“Giáo sư à, thực ra thầy đâu cần phải vướng vào rắc rối này…” Tôi khóc không ra nước mắt nhìn giáo sư Mẫn Cư Văn ngồi đối diện.
“Đừng lo em ạ. Chỉ cần giúp được sinh viên, rắc rối nhỏ nhặt này đáng là
chi!” Nụ cười thoảng qua mặt Du khi hắn từ tốn nhấp một ngụm nước.
Tinh! Mày chết với tao. Tôi không đời nào mơ tưởng tới chuyện để khiến Giáo
sư Mẫn hẹn hò với tôi, Tinh lại thêu dệt lên câu chuyện phét lác vô nhân đạo này. Thậm chí đến tôi nghe còn thấy chuyện nó kể phản logic quá
trời. Nhưng khó đỡ hơn là giáo sư Mẫn Cư Văn lại tin sái cổ cái thứ ấy…
Chuyện là vầy: Hôm qua lúc tan học Tinh kéo tôi lại ngay trước mặt giáo sư Mẫn.
“Giáo sư ơi, có một vấn đề cực kì nghiêm trọng mà em mong rằng thầy có thể
giúp tụi em.” Tinh đeo nét mặt buồn khổ sâu sắc. Lúc đó tôi thực không
biết nó khóc lóc rầu rĩ vì lí gì.
Giáo sư Mẫn thấy sự tình có vẻ
nghiêm trọng, nên an ủi Tinh bằng nụ cười dịu dàng muôn thủa, “Có chuyện gì thế? Từ từ mà nói, đừng lo lắng quá.”
“Thực ra là vấn đề của
Tiểu Lam ạ. có một kẻ lén lút quấy nhiễu* Tiểu Lam. Hắn đã theo đuôi làm phiền bạn ý nguyên năm, tới giờ vẫn chưa chịu buông tha bạn ý.” Tinh
nhíu sít lông mày, lệ tuôn như suối.
(*Kẻ quấy nhiễu: Bản gốc là
Đăng Đồ Tử. Đây là một cụm từ của TQ, dùng để tả những kẻ biến thái hay
quấy nhiễu người khác. Từ này dựa theo điển cố về Đăng Đồ Tử. Đăng Đồ Tử vốn ghen tức với Tống Ngọc. Hắn liền tâu với Sở Vương rằng Tống Ngọc
rất háo sắc. Tuy nhiên, Tống Ngọc lại biện minh rằng Đăng Đồ Tử mới là
kẻ háo sắc, bởi vợ ông ta vừa xấu vừa già, không có sắc nhưng Đăng Đồ Tử vẫn mê đắm, còn sinh rất nhiều con. Cụm từ này đối với những bạn không
quen đọc truyện Trung Quốc thì khá khó hiểu nên tôi xin phép được sử
dụng từ Hán Việt dễ hiểu hơn. Nếu các bạn không vừa lòng, xin liên hệ để sửa chữa. – meomeo)
“Thật sao? Tiểu Lam, em không có cách nào xử lí hắn hả?” Giáo sư Mẫn hỏi.
Hắn ta? Thằng nào hả thầy…? Tôi vô cùng bối rối, đưa mắt trống rỗng nhìn lại.
Tinh đột nhiên la lớn, “Giáo sư nhìn xem! Tiểu Lam bị thằng điên đó dọa đến mức mặt mũi cũng thất thần vậy đó.”
“Ồ?” Giáo sư Mẫn cau mày, “Bảo sao dạo này Tiểu Lam thường lơ đãng trong lớp và cứ chuông reo hết giờ là em ấy chạy biến.”
“…” Tôi lơ đãng là do bị đám phóng viên cố hỏi anh tung tích Vương Tử làm
cho phát hoảng. Và nếu hết giờ tôi không chạy cho nhanh, có khi vài
phóng viên có tầm-nhìn-xa-trông-rộng sẽ phát hiện ra trông tôi giống
Vương Tử mất. Nói coi nếu bị vậy tôi có được chết toàn thây không?
