“Trác ca ca, khi Tiểu
Tiểu Lam lớn nên, chú sẽ lấy người ta nhé?” Tiểu Tiểu Lam giương đôi mắt đáng yêu ngây thơ lên hỏi tôi, trên đầu đeo một cái nơ vĩ đại.
“Phải là chú Trác.” Tôi kiên nhẫn chữa lời cô bé, cố gắng ngăn cơn sóng cồn
trong lòng. Điều Tiểu Tiểu Lam vừa nói gần như giống hệt những lời trước kia Tiểu Lam từng nói.
Tôi cho rằng mình đã ngừng quan tâm tới
chuyện Tiểu Lam lấy người khác rồi. Tuy nhiên, khi nghe thấy lời này của Tiểu Tiểu Lam, lại nhìn thấy đôi mắt giống hệt Tiểu Lam kia, tôi cảm
thấy như thể vết thương lòng lại há miệng. Tôi… bỏ của chạy lấy người
khỏi nhà Tiểu Tiểu Lam khi Tiểu Tiểu Lam mới bảy tuổi. (May mắn sao,
Tiểu Long Danh tám tuổi đã rất chín chắn và trông em thiện nghệ rồi.)
Tôi nghĩ tới những chuyện trong quá khứ khi tôi bước đi trên đường phố của
Vô Ngân Thành. Mới nãy, tôi vừa cãi nhau một trận nảy lửa với Du và lợi
dụng thời cơ chạy đi mất. Tuy nhiên, tôi cũng hiểu là từ lâu tới giờ, Du cũng không làm tôi nổi giận nổi nữa. Cái tôi sợ chính là không lâu nữa
Tiểu Tiểu Lam sẽ tới đây.
Theo như lời Vương Tử vừa nói, Tiểu Tiểu Lam vẫn luôn tìm tôi, tìm Trác ca ca của cô bé.
Đã tám năm rồi, cô bé vẫn tìm tôi? Lúc đó, cô bé mới bảy tuổi đầu. Tôi đã
chăm sóc cho cô bé thường xuyên, còn thường xuyên hơn Tiểu Lam và Du,
hai bố mẹ thích chạy lúc nào thì biến của cô bé. Tuy nhiên, từ đó tới
nay đã lâu lắm rồi. Cô bé vẫn còn nhớ tôi. Khóe môi tôi không khỏi nhếch lên.
Khuôn mặt xinh xẻo của Tiểu Tiểu Lam và giọng nói non nớt
của cô bé lại vang lên trong đầu tôi. Sau này Trác ca ca sẽ lấy Tiểu
Tiểu Lam nhé? Tôi không khỏi tự đập vào đầu mình. Mình nghĩ cái khỉ gì
thế này? Tiểu Tiểu Lam còn nhỏ hơn mình 30 tuổi!
Tuy nhiên, việc
tôi không thể đoán ra là Tiểu Tiểu Lam cũng vào chơi Đệ Nhị Sinh Mệnh.
Làm thế nào cô bé tìm được đường vào? Chưa kể tới Long Danh cũng ở đây,
hai đứa lại còn đổi giới tính cho nhau. Tiểu Tiểu Lam biến thành nhân
yêu, giống hệt như mẹ cô bé.
Tôi lắc lắc đầu, tính rời khỏi Vô Ngân Thành để khỏi đụng phải Tiểu Tiểu Lam.
Tuy nhiên, khi tôi mở cánh cổng Vô Ngân Thành, Tiểu Tiểu Lam cũng cùng lúc
định đẩy cánh cổng. Hai tay cô bé dang rộng ra, như thể đang đợi ai đó
ôm cô bé vào lòng. Sau khi thấy tôi, cô bé chớp chớp mắt.
“Ồ, hóa ra là Tà Linh. Chúng ta lại gặp rồi.” Cô bé nhìn tôi, cười tươi roi
rói, và có vẻ không mảy may bận tâm hỏi, “Anh tính rời thành phố?”
