“Thực ra, em vẫn luôn
định hỏi: Mọi người định làm gì sau khi thống nhất Lục Địa Trung Ương
vậy?” Tôi dùng vẻ mặt tò mò hỏi Bạch Điểu và mọi người.
Tôi lập
tức nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ đáp lời. Bạch Điểu dở khóc dở cười
lớn tiếng càm ràm, “Chỉ có thành chủ cậu mới mở mồm ra hỏi mấy câu như
vầy được thôi. Mọi người đang phải rút xương ra mà quản lí thành phố đây này.”
Tôi gãi gãi đầu đầy ngẫm ngợi, “Nhưng mà em đâu có việc gì làm đâu chị! Mọi người dạo gần đây chả cho em công việc bàn giấy gì
hết.”
“Là bởi vì đưa cái nào cho cậu cậu toàn sửa bậy sửa bạ
hết!” Bạch Điểu gào lên, thiếu điều khạc lửa vào mặt tôi. Có vẻ như từ
lúc tôi dùng quyền lực kiên quyết tuyên bố không cần uy nghiêm lãnh
chúa, thái độ cung kính của Bạch Điểu cũng biệt tăm tích luôn.
Tôi ấm ức trả lời, “Đâu có đâu, em xử lí chúng nó rất tử tế mà.”
“Cậu mà xử lí giấy tờ tử tế? Đây nhìn tờ ‘Kế hoạch tu bổ tường thành’ này
xem. Cậu còn dám phê duyệt thế này nữa chứ, “Xét thấy tường thành đã bị
khói lửa chiến tranh tàn phá ác liệt, hiện tại trông đã đổ nát xiêu vẹo
không thể tin nổi, đặc biệt phê chuẩn quét lại sơn tường thành, khuyến
khích màu hồng phấn, màu yêu thích của em. Thành chủ Vương Tử đã kí.”
“Ơ vậy thì có gì sai ạ?” Tôi bối rối hỏi.
“…” Mọi người nín thít. Bạch Điểu lôi thêm một tờ tài liệu nữa, “Đây là đơn trình ‘Thiếu lực lượng quản lý cấp cao’ – cái mà cậu phê thế này này,
‘Không đủ người hả? Ể, có lẽ trong Đệ Nhị Sinh Mệnh không có nhiều người chơi như em vẫn tưởng nhể? Thôi được rồi, vấn đề này đợi em chất vấn GM rồi trả lời chị nha. Thành chủ Vương Tử đã kí.’”
“Á…dạ. Cái vấn
đề đó em còn chưa kịp hỏi GM nữa,” Tôi vừa đáp vừa lo lắng xoắn mấy ngón tay vào nhau. Nhưng mà chuyện quên mất đâu thể trách em, gần đây công
thành nhiều như vậy, quên cũng phải mà!
Bạch Điểu không đáp lại
tôi nữa, mà phản ứng theo kiểu mọi người khác cùng phản ứng – vừa vỗ vỗ
trán vừa trưng ra vẻ mặt chào thua.
Tôi gặm gặm móng tay. Khó
khăn lắm tôi mới bắt đầu khoái mấy cái thứ giấy má đó mà! Tôi năn nỉ hết lời, “Bạch Điểu, chị đưa em ít giấy em phê đi!”
“Đừng. Hòng.” Bạch Điểu kiên quyết đáp.
Tôi liền lập tức giở ngay khuôn mặt đáng thương vô tội, kết hợp bằng cái
bĩu môi hờn dỗi đầy nũng nịu và còn rặn ra một ít lệ ở khóe mắt. Tôi
không cam lòng lầm bầm, “Sao lại như vậy? Em đã tốn biết bao thời gian
và tâm huyết chăm chỉ làm việc bàn giấy, đã không có ai tán thưởng thì
chớ, giờ em lại bị cắt hết việc làm nữa chứ.”
