#16. Cứu hộ… 

Bầu trời trong vắt không gợn mây, hơn chục người ngồi trên nóc container phóng tầm mắt về doanh trại lính nằm ở ven quốc lộ, sáu chiếc xe rì rì băng qua, cảnh tượng trước mặt dần bỏ lại đằng sau.

Doanh trại lính nay đã hoang tàn xơ xác, tường rào bị phá sập một lỗ hổng lớn, bên trong trống hoác, tất cả zombie đều đã chạy thoát hết.

Mông Phong dẫn theo vài người đi thu gom mớ vũ khí còn sót lại trong doanh trại khuân về xe, nhét hơn non nửa thùng container.

Lưu Nghiễn cầm một hộp nhỏ trong tay, xoay tới xoay lui ngắm nghía, khi trời mưa to đã làm ướt vi mạch bên trong, muốn chép những hình ảnh đã ghi lại trong máy thì phải có linh kiện sửa chữa, nhưng điều kiện chỗ này quá thiếu thốn.

Xế chiều, đoàn xe lại tiếp tục lên đường, bôn theo quốc lộ, xuyên qua dãy Lĩnh Nam rời khỏi địa phận tỉnh, một mạch hướng lên phía Bắc.

“Ba ơi, con chết mất.” – Giọng nói của Quyết Minh khẽ vang lên trong bóng tối.

“Không đâu.” – Trương Dân nhẹ giọng vỗ về – “Nhóc cưng, thuốc hạ sốt có chút tác dụng phụ thôi.”

Quyết Minh lại nói: “Con khó chịu quá…”

Trương Dân đang dựa lưng vào một cái thùng các tông, vị trí họ ngồi chật chội vô cùng, xung quanh chất đầy bột mì, gạo, thực phẩm đóng hộp và mấy thứ linh tinh, trong không gian nhỏ hẹp của thùng các tông chỉ cách Lâm Mộc Sâm chừng nửa bàn tay, phía đối diện là Mông Phong và Lưu Nghiễn, còn chỗ khuất gió ở sâu trong thì chừa ra cho chị em phụ nữ.

Quyết Minh dầm mưa suốt một đêm, sau đó lại bắt đầu cảm cúm phát sốt, hạ sốt rồi thì cả người bơ phờ uể oải, ăn không vô một miếng nào, chỉ rúc vào lòng Trương Dân, khó chịu cọ qua cọ lại.

“Uống nhiều nước vào.” – Trương Dân ân cần hỏi – “Có nóng không?” – Anh xoa xoa đầu đứa con nuôi, muốn phân tán lực chú ý của nhóc nên bảo: “Con xem vật trong tay Lưu Nghiễn kìa, có biết là cái gì không?”

Quyết Minh lúc lắc đầu, nhóc nhìn chăm chăm vào Lưu Nghiễn ở phía đối diện: “Đồng hồ báo thức ạ?”

Lưu Nghiễn nương theo ánh sáng le lói từ cây đèn pin, ngồi lắp ráp một cái máy nho nhỏ hình tròn.

“Là máy dò tìm sự sống.” – Lưu Nghiễn đáp – “Mông Phong tìm được bên trong doanh trại đấy, anh chỉnh sửa nó lại một chút, dựa vào chênh lệch nhiệt độ để kiểm tra sự sống dao động trong cự ly xa.”

“Có thể tìm được zombie không?” – Mông Phong chen lời.

Lưu Nghiễn lắc đầu: “Kỹ thuật của nó khác với camera hồng ngoại, chỉ có thể tìm được người thôi, bán kính tầm ba cây số.”

Trương Dân gật đầu nói: “Ngon đấy.”

Quyết Minh lại không hé răng, toàn thân nhóc đẫm mồ hôi, cứ ôm chặt lấy thắt lưng của Trương Dân không rời tay.

Hiện giờ họ đưa ra ba đích đến khác nhau.

Một: dọc theo quốc lộ Tứ Xuyên – Vân Nam băng qua sông, rời khỏi khu phía Nam, tiến vào cao nguyên Thanh Hải, cuối cùng đến Tây Tạng.

Hai: rẽ vào tuyến đường quốc lộ băng qua Cam Túc, tới Tân Cương có thời tiết khô ráo.