Tôi gượng cười, “Phải.”
Tiểu Tiểu Lam “Ồ!” một tiếng rồi dẹp sang một bên nhường đường tôi đi, không có chút ý định nào giữ tôi lại… Có lẽ cô bé vẫn chưa biết tôi là Trác
ca ca của cô bé? Trong lòng có trăm mối tơ vò, tôi bước qua vai Tiểu
Tiểu Lam.
BỐP! Một tiếng động lớn vang lên, và một cơn đau sắc
nhọn thốn lên sau đầu tôi. Tôi nằm thẳng cẳng trên nền đất, không hiểu
rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Tôi lắc lắc cái đầu còn có chút choáng
váng.
“Chú nghĩ chú đi mà được hả?! Bổn cô nương đi tìm chú suốt 8 năm rồi đấy. Chú nghĩ là tôi sẽ để chú đi như vậy sao?” Tiểu Tiểu Lam
tàn bạo nói.
“Tiểu Tiểu Lam, mày mà tẩn chết chú Trác thì chú ấy
sẽ bay về điểm hồi sinh, mày sẽ không tìm ra chú ấy được nữa đâu,” Long
Danh lo lắng nói.
“Tà Linh đã level 253 rồi. Cả bốn đứa hợp lại đánh anh ta, cũng không đánh chết được anh ta đâu,” Kenshin lạnh lùng đáp.
“Ồ, cháu hiểu rồi, Tiểu Tiểu Lam, chú ấy sắp bò dậy rồi kìa. Mày mau đập
cho chú ấy thêm mấy đập đi, kẻo không chú Trác lại chạy mất đấy,” Long
Danh rất khoa trương gào lên.
Theo đó, tôi ăn thêm mấy cú vào
đầu, và Tiểu Tiểu Lam còn hét bồi thêm, “Tinh Linh, Thập Tam Ác Ma, mau
tới giúp tôi đánh chú ấy. Nếu không đánh chú ấy tới trọng thương thổ
huyết, tôi sợ chú ấy lại chạy mất.” Dứt lời, ngoài mấy nắm đấm, tôi cảm
thấy còn có thêm mấy đôi chân giẫm lên người tôi.
Nói thật, cũng
chẳng đau mấy. Level của Tiểu Tiểu Lam và mấy đứa nhỏ kia có lẽ còn chưa qua cấp 50. Dùng cả hai tay, tôi nắm lấy chân của hai đứa khác nhau và
khi tôi đứng dậy, hai đứa lộn nhào xuống sàn. Hai nhóc này chắc là yêu
tinh và ma nhân mà Tiểu Tiểu Lam gọi là Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma.
“Ối không!” Tiểu Tiểu Lam ré lên và nhảy bổ lên lưng tôi, dùng tứ chi bám
chặt lấy tôi, không chịu buông ra. Long Danh đứng một bên cũng túm chặt
lấy cánh tay tôi. Kể cả yêu tinh và ma nhân nằm áp bụng dưới đất cũng ôm lấy hai chân tôi.
Tôi vừa thấy buồn cười vừa thấy đau lòng nói, “Cho dù cả bốn đứa có làm thế, cũng không ngăn được tôi bỏ đi đâu.”
“Cháu không quan tâm! Dù có chuyện gì chăng nữa, cháu cũng sẽ cố hết sức để
ngăn chú rời đi.” Miệng Tiểu Tiểu Lam kề sát tai tôi, cô bé gào lên,
“Cho dù lần này chú trốn được, lần sau cháu nhất định sẽ tiếp tục đuổi
theo chú!”
Tôi không khỏi cảm thấy một dòng ấm nóng chảy trong
tim. Tuy nhiên, tôi vẫn cười chua chát đáp, “Tiểu Tiểu Lam, tôi có chạy
hay không thì sao chứ? Nói thẳng ra thì tôi chỉ là vú em của cháu bảy
năm trước thôi mà.”
