*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhẹ nhàng đáp xuống ban công trước phòng của Libra, Song Hoàng khẽ thở phào vì đã cảm thấy ấm áp hơn so với tiết trời vừa sáng. Thu đôi cánh lại, anh không ngờ mình lại có thể trở về Minlery Queen nhanh đến như vậy. Chắc là do đã hấp thụ sức mạnh to lớn của Chu Tước.

Đẩy nhẹ chiếc cửa kính ra, anh bước vào trong, ánh mắt nhìn ngay về phía chiếc sofa lần trước Leo nằm. Anh muốn gặp cô ngay bây giờ!

Tiếc cho anh, hình ảnh Leo nằm đó không hề hiện ra như tưởng tượng của anh, tất cả chỉ là một mảnh trống không lạnh lẽo không chút hơi ấm. Không gì cả!

Song Hoàng mở to mắt nhìn không gian phẳng lặng, trống không trước mắt mà không biết phải phản ứng thế nào. Đôi mắt anh trợn trừng lên, môi mím chặt. Hai bàn tay cong các ngón lại như dã thú, anh muốn phá hủy tất cả mọi thứ!

- A... Ai đó...

Giọng nói nhẹ nhàng, run rẩy vang lên phía sau anh khiến cho Song Hoàng giật mình khựng lại. Giọng nói này khiến anh có cảm giác thật quen thuộc, Song Hoàng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó - Giường của Libra.

Trước mắt anh là hình ảnh của một cô gái với mái tóc vàng dài và rất đẹp được xõa tung trên giường lớn. Cả khuôn mặt bị bóng tối che phủ nhưng anh vẫn cảm nhận được cơn run rẩy và sợ hãi của cô qua từng đợt rúng động của bờ vai trần trắng ngần và hai bàn tay đang nắm chặt lấy lớp mền dầy che đậy cơ thể.

Song Hoàng khẽ thở dài. Libra đã làm gì vậy?

- Cô có sao không? - Song Hoàng nhẹ giọng hỏi cô gái đang run rẩy.

Anh cố gắng bình tĩnh lại, tự nhủ rằng Leo chắc chắn sẽ không sao đâu, vì Libra biết rõ Leo là cháu gái cưng của hoàng đế. Có lẽ chỉ là di chuyển cô ấy sang phòng khác thôi. Tuy nhiên, Song Hoàng không hề biết Libra đã hoàn toàn quên đi việc của Leo, anh ta chỉ quan tâm đến Aries và cuộc thương lượng với Capricorn mà thôi.

Song Hoàng nhìn cô gái kia. Thật kì lạ! Một người không quen biết gì lại mang đến cho anh một cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng đến như vậy. Thật sự rất kì lạ!

- Anh... Anh là... Ai? - Giọng nói cô gái khản đặc vì khóc và gào thét quá nhiều, sự sợ hãi không hề được che giấu mà được thể hiện qua từng hơi thở khiến Song Hoàng bỗng cảm thấy cô thật tội nghiệp.

- Tôi là Song Hoàng. - Anh nói, tay vén tấm màn che phía trước giường để ánh sáng chiếu tới khuôn mặt của cô - Cô có cần... Ari?

Song Hoàng giật mình nhìn khuôn mặt xuất hiện trước mắt mình. Khuôn mặt thật quen thuộc!

Cũng như anh, cô gái trên giường cũng giật mình nhìn anh, giọng nói run run hỏi:

- Anh biết mẹ tôi?

- Aries? - Song Hoàng không thể tin được - Con là Aries?

Ari! Con gái của em ở đây!

- Anh là ai? - Aries nhíu mày nhìn con người đối diện nhưng vì ngược sáng nên không thể nào nhìn rõ được - Tại sao anh biết mẹ tôi?

Song Hoàng không trả lời, anh bước lại phía giường, ôm chặt lấy Aries khiến cô sợ hãi, ngỡ ngàng. Cái gì đang xảy ra vậy?

- Aries! Aries! Aries! - Song Hoàng không ngừng lặp lại tên của Aries, giọng nói của anh như đang kìm nén một sự hạnh phúc hân hoan khó tả.

Sự run rẩy, đề phòng và sợ hãi của Aries không hiểu sao lại được Song Hoàng làm cho tan biến hết. Cô giật mình không biết phải phản ứng thế nào trước cái ôm nồng nhiệt của người đối diện nhưng theo phản xạ, cô giơ tay vòng lấy lưng anh.

Cái ôm siết lạnh lẽo, có lẽ là vì anh vừa từ bên ngoài vào, nhưng lại chứa đựng sự ấm áp lạ lùng khiến cho Aries có cảm giác muốn bấu víu vào anh nhưng ngay sau đó, cô chợt nhớ ra một chuyện: Cô không mặc đồ!

Aries đỏ mặt, cô đẩy Song Hoàng ra nhưng anh ôm cô quá chặt.

- B... Bỏ ra!

Giọng nói ngượng ngùng của Aries khiến cho Song Hoàng giật mình. Lúc này anh mới phát hiện ra việc anh đang ôm cô trong khi cô chỉ quấn lớp mền dày xung quanh cơ thể của mình.

- Ta xin lỗi. - Song Hoàng buông cô ra rồi cởi lớp áo khoác dày của mình ra, phủ quanh cô - Để ta giới thiệu lại, ta là bạn thân của mẹ con, Song Hoàng.