Ba: sau khi rời khỏi tỉnh H thì đi thẳng lên hướng Bắc, bỏ qua các khu vực dân cư đông đúc ở vùng Trung Nguyên, hướng về khu tự trị Ninh Hạ của nội Mông Cổ, rồi tìm kiếm những khu vực xung quanh Hồi Hột làm điểm dừng chân.

Những nơi càng hoang vắng thì càng an toàn, bão cát khốc liệt có thể khiến zombie nhanh chóng khô rút, mô liên kết trong cơ bắp dần dần mất đi hoạt tính, dịch tế bào mất nước do bị bốc hơi, mất khả năng hoạt động; còn thời tiết rét lạnh sẽ đông cứng bọn zombie thành cây băng, phá hủy hoạt tính của cơ thể bọn chúng.

Đây là đề nghị của Phương Tiểu Lôi khi chị còn sống, cũng là quy tắc được đề cập tới trong “Sổ tay sinh tồn trong đại dịch Zombie”. Sau khi Lưu Nghiễn và mấy người Mông Phong thảo luận thật lâu, đều cảm thấy đi vào Tây Tạng là an toàn nhất.

Trong khi Lâm Mộc Sâm vẫn khăng khăng theo ý gã, gạt bỏ tất cả đề nghị, quyết định càn quét hết mọi trấn nhỏ ở ven đường, tích trữ hàng hóa tiến về phía Bắc, thành lập căn cứ trú ẩn của riêng gã.

Nhưng một đất nước rộng lớn nhường vậy chỉ trong chớp mắt đã hoang phế, từng thành phố chết nối tiếp nhau hiện ra trước mắt họ, thậm chí không tìm thấy một chút tín hiệu cầu cứu nào.

Cuộc hành trình dài đằng đẵng mà lại buồn tẻ, mấy tiếng trôi qua, cả buổi, suốt một ngày, rồi hai ngày, trên đường đi không mảy may có bóng người nào, máy dò tìm sự sống trong tay của Lưu Nghiễn chưa từng kêu lên một lần. Ngẫu nhiên, bên ngoài rào chắn trên đường cao tốc hoang vu, có thể nhác trông thấy mấy con zombie vươn tay quơ cào, ngoại trừ chúng nó cũng chỉ có bầu trời xanh thẳm ngút tầm mắt và nắng trời như đổ lửa.

Bên trong thùng xe cực kỳ oi bức, khi cả bọn dừng chân dọc đường, Trương Dân liền đưa ra đề nghị đục một cửa sổ mái trên nóc xe.

Không ít thành viên trong đoàn đã bị bệnh – hôm đó sau khi dầm mưa lại tiếp tục bôn ba đường xa, thể lực bị giảm sút, ngay cả Lâm Mộc Sâm cũng ho khục khặc.

Sau khi bắt mạch cho những người suy yếu, Trương Dân bèn nói: “Không khí trong thùng xe không tốt, dễ dàng lây bệnh cho nhau, anh cần phải tìm chỗ nào dừng tạm đã, quét dọn mọi thứ bên trong cho sạch sẽ rồi phun thuốc khử trùng, để mấy người bị bệnh được nghỉ ngơi cho tốt một chút.”

Lâm Mộc Sâm qua loa rằng: “Bệnh vặt không chết đâu, chịu được tất.”

Trương Dân kiên trì: “Trước khi dịch bệnh này bùng phát cũng bắt đầu từ mấy bệnh vặt thế này đấy, nguồn gốc của nó tận bây giờ còn chưa rõ ràng, làm sao anh biết được nó không phải là virus đột biến từ bệnh cảm cúm chứ?”

Lâm Mộc Sâm rốt cuộc cũng bị thuyết phục, gã cho đoàn xe dừng lại ở một trạm xăng ven đường, Mông Phong dẫn đầu xuống trước, mang theo vài người đi xem xét xung quanh.

“Con nghe thấy người ngoài hành tinh đang nói chuyện với mình.” – Quyết Minh nói.

Lưu Nghiễn vừa mới bước xuống xe, cậu nghe nhóc nói thế thì chau mày hỏi: “Người ngoài hành tinh nói gì với nhóc nào?”