Thay vào đó, Tiểu Tiểu Lam lại thản nhiên
nói, “Và còn là bạn trai cháu từ năm 15 tuổi tới 20 tuổi, rồi làm chồng
cháu từ 20 tuổi tới ngày cháu chết. Mẹ nói lên 18 là cưới chồng được
rồi, nhưng bố không đồng ý. Bố nói ít nhất phải 20 tuổi cơ.”
Tôi gần như á khẩu. “Cháu nói cái gì vậy? Bố cháu không đời nào cho phép cháu lấy tôi.”
Tiểu Tiểu Lam cọ cọ mặt vào má tôi, nói rành rọt, “Bố cháu chẳng phản đối
đâu. Hồi trước, cháu cố tình mang bạn cùng lớp của Long Danh về nhà cho
bố xem. Sau đó, bố lập tức đổi giọng bảo thà cháu lấy quách Trác Linh
Bân còn hơn. Ít nhất chú không rượu chè, không thuốc lá, không cờ bạc,
không bạo hành phụ nữ, và cũng không nói bậy… Trời ơi! Nếu cháu mà để
Trác ca ca chạy mất, thì cháu kiếm đâu ra trên đời đàn ông tốt cỡ này
chứ? Đàn ông tốt là động vật tuyệt chủng rồi!”
“Anh mày cũng là đàn ông tốt!” Long Danh vội cãi.
“Anh có tốt thì được cái đếch gì? Em làm sao loạn luân cưới anh họ gần được chứ,” Tiểu Tiểu Lam mắng.
“Con gái không được ăn nói thô lỗ,” Tôi cau mày dịu dàng dạy dỗ cô bé.
“Được rồi.” Tiểu Tiểu Lam le lưỡi rồi cười toe nói thêm, “Hơn nữa, bố cháu
bảo có lẽ chỉ có Trác Linh Bân mới chăm sóc được cháu thôi. Bằng không,
sớm muộn gì cháu cũng biến thành gái hư.”
Tôi thở dài rồi đáp, “Tiểu Tiểu Lam, chúng ta cách nhau 30 tuổi.”
“Phải. Thật tiếc chúng mình sẽ mất đi 38 năm ở bên nhau.” Tiểu Tiểu Lam có vẻ
gì trách cứ tôi khi cô bé nói, “Tất cả cũng tại chú không dưng biến đâu
mất tám năm lận. Bằng không, với tuổi thọ trung bình là 200 năm của con
người bây giờ, chúng ta đã có thể ở bên nhau 150 năm rồi. Giờ lại mất 8
năm, thế nên chỉ còn 142 năm thôi.”
Nghe những lời đó, tôi gần như, gần như muốn quay người lại ôm lấy Tiểu Tiểu Lam. Tuy nhiên, tôi lại không thể.
“Tiểu Tiểu Lam, cháu còn trẻ. Có lẽ cháu vẫn chưa biết kiểu người cháu thích
là thế nào.” Giống như mẹ cháu. Khi em còn trẻ, em cũng nói là muốn lấy
tôi.
“Cháu đã 15 tuổi rồi, đâu phải 7 tuổi chứ. Cháu biết cháu
thích chú.” Tiểu Tiểu Lam càng ôm siết lấy tôi, giọng nói cô bé vẫn ương bướng như ngày nào, không nhẹ nhàng chút nào.
Tôi không còn lời
nào để kháng cự nữa. Tuy nhiên, làm sao tôi có thể ở bên Tiểu Tiểu Lam
được? Chúng tôi cách nhau 30 năm, mà tôi thì từng yêu mẹ Tiểu Tiểu Lam.
Tôi… không thể ở bên Tiểu Tiểu Lam. Nghĩ vậy, tôi đánh liên tiếp vào các khớp chân tay của Tiểu Tiểu lam. Cô bé lập tức tê cứng chân tay rơi
xuống đất. Tôi cố gắng lờ đi tiếng rên đau đớn của cô bé rồi vẩy hết
những người kia đi.
