Có thể nói, Song Ngư đang rất vui vẻ. Ngay khi Thiên Yết dắt cô vào phòng, cô đã bị choáng ngợp bởi sự lộng lẫy và xa hoa của nó. Căn phòng còn rộng hơn cả cô nhi viện mà cô từng sống nữa! Nó được sơn phết màu xanh ngọc bích rất đẹp, trên trần là chùm đèn pha lê cùng những ánh đèn vàng xung quanh. Căn phòng còn trang bị bộ bàn ghế lớn có máy tính bàn và một chiếc laptop màu trắng bạc. Cả một bức tường đều được trang hoàng bởi sách là sách. Những kệ sách cao chạm trần xếp kế nhau màu nâu gỗ. Trên kệ là hàng trăm hàng ngàn những tựa sách khác nhau khiến Song Ngư tưởng rằng cô đã lạc vào thế giới của những cuốn sách tuyệt vời. Chưa kể đến chiếc giường mềm mại rộng lớn hình tròn có thể cho 5, 6 người nằm màu xanh biển. Cô không thể tin nổi những thứ đang ở trước mắt mình, mọi thứ là thật hay là mơ đây? Những cảm xúc mới mẻ ngạc nhiên đã đánh bay đi sự lo lắng và những suy nghĩ trước đó của cô, cũng như cảm giác rạo rực khi thấy hình bóng cô độc của Cự Giải, tất cả còn lạ chỉ là làm sao để quyết định được là nên đọc cuốn sách nào trước thôi! Trong phòng riêng của cô, mọi thứ đều được trang bị đầy đủ như một căn nhà nhỏ ấm cúng khiến cho Song Ngư bỗng có ý nghĩ là mình nên ở đây mãi mãi, không bao giờ ra ngoài.

- Song Ngư, chị vào được chứ?- Ngoài cửa, Thiên Yết nhẹ giọng hỏi Song Ngư.

- Vâng.- Song Ngư vội nhảy xuống giường, bước ra mở cửa- Mời chị vào.

Thiên Yết mặc một bộ váy đơn giản dài tới gót chân màu xanh lam nhạt, mỉm cười nhẹ nhìn Song Ngư rồi bước vào. Nụ cười của cô chỉ là một nụ cười xã giao bình thường và đôi mắt cũng mang ý cười, nhưng Song Ngư không hiểu tại sao, khi nhìn vào mắt Thiên Yết, cô cảm thấy Thiên Yết đang đau lòng. Khẽ vỗ nhẹ đầu mình, tại sao cô lạ có cái suy nghĩ ấy chứ? Thật là...

- Em cảm thấy có gì không hài lòng không?- Thiên Yết lướt mắt lên chiếc giường lớn nơi Song Ngư vừa nằm, cuốn sách dày vẫn đang được mở ra.

- Dạ không ạ, mọi thứ đều rất tuyệt vời!- Song Ngư híp mắt cười trả lời, thuận tay đóng cửa lại- Chị tìm em có việc gì không ạ? Chắc là về Cự Giải nhỉ?

Thiên Yết mỉm cười lắc đầu bất lực, đúng là không qua mắt nổi cô bé tinh tế này. Thiên Yết bắt đầu suy nghĩ, khi Song Ngư đã thật sự quen với cô và lâu đài này, liệu cô bé có còn tinh tế hơn nữa không? Có nhạy cảm hơn nữa không? Vì cô bắt đầu hiếu kì và hơi sợ trước cái sự nhạy cảm của cô bé rồi.

- Ừm, chị đến đây để hỏi em vài chuyện. Về ngài Cự Giải.- Thiên Yết mỉm cười nhìn Song Ngư- Chị ngồi được chứ?

- Chị cứ tự nhiên ạ, dẫu sao đây cũng đâu phải nhà em.- Song Ngư híp mắt cười.

- Cám ơn em.- Thiên Yết ngồi xuống chiếc ghế mềm, đợi đến khi Song Ngư đã ngồi xuống giường, cô mới hỏi- Ừm... Cho chị hỏi là... Lúc ngài Cự Giải... Ừm...- Thiên Yết đã nghe Song Ngư kể chuyện này nhưng cô thật sự không biết phải nói thế nào để cô bé không buồn lòng, nhưng chuyện này thật sự rất quan trọng- Gặp em ấy... Mắt ngài ấy... Có màu gì?

- Dạ?- Song Ngư ngớ người- Dạ... Lúc đó cũng tối quá nên em nhìn cũng không rõ, mà em cũng không nhớ nữa ạ. Sao thế chị? Bộ hắn ta có đôi mắt có thể đổi màu được ạ?

- À... Không...- Thiên Yết thở nhẹ ra như trút được gánh nặng nhưng cũng phần nào khá thất vọng, cô mỉm cười nhìn Song Ngư- Không có gì đâu em.