Quyết Minh: “Nghe chả hiểu gì cả, cứ ù ù cạc cạc…”

Trương Dân cười bảo: “Nhóc cưng, đó là bởi cảm cúm nên mới bị ù tai thôi.”

Lưu Nghiễn dở cười dở mếu, cậu đỡ Tạ Phong Hoa xuống xe, mọi người tùy ý tản bộ gần đó, Lâm Mộc Sâm thì bịt kín khẩu trang, cao giọng sai khiến bọn đàn em phun thuốc khử độc.

“Coi bộ sắc mặt hơi èo uột nhỉ.” – Lưu Nghiễn nhận xét.

“Cần phải dưỡng bệnh.” – Trương Dân ngồi trên một cái thùng, ôm Quyết Minh trong lòng. Quyết Minh bám người vô cùng, mà Trương Dân làm như mỗi phút mỗi giây cũng không rời nhóc được, chỉ cần hai người không có việc gì là y như rằng dính cứng ngắc lấy nhau như vậy. Mới trông vào thì ngọt ngấy đến độ người ngoài đứng xem rụng da gà đầy đất, nhưng cứ dòm miết cũng thành thói quen luôn.

Ấy mà Lưu Nghiễn lại có chút mong muốn bắt chước Quyết Minh, lúc rảnh rỗi cũng để cho Mông Phong nhào tới, ôm ấp thân mật giống như họ vậy. Nhưng kiểu hành động thế này thật không giống cậu xíu nào hết.

Từ xa vẳng lại mấy tiếng súng nổ, Mông Phong sau khi bắn chết ba con zombie liền vác súng bước tới.

Trương Dân cúi đầu nghiên cứu bản đồ: “Tôi muốn đến thành phố bên cạnh xem thử, tìm thêm ít thuốc, trong đoàn xe nào là bị nhiệt phổi dẫn tới ho khan, trúng gió…”

Mông Phong phán: “Mấy thứ này chỉ là bệnh vặt vãnh, chưa chết đã là may phước rồi.”

Trương Dân ngẩng đầu nói: “Bệnh nhỏ nếu không trị tận gốc dễ dàng phát triển thành bệnh nặng, phong thấp, viêm phổi, mà không chỉ vậy, thậm chí cả viêm khớp. Huống hồ trên người Lâm Mộc Sâm cũng có bệnh.”

“Nhưng muốn đi thì hơi nguy hiểm, chúng ta đâu có xe.” – Mông Phong chần chừ.

“Đầu kia không phải xe hay sao?” – Lưu Nghiễn đánh mắt ra dấu cho mọi người nhìn theo, đằng xa đậu một chiếc xe hàng cỡ nhỏ bể hết cửa kính, bên cạnh còn có hai chiếc mô tô.

Mông Phong lại nói: “Không chạy được, không có xăng, cũng chẳng có chìa khóa xe.”

Lưu Nghiễn bèn bảo: “Mò trên xác mấy con zombie anh vừa giết ấy, biết đâu tìm được chìa khóa xe đó.”

Mông Phong: “Em tưởng mình đang chơi game RPG(1) đấy à, anh đã tìm rồi, không có. Hay là tới giết mấy con zombie kia thêm một lần nữa, bòn thêm chút của rơi?

(1) RPG: role-playing game, hay còn gọi là game nhập vai. Mình không chơi game nên cũng chẳng rành, ai muốn tìm hiểu thì google rất chi tiết ^^

Lưu Nghiễn cười lớn, đoạn chui ra container, bước đến xem xét chiếc Jeep đang đậu bên trạm xăng, cậu đổ xăng đầy bình rồi khom người chui vào ghế lái, rút ra một cái tua vít vặn mở ổ khóa trước, rút ra hai sợi dây điện, bật lửa đốt chảy vỏ nhựa bên ngoài, cuối cùng chập sợi vào nhau.

Brừm brừm, chiếc xe bắt đầu nổ máy.

“Tụi tôi đi lòng vòng quanh đây ngó thử! Tìm thêm ít thuốc! Số thuốc men dự trữ còn quá ít.” – Lúc đánh xe vòng lên đường lớn, Mông Phong quay đầu hướng về phía Lâm Mộc Sâm hô to.