“Đúng đó. Giáo sư, thầy không biết hắn ta đáng sợ thế nào đâu. Tiểu Lam bảo
hắn là bạn ý thà chết còn hơn yêu hắn, nhưng hắn không chịu! Em đá
karate trúng chỗ hiểm hắn cũng không dung tha bạn ý. Sau đấy, bọn em chỉ còn biết nói Tiểu Lam đã có người yêu rất đẹp trai, trưởng thành và
đáng tin cậy. Nhưng hắn nói hắn không đời nào tin, trừ phi…” Lúc này mặt Tinh bắt đầu lộ vẻ khó xử.
“Trừ phi gì?” Giáo sư Mẫn hỏi, cực kì nghiêm túc.
“…Trừ phi hắn tận mắt thấy anh đó!” Tinh thở dài, “Nhưng tụi em biết kiếm đâu ra người đồng ý diễn vở kịch này chứ?” Tinh lắc đầu buồn bã.
Tôi bỗng sáng mắt ra. Cuối cùng tôi cũng hiểu Tinh đang cố làm gì rồi!
Nhưng, nhưng nói gì điêu phát gớm. Người nào có chút đầu óc sẽ không đời nào sa bẫy đâu, huống chi giáo sư Mẫn Cư Văn có chỉ số IQ 200!
“Thầy hiểu, thầy sẽ giúp vụ ngày!” Giáo sư Mẫn bật cười.
Không thể được! Giáo sư Mẫn, IQ 200 của thầy chạy đâu mất rồi? Tôi không tin
nổi vào mắt mình khi nhìn bộ mặt nghiêm trang của giáo sư Mẫn.
“Quá tuyệt vời, Giáo sư! Vậy mai thầy dẫn Tiểu Lam đi uống cà phê hay mua
sắm hay gì gì đó cũng được. Em nhận trách nhiệm đưa hắn tới. rồi hắn sẽ
phải tin lời Tiểu Lam!” Tinh reo lên vui vẻ.
“Được thôi.” Mặt giáo sư Mẫn Cư Văn vẫn thoảng nét cười dịu dàng.
Vậy nên vì sao tôi và giáo sư Mẫn lại ngồi trong quán cà phê ngoài trời
thật vẫn hết sức mơ hồ. Tôi còn tiếp tục nghi ngờ chuyện làm sao giáo sư Mẫn lại dễ mắc bẫy Tinh thế.
“Em Phong Lam*, sao hắn ta chưa tới?” Giáo sư Mẫn vẫn khoác nguyên nụ cười trên môi.
(*Em Phong Lam: gốc là Phong Lam đồng học, trong bản tiếng Anh là student
Feng Lan. Từ đồng học có nghĩa là bạn, chỉ những người không thân thiết
lắm. Tôi xin mạn phép sử dụng từ “em” thay cho từ trên để hợp với mối
quan hệ thầy trò ở Việt Nam. Độc giả không hài lòng mời để lại ý kiến để sửa đổi. – meomeo)
“Em, em cũng không biết…” Thà có thằng cha ấy trên đời còn đỡ! Tôi rủa thầm sau lưng con nhỏ Tinh giờ biến đâu chẳng biết.
Mặt giáo sư Mẫn thốt nhiên nghiêm lại, hắn thở dài, “Em Phong Lam, thầy
không nghĩ rằng tên đó sẽ đến đâu, nhỉ? Hay đúng hơn, hắn thậm chí còn
chẳng tồn tại.”
“Thầy biết rồi?” Tôi ngạc nhiên nói. Một khi thầy đã biết sự thực, sao thầy vẫn đi chơi với em?
Giáo sư Mẫn miễn cưỡng cười, “Từ lúc bắt đầu đi dạy, thầy đã nghe đủ loại lí do để dụ thầy đi chơi. Tuy nhiên, lí do 2 đứa bày ra là phóng đại
nhất.”
