"Rốt cục cũng đã tới rồi, ngồi xe lửa quả thật là làm cho toàn thân đau rã rời mà." Sau khi ra đến bên ngoài nhà ga Khai Phong của tỉnh Hà Nam, tôi hung hăng vặn thắt lưng mấy cái, sau đó khoác ba lô trên vai, lẩm bẩm "Trước tiên vẫn phải đi tìm một khách sạn tốt để cất hành lý, sau đó nghỉ ngơi một lát mới đi thăm quan phong cảnh."

Quyết định xong, tôi mua một tờ bản đồ thành phố Khai Phong ở một quán nhỏ ngay bên ngoài nhà ga, vừa đi vừa nhìn.

"Tiểu thư, mua cái gì đó làm kỉ niệm không?" Một giọng Hà Nam nói tiếng phổ thông không được chuẩn cho lắm vang lên.

Tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy người bán hàng rong vẫn thường hay gặp ở những nhà ga đang chào hàng, trong tay hắn giắt một chuỗi đồ bằng ngọc giả cổ.

Tôi biết đối với những người bán hàng rong, nếu mình càng là để ý đến họ, thì họ lại càng cuốn chặt lấy mình, vì thế liền không mặn không nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, cất bước đi tiếp.

"Tiểu thư, nhìn xem đi, một cái chỉ có năm đồng mà thôi, thật sự là rất rẻ nha." Người bán hàng rong chưa từ bỏ ý định đuổi theo tôi.

Năm đồng?

Năm đồng để mua hàng giả thật là không đáng, nếu thích thì tôi tự mình đến cửa hàng uy tín để mua không phải tốt hơn sao?

Tôi cũng không quay đầu lại, cứ tiếp tục đi về phía trước.

"Tiểu thư, mua một chiếc vòng đi, cô nhìn xem cô thích món đồ nào, tôi sẽ bán rẻ cho cô món đó." Người bán hàng rong chưa từ bỏ ý định, cứ quấn lấy tôi, tôi bị hắn cuốn lấy không có biện pháp gì tránh được hắn, chỉ còn cách dừng bước muốn mắng người, vừa quay đầu lại, đối diện với ánh mắt khẩn cầu của người bán hàng rong. Quần áo của hắn thật là đơn bạc, tuy đang là mùa hè nhưng buổi sáng sớm tinh mơ vẫn có chút lành lạnh, gió lạnh thổi tới làm hắn rùng mình một cái, nhưng vẫn không quên nở một nụ cười nhiệt tình với tôi.

Tôi âm thầm thở dài, quên đi, nhân tiện mua một cái cũng không sao.

Đưa tay lướt nhẹ qua đủ loại đồ bằng ngọc giả cổ, người bán hàng rong kia cũng là một người thông minh, thấy tôi có ý định mua hàng, lập tức nhiệt tình giới thiệu.

Tôi chọn lấy một chiếc móc điện thoại di động, tuy rằng vừa nhìn đã biết ngay là loại ngọc pha tạp kém chất lượng, không đáng giá tiền, nhưng được cái chạm khắc hình một chiếc chuông nhỏ xinh xắn. Không cần vì một, hai đồng mà mặc cả, tôi trả cho người bán hàng rong năm đồng.

Sau khi đã đuổi được người bán hàng rong đi, tôi giơ chiếc móc điện thoại lên ngắm nghía, lại cảm thấy mất năm đồng cũng coi như là đáng giá, chính trong lúc còn đang thất thần ngắm nghía móc điện thoại, tôi không nhận ra cảnh tượng xung quanh mình đã dần dần thay đổi. Hụt một bước thiếu chút nữa thì đạp vào khoảng không, vội vàng lảo đảo đứng lại, khi ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt làm cho tôi mở to hai mắt nhìn. Bốn phía, sớm đã không phải là đường cái náo nhiệt, mà thay vào đó lại là núi rừng yên tĩnh vắng lặng, mà đứng ở trước mặt tôi lúc này là một mỹ nam tử áo lam tóc dài, trong tay hắn đang cầm một khối ngọc bội. Qua một lúc kinh ngạc, tay tôi run lên, móc điện thoại theo đầu ngón tay cứ thế rơi xuống. Ước chừng là do thấy tôi đột nhiên xuất hiện, nam tử kia cũng là mở to hai mắt nhìn, một bộ dáng ngạc nhiên mang theo nghi ngờ, tay cũng hơi hơi run lên, ngọc bội trong tay cũng cứ như vậy mà rơi xuống. Lần lượt hai đồ vật cùng nhau rơi trên mặt đất, sau đó, rơi trúng tảng đá vỡ tan. Cũng ngay lúc đó, trước mắt tôi tựa hồ hiện lên một đạo bạch quang, sau đó tôi lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Tựa hồ là đã hôn mê rất lâu, lại tựa hồ chỉ hôn mê trong phút chốc, lúc tôi khôi phục lại ý thức, sờ sờ cái trán, nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, mới chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy. Vừa mới quỳ được có một chân, trong lúc vô tình tôi ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó, giống như bị sét đánh trúng, cứ ở tư thế nửa quỳ như thế mà bất động ngay tại chỗ, ngay cả rên cũng không rên được một tiếng nào.