Lâm Mộc Sâm vứt điếu thuốc trong tay, tỏ vẻ ngờ vực, Mông Phong bồi thêm: “Sẽ về nhanh thôi.”

Bấy giờ Lâm Mộc Sâm mới bảo: “Muốn đi cũng được, nhưng anh chỉ có thể chờ các cậu trong vòng mười tiếng thôi. Tất cả mọi chuyện các cậu tự chịu trách nhiệm đấy.”

Mông Phong nghe gã nói thế thì hơi bất mãn, hắn chau mày nói: “Mọi người đều cần thuốc cả, không phải là chuyện của riêng ai, anh…”

“Thôi bớt chuyện đi.” – Lưu Nghiễn ngắt lời.

Trương Dân cũng lên tiếng: “Đi đi.”

Mông Phong quay đầu xe, chạy lên đường cao tốc.

Tiết trời cuối Thu mát mẻ, vừa thoát khỏi thùng container thì khoan khoái hết cả người, bốn bề cửa xe mở rộng, trải nghiệm cảm giác căng gió cực kỳ tuyệt vời, Lưu Nghiễn lấy ra một băng nhạc bỏ vào máy cassette, tiếng hát của Trương Học Hữu ngân vang suốt chặng đường.

Tận cùng phía Nam của tỉnh H, tại thành phố Thanh Dương.

Chiếc xe hàng tàn tàn chạy vào nội thành, gió cuốn bay giấy vụn rải khắp mặt đường, những thùng cactong bị mưa xối ướt nhẹp rồi lại bị nắng trời hong khô cong queo nằm ngổn ngang, có cả chiếc oto đâm sầm vào cột điện bốc cháy đen thui.

Lưu Nghiễn bật chiếc máy dò tìm sự sống trong tay, vẫn không hề có dấu hiệu phản ứng của người sống.

Mông Phong cẩn thận đánh xe vòng quanh rìa nội thành, thành phố lớn này giáp với hai tỉnh lớn nhất nhì Nam Lĩnh, vị trí hiện tại của họ là khu phát triển công nghệ cao ở phía Tây.

Hễ là người khôn ngoan thì sẽ không dại gì trú lại thành phố, mà bản thân Lưu Nghiễn cũng không có suy nghĩ khác người, nhưng trước khi rời khỏi phía Nam cậu muốn tìm kiếm những thiết bị cần thiết.

Mông Phong cho xe dừng lại bên đường lớn, hình như cả lũ zombie đã bỏ chỗ này đi tìm thức ăn.

Hắn cùng với Trương Dân xuống xe trước, đi dọc theo phố mua sắm để khám thính tình hình, sau cùng xác nhận rõ ràng không có mấy zombie lui tới, bèn huýt sáo ra hiệu cho Lưu Nghiễn và Quyết Minh có thể đi ra.

Quyết Minh đẩy cửa vang lên tiếng đinh đong vui tai, bên trong tiệm thức ăn nhanh, Trương Dân cầm một chiếc khăn vải chà lau cái quầy dính đầy vết máu khô, rồi nhét cái cánh tay đứt lìa vào dưới gầm, giả vờ bật mở máy thu ngân, chống hai tay lên trước quầy: “Xin chào quý khách, nhóc xinh trai muốn ăn món gì nào?”

Quyết Minh cười vui vẻ, ngửa đầu chăm chú nhìn vào bảng menu bên trên.

“Lấy một phần gà xào cung bảo(2) đi.” – Quyết Minh làm bộ gọi món như thật.

(2): là một món ăn Tứ Xuyên nổi tiếng, nghe đồn ngang ngửa với mì Ý. Chi tiết tại đây

“Ấy không được rồi.” – Trương Dân nghiêm túc đáp – “Chúng tôi dùng dầu ăn kém chất lượng, hơn nữa xem chừng bệnh cảm của nhóc còn chưa có hết, không nên ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ đâu.”

Quyết Minh lại nói: “Vậy nước coca thì sao?”

Trương Dân: “Mấy loại nước có ga đó không tốt cho sức khỏe.”

