô to.

Mông Phong đâm đầu lao xuống vực sâu thăm thẳm, hắn nhẩm đếm từng giây, liền sau đó dang rộng hai tay hai chân, tấm vải màu đen của bộ đồ dơi bung ra, căng phồng bay phần phật giữa cuồng phong, cả người hắn giống hệt một con diều đen cỡ lớn, bay thẳng về phía đàn zombie ở sườn Tây ngọn núi.

Xe căn cứ thình lình chấn động mạnh, đâm vào lũ zombie đang chen cứng đường núi, Văn Thư Ca tức tốc nhào lên ghế phó lái, bật vòng ngắm hồng quang kê sát mắt, kéo cần điều khiển của súng máy ra nhấn nút bắn liên hoàn.

“Bám chắc vào!” – Lại Kiệt quát lên.

Giây lát tiếng súng liên thanh nổ rát vang dồn, bọn zombie chặn đường bị hất văng xuống núi, dọc đường máu thịt xả tung tóe, Lại Kiệt sống chết đánh mạnh vô lăng sang bên trái, tiếng ầm ầm nổ vang, chiếc xe căn cứ quẹt vào vách đá liên tiếp xẹt ra tia lửa, nghiền thành một con đường máu thịt bầy nhầy.

Lưu Nghiễn bị xóc nảy đến choáng đầu hoa mắt, lúc này từ bộ đàm truyền tới giọng nói của Mông Phong: “Tôi đáp đất rồi! Zombie ở đây đông như kiến ấy! Rốt cuộc nó ở xó nào! Lưu Nghiễn! Chỉ huy tình hình đi!!”

Vệt sáng hình người cao lớn màu đỏ trên màn hình chính là Mông Phong, chi chít những vệt vàng lờ mờ xung quanh là bọn zombie với nhiệt độ cơ thể thấp đang vây chặt, trên tay Mông Phong giương khẩu Gatling sáu nòng, chớp mắt đó, ở trong xe lẫn ngoài xe, và cả ống nghe bộ đàm đâu đâu cũng là tiếng súng bắn phá.

“Coi chừng sau lưng anh kìa!” – Lưu Nghiễn hét lớn cảnh báo.

Mông Phong móc hộp bom đinh ném vụt ra xa, liền lập tức lăn tròn một vòng trên đất, tiếng nổ rầm vang khiến bộ đàm ù ù chấn rung, đinh sắt bắn tóe ra xung quanh, Lưu Nghiễn tiếp tục nhắc: “Trên đầu!”

Zombie càng lúc càng đông, bọn zombie trong núi cứ nhằm hướng Mông Phong mà điên cuồng ùa tới, Lưu Nghiễn chợt phát hiện: “Ở sau cây! Nó ở sau…”

Tích tắc đó, xe căn cứ chợt đảo mạnh, Lưu Nghiễn bị đập gáy vào vách xe, bánh xe sau bên phải bị trượt khỏi đường núi, gầm xe ma sát đất đá với tốc độ cao phát ra tiếng vang điếc tai nhức óc, chỉ còn ba bánh xe bám trên mặt đường, cứ thế hỗng một bánh mà lao nhanh xuống núi!

Lại Kiệt xoay tít vô lăng, quát to: “Lý Nham cẩn thận đấy!”

Chiếc xe vật tư ở đằng sau vừa chợm tới đúng vị trí đó liền cấp tốc phanh gấp, rồi cũng nảy bật lên tại chỗ, hai chiếc xe rầm rộ trình diễn cùng một tư thế nghiền nát con đường núi, đất đá rơi rớt lả tả xuống vực sâu.

“Nghe không rõ!!!” – Mông Phong vẫn hét gọi – “Lưu Nghiễn!!”

“Cái cây…” – Lưu Nghiễn hô lên – “Nó trốn mất rồi! Cẩn thận mé bên trái của anh!!”

Năm, sáu con zombie nhảy bổ vào người Mông Phong, hắn nghiến răng đá bay con chính diện, lộn nhào một vòng núp sau tảng đá, gác cao súng máy, tựa lưng vào vách núi mà xả súng điên loạn, vỏ đạn văng tóe như mưa. Giọng nói của Lưu Nghiễn vẫn liên tục truyền đến từ bộ đàm: “… Phía trên… bên phải của anh.”

Mông Phong tức khắc quay ngoắt đầu trông lên, thấy một con zombie bị cụt hai chân đang dùng tay bấu vào đá dần dần leo lên, từ cành cây chuyển sang một tảng đá nhô ra trên vách núi.