Lang đại ca tiến
đến cạnh tôi và xoa đầu tôi như đang dỗ dành một đứa bé. Anh thì thầm,
“Vương Tử ngoan nào, em ra ngoài chơi một mình nhé. Bao giờ chúng anh
tìm được việc cho em, chúng anh sẽ gọi em về.”
“Dạ.” Lang đại ca đã nói vậy, tôi cũng đành chấp nhận ‘ra ngoài chơi một mình’.
Vừa ra khỏi cổng thành, tôi liền tống khứ ngay vẻ mặt không cam lòng đi,
bắt đầu suy nghĩ xem tìm ai đi chơi cùng. Có nên tìm Kenshin và Lãnh Hồ
cướp trà của bọn họ không? Hay là đi bắt nạt bọn quái? Ơ hay mình đi tìm quân đội Vô Ngân Thành và điều tra tuyệt chiêu Bánh Bao Nhân Thịt Lên
Men của Bé Bao nhỉ? Tôi vừa đi vừa cân nhắc các lựa chọn.
“Vương Tử!”
Tiểu Long Nữ? Đột nhiên nghe được giọng nói lâu rồi không nghe thấy, tôi vô
cùng hoan hỉ ngẩng đầu lên trời nhìn, tìm nguồn gốc tiếng nói. Tôi lập
tức thấy bên trái có tung tích của thảm bay.
“Tiểu Long Nữ! Hai người về rồi!” Tôi reo lên, hớn hở vẫy tay.
Tiểu Long Nữ, Phong Vô Tình và Dương Quang ngồi chồm hỗm trên thảm bay, tuy
nhiên hai kẻ đầu tiên lại đeo vẻ mặt nặng như chì. Tôi nghi hoặc hỏi,
“Sao thế? Kết quả của cuộc điều tra tệ lắm à?
“Ừ, rất rất tệ ấy
chứ. Chúng em phát hiện ra 5 bá chủ của mỗi lục địa, phía Đông, phía Tây và phía Nam đều đang nằm trong tầm ngắm của sát thủ. Còn tệ hơn nữa,
Hoa Bá Chủ của Lục địa phía Bắc và năm người trong nhóm của cô ta đã
biến mất một cách đầy bí ẩn hồi tuần trước. Dân tình bên ấy đang vô cùng hoảng loạn, căn bản liên lạc với ai cũng không được.” Tiểu Long Nữ sắc
mặt khó coi nói.
“Kẻ Khùng và những người khác đều ổn chứ?” Tôi lo lắng hỏi, hi vọng bọn họ chưa bị ám sát.
“Bọn họ đều ổn. Thực tế thì các bá chủ của bốn lục địa còn lại tới giờ đều không hề hấn gì.” Phong Vô Tình đáp.
“Trừ Hoa Bá Chủ mất tích của lục địa phía Bắc.” Tiểu Long Nữ bặm chặt môi, nhíu chặt mày.
Miên man suy nghĩ, tôi bật thốt, “Vậy bây giờ lục địa phía Bắc là đáng nghi nhất nhỉ?”
Tiểu Long Nữ và Phong Vô Tình đều im lặng hồi lâu, đoạn Vô Tình rốt cuộc phá tan sự yên lặng, “Dựa vào tình huống hiện tại thì đúng là như vậy,
nhưng vẫn còn rất nhiều thông tin không thông suốt. Tỉ dụ như làm sao họ có thể bỏ mặc Hoa Đô họ hao tổn bao tâm trí gây dựng, lại còn dựng vụ
mất tích rầm rộ như vậy được chứ? Điểm ấy cực kì kì lạ.
“Hơn nữa, dựa theo tìm hiểu của chúng em, Bông Hoa Phương Bắc không phải là người có hùng tâm tráng chí muốn thống nhất Đệ Nhị Sinh Mệnh đâu,” Vô Tình
nói.
Tiểu Long Nữ tiếp lời giải thích, “Theo em, cô ta có vẻ là
loại người quan tâm tới vết dơ trên mặt còn hơn cái danh lãnh chúa, so
với đánh trận, cô ta thà ngồi nhà đắp mặt nạ còn hơn.”