“Kenshin! Giúp cháu chặn Trác ca ca lại,” Tiểu Tiểu Lam hét to.
Kenshin rõ ràng là mạnh hơn tôi nhiều, nhưng tôi không có ý định chạy trốn trong game. Tôi lập tức đăng xuất game.
Tôi cởi mũ chơi game và lắc lắc đầu. Chỉ sợ phải hơn mười ngày nữa – mà
không, phải vài tháng nữa tôi mới lên mạng được. Ngoài cái tính hơn chậm hiểu giống Tiểu Lam, tính tình Tiểu Tiểu Lam giống bố nhiều hơn. Từ khi còn bé, sự cương quyết của con bé đã mạnh tới đáng sợ.
Kể cả cái tính bám trụ không rời cũng chẳng khác gì hắn ta. Tôi không khỏi nhớ
lại mới nãy, Tiểu Tiểu Lam bám cả người quanh thân tôi… cho dù ngoài cơ
bắp cứng rắn, tôi chẳng cảm thấy có gì giống một cô gái cả. Tuy nhiên,
chuyện này cũng khiến tôi không khỏi nóng mặt.
Reng, reng!
Tôi cảm thấy kinh ngạc và cả bất an ở trong lòng. Không phải Minh Bân đã
nói số điện thoại của tôi cho Tiểu Tiểu Lam rồi chứ? Tôi ngập ngừng nhấc máy.
“Này! Anh trai, anh trốn bao nhiêu năm rồi hả? Anh có biết
em muốn điên cái đầu vì mấy người bên nhà họ Phong và Mẫn thúc ép em
quài không hả?”
Giọng nói của Minh Bân vang lách tách qua ống
nghe. Tôi vừa nhẹ nhõm mà cũng vừa có chút thất vọng. Tôi bấm nút dưới
màn hình, khuôn mặt Minh Bân hiện lên trên màn hình điện thoại.
“Chúng ta đã bàn chuyện này hồi trước rồi.” Tôi trả lời như thường lệ, “Nếu em nói số điện thoại của anh cho bọn họ, anh sẽ đổi số và không thèm nói
cho em số anh nữa.”
“Ai thèm quan tâm cái đó chứ! Em đang định
bảo anh là nhà mình chuẩn bị tổ chức lễ cưới. Anh có về dự hay là không
đây?” Mặt Minh Bân đầy hung hãn, dáng vẻ nó như thể muốn nói, ‘em thách, anh không về thử xem’.
Tôi chết điếng người. “Em sắp kết hôn?”
“Em đã ba mấy tuổi đầu rồi, kết hôn có thì có gì đặc sắc?” Minh Bân có vẻ
cáu kỉnh nói, “Mà nữa, anh cũng bốn mấy rồi mà vẫn không chịu lấy vợ. Bố mẹ đang lo muốn chết đấy.”
Tôi không khỏi cảm thấy tội lỗi. Quả
thật tôi đã không về nhà thăm bố mẹ lâu lắm rồi. Tôi ngẩng đầu nhìn vẻ
mặt Minh Bân. Từ khi nào khuôn mặt trẻ con của Minh Bân đã trưởng thành
thế này?
“Này! Anh có chịu về không thì bảo?” Minh Bân không ngừng giục tôi.
Tôi vội nói, “Đương nhiên, anh về ngay đây…” Tuy nhiên, tôi lại mở miệng và hơi do dự hỏi, “Em không mời Tiểu Tiểu Lam đấy cứ?”
“Tiểu Tiểu Lam?” Minh Bân nhướn mày hỏi, “Anh tránh mặt Tiểu Tiểu Lam từ bao
giờ thế? Trước đây không phải anh tránh mặt Vương Tử sao? Được rồi, đừng lườm em ác ý thế. Em không mời cô bé làm khách đâu. Em chỉ mời mấy
người Hắc Ám Tà Hoàng Đội thôi.”
