Tháng mười một, hiếm khi anh có được vài ngày nghỉ.

Một năm trước anh không có thời gian về nhà thăm cha mẹ, lần này thì nhất định không thể không về.

Anh nói muốn em về cùng anh, em nhẹ nhàng cự tuyệt. Còn chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với hai người đã sinh thành nuôi nấng anh, em sợ vừa nhìn đến họ thì lương tâm sẽ thấy tội lỗi mà không nói được lời nào.

Anh không hài lòng cứ nói mãi, rồi cũng đành chịu về một mình.

Trong nhà chỉ còn mình em.

Xem TV, chơi máy tính, đọc lướt lướt mấy cuốn sách, ngày trôi bình thản như nước, thật thư thái hiếm có được.

Có điều lại càng ngày càng khó chịu, bởi vì em càng ngày càng nhớ anh.

Sáng hôm nay, em rốt cuộc ngồi không không nổi nữa, quyết định tổng vệ sinh, đem tất cả rác rưởi từ hồi nào xử lý sạch sẽ. Nhìn thấy tờ lịch treo tường đã bị đánh năm dấu đỏ tươi, mơ hồ nghĩ, chỉ còn hai ngày, chỉ cần nhịn hai ngày nữa thôi, anh sẽ trở về rồi.

Mà em cũng không biết là chuyện gì xảy ra, buổi chiều hôm đó ma xui quỷ khiến thế nào em lại đi siêu thị, mua một đống đồ anh thích ăn nhất, vào phòng bếp làm đến hơn ba tiếng đồng hồ, cho đến chạng vạng thì đã xong một bàn lớn đầy đồ ăn ngoài phòng khách.

Em cảm thấy có hơi mệt mỏi, chán nản nhìn một bàn quá nhiều thức ăn cho một người mà ngẩn ngơ.

Thật tức cười, rõ ràng biết anh còn đến một ngày và bảy tiếng nữa mới về, em hôm nay làm sao vậy?

Đồ ăn tỏa hơi ấm và thơm thơm, thế mà em không sao thấy ngon miệng. Có này nghĩ nọ, em lại nhớ đến anh không biết đang làm gì…Đúng rồi, anh mỗi ngày đều gọi điện về kia mà, hôm nay sao còn chưa thấy?

Đột nhiên, kỳ tích xảy ra, cửa phòng mở. Mở ra rồi thì xuất hiện một người, em không tin được vào mắt mình – chính là anh mệt mỏi phong trần đứng đó.

“Nhìn thế nào cũng không thấy em có chút gì bất ngờ, anh không hài lòng, rất không hài lòng.”

Anh nói đùa, đến gần em, bàn tay luồn vào trong cổ áo em. Lạnh quá, em nhảy dựng lên ôm lấy anh, lúc này mới có cảm giác là sự thật.

“Ủa? Sao giống như em biết hôm nay anh về, còn làm nhiều đồ ăn như vậy? Ai nói cho em?”

Em vùi mặt vào áo anh, khe khẽ cười, có ai nói cho em đâu.

Chuyện này, em không biết.

Nhưng dù sao em cũng biết đủ rồi.

Còn một ngày rưỡi anh được nghỉ, chúng ta bên nhau, ngọt ngào và làm thật nhiều chuyện vui.

Ngày nghỉ của người khác đều ở bên ngoài, ngày nghỉ của chúng ta lại chỉ ở nhà thôi.

Nhưng mặc kệ ngày nghỉ trôi qua ở đâu, vui vẻ là tốt rồi.

Mà ngày nghỉ được ở bên anh, sao có thể không vui.

Có điều những lời này em sẽ không nói cho anh biết đâu, đỡ mất công lại làm anh vênh mặt lên kiêu ngạo với em đó mà.