Vậy cô
nàng trăm phần trăm là dạng mĩ nữ khó chiều hả… Tôi nhịn không được khó
hiểu hỏi, “Nếu đã vậy, thì chuyện ám sát là thế nào?”
“Bọn em vẫn chưa biết chắc, nhưng bọn em đã nói chuyện với ba vị bá chủ kia và mọi
người đều thống nhất sẽ lên tàu tới Lục địa Trung Tâm vào tuần tới để
cùng nhau bàn bạc.”
Tiểu Long Nữ cao giọng nhấn mạnh, “Có nghĩa là trong vòng một tuần nữa, Vô Ngân Thành sẽ tổ chức hội nghị bá chủ.”
Hội nghị bá chủ, hả? Tôi không khỏi có chút thán phục, “Muốn lên chức bá
chủ cả một lục địa chắc bọn họ cũng phải lợi hại lắm nhỉ? Không biết
những bá chủ kia thế nào nhỉ.”
“À hừm, về lí thuyết thì bá chủ
đúng là phải có thực lực lớn rồi, nhưng đương nhiên luôn có ngoại lệ
mà.” Tiểu Long Nữ vừa nói vừa lén lút dòm tôi.
“Ngoại lệ hả? Ngoại lệ nào?” Tôi tò mò hỏi.
Phong Vô Tình đứng một bên sớm đã phải khổ sở nhịn cười, chả lâu sau đó hai
người bên đó cùng rú lên cười khằng khặc. Tôi một mặt lại gãi đầu khó
hiểu. Quái, bọn họ cười cái gì nhỉ?
Sau khi Tiểu Long Nữ và
Phong Vô Tình cực kì ăn ý cười hết ga, bọn họ lập tức rơi vào một bầu
không khí im lặng ngột ngạt. Tôi quan sát họ, mà vẫn chưa hiểu cái mô tê gì, nhưng hai người bên đó có vẻ không dám chạm mắt nhau nữa. Trong
lòng tôi càng dồn lên một mớ nghi vấn.
“Tôi – tôi đi tìm mọi
người để bàn bạc thêm về vấn đề này, tiện lấy thêm ý kiến luôn. Càng
nhiều người càng tốt mà nhỉ?” Tiểu Long Nữ vốn luôn rất bình tĩnh nay
lại bối rối hiếm thấy. Vừa dứt lời, cô nàng liền chạy tuốt, đầu cũng
không quay lại một lần.
“Có chuyện gì đã xảy ra hả?” Tôi nghi ngờ hỏi sau khi nhìn một tầng khói bụi bốc lên sau bóng lưng trốn thoát của Tiểu Long Nữ.
“Vương Tử, em có chuyện quan trọng phải nói với chị.” Vô Tình vẫn đứng chỗ cũ, đột nhiên bảo tôi.
Em trai có chuyện muốn bàn bạc với mình? Hiếm có nha! “Đến Vô Ngân Tửu Lầu hẵng bàn đi,” Tôi vừa nói vừa chỉ đường.
Vô Tình gật đầu còn Dương Quang nãy giờ vẫn đứng đó và bị quên khuấy mất
bèn mỉm cười hòa nhã nói, “Vậy tôi đi tìm Tình Thiên đây.”
Như
thường lệ, tôi ngồi xuống góc yêu thích của mình rồi gọi món cho cả hai. Tôi im lặng đợi Vô Tình mở lời bàn về cái khỉ gì đó mà nó muốn bàn,
nhưng đến khi món ăn đã dọn lên đủ, tôi đợi không đặng bèn bắt đầu nhồi
thức ăn vào miệng.
“Chị, em yêu Tiểu Long Nữ.” Thằng em tôi nói
giọng nhạt toẹt, như thể nó bảo sáng nay nó ăn trứng tráng với bánh mì
nướng, chứ không phải đang thông báo một cái tin động trời đến thần khóc quỷ sầu này. Vấn đề hiện tại nghiêm trọng cũng không kém gì tổng thống
Mĩ bỗng nhiên thế quái nào bấm nhầm vào nút phóng quả tên lửa hạt nhân
của họ, gây nên thảm họa địa cầu vậy.
