[12 Chòm sao] School

Chương 60: Bài học khó quên

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Chibi Lâm chị "bang" Lâm em] [My ART]

----------------------------------

- Còn đếch phải mày sai khiến tên khốn Lâm Tử Hàn đánh chết Tống Thanh à? Hỏi chó gì vậy?

- Cái gì?

Trước lời gắt gỏng của Lăng Tần, Sư Tử và những người khác đều kinh ngạc. Phản ứng này của bọn họ, khiến Lăng Tần càng tức giận hơn, quát:

- Con mẹ nó! Chúng mày lại tính tẩy trắng à? Hay là nghĩ tao đang vu khống cho mày hả? 

- Cậu.

Lúc này, đột nhiên âm giọng của Cự Giải nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào. Vẻ mặt vô cùng đáng sợ, tra hỏi:

- Kể đầu đuôi mọi chuyện ra cho tôi. 

Sức uy hiếp này, thậm chí những người bạn của cô cũng cảm thấy đáng sợ, huống gì người ngoài như Lăng Tần. Nhưng hắn ta là lão đại, bị một cô gái mạnh lời liền nghe theo sao? Hắn ta tức giận quát:

- Muốn biết sự thật, sao mày không hỏi thằng em trai mày đi? 

- ...

Sắc mặt Cự Giải trầm tối hơn bao giờ, quyền tay khẽ siết chặt lại. Người khác nhìn vào, còn tưởng nạn nhân là Cự Giải chứ không phải Sư Tử.

Mọi người cũng chú ý. Lâm Tử Hàn lúc này, cũng không nói tiếng nào. Đứng lặng trong đám bọn họ, sắc thái biểu cảm trầm lạnh, không rõ đang nghĩ gì.

- Tao nói!

Trong số những kẻ đã bị đánh gục, có một cô gái đã lên tiếng. Cô ta không nhịn nổi loại tình huống dây dưa này, ức chế nói to:

- Tống lão đại bị nhập viện với thương tích nặng. Là do thằng chó Lâm Tử Hàn gây ra. Nó chửi mấy câu tiếng anh trong lúc đánh nhau, nên Tống lão đại nhận ra giọng nó. _Nói đến đây, cô ta quát lớn tiếng:

- Con mẹ nó! Sau đấy nó còn ném tiền viện phí vào mặt Tống lão đại! Rồi nói kẻ đứng sau nó là thằng chó Bạch Sư Tử! Bọn tao sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn mày!

- ...

Lời của cô gái này, rất phẫn nộ, không hề giống như đang vu khống. Vì vậy, những người lần đầu nghe đến loại chuyện này, đều bị kinh động.

Ở đây, có ba người bị chết lặng.

Người đầu tiên, là Sư Tử. 

Người thứ hai, là Bạch Dương.

Người cuối cùng, là Cự Giải.

Sư Tử chết lặng, vì anh không chấp nhận nổi câu chuyện này. Đúng là anh không vừa mắt Lâm Tử Hàn. Anh biết cậu ta cũng chẳng ưa anh. Nhưng đến mức như lời nói kia, thì là loại cảm nhận khác. Lòng người, thật đáng sợ.

Bạch Dương chết lặng, vì anh bị sốc trước sự tình này. Anh chưa khẳng định đây là sự thật, cũng không dám chắc đây là nói dối. Chỉ có điều, anh đã sốc. Bởi vì, Lâm Tử Hàn dù không hòa đồng lắm, nhưng cũng không có biểu hiện của một sự hèn hạ như vậy. Và, chính anh là người đã nhìn trúng cậu ta. Là người đã xem cậu ta như đứa em của mình.

Cự Giải chết lặng, bởi vì cô là chị ruột của Lâm Tử Hàn. Em trai cô là người thế nào, cô đều biết. Cô, cũng biết, lời vừa rồi, là thật hay là dối. Nên cô mới chết lặng, cái tâm trong lòng, cũng đông cứng.

Hơn hết, điều khiến mọi người hoang mang nhất. Là Lâm Tử Hàn không có bất kỳ động thái phủ nhận nào đối với những lời tố cáo này.

Người khác, cũng không thể nói gì. Vì chuyện này, không phải cứ nói theo cái nhìn của mình là được.

- Đấy, có phải sự thật không?

Không thể phán xét, thì có thể xác nhận từ người được nhắc đến trong lời nói. Không phải đều ở đây sao? 

Thiên Bình trầm lãnh cất tiếng, giọng điệu không cao không thấp, nhắc:

- Lâm Tử Hàn.