Hắc Ám Tà Hoàng Đội. Tôi đã lâu rồi cũng chưa gặp họ. Tôi gật đầu. “Anh sẽ về ngay.”
Sau khi tôi gấp cẩn thận mấy bộ quần áo rồi cho vào túi hành lí, tôi đi
thẳng tới trạm truyền tống gần nhất. Chưa tới ba mươi phút tôi đã bước
vào nơi tôi quen thuộc nhất. Nhà tôi chỉ cách nhà Tiểu Tiểu Lam hai con
phố.
Khó khăn lắm, tôi mới tìm ra giữa đống thẻ của tôi cái thẻ
tương thích để mở cửa nhà. Tuy nhiên, tôi chưa kịp quẹt thẻ mở cửa thì
cánh cửa đã mở ra rồi. Dáng người mảnh dẻ và khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt
của Minh Bân hiện ra đằng sau cửa. Nó dễ dàng cầm hành lí cho tôi, nói,
“Vào đi. Em sẽ giới thiệu cô dâu cho anh.”
Nghe vậy, tôi không
khỏi có chút bồn chồn. Tôi vuốt thẳng bộ vét vốn đã rất phẳng phiu, chỉ
sợ sẽ làm mất mặt Minh Bân. Tôi đi vào trong phòng khách và cảnh tượng
trong đó làm tôi đờ người. Căn phòng khách vốn không rộng rãi gì lắm của nhà tôi nay chật kín người. Có Tiểu Tiểu Lam, Du, Tiểu Long Nữ và cả
Phong Vô Tình còn đang ngáp lấy để.
“Tới đây, đây là người sẽ trở thành con dâu nhà ta – Tiểu Tiểu Lam!” Minh Bân giới thiệu cô bé rất
nghiêm túc, tôi lại càng kinh ngạc hơn. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Tiểu Lam khi cô bé lớn lên. Cô bé trông giống bố hơn, nhưng đôi mắt to
đó thì lại giống hệt mắt Tiểu Lam.
Tôi quay đầu cứng ngắc như rô bốt, run rẩy hỏi, “Người em sắp cưới là Tiểu Tiểu Lam sao?”
Minh Bân nhướn mày đáp, “Sao có thể chứ? Cho dù em có muốn lấy cô bé, cô bé cũng không chịu gả cho em.”
“Nhưng- nhưng em bảo là em sắp kết hôn mà?!” Tôi cảm thấy như chim bị mắc vào bẫy.
“Em chỉ bảo là nhà mình chuẩn bị tổ chức đám cưới thôi.” Minh Bân chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội rồi đáp, “Anh trai, anh cũng tính là người nhà
mình phải không?”
Tôi quát lớn, “Em nói em không mời Tiểu Tiểu Lam tới.”
“Chuẩn luôn.” Minh Bân chân thành nói, “Em đâu mời cô bé tới làm khách. Cô bé là cô dâu mà.”
“Đừng nói nhảm nữa.” Tôi đã cảm thấy không biết nói sao, chỉ lùi dần về phía
cửa. Rồi, tôi vùng chạy theo hướng cửa, chỉ sợ lần sau trốn không thoát
nữa.
Một cậu trai lớn xác chạy về phía cửa, bẻ tay duỗi chân.
Rồi, đá vòng một cú, cậu ta chặn đường tới cửa trước. Sau đó, cậu ta
cười toe toét bảo, “Chào, đã lâu không gặp rồi, chú Trác. Cháu là Long
Danh. Chú vẫn nhớ cháu chứ? Đòn kung fu của cháu ngon đấy chứ chú nhỉ?
Đòn đó là cháu học của Kenshin đó, mà đương nhiên, Ngân Diện Khoái Hồ
cũng có dạy chúng cháu một ít nữa.”