Tôi từ từ quay về phía nó,
quăng cả đôi đũa với nửa miếng ăn còn đang nhai dở trong miệng ra. Đặt
cả hai tay lên vai nó, tôi cực kì nghiêm túc nói, “Em trai thân mến,
đang có đại dịch cúm hoành hành, chắc mày nhiễm cũng nặng lắm rồi đấy,
sốt đến mất trí mê sảng thế này cơ mà. Nhưng đừng lo, chị gái này sẽ đưa mày tới bác sĩ ngay, châm vài cái là mày khỏi ngon lành ngay ấy mà.”
Vô Tình cực kì khinh bỉ hẩy bàn tay của tôi ra, càu nhàu đáp, “Đầu óc em hoàn toàn bình thường. Cám ơn bà chị quan tâm.”
Không khí chung quanh yên lặng có tới vài phút. Đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, tay phải tôi cuộn thành quyền đập vào lòng bàn tay trái, “Chị hiểu rồi! Chắc chắn mày đổ đứ đừ cái cô Tiểu Long Nữ* xinh đẹp và giả tưởng trong tiểu thuyết Kim Dung chớ gì! Nhưng mà em trai bé nhỏ ơi, cô nàng đó chỉ là nhân vật tiểu thuyết thôi, đâu có thật đâu. Mày chết lòng đi là vừa, hơn nữa, nếu mà cổ có thật á, thì Dương Quá với món Ám Nhiên Tiêu Hồn
Chưởng** của ổng cũng không có giỡn chơi được đâu.”
(*Tiểu Long
Nữ trong tiểu thuyết Kim Dung: Tiểu Long Nữ là nhân vật chính trong tiểu thuyết Thần Điêu Hiệp Lữ của Kim Dung. Nàng vốn là trẻ mồ côi bị bỏ rơi trên đường, sau đó được một người phụ nữ đưa tới Cổ Mộ. Nàng được nuôi
dạy rất nghiêm khắc trở thành đại cao thủ của phái Cổ Mộ. Do không được
ra ngoài bao giờ, nàng lớn lên trở thành một thiếu nữ ngây thơ xinh đẹp, lạnh lùng xa cách tới vô cảm. Tiểu Long Nữ trong tiểu thuyết này mượn
tên từ nhân vật của Kim Dung kia.- nhóm PR
**Dương Quá và Ám
Nhiên Tiêu Hồn Chưởng: Dương Quá là đồ đệ duy nhất của Tiểu Long Nữ, hai người về sau yêu nhau, tuy nhiên quan hệ tình yêu sư đồ ngày ấy bị ngăn cấm rất kịch liệt. Cũng bởi có nhiều khúc mắc và hiểu nhầm mà cả hai
phải chia cắt 16 năm. Tuy nhiên tới cuối truyện hai người lại tương
phùng. Trong quãng thời gian xa cách đó, Dương Quá học được rất nhiều
tuyệt chiêu từ các cao thủ võ lâm. Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng là tuyệt
chiêu mà chàng đã sáng tạo ra dựa theo rất nhiều chiêu thức học được –
nhóm PR. )
“Người em yêu là Tiểu Long Nữ trong Đệ Nhị Sinh Mệnh,
thành viên của Phi Thường Đội, làm cùng với em trong Sở Ngoại Giao. Nói
thế cái đầu heo của bà đã thủng ra chưa?” Lời Vô Tình lại phá nát ảo
tưởng của tôi.
Tay tôi run lẩy bẩy ngoài tầm kiểm soát. Tôi không dám tin hỏi lại thằng em mình, “ Mày yêu Tiểu Long Nữ thật à? Sao có
thể? Chẳng phải mày từng nói mày sẽ không bao giờ yêu ai già hơn mày à?