Ngữ điệu này, không thể hiện sự mong chờ đối phương phủ nhận, cũng chẳng thể hiện sự mong chờ đối phương thừa nhận. Chỉ đơn giản, là muốn biết sự thật từ chính người trong cuộc. 

Lâm Tử Hàn nãy giờ không nói một lời nào. Nhưng có người dám hỏi, cậu ta cũng sẽ không im lặng:

- Phải.

BỐP!

- !!!

Lâm Tử Hàn vừa xác nhận, liền có một bóng hình xông đến, hệt như cảnh tượng Hoắc Tử Nha đã gặp phải.

Khiến mọi người, dù là bạn hay địch, đều khó tin.

Lâm Tử Hàn bị mãnh cước vật nằm đổ xuống đất, bởi chính người chị của mình, Lâm Cự Giải.

Một cú đá này, dùng lực hơn bất cứ lúc nào mà mọi người thấy ở Cự Giải. Khiến ai ai cũng kinh ngạc. Đến Sư Tử, cũng phải giật mình khỏi tâm trạng vốn có.

- Lâm - Tử - Hàn! 

- C-Chị hai...

Lâm Tử Hàn không hề chống cự với đòn đánh của Cự Giải, nhưng cũng không hoàn toàn chấp nhận việc mình bị chị gái tức giận, giải thích:

- Cũng là do tên họ Tống đấy đã gây sự trước với em mà? Những gì hắn nhận phải, đều là nhân quả của bản thân hắn thôi!

- Không phải chị đã đòi lại công bằng cho mày rồi hay sao?

- Nhưng em cũng không thể mãi núp sau lưng để chịu sự bảo vệ của chị được!

- Đừng có biện minh! 

Cự Giải gắt gỏng hơn cả ban đầu. Đối với Lâm Tử Hàn vô cùng khắc nghiệt:

- Mày còn tưởng chị không hiểu mày sao? Đó chỉ là cái cớ để mày gây hiểu nhầm cho Sư Tử thôi! Đúng chứ?

- Chị...

Lời của Cự Giải không hề sai. Nhưng thái độ của Cự Giải lúc này, khiến Lâm Tử Hàn vô cùng tổn thương. 

Tại sao chị ấy lại nhìn cậu bằng ánh nhìn đầy thất vọng như vậy?

Tại sao chị ấy lại có vẻ mặt giận dữ như vậy?

Tại sao chị ấy lại có thái độ này với em trai của mình?

Lâm Tử Hàn không hiểu, cậu uất ức lớn tiếng nói ra:

- Đúng! Em làm vậy chỉ để khiến hắn ta gặp phiền phức! Nhưng những gì em làm đều là vì chị mà? Hắn ta đã khiến chị buồn phiền còn gì? Ngày hôm đấy, em đã thấy hai người ở gần căn tin, hắn ta đã có thái độ tổn thương chị!

- ...

Cự Giải cùng Sư Tử đều sững sờ. Chuyện mà Lâm Tử Hàn nhắc đến, là lúc Cự Giải nói cho Sư Tử biết về vết thương mới của Thiên Bình.

Lâm Tử Hàn tiếp tục giận dữ:

- Em không thể tha thứ cho tên khốn đấy được! 

- Mày...

- Trên đời này, không ai được phép làm tổn thương chị của em!

- ...

Cánh tay đưa lên muốn đánh Lâm Tử Hàn của Cự Giải, chợt dừng lại giữa không trung, ngay khi câu còn lại của cậu cất lên.

Lúc này, ánh mắt của Lâm Tử Hàn vô cùng cứng cỏi. Lời cậu nói ra chính là thật tâm của cậu, quyết không rút lại, cho dù đối phương có là ai. 

Sự kiên định này, khiến những người khác phải đánh giá mức quan trọng của Cự Giải trong mắt em trai cô ấy bằng một ánh mắt khác. Cũng vì sự kiên định này, mà Sư Tử mới nhận thức được ảnh hưởng của hành vi ghen ghét khi ấy của mình đối với hai chị em họ Lâm. 

Lúc này, Cự Giải hoàn toàn bất lực, cánh tay không lực liền thả xuống. Gương mặt âm trầm khó đoán, ngữ điệu cất lên một cách trầm thấp:

- Mày nói phải.

- Chị hai...

- Những vì mày gây ra, đều là lỗi của chị.

Câu nói này của Cự Giải, khiến người nghe, cảm thấy thật đau lòng. Lâm Tử Hàn nhận ra tâm trạng của chị mình, liền vội vàng phủ nhận:

- K-không, ý em không phải vậy...