Tay phải Mông Phong vẫn không ngừng bắn phá, tay trái thì rút khẩu súng lục bên hông ra, cùng lúc bắn tỉa, “Đoàng!” một phát nả bể đầu con zombie tàn phế kia!

Nháy mắt đó, khắp quả núi vang vọng tiếng kêu rên ngợp trời của lũ zombie, hàng vạn con chim sẻ kinh hãi bay tán loạn. Đồng tử của Lưu Nghiễn bất chợt co rút kịch liệt, cậu tựa hồ cảm nhận được điều gì đó rất khác thường.

“Anh thành công rồi!!!!” – Lưu Nghiễn hét to – “Mau rời khỏi đó ngay!!”

Con zombie thủ lĩnh bí ẩn vừa chết, quân đoàn zombie dưới thung lũng và trên đường núi đứng khựng trong chốc lát, liền sau đó trở nên nháo nhào cuống cuồng, bọn chúng tự hành động theo bản năng, không ngay ngắn tụ tập dưới thung lũng nữa, mà dần dần tản ra xung quanh tìm kiếm con mồi. Mông Phong hô lên: “Yểm trợ cho tôi! Để tôi thoát thân!!”

Lưu Nghiễn vội hét: “Lại Kiệt! Cầm lái cho vững!!”

Chiếc xe căn cứ đã hai phen suýt trượt khỏi đường núi, Lưu Nghiễn cố sức muốn kéo cần điều khiển trên nóc xe nhưng không cách nào với tới, mấy bận khó khăn lắm mới gần chạm tới lại bị xóc nảy ngã dúi xuống.

Lại Kiệt đương gồng mình lái xe khổ không tả nổi, anh ta la toáng lên: “Cậu tự đi mà nghĩ cách!”

Lưu Nghiễn vung tay mò bừa, vớ được một cọng móc cáp liền tung lên móc chặt vào cần điều khiển, rồi dùng sức giật mạnh xuống.

Cuộn Tesla đặc biệt lập tức khởi động, hàng loạt tia chớp xẹt phóng liên hoàn, hệt như sóng biển cuồn cuộn đổ ập xuống núi. Kết hợp với tia điện quang quét qua lũ zombie, Mông Phong đạp vào núi đá lấy đà nhảy bật lên, băng qua luồng chớp điện thứ nhất.

Nguyên chiếc xe nổ rát inh tai nhức óc, quá nửa thân xe nghiêng ngả chực rớt khỏi đường chạy, đương lao mình xuống dốc cua đứng, Lại Kiệt dùng một tay lái xe, xoay tít vô lăng sang bên phải, liền sau đó lại điên cuồng bẻ ngược sang trái, đâm bay cả lan can đường.

Lý Nham cũng quát lên: “Không điều khiển được nữa! Tôi sắp té đến nơi rồi!!!”

Xe vận chuyển bám theo sau chợt cua gấp, khiến hơn nửa chiếc xe bị văng khỏi đường.

Cùng lúc đó Lại Kiệt phát lệnh: “Nhảy khỏi xe!!!!”

Lưu Nghiễn phối hợp ăn ý cực kỳ, cậu tung một đạp đá bung cửa đuôi xe, Lý Nham tức tốc đạp lên cửa bên hông xe, tung người phi tới.

Lý Nham đang lao giữa không trung thì chiếc xe chở vật tư đã rớt xuống núi, Lưu Nghiễn vội ném móc cáp ra, đoạn dùng sức giật mạnh kéo cậu ta vào thùng xe, khiến cả hai ngã đè lên nhau.

Xe vật tư bay khỏi khe núi, một rương sắt cỡ nhỏ văng ra quay tròn giữa trời, Văn Thư Ca tức tốc móc súng giương qua cửa sổ nả một phát.

Viên đạn bắn trúng ổ khóa của rương sắt, đánh “choeng” một tiếng, rương sắt bị lực bắn đẩy úp ngược xuống, nắp rương bật tung, năm ống sắt chứa bên trong bị hất tứ tung khắp hướng.

Văn Thư Ca hét toáng: “Mông Phong! Anh sắp tiêu rồi! Chạy nhanh chân lên!!”