Cô ta không những sinh trước mày, trông cô nàng cũng trưởng thành như
thế, vậy thì thế quái nào…”
“Ngựa có thể lỡ bước, người có thể
nói nhầm*. Sự thật chứng minh, ai cũng có thể yêu người không thuộc tuýp mình thích mà.” Vô Tình nhún vai thờ ơ.
(*Ngựa có thể lỡ bước,
người có thể nói nhầm: thành ngữ Trung Quốc. Do chưa tìm được thành ngữ
tương tự trong tiếng ta nên tôi tạm thời để vậy. – meomeo)
Tôi không biết nói sao, “Làm sao mày đổ được cô nàng chứ? Chẳng phải mới đây không lâu mày còn ghét cay ghét đắng cổ hay sao?”
“Em cũng chẳng rõ. Có lẽ tình cảm nảy sinh khi chúng em cũng nhau đi do
thám vụ ám sát, hoặc có lẽ từ trước đó, lúc cô ấy giẫm em tới chết,” Vô
Tình thành thật đáp. Dứt lời nó nhíu mày bổ sung, “Hoặc giả có thể từ
lần đầu tiên em thấy cô ấy đi cùng với chị ở ngoài Tinh Thành, đổi lại
nếu chị có thật cướp mất Mai Khôi và Tình Thiên em cũng không đến nỗi
tức giận vô căn cứ như vậy. Có lẽ lí do thực sự em tức giận chính là do
em ghen tị, em ghen với chị, vì chị được ở bên cô ấy.” Cuối cùng, Vô
Tình ảm đạm cười, “Huống chi, yêu luôn bắt đầu bằng ghét.”
Có lẽ em trai tôi yêu Tiểu Long Nữ thật rồi…
“Mày định thế nào?” Tôi lại hỏi. Tiểu Long Nữ cũng không phải người dễ cưa,
mà tôi thì lại sợ thằng em tôi thất tình thì sẽ làm bậy, giả dụ như mang thân phận nhân yêu của tôi bô bô ra ngoài hay gì gì đó chẳng hạn.
Lời tiếp theo của Vô Tình đối với tôi như sét đánh giữa trời quang thêm một lần nữa, “Em đã tỏ tình rồi.”
Tôi lặng thing mất một lúc, mồm há hốc cả ra. Thảo nào hồi nãy Tiểu Long Nữ hành xử kì quặc như vậy… Tôi cuối cùng cũng phun ra được hai từ chốt,
“Kết quả?”
“Cô ấy chửi em là thằng ngu.” Vô Tình lại nhún vai.
Tôi thở dài rồi vỗ vỗ lưng thằng em, “Trên đời đâu thiếu gì người đâu em*,
bị từ chối một lần có gì to tát. Mày sẽ tìm được người hợp hơn thôi.
Đừng làm trò gì ngu nhé, ví dụ như là tiết lộ thân phận của chị mày ấy.”
(*trên đời đâu thiếu gì người: bản Trung: ở đâu cỏ chả mọc, bản Anh: còn nhiều cá trong biển. Nói chung ở đây ý đều là còn nhiều cô gái tốt, không
thiếu người, tôi mạn phép sửa để truyện dễ hiểu hơn. Nếu bạn đọc không
vừa ý, xin liên hệ để sửa chữa. – meomeo)
Vô Tình lại ha ha cười, vẻ mặt lưu manh quay lại, “Thằng em đây không thất tình được đâu, hừ.”
Không thể thất tình? Mày không phải là thằng mất ngon cả hai em Mai Khôi và
Tình Thiên cho chị đây à…? Nhưng nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng chẳng dám
nói ra lời. Thay vào đó, tôi đành ngốc nghếch hỏi, “Nhưng mà cô nàng từ
chối mày rồi còn gì?”
Vô Tình cười thần bí, phe phẩy ngón tay,
“Khi một cô gái nghe tỏ tình xong mặt đỏ lựng như cà chua chín rồi chửi
bạn ngu, nhất định không phải là từ chối đâu.”
“Nếu vậy thì là gì?” Tôi ngây thơ hỏi.