Nhưng Cự Giải không nghe nổi lời của em mình nữa. Vẻ mặt ảm đạm nhìn sang Lăng Tần:

- Bạn cậu, Tống Thanh đang ở bệnh viện nào?

- Gì, gì chứ? Mày hỏi làm---

- Trung ương Zodiac.

Lăng Tần khó hiểu phản ứng của Cự Giải, không muốn nói ra, nhưng Lý Nghiên lại lên tiếng. Những người còn lại vẫn chưa thích ứng được cách ứng xử của Cự Giải, cô đã lấy điện thoại của Lâm Tử Hàn từ trong túi áo cậu. Thái độ vô cùng hờ hững:

- Mẹ à? Con có chuyện, chờ mẹ ở bệnh viện trung ương Zodiac. Có một người nhập viện vì bị Tử Hàn đả thương, là học sinh trường con. Gọi chú Phương, cảnh sát của phường luôn đi ạ. 

- Chị hai!

Không một ai có thể lường trước hành động này của Cự Giải, đặc biệt là Lâm Tử Hàn. Cự Giải vậy mà tự gọi cho phụ huynh và cả cảnh sát phường đến bệnh viện để giải quyết sự việc lần này. Lâm Tử Hàn vừa lên tiếng, liền bị Cự Giải nhìn bằng ánh mắt lạnh nhạt. 

Sau đấy, cô quay sang nhìn nhóm ngũ lão đại, lên tiếng:

- Chuyện em trai tôi ra tay với bạn của mấy cậu, là sai. Tôi sẽ giải quyết theo đúng dòng chảy của nó, oan có đầu, nợ có chủ. Nhưng hành động ngày hôm nay của các cậu, cũng không đúng. Mọi chuyện cũng đã sáng tỏ. Cũng có nghĩa, Sư Tử không liên quan gì đến thù oán của các cậu. Mong các cậu sau này đừng tìm đến cậu ấy. 

Nói rồi, cô hướng đến những người bạn của mình, vẻ mặt vô cùng thành tâm. 

- Chuyện của ngày hôm nay, không phải do Sư Tử mà ra. Là sự vu khống của Tử Hàn, đã khiến các cậu và thầy gặp rắc rối. 

Nói đến đây, cô bỗng quay sang nhìn người hứng chịu mọi hiểu lầm của sự việc, ngữ điệu áy náy:

- Đặc biệt là đối với cậu, Sư Tử.

- ...

Vừa dứt lời, Cự Giải đột ngột cúi đầu:

- Thay mặt em trai của mình, tớ chân thành xin lỗi tất cả các cậu và thầy giáo.

- !!!

- Chị hai...

Hành động của Cự Giải, khiến cho nhiều người bối rối không nói nên lời. Càng khiến Lâm Tử Hàn cảm thấy tội lỗi với người chị của mình.

Hơn nữa, sắc mặt của người mà cô đặc biệt muốn gửi lời xin lỗi, có chút ngẩn người. Nhưng ngay sau đấy, Sư Tử lại lên tiếng, ngữ điệu vẫn ngông cuồng như mọi khi:

- Hình như cậu đang hiểu nhầm gì rồi. Tôi, không cần lời xin lỗi của cậu.

- Tớ...

Trong lòng Cự Giải càng thêm nặng trĩu, thì Sư Tử lại tiếp lời của mình:

- Cậu là người gây ra những chuyện này à?

Nói đến đây, Sư Tử tiến bước về phía Cự Giải, lại đặt tay lên đầu cô. Một sự chạm nhẹ, mang theo một chút cuồng ngạo, lại có một chút trấn an, nói:

- Cậu không phải, thì lời xin lỗi của cậu, có tác dụng gì?

- ...

Một cái chạm này, vô cùng bất ngờ, cũng rất nhanh đã rời đi, nhưng lại như thắp lên một ngọn lửa ấm, đốt cháy những nặng nề trong lòng Cự Giải. 

- Đúng vậy. Cậu xin lỗi bọn tớ thì có ích gì chứ?

- Cho dù hai người có là chị em, thì việc ai người đấy chịu chứ?

- Cũng đâu phải do cậu xui khiến.

Những người khác, cũng giống Sư Tử, không thể nhận lời xin lỗi này của Cự Giải. Khiến cho tâm trạng của Cự Giải, không sao tả được. 

- Được rồi, cũng đã đến lúc tất cả chúng ta kết thúc mọi chuyện ở đây đi.