Câu đó ý cũng tương tự như
bảo tôi là chạy khỏi cửa chính không ăn thua đâu. Tôi liếc mắt một cái,
chạy ào lên lầu, tính trốn qua đường cửa sổ phòng tôi.
Tôi còn
đang định đá cửa sổ tung ra, cửa sổ đã tự loảng xoảng vỡ thành một đống
kính vụn. Một dáng người quen thuộc mặc tạp dề, cầm dao bếp đang bám một tay vào thành cửa sổ; sau đó, người kia nhảy vào trong. Đó chính là đệ
tử chân truyền của Lãnh Hồ, Phong Lam.
“Trác ca ca, đã lâu không
gặp.” Tiểu Lam cười cực kì sáng lạn, cười tươi đến mức nhìn còn hơi
đáng sợ, gần giống như nụ cười của Vũ Liên.
“Tiểu Lam…”
Làm sao tôi đánh nhau với Tiểu Lam được chứ? Quan trọng hơn là nếu tôi có so chiêu với em, tôi sợ mình cũng đánh không nổi em.
Một lần nữa, tôi chỉ biết quay đầu bỏ chạy. Tôi nhớ ra còn có cửa sau phòng bếp, nên tôi chạy hộc tốc xuống cầu thang. Khi tôi chạy qua phòng
khách, tôi thấy Tiểu Tiểu Lam vẫn ngồi trên ghế sô pha. Cô bé chỉ tròn
mắt nhìn tôi chạy qua, chứ không có động tĩnh gì.
Ở trong phòng
bếp, tôi nghe có tiếng người xào đồ ăn. Khi tôi lao vào trong, tôi nhận
ra thân hình đồ sộ của anh Lang đang bận rót đồ uống vào ly, còn Vũ Liên đứng trước cửa sau. Hai tay trái phải chị đều cầm súng quang, còn trên
môi chị là nụ cười hiền hậu phát sợ.
“Tiểu Tiểu Lam nói dù chú rể có ngồi xe lăn tới nó cũng không bận tâm.” Vũ Liên cười dịu dàng.
Mặt tôi xám như tro, tôi chậm rãi lui khỏi phòng bếp. Tuy nhiên, anh Lang
chặn tôi lại, “Tà Linh, mang khay đồ uống này ra cho mọi người khi cậu
chuồn ra ngoài nhé.” Đoạn, anh chuyển khay đầy đồ uống qua cho tôi.
Tôi nhận cái khay và nặng nề bước trở lại phòng khách. Tôi để đồ uống lên
trên bàn, và mỗi người cầm một cốc. Rồi bọn họ ngồi thành vòng tròn,
quây tôi ở giữa.
“Chú thích đám cưới kiểu Tây hay kiểu Tàu?” Tiểu Tiểu Lam tròn mắt hỏi.
Tôi cố tình không nhìn vào Tiểu Tiểu Lam mà quay ra nhìn Du. Như thể xin
trợ giúp, tôi khẩn cầu, “Du, không phải thầy nói thầy nhất định không
cho con gái thầy lấy tôi sao?”
Lập tức, một con dao bếp kề sát cổ họng Du, còn một thanh phi đao nhãn hiệu Lãnh Hồ nữa cũng tỏa sáng quắc xuất hiện trên tay Tiểu Tiểu Lam khi cô bé dịu dàng gí nó vào gáy Du.
Du cực kì bình tĩnh đáp, “Ở nhà tôi, có hai người phụ nữ có thể vung dao bếp hoặc phi đao đánh bại một đám cướp hơn mười người trang bị súng
quang. Tôi đã lấy cái cô cầm dao bếp rồi. Tôi tin rằng, ngoài người đã
cố đánh nhau sứt đầu chảy máu tranh giành cái cô cầm dao bếp kia với
tôi, thì chỉ sợ chẳng ai trên đời dám lấy cô gái cầm phi đao nhà tôi nữa đâu.”