Nghe vậy, tôi cười ngu ngơ, Nói vậy nghe còn có lí!
“Em Phong Lam, thầy muốn em hiểu là thầy đã có người trong lòng, nên…” Giáo sư Mẫn bỗng tỏ ra lúng búng, “Nên thầy e rằng thầy không thể chấp nhận
tình cảm của em.”
Tôi đơ người mất một lúc khi nhận ra hắn tưởng tôi mời hắn đi chơi để bày tỏ tình cảm với hắn.
“Em Phong Lam, em đừng quá buồn. Thực sự trong tim tôi đã in hình bóng một
người. Không phải là em không đủ tốt đâu…” Giáo sư Mẫn thấy tôi ngây ra
nhìn hắn nên phát hoảng, vội vội vàng vàng nghĩ gì nói nấy.
“Phì!” Tôi không thể nhịn cười. Nhịn sao nổi chứ. Lúc giáo sư Mẫn bối rối,
nhìn thầy ngốc ngốc giống kiểu Du. Thấy dáng vẻ hắn lịch sự đường hoàng
mà rất nghiêm túc, lại đeo kính và mặc áo sơ mi trắng mà tỏ vẻ ngu ngu
thì đúng là mắc cười dã man.
“Sao em lại cười? Con gái thời nay thật khó hiểu.” Du lầm bầm một mình.
“Người trong lòng giáo sư là Vương Tử à?” Tôi bỗng muốn nghe giáo sư Mẫn nói rõ ràng trong đời thực, khi thực là hắn.
“Ừ, là Vương Tử.” Mặc dù hắn cố ra vẻ trầm tĩnh, nhưng mặt hắn thoáng đỏ và trông có vẻ ngượng ngùng.
Trầm lặng một hồi, tôi bỗng buột miệng, “Thầy sẽ không hối hận chứ? Vương Tử là nam mà.”
Khi nghe tôi hỏi, ánh mắt Du lộ vẻ xa xăm, “Hối tiếc ư…? Vương Tử giống như một đóa hồng có gai. Nếu thực lúc đầu biết là gai nhọn, có khi thầy đã
không dám nhặt lên. Nhưng thầy đã chạm vào hoa, ngửi được hương thơm
nồng nàn và thấy vẻ kiều diễm đó. Nếu giờ thầy lại đặt xuống, thì nỗi
thốn đau của con tim sẽ còn nhói buốt gấp bội bàn tay rướm máu của thầy
hay phần da thịt bị gai cứa rách. Vậy nên, thầy sẽ không bỏ bông hồng
xuống.”
Lúc lâu sau, ánh nhìn xa xăm biến mất và Du đỏ mặt nhìn tôi, “Thầy xin lỗi, nói gì mà nghe kì cục quá.” Hắn nói.
Cười mỉm, tôi nhẹ lắc đầu và nói giọng trang trọng, “Giáo sư, đáp ứng một
điều kiện của em nhé, rồi chúng ta có thể kết thúc hôm nay ở đây.”
“Chuyện gì?” Du run rẩy sợ hãi.
Mắt tỏa sáng ám muội, tôi chỉ tờ thực đơn rồi nói, “Thầy đãi em món mì ống ngao sốt vang trắng và canh thập cẩm nha?”
“Hở?”
Vì vậy, sau khi tôi toàn tâm toàn ý chén mì ống ngao sốt vang trắng và
canh thập cẩm*, còn giáo sư Mẫn chua xót ngỡ ngàng thanh toán, buổi hẹn
giữa tôi và giáo sư Mẫn kết thúc thiệt là có hậu.
(*Canh thập
cẩm: đây vốn là một món ăn của Ukraina, nổi tiếng ở các nước phương Đông và Trung Âu. Món này thường gồm củ cải đỏ và cà chua nên có màu đỏ tím. – nhóm PR)
~*~
Tối đó, Tinh và Vân hào hứng kéo tôi ra đường.