Mông Phong nhác thấy nguyên con xe vật tư đang bổ xuống đầu mình, liền mắng to: “Cái đệt!!!!” – Ngay lập tức rặn hết sức lực từ thời bú sữa mẹ mà liều mạng chạy biến. Xe căn cứ lao xuống sườn núi, trong chớp mắt chiếc xe bẻ cua lần hai, Mông Phong xông lên đường núi rồi nhảy vọt vào thùng xe, Lý Nham lập tức đóng chặt cửa sau, Lại Kiệt đạp mạnh chân ga khiến mọi người bị mất đà ngã dúi về đuôi xe, chiếc xe được đẩy lên tốc độ tối đa trong chớp mắt, phóng đi như bay.

Xe vật tư đâm xuống đất, phát ra tiếng nổ rầm trời vọng tới từ sau núi.

“Rốt cuộc không cần phải ăn bánh quy kẹp thịt hộp nữa.” – Mông Phong thở phào một hơi.

Khoảng chục giây sau, năm ống sắt chứa dung dịch Trinitrotoluene (thuốc nổ TNT) rơi vào luồng lửa, khắp thung lũng phút chốc nổ rung trời chuyển đất, sóng xung kích nháy mắt cuốn theo hơi lửa mãnh liệt phụt khỏi khe sâu, liền sau đó chiếc xe căn cứ bị hất bay như tên bắn.

“Thuốc nổ TNT của tôi cũng mất sạch luôn rồi.” – Lưu Nghiễn đẩy Mông Phong đang đè trên người cậu xuống, chán ngán thốt.

Lại Kiệt ngồi thở dốc một hồi sau, mới cả giọng rằng: “Chúc mừng, làm rất tốt! Giờ chỉ còn mỗi một chiếc xe, sau này cũng không cần thay phiên trực nữa! Toàn bộ thành viên thoát hiểm thành công!!”

Ngày 5 tháng 5 năm 2013,

Chúng tôi rời khỏi vùng Trung Nguyên, tiến vào tỉnh Sơn Đông, cần phải tìm ngay một tháp tín hiệu khác, để gửi cấp báo tình hình chúng tôi đã gặp được tới Trung tâm cứu viện ở vùng biển Quốc tế.

Lũ zombie đã muốn tiến hóa thành một quần thể, còn xuất hiện cả con thủ lĩnh. Dựa theo mô tả của Mông Phong, con thủ lĩnh kia là một zombie tàn tật cụt hai chân, bộ dạng chẳng mấy khác biệt so với zombie bình thường, không to cao, khoảng khắc bị bắn một phát bể đầu cũng không nảy sinh biến dị nào.

Vậy chúng nó dùng cách gì để trao đổi với nhau đây? Chẳng lẽ giống như cơ chế của một đài phát sóng và hàng triệu máy thu sóng?  Ý thức có thể trao đổi và ảnh hưởng lẫn nhau hay sao? Quả tình khó lòng mà tưởng tượng nổi.

Chỉ có cách nối với đài phát sóng trên các tháp tín hiệu của khu số Bảy, mới có thể truyền liên lạc theo chỉ định được. Tuy nhiên tình huống trước mắt cực kỳ gay go, chúng tôi đã mất xe vật tư, đồng nghĩa với thức ăn cũng mất sạch, đành phải men theo quốc lộ đi về mé phía Đông, tìm kiếm cửa hàng và nhà dân để mót của rơi.

Những của nả đó gần như đã bị càn quét sạch bách, mà càng hỏng bét nữa là, xăng sắp cạn veo luôn rồi.

Sắc trời chập choạng, Lại Kiệt đương cầm lái, bốn người còn lại trong thùng xe, chia nhau ngồi ở hai bên, Lưu Nghiễn và Văn Thư Ca ngồi bên trái, Mông Phong và Lý Nham thì ngồi bên phải, cứ thế lắc la lắc lư, ai nấy đều mang bộ mặt thảm hết chỗ nói, bụng cứ réo ùng ục, không một ai hé răng.

“Giờ em lấy chocolate ra được rồi đó.” – Mông Phong mở miệng nói.

Lúc này Lưu Nghiễn mới sực nhớ, cậu mau chóng lôi ba lô dưới gầm ghế lên, đưa ra bốn thanh chocolate bự.

Mông Phong ném một thanh lại cho Lưu Nghiễn, còn ba thanh cũng chia đều cho các chiến hữu, riêng hắn thì ngả lưng tại chỗ lim dim ngủ.

Lưu Nghiễn bóc vỏ ra, bẻ một miếng nhỏ, Mông Phong bèn khẽ há miệng, Lưu Nghiễn cầm miếng chocolate, nhắm ném thật lâu.