Một bàn tay phát lên lưng tôi. Tôi quay đầu lại thì thấy
Long Danh đang lắc lắc đầu thở dài, “Chú Trác ơi, Tiểu Tiểu Lam đã dọa
chạy bao nhiêu thằng thầm thương trộm nhớ con bé rồi. Nó sẽ không buông
chú ra đâu.”
Tôi cuối cùng buộc phải nhìn thẳng vào Tiểu Tiểu Lam, cố giãy giụa lần cuối, “Tiểu Tiểu Lam, cháu mới 15 tuổi thôi.”
Tiểu Tiểu Lam vẫn tròn mắt hỏi, “Cháu nhỏ quá sao? Vậy chúng ta nên cưới sau à?”
Tôi điên cuồng gật đầu.
Tiểu Tiểu Lam lập tức đứng bật dậy hét lên vui sướng, “Quá tốt! Trác ca ca đồng ý lấy mình rồi!”
Tôi cứng đơ người. Tôi vừa mới đồng ý cái gì vậy?
“Con đã hứa với bố là 20 tuổi mới lấy chồng rồi đấy nhé,” Du cáu kỉnh
nhắc Tiểu Tiểu Lam, và Tiểu Tiểu Lam gật đầu ra vẻ dễ thương.
Tới lúc này tôi mới nhớ ra hiện tại Tiểu Tiểu Lam hoàn toàn không thể lấy
tôi được. Theo luật định 15 tuổi chưa thể kết hôn! Tôi đã bị bẫy; tôi đã bị mọi người đưa vào tròng! Kể cả em trai tôi nữa. Tôi không khỏi ngẩng đầu lườm em trai tôi.
Không có chút áy náy vào, Minh Bân nói,
“Đừng có lườm em ác thế. Ai bảo bố mẹ bảo cả hai thằng con trai trong
nhà đều độc thân cả, mà nếu trong vòng nửa năm anh mà không tìm được vợ
thì em phải lập tức đi chuẩn bị ảnh để đi xem mắt chứ.”
Ánh lườm của tôi càng mãnh liệt hơn.
“Hơn nữa…” Minh Bân nhún vai nói, “Anh dù gì cũng thích Tiểu Tiểu Lam như vậy, em chẳng hiểu anh cứ chần chừ mãi làm chi.”
“Anh không có!” Tôi cự lại luôn, nhưng đột nhiên nhớ ra Tiểu Tiểu Lam đang
đứng ngay đây, nói vậy chẳng khác gì tôi làm tổn thương cô bé.
Tôi vội nhìn Tiểu Tiểu Lam, nhưng cô bé đã quay lưng về phía tôi. Thấy đôi
vai nhỏ bất lực của cô bé không ngừng run rẩy, trái tim tôi cũng như run không ngừng theo đôi vai nhỏ ấy. Tôi hình như không tự chủ được cơ thể
mình nữa mà bước tới gần Tiểu Tiểu Lam, kéo cô bé vào lòng. Tôi vô cùng
hối hận nói, “Xin lỗi, tôi không cố tình nói vậy. Tôi chỉ là… chần chừ
thôi.”
“Vậy, chú có thích cháu không?” Tiểu Tiểu Lam hỏi, nghẹn ngào trong tiếng khóc.
“Tôi thích em, tôi thích em!” Tôi không khỏi vùi mặt vào trong tóc cô bé, hít lấy mùi hương tươi mát như cỏ xuân.
Tiểu Tiểu Lam quay lại nhìn tôi, đôi mắt cô bé vẫy mở tròn xoe, không hề có
lấy một nửa giọt lệ. Cô bé cười như nắng mai đáp, “Em biết anh nhất định sẽ thích em mà.”
Nói đoạn, cô bé níu đầu tôi xuống và mãnh liệt hôn tôi một cái!