Chỉ thấy, trước mặt tôi có người đang loạng choạng đứng lên. Một thân vì để tiện cho việc ngồi xe lửa mà mặc áo khoác quần bò, vì đã từng đi ngoài trời nắng một lúc, mà tóc bết mồ hôi dính ở bên tai, trên lưng còn đeo chiếc ba lô lữ hành mà tôi ngàn vạn quen thuộc. Mà khuôn mặt đang hơi hơi cau mày kia, vẻ mặt mà đã hàng vạn lần tôi nhìn thấy được ở trong gương kia, làm sao tôi có thể nhận lầm được.

Đúng vậy, đúng vậy, đó là tôi, đó chính là tôi a~, chính tôi như thế nào lại ở đối diện tôi thế này?

Đang khi hết sức khiếp sợ, đầu óc trống rỗng, "Tôi" đối diện đại khái cũng là theo bản năng nhìn sang, sau khi chống lại tầm mắt của tôi, sắc mặt cũng trắng bệch, vẻ mặt như đang nhìn thấy quỷ.

Thấy bộ dáng này của "Tôi", làm cho tôi theo phản xạ cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, trong nháy mắt, ánh vào tầm mắt chính là áo dài màu lam, trên tay đang cầm một thanh kiếm, làm cho trái tim tôi cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.

"Cạch——" thanh kiếm trong tay rơi xuống mặt đất, tôi lại đưa hai tay lên nhìn, hai tay này cũng không phải trắng nõn, nhưng lại thon dài tuyệt đẹp, còn có mấy vết chai nhỏ. Nhưng các đốt ngón tay cũng không mảnh khảnh, vừa nhìn là đã biết đây là tay của nam nhân, tôi sống hai mươi mấy năm, tốt xấu gì cũng phải biết giới tính của mình sao có thể là nam giới được.

Đang lúc kinh ngạc chưa phục hồi lại tinh thần, thì quang kiếm chợt lóe lên, một thanh kiếm sắc bén đã trực tiếp kề ở cổ tôi "Nói, ngươi là ai? Tại sao lại phải giả dạng làm Triển mỗ?"

Bị kiếm khí lạnh như băng kề sát cổ, tôi cuối cùng cũng phục hồi lại được một chút tinh thần, chỉ thấy "Tôi" đang cầm trong tay một thanh kiếm sắc bén, đuôi lông mày, khóe mắt đều là tức giận nhìn tôi.

"Ai, ai giả dạng thành ngươi? Ngươi, ngươi mới giả dạng thành ta thì có?" vẫn còn chưa có phục hồi tinh thần, tôi hơi có chút nói năng lộn xộn "Ngươi… chính ngươi nhìn mình đi, ngươi….ngươi mới đúng là ta....."

"Tôi " khẽ nhíu mày, ước chừng cũng là cảm thấy có điều gì đó không đúng, thuận theo tay cầm kiếm chậm rãi nhìn xuống, nháy mắt, chỉ thấy "Tôi " sắc mặt xanh trắng giống như quỷ, liên tiếp run rẩy. Tôi kinh hồn táng đảm, run sợ nhìn thanh kiếm đang đặt ở trên bả vai "Đại…đại hiệp…. ngài…. Ngài cầm kiếm chắc một chút, cổ của tôi không chịu được một đường rạch đâu a~."

Với chỉ một câu, thật giống như là đã kéo "Tôi" quay trở về với ý thức, "Tôi " mạnh ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe lên tia nhìn sắc bén, kiếm lại tới gần thêm vài phần "Ngươi rốt cuộc đã làm gì với Triển mỗ?"