Vô Tình lại hô hố cười, sau đó cực kì vô trách nhiệm phun ra, “Chị không hiểu nổi đâu!” rồi phủi mông đi mất.
Nhưng, tôi cũng không thể biết là ngẫu nhiên hay tâm ý tương thông mà thằng
nhóc Vô Tình vừa khuất dạng thì tôi đã thấy Tiểu Long Nữ mặt nặng mày
nhẹ chạy tới chỗ tôi. Không phải cô đang đi tìm thêm người để xin ý kiến à? Cô nàng lập tức điên cuồng tra khảo, “Vương Tử, thằng em anh vừa nói gì với anh? Có phải là về chuyện hắn tỏ tình không?”
“Ờ.” Tôi thành thật.
“Không thể tin được tên cháy nhà đó dám chạy loăng quăng kể với mọi người hắn. Hắn ta không những thổ lộ hết với Dương Quang, giờ lại còn ba hoa chích chòe với anh nữa. Em cá chẳng lâu nữa cả địa cầu đều biết hết đó!” Tiểu Long Nữ vẫn còn chưa hả giận, “Thằng ngốc đó đừng tưởng là em không
biết hắn muốn chơi em!”
Tôi nhíu mày, “Vô Tình không đùa em đâu – nó rất nghiêm túc đấy.”
Tiểu Long Nữ sửng sốt ngây ra một hồi rồi ngập ngừng hỏi, “Hắn… nghiêm túc
á? Sao có thể? Hắn chắc chắn chỉ cố chọc tức em thôi.”
Tôi
nghiêng đầu suy nghĩ thật kĩ rồi cuối cùng kết luận, “Anh tin là em anh
rất nghiêm túc. Trước đó tán gái nó chẳng hé nửa lời với anh đâu. Giờ nó tự túc kể với anh thế này, có lẽ nó rất thích em đấy.”
Theo
nhiều tiểu thuyết diễm tình tôi từng đọc, khi nữ chính biết nam chính tỏ tình nghiêm túc với mình, mặt cô sẽ ửng hồng, tim cô sẽ lỡ nhịp, và cô
có thể sẽ ngượng chín cả người, thậm chí còn chẳng biết phải làm sao.
Đáng tiếc cuốn sách này không phải tiểu thuyết diễm tình, còn Tiểu Long Nữ
hầu như chắc chắn không phải là kiểu nữ chính của mấy loại truyện trên.
Thay vì vẻ mặt thẹn thùng, mặt cô nàng có nhiều biểu hiện giống muốn
giết người hơn, có lẽ cuốn sách bạn đang cầm trên tay có nhiều khả năng
sẽ trở thành tiểu thuyết kinh dị.
Chẳng hiểu sao Tiểu Long Nữ lại nghiến răng nghiến lợi hậm hực, rút cây dao nhỏ ra vừa khua khoắng vừa
bạo lực gào lên, “Xem bà chẻ thằng chết toi đó ra đây!”
Tôi đầu đặc lại. Cho dù cô nàng có ghét thằng em tôi, cớ gì đến nỗi phải đòi chẻ nó chứ? “Sao em lại muốn chẻ nó ra?”
“Anh không hiểu được đâu!” Tiểu Long Nữ hung hăng nhắc lại câu nói lúc trước của thằng em tôi, rồi dùng cùng một động tác phủi mông chạy biến.
Tôi gãi gãi má, vẫn mù mờ trước tình huống bấy giờ. Người ta yêu nhau thì
có áo đôi nhẫn đôi, hai người mết nhau thì có hành động và kiểu nói
chuyện đôi mới sợ. Mặc dù tôi không biết thằng em tôi và Tiểu Long Nữ
tính làm gì, nhưng có vẻ tôi khá biết em dâu sau này của tôi là cô nào
rồi.
Tôi lầm bầm tự nhủ, “Xem ra mình phải thật cẩn thận thôi,
kẻo không tới lúc Tiểu Long Nữ được gả vào nhà, cô nàng nhất định sẽ dần mình ra cám mất.”