Xem ra Song Ngư không phải là người đó rồi. Thiên Yết kìm nén cảm giác chán nản của mình, cố gắng cười tươi trước mặt Song Ngư, không muốn để cô nhận ra sự thay đổi của cô.

- Vậy chị còn muốn hỏi em gì nữa không ạ?- Song Ngư ngước đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn thẳng vào Thiên Yết, chờ đợi câu trả lời của cô.

- Ừm... Chỉ vậy thôi. Cám ơn em.- Thiên Yết đứng dậy gật đầu chào Song Ngư rồi bước ra ngoài.

Song Ngư nhìn theo bóng của cô gái xinh đẹp vừa nãy, lòng dấy lên một chút nghi ngờ về Cự Giải. Cô không hiểu sao Thiên Yết lại hỏi điều đó. Tại sao nhỉ? Cô nhớ rất rõ, trước khi bị Cự Giải đánh ngất, dưới cái ánh sáng lập lòe của đèn đường, đôi con ngươi đáng sợ và khát máu mà cô thấy, là màu vàng... Vậy mà, tại sao lúc nãy, rõ ràng con ngươi của Cự Giải màu xanh dương đậm như nước biển đại dương. Từ khi tới đây, quá nhiều điều vốn không có trong nhận thức của cô như sự tồn tại của những... Thứ như vampire đã khiến cô không để ý đến đôi mắt của hắn ta- Kẻ đã mang cô về đây. Và cả việc Thiên Yết vừa mới hỏi cô. Tuy biết nói dối là không tốt, nhưng cô không hiểu tại sao, trong thâm tâm cô lại có linh cảm rằng không nên nói cho Thiên Yết biết, mặc dù Thiên Yết và Bạch Dương là hai người bạn duy nhất của cô tại một nơi lạ lẫm thế này mặc dù chỉ mới quen nhưng bây giờ thậm chí cô còn không biết mình đang ở đâu! Song Ngư vò đầu, cô vốn không giỏi suy luận. Nhưng thật sự chuyện này đã bắt đầu kích thích trí tò mò của cô và cô đành phải chịu đựng sự hiếu kì này vì chính bản thân cô cũng không giải thích ra được và cô dám chắc là sẽ không có bất kì cơ hội nào cho việc họ sẽ nói cho cô nghe chuyện gì đang xảy ra.

Cô nhất định phải tìm hiểu xem đây là đâu thôi, có điều, cái lạnh thấu xương như đang ngồi dưới máy lạnh 17 độ C này mặc dù trong phòng có lò sưởi giúp cô biết chắc đây không không phải Việt Nam, nhưng rốt cuộc thì, đây là đâu?

Đành vậy, ngày mai, cô sẽ hỏi thử Thiên Yết hay Bạch Dương xem, xem thử hai người có biết đây là đâu hay không. Muốn quay về thì ít nhất cũng phải bết điều đó. Song Ngư xoa xoa cái trán của mình, chợt nhớ đến một chuyện. Chẳng phải Cự Giải đã nói là sẽ giúp cô cứu nơi đó sao? Có cả một tòa lâu đài thế này, chắc anh ta giàu lắm, trong khi cô còng lưng làm việc 3 thế kỉ, cũng chưa chắc được 1/1000 số tài sản của anh ta. Nếu anh ta giúp cô, chẳng phải là quá tốt sao? Nhưng yêu cầu của anh ta...

Là máu của cô nha!

Song Ngư lắc lắc đầu! Trời ạ! Nghĩ gì vậy chứ? Quên đi quên đi! Đi đọc sách thì tốt hơn...Cố ép mình quên đi cảm giác vừa nãy, Song Ngư chú tâm vào cuốn sách mà cô vẫn không hay biết, bản thân vừa rồi đã có chút gì đó muốn đồng ý trao đổi với Cự Giải và trao đổi với anh ta bằng dòng máu ấm nóng thơm ngát đang cuồn cuộn chảy trong cơ thể cô...

~o0o~​

Ở bên ngoài lâu đài Santi Clare, không khí lạnh đến âm độ phủ kín cả khu rừng, cái lạnh thấu xương của mùa đông khiến cho không có loài động vật nào có thể ra ngoài được. Không khí âm trầm, lạnh lẽo này, thật khác với không khí nóng như lửa đốt trong thư phòng của Cự Giải lúc này, vì cả hai con người ở đó, đều như đang bồn chồn, lo lắng một thứ gì đó.

- Ngài Cự Giải?- Bạch Dương khẽ mở miệng ra, nói vừa đủ nghe để Cự Giải quay về với thực tại.