Quyết Minh: “Ba cháu cũng hay bảo vậy đó, he he, nước trà xanh Khang Sư Phụ(3) có không? hay của Thống Nhất(4) cũng được.”

(3), (4): hai nhãn hiệu nước giải khát của bên Trung ^^

Trương Dân: “Đừng gọi mấy cái đó nữa, nhóc có biết bên trong chứa thứ gì không?”

Quyết Minh: “?”

Trương Dân vờ bày ra bộ mặt hăm dọa: “Đều là chất bảo quản và xăng thơm! Ba nhóc chưa nói cho nhóc biết à?!”

Quyết Minh: “…”

Trương Dân lại chuyển sang bộ mặt thân thiện hòa ái: “Mì trứng sốt cà chua được chứ?”

Quyết Minh: “Dạ… thử một chút cũng được, đừng làm chua quá, bao nhiêu tiền ạ?”

Trương Dân lịch thiệp rằng: “Hôm này là ngày zombie đại hạ giá, không cần trả tiền, mời ngồi chờ trong chốc lát, tôi sẽ phục vụ cho quý khách ngay lập tức.”

Trương Dân bước vào nhà bếp, Quyết Minh gãi gãi đầu, rồi lại ngồi trên ghế xem tờ rơi giết thời gian.

Lát sau trong phòng bếp bay ra mùi thơm nức mũi, Mông Phong trợn tròn hai mắt.

“Còn xài được cơ à?”

“Trong bình còn gas mà, trứng gà có sẵn trong tủ lạnh, dù bị cúp điện nhưng chưa bị hư, mới để nửa tháng thôi, sốt cà chua với khoai tây vẫn còn dùng tốt.” – Trưng Dân giơ chân đạp mở cửa phòng bếp, hai tay bưng dĩa, mặc cả tạp dề bước ra.

“Cái này thì sao?” – Quyết Minh chọc chọc mấy cọng mì xào.

Trương Dân: “Mì sợi bị khô hết rồi, nhưng có thể dùng nồi nấu mềm, còn nữa nha…”

Trương Dân như làm trò ảo thuật biến ra từ sau quầy ba ly cà phê, một ly sữa nóng, nước đun bằng bếp cồn, đường, sữa bột, bột cà phê xay sẵn.

Quyết Minh hạnh phúc dùng bữa.

Nguyên một thau mì trứng sốt cà chua thiệt bự, bốn người ngồi vây quanh cái bàn, Mông Phong cởi bỏ cái bao tay ra, hào hứng nói: “Thây kệ, ăn trước tính sau.”

“Tay nghề còn xịn hơn cả thím Vu nữa.” – Lưu Nghiễn gật gù khen ngợi.

Quyết Minh tự hào rằng: “Ba tôi cái gì cũng biết hết đó, còn biết xăng thơm chất bảo quản rồi nhiều thứ nữa kìa.”

“Đã thấy rồi.” – Mông Phong cười bảo.

Bốn người nhồi căng bụng, nhấm nháp xong cà phê, thế là cảm thấy thỏa mãn. Mông Phong vác một khẩu súng máy cồng kềnh đảo qua khu phố mua sắm, chợt hỏi: “Em muốn tìm thứ gì?”

Lưu Nghiễn đáp: “Cứ dạo dọc đường coi thử… Cái tiệm đằng kia còn chưa bị khoắng sạch kìa, bán cái gì vậy?”

Cửa hàng linh kiện ôtô, linh kiện điện tử, tiệm kim khí, thứ nào lấy được Lưu Nghiễn đều vét hết, hết thùng này đến thùng khác chất lên xe, xong xuôi thì dùng một tấm ván gỗ chặn kín.

Trương Dân đẩy ra một cánh cửa tiệm, cất tiếng: “Đây là một nhà sách của Tân Hoa xã(5), biển hiệu chẳng biết rớt đâu mất rồi, vẫn chưa bị phá hủy, bảo tồn khá là nguyên vẹn.”

(5): Tân Hoa xã là hãng thông tấn chính thức của Chính phủ Trung Quốc, là trung tâm thu thập thông tin lớn nhất, cơ quan ngôn luận lớn nhất cả nước.

“Tuyệt!” – Lưu Nghiễn hồ hởi – “Cho tôi hai chục phút.”