Lưu Nghiễn nâng ngón tay lên một chút, Mông Phong cũng ngước cằm lên theo, miệng há to như khi phát âm chữ “A”.

Lưu Nghiễn khom mình xuống, Mông Phong lại hạ người thấp một chút, cứ thế lặp đi lặp lại vài ba lần.

“Em muốn chọi thì mau lên đi chứ!” – Mông Phong cả giận gắt.

Lưu Nghiễn cầm nguyên thanh chocolate bự liệng luôn vào mặt Mông Phong, không thèm ừ hử gì thêm.

Mông Phong gặm một miếng nhỏ, rồi chọi qua, đập vào mặt Lưu Nghiễn. Lưu Nghiễn ném qua, Mông Phong ném lại, qua qua lại lại một hồi, Lưu Nghiễn điên tiết: “Anh!”

Mông Phong cũng tức khí hét lên: “Sao hả! Anh đã hết thương em rồi! Đừng hòng anh sẽ nhường nhịn em như trước nữa!!” – Hai người cứ vầy ở trong không gian chật hẹp mà đẩy tới xô đi, loạn như cào cào.

“Đừng đập lộn nữa coi!!” – Lại Kiệt ở ghế lái quát vọng lại.

Văn Thư Va vội can ngăn: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, để tôi làm ảo thuật cho hai người xem nhé.”

Lưu Nghiễn nhấn đầu Mông Phong xuống, tức tối thét: “Mau lên! A Văn, làm ảo thuật thổi hắn ta biến mất dạng luôn đi! Vất đến Siberia càng tốt!!”

Mặt trời khuất mình dưới dãy núi chập chùng, chỉ còn chừa lại một vệt sáng đỏ rực, trên con đường quốc lộ hun hút phóng mắt không thấy điểm cuối, khói bụi giăng giăng.

Chiếc xe tấp vào ven đường, Lại Kiệt đã bắt gặp cái tháp tín hiệu đầu tiên, trên đỉnh tháp có treo một mảnh vải màu đen phất phơ, dưới chân tháp chìm trong yên tĩnh.

Ở bên đó có rất nhiều lều lán nhỏ dựng tạm bợ, máu me vương vãi, súng trường nằm ngổn ngang dưới đất, trên cánh đồng phía xa còn có mấy xác chết la liệt. Chắc là nhóm người sống sót này sau khi nghe được thông báo từ radio, sợ bỏ lỡ thời gian không gặp được đội cứu hộ nên hạ trại ngay dưới chân tháp tín hiệu để chờ đợi.

Thế nhưng đội cứu hộ còn chưa kịp tới, lũ zombie đã mò đến trước, xem xét số lều trại và vật tư trong doanh địa thì có khoảng một trăm người, tất cả đều bỏ mạng.

Lại Kiệt xót xa thở dài, đoạn nói: “Đưa máy phát tín hiệu cho anh.”

Mặt trời xuống núi, ngọn gió đầu Hạ không biết cuốn tàn tro từ chốn nào tới, lửng lơ đầy trời. Lại Kiệt đang ở trên đỉnh tháp gắn máy phát tín hiệu vào.

Lưu Nghiễn bật máy thu sóng lên, nó phát ra tiếng kêu rè rè nhiễu sóng.

“Gọi Tổng bộ, gọi Tổng bộ, đây là kỹ sư máy Lưu Nghiễn thuộc đội Cơn lốc.” – Lưu Nghiễn cất tiếng.

Không có ai đáp lời.

Lưu Nghiễn im lặng một hồi, bỗng nhiên trong lòng cậu dâng lên một loại dự cảm xấu.

Lại Kiệt trèo xuống dưới, bốn người quây thành một vòng tròn, Lưu Nghiễn đứng chính giữa.

“Gọi Tổng bộ, nếu nghe được xin hãy trả lời.”

Đáp lại là sự tĩnh lặng đến khủng hoảng.

“Chắc máy bị hư?” – Lại Kiệt ngờ ngợ.

Lưu Nghiễn: “Không hư đâu, vẫn kết nối được, chức năng phát và thu sóng đều bình thường, hơn nữa tin tức đã truyền đi rồi. Gửi đi là đèn màu xanh, thu vào là đèn màu đỏ nên chứng tỏ bên kia không có tín hiệu.”

“Anh chỉnh đúng tần số chưa?” – Văn Thư Ca chợt hỏi.