- Ta hiểu.- Cự Giải phất tay, bảo Bạch Dương hãy ngồi xuống, tay còn lại ôm lấy đôi mắt đang nhắm lại mệt mỏi- Vậy là cô ấy định làm vậy à?

- Đúng! Anh phải ngăn cô ấy lại!- Bạch Dương do dự ngồi xuống, nhưng rồi lạ kích động đứng lên, đôi mắt mở to như đang lo sợ.

Cự Giải mệt mỏi mở mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoảng sợ của Bạch Dương. Con người này vừa nãy tự nhiên đập cửa bảo có chuyện nói với cậu, cứ tưởng là chuyện về đính ước, không ngờ... Nhưng đúng là, kì này thì Thiên Yết đi quá xa rồi! Có vẻ cậu cần phải làm gì đó...

- Bạch Dương ngồi xuống đi.- Cự Giải nhàn nhạt mở miệng- Cô biết là ta đã hứa sẽ không can thiệp quá nhiều về chuyện của cô ta, đúng không?

- Nhưng anh... Cậu...

- Đủ rồi!- Trước khi Bạch Dương kịp nói gì, Cự Giải đã nhanh chóng chặn lại- Ta hiểu ý ngươi, và ta cũng không hề tán đồng nó, nhưng ta không thể ép buộc cô ấy, cô cũng hiểu tính cách của cô ấy, không phải sao?

Bạch Dương nghe đến đây, chỉ cúi người xuống, im lặng. Một phần vì cô không biết phải đối kháng thế nào, một phần, là do đó là sự thật. Thiên Yết sẽ không nghe bất kì ai. Cô đã từng nghe môt người... Nhưng hắn ta, lại chính là nguồn gốc của những chuyện này! Bạch Dương nghiến răng, cúi đầu xuống để phần tóc mái che đi đôi mắt đỏ tươi như máu của mình... Bản thân cô, có vẻ như đang muốn làm gì đó...

- Bạch Dương...- Cự Giải như đọc được ý định của cô, thở dài- Không liên quan gì cả. Cô cũng nên lo cho bản thân đi, một tuần nữa, lễ đính hôn sẽ diễn ra tại lâu đài của hắn ta đấy!

Bạch Dương thót mình! Đôi mắt nháy mắt trở nên hoảng loạn, sợ hãi và muốn trốn tránh.- Có thể đừng làm vậy không?- Bạch Dương khẩn thiết cầu xin, thầm mong Cự Giải sẽ vì cô mà suy xét lại.

Cự Giải ngước khuôn mặt mệt mỏi lên, nhìn vào đôi mắt đang sợ hãi nhưng cũng rất kiên định đó. Cự Giải thở dài... Đứng dậy, đôi mắt vẫn nhìn về phía Bạch Dương với đôi lông mày nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng và do dự. Cậu đang do dự, khi nhìn vào đôi mắt đau khổ và buồn rầu đó. Cậu tự hỏi quyết định của mình có đúng không? Mình có nên làm vậy không, sự hoang mang đang dấy lên trong cậu... Nhưng nhanh chóng, Cự Giải hoàn toàn quên nó đi, đôi mắt đẹp đó, chỉ còn lại sự không hài lòng trước câu hỏi của Bạch Dương và cặp lông mày nhíu chặt lại, như là chờ đợi cô rút lại câu nói vừa rồi của mình. Tiếc cho cậu, cô không hề rút lại lời nói đó, ánh mắt vẫn thiết tha chờ mong cậu có thể đồng ý hủy bỏ việc này...

- Ta không thể làm vậy.- Cự Giải khẽ thở dài, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dương -Và cũng sẽ không làm vậy!

Ánh mắt của Cự Giải nói cho Bạch Dương biết, là cậu ta sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình, và không ai có thể làm cậu lung lay được.

- Cô nên chuẩn bị cho tốt đi! Ngươi cũng biết, lâu đài của hắn ta quái dị thế nào, đúng không? Một tuần nữa, nhớ đấy!

- Vâng...- Bạch Dương cúi đầu xuống, dường như không còn quan tâm tới việc đó nữa.

- Tốt!- Cự Giải gật đầu rồi ngồi phịch xuống ghế sofa- Đi ra ngoài đi! Ta cần nghỉ ngơi một lát. Khi nào cần, ta sẽ gọi ngươi vào.

- Vâng...

Bạch Dương thất vọng chấp hành mệnh lệnh của Cự Giải, thất thểu ra khỏi phòng của cậu. Đôi mắt của Bạch Dương như một bảng màu nhem nhuốc, bị trộn hết màu này đến màu khác khi mà những cảm xúc của cô cứ lẫn lộn, không tài nào phân biệt và nhận ra được. Cắn răng, Bạch Dương tự nhủ rằng chắc chắn sẽ có cách, nhưng là, cô cũng không biết đó là cách gì...