“Mình đi đâu mới được?” Tôi hồ nghi hỏi.
“Nói nhảm gì vầy bà? Tất nhiên là đi đến cuộc hẹn kế rồi.” Tinh gầm gừ bực bội.
“Ồ…”
“Ở kia!” Tinh núp sau cái cột đèn, trỏ tay chỉ Trác ca ca đứng cách đó khá là xa, “Tiểu Lam, tao bảo Trác Linh Bân là mày rất muốn đi chơi chợ
đêm, nhưng tao bận không đi được, nên nhờ anh ấy đi thay tao. Mày hiểu
không?”
“Hiểu.”
“Vậy bước nhanh! Nhớ về so sánh 2 anh
chàng nhé.” Vân đột nhiên đẩy tôi ra khỏi chỗ sau cột đèn. Vạn bất đắc
dĩ, tôi đành bước về phía Trác ca ca.
“Em tới rồi, Tiểu Lam.” Trác ca ca mỉm cười với tôi.
“Dạ.” Tôi gật nhẹ đầu.
“Em muốn đi mua sắm trước không? Hay là để ăn cái gì đã?” Trác ca ca cực kì chu đáo hỏi.
“Ăn.” Tôi đâu đã có ý thăm thú gì mấy gian hàng, vậy nên phải bảo là ăn chứ.
Không phải là tại tôi là loại phàm ăn tục uống đâu nha!
Đến cuối
đoạn đường đi dạo, tay trái tôi cầm đùi gà, tay phải giữ tách hồng trà,
miệng tóp tép nhai khoai tây chiên mới tọng đầy mồm xong. Thậm chí Trác
ca ca còn giữ dùm tôi gói gà nướng và bình rượu.
“Em còn muốn ăn
gì nữa không, Tiểu Lam?” Trác ca ca chăm chú hỏi. Tôi lắc lắc đầu, chỉ
tay về phía cái ghế đá công viên cách không xa, “Ngồi xuống chút rồi anh em mình cùng ăn.”
“Cũng được.”
Khi ngồi ăn cật lực, tôi
nghĩ đến lời mẹ tôi nói. Mẹ bảo Trác ca ca thích mình à? Ừm… mình phải
hỏi anh mới được. Tôi lơ đãng hé miệng hỏi nhỏ, “Trác ca ca có thích em
không?”
Người Trác ca ca rõ ràng sững lại. Anh từ tốn quay lại
nhìn tôi, đôi mắt tỏ vẻ chẳng biết nên hạnh phúc hay bất lực. Anh lặng
im hồi lâu. Cuối cùng, anh chỉ nói, “Ừ, anh thích em 8 năm rồi.”
Tám năm? Tim tôi lỡ mất một nhịp. Anh ấy thích tôi lâu vậy sao?
“Thích em 8 năm? Em có xứng không?”
“Có chứ.” Trác ca ca trả lời không chút do dự.
“Nhưng em không biết mình có yêu anh không nữa…em không quyết định nổi.” Thấy
mặt Trác ca ca rõ là xuống sắc, tôi thấy tim mình co nhẹ lại. Chẳng phải là quá bất công với Trác ca ca sao? Tám năm…gánh nặng đó cắn rứt tôi
đến nỗi chỉ nghĩ đến tôi đã thấy thở không thông.
“Không sao, anh sẽ đợi em.” Trác ca ca nói một câu giản dị.
Tôi do dự một lúc, “Anh…không hối hận chứ? Có lẽ, có lẽ em…”
Trác ca ca đứng lên quay lưng về phía tôi, anh nói giọng mơ hồ mà chưa bao
giờ anh nói với tôi, “Hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời, không hối tiếc hay khó chịu. Dù phải chịu mưa giông bão táp, nó vẫn chờ đợi
nụ cười của mặt trời. Mặc dù chờ đợi thì rất đau đớn, nhưng hoa hướng
dương chưa từng hối hận và sẽ không đời nào hối hận.”