Cậu lên tầng hai nhà sách tìm được không ít quyển sách, Quyết Minh thì ngồi chồm hổm trong một góc ở tầng hai đọc truyện tranh.

Mông Phong khuân một chồng tạp chí mới bước ra ngoài.

Quyết Minh hô lên: “Ê này, chú chưa trả tiền.”

Mông Phong ra vẻ ngụy biện: “Bạn nhỏ, lấy sách không phải là ăn trộm, người lấy sách sao gọi là ăn trộm được?”

Lưu Nghiễn lật một quyển kỹ thuật máy móc cơ học ly tán xuất bản đầu năm 2011, trên phần tên tác giả còn đề tên thầy chủ nhiệm khoa, khiến cậu không khỏi thở dài.

Trương Dân thì gom toàn bộ sách thể loại lý luận Y học và phương thuốc Trung y, đóng vào thùng bỏ lên xe.

“Còn gì nữa không?” – Lưu Nghiễn hỏi dò – “Đi được rồi.”

Trương Dân bèn nói: “Tìm hiệu thuốc đã.”

Những hiệu thuốc lớn quanh đây đã bị quét sạch sành sanh, đặc biệt là kim tiêm, cồn, băng gạc chẳng còn một mẩu.

Trương Dân ngó lên kệ thuốc trống trơ, anh phi qua quầy thuốc, kéo mở ngăn tủ tìm kiếm thảo dược, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “May quá, thuốc Đông y vẫn còn nguyên.”

Anh phân loại thuốc bỏ hết vào vào túi nilon, cuối cùng khuân bốn bao thuốc trông cồng kềnh nhưng rất nhẹ vất lên xe, anh còn tìm ra không ít nhân sâm quý hiếm, tiện tay đút cho Quyết Minh một miếng sâm, rồi nắm tay nhóc đi ra ngoài.

“Lưu Nghiễn!” – Quyết Minh từ xa kêu lên.

Lưu Nghiễn đang tháo gỡ bản mạch trong cột đèn đường, cậu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Cái gì?”

Quyết Minh: “Đồng hồ báo thức của anh réo kìa!”

Lưu Nghiễn: “Tắt đi!” – Đột nhiên cậu nhận ra cái gì đó bất thường, thế là quay phắt người lao lên xe, chiếc máy dò tìm sự sống lóe lóe đèn xanh, tít tít tít, kêu vang liên tục.

Lưu Nghiễn chau mày, vẻ mặt ngưng trọng, cậu cầm lấy máy dò tìm hướng theo phương nó chuyển động, chỉ mé phía Đông.

Con số trên màn hình tinh thể lỏng nảy lên, biểu thị thông số khoảng cách, chừng 2,5 km bên ngoài có dấu hiệu sự sống.

“Có đi cứu không?” – Mông Phong hỏi ý.

Trương Dân cũng lên tiếng: “Đạn dược còn bao nhiêu?”

Mông Phong kiểm tra khẩu Gatling sáu nòng trong tay: “Còn đầy, trước khi đi tôi đã nhét đạn vào rồi.”

Lưu Nghiễn: “Tôi nghĩ mình nên trở về kêu gọi mọi người tới trợ giúp.”

Trương Dân nói: “Tôi thì thấy mấy người đó chẳng có ích gì đâu, hơn nữa Lâm Mộc Sâm có chịu đi cứu người hay không còn chưa chắc nữa là.”

Mông Phong góp lời: “Gã cần nhân lực, em có chắc thuyết phục được gã không, Lưu Nghiễn?”

Lưu Nghiễn lắc đầu, chuyện này có vẻ hơi phiêu, lỡ đâu Lâm Mộc Sâm không chờ nổi, hoặc là gã căn bản chẳng muốn chờ thì sao? Khi bị tấn công ở nhà máy hóa chất dường như Lâm Mộc Sâm đã bị dọa sợ mất mật, suốt cả đường đi cũng không muốn dừng xe, như thể liều mạng trốn chết. Trong nội tâm của gã ngập tràn sự sợ hãi, gần như thần kinh.

“Gã sẽ bảo.” – Quyết Minh chen vào – “Đồng hồ báo thức của cậu hư rồi, vứt nó đi.”