"Tôi… tôi còn muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đây?" Bị người một dọa một bức, hốc mắt tôi cảm thấy cay cay, lại không muốn khóc trong tình huống như thế này, chỉ có thể cố nén nước mắt "Tôi… tôi không phải là đang đi du lịch sao? Mới mua được có một chiếc móc điện thoại, tôi như thế nào đột nhiên lại đi đến nơi này, còn…lại còn phát sinh chuyện quỷ dị như thế này nữa là sao? Tôi… tôi rõ ràng cái gì cũng chưa làm!"

"Ngươi thật sự không biết chuyện gì?" "Tôi" nhìn như cũng không tin tưởng vào lời của tôi lắm.

"Tôi nếu thật đã làm gì, sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không được tử tế." Tôi càng là những lúc tức giận thì sẽ càng ăn nói không kiêng dè gì, nước mắt ở trong hốc mắt chuyển a chuyển~. Tôi đây đâu có trêu chọc gì ai đâu cơ chứ, tôi không phải là chỉ mới mua được có một chiếc móc điện thoại thôi sao, như thế nào lại lưu lạc tới nông nỗi bị người ta dùng kiếm kề sát cổ như thế này!

"Nếu vậy, Triển mỗ liền tạm thời tin tưởng ngươi......"

"Tôi " lời còn chưa dứt, đã bị tôi cướp lời "Ta quản vào ngươi tin hay không tin, ta còn đang muốn hỏi ngươi đây, có phải hay không ngươi đã làm gì đó, đem ta đến nơi này?"

"Triển mỗ cái gì cũng không có làm."

"Cái gì chúng ta với không chúng ta, ai với ngươi là chúng ta, nơi này rốt cuộc là nơi nào? Ngươi là ai?"

"Tại hạ Triển Chiêu, là ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ của Khai Phong Phủ." Vì thế, tôi liền nhìn thấy "Tôi " tạm thời thu kiếm lại, hướng tôi ôm quyền nói.

"Triển….Triển Chiêu? Khai…..Khai Phong Phủ?" Tôi kinh hô một hồi, sau đó chỉ thấy "Tôi " khẽ nhíu mày, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Ngươi nói thật đi, ngươi đang nói giỡn phải không? Đây là đang đóng phim đúng không? Chắc ngươi là diễn viên?"

"Tại hạ đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, như thế nào lại nói giỡn?" Tôi chưa từng biết mặt mình cũng có thể lộ ra biểu tình chính nghĩa đến như vậy.

Nghe hắn nói như vậy, hơn nữa cảnh tượng quỷ dị xung quanh, làm cho tôi không thể không tin, chân có chút mềm nhũn ngã khụy xuống mặt đất, may mắn là tôi vốn nửa quỳ, ngã cũng không đau lắm, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm "Tôi", có chút ngẩn người.

"Ngươi......có sao không?" thanh âm có chút chần chừ vang lên.

Tôi có chút muốn cười khổ, hắn thật ra là có lòng tốt, nhưng bất quá đại khái là đối với tình cảnh hiện tại, hắn thật sự cũng không hiểu rõ lắm. Tôi nhìn "Tôi", đột nhiên linh quang chợt lóe "Gương, đúng rồi, trong ba lô của ta có gương."

"Ngươi nói cái gì?"

"Mau… mau cởi ba lô trên vai ngươi xuống, rồi đưa cho ta!" Tôi có chút khẩn trương nói.

"Tôi " mặc dù có chút chần chừ, nhưng vẫn vụng về gỡ ba lô xuống, đưa cho tôi, tôi không quan tâm đến đồ đạc trong ba lô, cứ thế đổ hết tất cả các thứ có trong ba lô xuống đất, rốt cuộc cũng tìm được một chiếc gương nhỏ, khẩn cấp mở ra nhìn.

Bóng người hiện lên rõ ràng trên mặt kính, mày kiếm mắt sáng như sao, cho dù hiện tại biểu tình quái dị cũng không làm tổn hại đến khuôn mặt tuấn lãng. Tôi khờ ngốc đưa tay kéo kéo hai má, rất tốt, chạm tay vào thấy ấm áp, tuyệt đối không phải hàng giả, nói cách khác, tôi thật sự đã trở về thời kì Bắc Tống, hoàn hảo là không có chết, ngược lại còn cùng ngự miêu Triển Chiêu trong truyền thuyết trao đổi thân thể cho nhau?

Giỡn sao?!