Tôi nhìn tấm lưng rộng và cô đơn của Trác ca ca, và bỗng chợt nhận ra hai tai anh đỏ ửng như cà chua chín.
“Hoa hướng dương ư?” Tôi lặng lẽ nhai thức ăn mà miệng đắng ngắt chẳng nhận nổi vị gì.
~*~
“Hẹn hò hôm qua mày nghĩ sao?” Ngày hôm sau Vân và Tinh hỏi. Mắt hai đứa mở to phấn khích.
“Khá ổn.” Tôi gãi gãi má.
“Vậy hai bên thế nào?” Vân hỏi gợi chuyện moi móc thông tin.
“Hừm… Một bên thì chỉ trả có một lần, nhưng mà rất đắt, và để lại cho tao một dư vị ngọt ngào vô tận. Còn bên kia, anh ý trả liên tục. Mặc dù giá
phải trả không nhiều, và vị cũng không được bằng bên kia, nhưng tổng
quan cũng khá đáng kể.” Tôi thành thực.
“Nói vậy là sao?” Vân bối rối.
Cốc đầu Vân, Tinh nói, “Ngốc ạ, mày không hiểu nổi lấy một phép ẩn dụ sao?
Nghĩa là vầy: mặc dù giáo sư Mẫn yêu con nhỏ không lâu, nhưng thầy vẫn
đem lòng yêu nó, dù những tưởng Tiểu Lam là con trai. Vì vậy sự hi sinh
của thầy vô cùng cao cả và ấn tượng. Hơn nữa, tình yêu của giáo sư nồng
nàn như lửa cháy, nên cảm xúc để lại cũng rất dài lâu. Ngược lại, tình
yêu của Trác Linh Bân lại dịu dàng như nước chảy. Tuy vậy, cũng như suối nguồn, thấm dần từ từ và ổn đinh. Sự hi sinh mà anh ấy phải chịu không
ấn tượng bằng của giáo sư, nhưng nếu tính đến khoảng thời gian anh ấy
yêu Tiểu Lam thì sự hi sinh đó cũng chẳng kém cạnh chút nào so với giáo
sư. Mày hiểu chưa?”
“Tao hiểu rồi.” Vân như bỗng chợt ngộ ra chân lí.
“Ờ, phải thế không, Tiểu Lam?” Tinh mặt mày tự mãn nhìn tôi.
“Không phải…Ý tao bảo là đồ ăn.” Tôi gãi gãi đầu.
“Đồ ăn?” Vân và Tinh nhìn tôi chằm chằm, mắt mở to.
Tôi gật đầu, tựa hồ đó là lời giải thích tự nhiên dễ hiểu nhất, “Ừa, mặc dù Du chỉ đãi tao mì ống ngao sốt vang trắng với canh thập cẩm nhưng giá
bữa đó hơn 800 đô la*. Đắt tiền quá, vả lại mì ống siêu ngon, tao nhớ vị đó mãi. Còn mấy món ăn chợ đêm Trác ca ca mua cho tao dù không ngon
bằng mì ống, nhưng mà nhiều lắm. Tao ăn rất nhập tâm nên tổng chi phí
chắc cũng chẳng ít hơn của Du nhiều đâu.”
“…” Tôi chả biết làm sao mà hai đứa bỗng dưng sùi bọt mép. Rồi chúng nó mở to đôi mắt trắng dã nhìn tôi đăm đăm.
Cuối cùng, Tinh kết luận một câu, “Ai mà yêu mày thì xui thấu 8 đời quá.”
Ắt xì! Mẫn Cư Văn và Trác Linh Bân đồng thời hắt hơi một lúc từ hai chỗ xa nhau lắc lơ.
Ai rủa mình ta? Hai anh chàng cùng lúc nghĩ.
(*Đô la: đây là loại đô Đài Loan, không phải Đô Mỹ. – nhóm PR)