Aries nhận lấy áo khoác của anh, đang mặc vào thì nghe anh nói vậy khiến cho cô ngạc nhiên ngơ ngác nhìn anh ta. Người này... Là bạn của mẹ sao?

- Con cứ gọi ta là “Chú” cũng được. - Song Hoàng khẽ xoa đầu Aries - Con và Libra...

Nói đến đây, bỗng nhiên những chuỗi sự kiện từ quá khứ xuất hiện trong đầu anh, hàng vạn những ảo ảnh về quá khứ liên tục xuất hiện, xâu chuỗi tất cả mọi việc với nhau khiến cho Song Hoàng không thể nào tưởng tượng nổi. Libra! Cậu ta đã làm gì thế này?

Aries sau khi nghe đến tên Libra, khuôn mặt liền trắng bệch, đôi mắt cụp xuống đầy sợ hãi mà không hề để ý ánh mắt Song Hoàng dành cho mình, một ánh mắt dành cho kẻ Đáng Thương.

Song Hoàng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ. Anh không thể nào ngờ được. Anh không bao giờ ngờ được Libra lại có thể làm như vậy! Anh ta! Đồ Khốn!

- Ngươi đang làm gì ở đây? - Giọng nói Libra lạnh lẽo vang lên phía sau lưng Song Hoàng.

Aries vừa nghe đến âm thanh lạnh lẽo đó, cơ thể không tự chủ run lên, cô sợ hãi cuộn tròn người lại, nhích lại gần Song Hoàng hi vọng anh ta sẽ giúp cô mà Song Hoàng cũng đang có suy nghĩ đó. Anh kéo Aries sát vào vạt áo của mình, ánh mắt tức giận nhìn Libra.

- Sao lại là anh?

Libra ngạc nhiên khi Song Hoàng quay mặt lại, lúc này, anh mới nhớ tới Leo nhưng chưa kịp mở miệng thì Song Hoàng đã đấm thẳng vào mặt Libra. Cú đấm rất mạnh, không hề có chút nương tay nào khiến cho cả cơ thể của Libra đập thẳng vào tường, tạo thành một vết nứt lớn cùng với âm thanh kinh hồn đại diện cho sức mạnh to lớm của Song Hoàng.

- Hộc! - Máu trào ra từ miệng anh.

“Rầm”

Libra ngạc nhiên nhìn Song Hoàng, không thể hiểu nổi tại sao Song Hoàng lại đánh mình, anh nhìn vào đôi mắt khinh bỉ của Song Hoàng mà cảm thấy kì lạ nhưng đồng thời cũng tức giận khi nhìn thấy được cảnh vừa đánh anh xong, Song Hoàng đã lập tức quay trở về đứng cạnh Aries, đặt tai lên bờ vai gầy guộc của cô ấy đang được bao bọc trong lớp áo khoác của Song Hoàng.

- Bỏ tay ra khỏi cô ấy! - Libra gằn từng chữ, nhanh chóng đứng dậy, trừng mắt nhìn Song Hoàng - Cô ấy là của tôi!

- Tôi không thèm giành giật! - Song Hoàng gào lên - Đồ chết tiệt nhà anh! Anh nghĩ cái gì vậy?

- Cô ấy là vị hôn thê của tôi!

- Anh coi con bé là món đồ thay thế! - Song Hoàng gào lên - Anh muốn gây khổ sở cho con bé đến mức nào nữa? Có thấy con bé sợ anh đến mức nào không?

Libra sững người nghe Song Hoàng gào lên. “Món đồ thay thế”...

- Chú... Nói cái gì? - Aries run rẩy nhìn Song Hoàng đang tức giận - Món đồ thay thế?

- Mặc kệ tôi! - Libra gào lên - Cô ấy sẽ là vị hôn thê của tôi!

- Libra! - Song Hoàng tức điên lên, buông Aries ra, nhảy bổ vào anh - Tỉnh ngộ lại!

Song Hoàng giơ tay, muốn đấm vào khuôn mặt ngu muội đó nhưng Libra nhanh chóng né được, giơ tay phản đòn anh, đồng thời nâng chân thúc thẳng vào bụng anh khiến Song Hoàng lĩnh một lúc hai đòn, máu tứa ra. Tuy nhiên, Song Hoàng không quan tâm, anh tiếp tục xông về phía Libra, liên tục đấm anh nhưng Libra luôn đỡ được. Đôi mắt Libra hằn lên tia máu vì tức giận trước sự nổi giận của Song Hoàng.

- Tôi rất tỉnh táo! - Libra vừa gào lên vừa đấm vào bả vai Song Hoàng.

Song Hoàng né cú đấm của anh, thụt lùi một bước rồi bước lên nhanh, đạp thẳng vào cằm anh với sự phẫn nộ đến cùng cực!

- Tỉnh lại đi! Con bé là Aries! Không phải Ari! Ari đã chết rồi! - Song Hoàng gào lên không thua kém gì Libra, tay liên tục đấm vào mặt của tên ngu muội trước mặt.

Libra không thể nào đứng dậy. Cả cơ thể anh như bị rút hết sức lực, hứng chịu từng đợt đòn của Song Hoàng nhưng giọng nói anh đầy thịnh nộ khi nghe Song Hoàng gào lên:

- Câm miệng! Câm miệng!