“Máy này là hàng đặc chế mà.” – Lưu Nghiễn giải thích – “Chỉ có một tần số.”

Lại Kiệt: “Hay do anh gắn chưa chặt?”

Lưu Nghiễn: “Không phải, chẳng cần kiểm tra làm gì, truyền đi được thì sao lại không thu vào được?”

Mông Phong hấp tấp: “Em đứng gần xíu nữa đi, kéo dây anten quay về phía…”

Lưu Nghiễn ngắt lời: “Đã nói bao nhiêu lần rồi! Khoảng cách xa gần chẳng liên quan gì sất, dù anh có cột em vào cái tháp đó luôn cũng chả ích gì! Anh còn muốn lôi ba anh và bà ngoại em ra tranh cãi thêm một lần nữa phỏng?!!”

Mông Phong: “Này em dễ mất bình tĩnh quá đấy bạn hiền, ngoại trừ lý do này thì phải giải thích làm sao? Chẳng lẽ tháp phát sóng của Tổng bộ bị hỏng à? Hay em định nói anh biết là có một đàn zombie tròng phao con vịt(2) bơi tới vùng biển Quốc tế, nhổ bật cái tháp phát sóng mất rồi…”

Lưu Nghiễn: “Có thể lắm chớ, ông ba ki bo nhà anh đó, chưa bao giờ chịu xì tiền ra mua bồ cào(3) với xe vệ sinh bể bơi(4) cả…”

(2), (3), (4) cả ba thứ này đều nằm trong game Plants vs zombie ^^

Phao con vịt: phao của zombie khi bơi vào bể để tấn công chủ nhà.

1357439756605550451_574_574

Bồ cào: tiêu diệt zombie ngay tại chỗ (1 lần), mua ở Shop với giá 200$ cho ba ván chơi.

Rake2

Xe vệ sinh bể bơi: mua với giá 2000$, đặt ở cuối bể bơi, khi zombie bơi bằng phao con vịt đến cuối làn bể bơi sắp tiếp cận cửa nhà, xe vệ sinh sẽ kích hoạt và hút sạch zombie trong làn bơi đó.

Pool_Cleaner

Lại Kiệt chen lời: “Không phải chứ. Cậu đừng dọa anh sợ đấy.”

Vẻ mặt của mọi người nhất thời chuyển sắc, đều nghĩ tới cảnh tượng Tổng bộ ở vùng biển Quốc tế bị zombie tấn công.

Lưu Nghiễn tức mình gắt: “Đừng nghe Mông Phong nói mò, có vắc xin và cả huyết thanh nữa, sẽ không bùng phát dịch bệnh ở đó được… Có thể do bão Mặt trời(5), khiến tháp phát tín hiệu ở Tổng bộ bị trục trặc.”

(5)Bão Mặt trời: Trên bề mặt của Mặt trời có những vết đen, khi đạt tới năng lượng vừa đủ thì gần những vết đen đó xảy ra nổ lớn gọi là bão Mặt trời, giải phóng các hạt điện tích electron và proton mang năng lượng cao. Sản sinh ra những dòng điện tích, phóng xạ – gây ra bão từ ở Trái đất (do sự tương tác của Mặt trời với từ trường của Trái đất), và cả cực quang.

Và bão từ ở cấp độ nhẹ chỉ nhiễu sóng từ trường vậy thôi (như lời Lưu Nghiễn nói.)

Lại Kiệt cầm lấy máy thu sóng bảo: “Để anh thử xem sao.”

“Gọi Tổng bộ, Đội trưởng Lại Kiệt của đội Cơn lốc gọi Tổng bộ…”

Ai nấy nghe mà dở cười dở mếu.

“Đổi người gọi thì khác gì nhau?” – Văn Thư Ca thắc mắc.

“Anh còn tưởng là chức vị cao thấp sẽ được đối xử khác chứ.” – Lại Kiệt chán chường nói, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định này.

Chín giờ đêm, mãi vẫn chưa chờ được hồi đáp, sấm rền chớp giật, trời bắt đầu trút mưa.

“Được rồi.” – Lại Kiệt nói – “Giờ không thể liên lạc Tổng bộ, không nhận được nhiệm vụ tiếp theo, nên chẳng cách nào chấp hành, thế thì những đội khác chắc cũng đụng phải vấn đề này thôi. Trước mắt các cậu cứ bình tâm lại đã, rồi mới nghĩ cách thăm hỏi tin tức sau.”

.

.

.

End #38.