Một câu của Quyết Minh đã nói toạc điều cố kỵ, vì thế khiến Lưu Nghiễn hoàn toàn từ bỏ ý định trở về tìm cứu viện, cậu quyết đoán nói: “Chúng ta đổi sang một chiếc xe khác gọn nhẹ hơn, đi trước xem xét kỹ càng rồi hẵng tính.”

Vừa dứt lời, đằng xa vọng đến một tiếng nổ mạnh.

Lưu Nghiễn liền bảo: “Trương Dân khuân mấy thùng tôi ghi ký hiệu trên xe chuyển xuống, tôi đi tìm xe.”

Lưu Nghiễn tìm được một chiếc Mitsubishi, Mông Phong nả một phát phá khóa, Lưu Nghiễn nghiêng người ra trước ghế lái, gỡ dây điện ra.

“Em biết anh đang nghĩ gì không?” – Mông Phong đứng canh bên ngoài, dùng bộ mặt tỉnh bơ hỏi cậu.

Lưu Nghiễn đáp: “Anh… bớt giỡn đi, ghiền lái xe xịn lắm à? Chỉ có xe đời cũ em mới xài chiêu này được, còn cỡ như Cadillac, Chevrolet hay mấy chiếc Limousine có chức năng phòng trộm trên đường ấy, không phải cứ lấy hai cọng dây điện chạm một cái là… có thể…”

Mông Phong: “Anh đâu có nghĩ đến chuyện đó.”

Hắn lấy súng chọt chọt thắt lưng ở bên ngoài xe của Lưu Nghiễn, dài giọng: “Cưng à, lúc em nằm sấp như vậy, anh muốn “làm” cái mông của em hết sức.”

Lưu Nghiễn: “…”

Rừm một tiếng, chiếc Mitsubishi đã nổ máy, Lưu Nghiễn phân chỗ: “Anh và Trương Dân ngồi đằng trước, Quyết Minh lại đây giúp anh lắp ráp mấy thứ, lên xe!”

Chiếc xe chậm rãi hướng về khu vực phía Đông Nam, sau khi vang lên một tiếng nổ mạnh thì yên tĩnh trở lại. Máy dò tìm sự sống vẫn còn sáng đèn, Lưu Nghiễn gắn nó lên lưng ghế trước, dọn trống chỗ ngồi sau, mở thùng ra, lạch cạch đổ ra một đống linh kiện.

“Đưa cho em một quả lựu đạn.” – Lưu Nghiễn nói.

“Em tính tháo lựu đạn trên xe đấy à!? Nổ bay cả đám bây giờ!!” – Mông Phong quát lên.

Lưu Nghiễn xoa dịu: “Em đảm bảo không có việc gì, mau nào, ngoan.”

Quyết Minh: “Nổ bay thôi mà, đâu có chết đâu.”

Mông Phong: “Cái đó chỉ có trên phim thôi…” – Lần lựa mãi, cuối cùng cũng phải giao lựu đạn ra.

Lưu Nghiễn cầm dao găm chọc mở vỏ ngoài, miệng cắn băng dán, quấn vài vòng xung quanh, đoạn ú ớ ra hiệu cho Quyết Minh lấy cái hộp lại.

Cậu mở nắp hộp ra, tiện thể Quyết Minh ăn một ít thịt hộp, còn thừa lại thì đổ hết, lại lấy một hộp đinh sắt lớn dốc vào trong, dưới đáy hộp dùng dao khoét thành sáu cánh hoa xòe ra, bẻ nghiêng ra ngoài.

Quả lựu đạn đặt vào giữa, kéo đầu kíp nổ ra, rồi cậu cẩn thận buộc vào trên cây lau nhà.

Mông Phong từ từ giảm tốc chiếc xe, Trương Dân hít sâu một hơi: “Trời đất.”

Phía cuối đường là một công trình cao hai tầng, bên ngoài có cả trăm con zombie bu đen, cánh cửa sắt bị tông bang bang, méo sập gần nửa.

Trên cửa lầu một của công trình lộ ra hình huy hiệu cảnh sát – đích thị là cái đồn công an.

.

.

.

End #16.