Nhân lúc này, Ma Kết - người trưởng thành duy nhất có mặt ở đây, liền lên tiếng chỉ dẫn đám đông. Nhưng Sư Tử lại lên tiếng phản ánh lại:

- Em vẫn chưa nói xong mà thầy?

Không để Ma Kết phản ứng, Sư Tử đã bước đến chỗ Lâm Tử Hàn. Thái độ không cay nghiến như những người khác đang nghĩ. Cũng là một vẻ ngạo nghễ cuồng bá, nhưng lại mang theo một cái đầu lạnh. Rất ra dáng một đàn anh, lên tiếng:

- Tôi vốn dĩ, sẽ không tính toán với cậu. Bởi vì trước đó, bọn này đã mang sẵn tư thù với tôi. Hành vi của cậu, chỉ là cái cớ để bọn nó hành động. Nhưng vừa rồi, bạn tôi đã suýt bị đâm bởi thằng nhãi kia, nên... _Nói đến đây, sắc mặt Sư Tử chợt bộc lên nộ khí, ngữ điệu khản đặc:

- Hãy tự chịu trách nhiệm với hành động của mình đi. Đừng có núp sau lưng chị cậu. 

Nói rồi, Sư Tử chậm rãi đến chỗ của Lăng Tần. Sắc mặt bỗng trở nên lãnh khốc:

- Này. 

- ...

- Mày vừa nói nợ máu phải trả bằng máu đúng không?

Vừa nói, Sư Tử vừa kéo lê một cây sậy sắt đến, khiến Lăng Tần có chút kinh hãi, nhưng lại không thể đứng dậy, toàn thân bất động tại chỗ. 

Vụt! 

Những người khác, cũng bị Sư Tử dọa cho một trận kinh hoảng, liền phản ứng. Nhưng Sư Tử vung gậy lên, lại không hạ xuống. Mà Lăng Tần, đã phản xạ ngay, đưa tay che đầu, gương mặt sợ hãi nhắm mắt lại.

Hình ảnh này, được tất cả mọi người đều nhìn thấy được. 

Cho đến khi Sư Tử vất cây gậy xuống ngay cạnh hắn, hắn mới dám hé mắt mở ra. Ngay sau đấy, lại nghe thấy âm giọng cuồng dã của Sư Tử cất lên:

- Cái gọi nợ máu phải trả bằng máu. Không đơn thuần như miệng mày nói đâu, thằng ngu ạ. Đừng có bắt trước theo bọn máu mặt, mày cũng chỉ là học sinh như tao thôi!

- ...

Học sinh du côn, đánh đấm thường xuyên là một chuyện bình thường. Nhưng tầm nghiêm trọng của suy nghĩ "Nợ máu phải trả bằng máu" lại rất đáng sợ. Kết cục của nó, có lẽ sẽ như Tống Thanh, hoặc là giả thuyết Thiên Bình bị đâm, hay là Lăng Tần sẽ bị Sư Tử dùng gậy sắt đánh vào đầu. Khi đấy, nó sẽ lại là loại tình huống khác.

Dù gì, tất cả những người ở đây, dù là lão đại hay du côn, cũng chỉ là học sinh, chỉ mới trải qua những năm tháng non trẻ của đời người. Vẫn chưa hiểu sự đáng sợ thật sự của cuộc sống này.

Nhưng có những đứa trẻ nhận thức được giới hạn của bản thân mình, của người khác, thì sẽ trưởng thành hơn so với nhận thức của đám bạn đồng trang lứa.

Sư Tử trông không giống một đứa nhóc điềm tĩnh, mà giống một đứa trẻ nóng nảy hay bốc đồng. Nhưng ở một số khía cạnh, lại trưởng thành hơn nhiều người.

- Haiz... Sư Tử của chúng ta đã trưởng thành rồi.

- Gì?

Nói gì thì nói, Sư Tử vẫn là người nhạy cảm với những lời nhận xét tích cực của người khác dành cho mình. Đặc biệt là kiểu dáng như một ông bố của Ma Kết. 

Ma Kết bước đến, mỉm cười, khẽ vỗ vai Sư Tử mà không nói gì. Sau đấy, anh nhìn những đám học trò lớp khác, hòa hoãn lên tiếng:

- Sự việc của tối hôm nay, là chuyện giữa các em, thầy không có bổn phận phải can thiệp vào. Nhưng các em, nên chấm dứt mọi thứ tại đây, đừng biện lý do để tiếp tục thêm bất kỳ một cuộc ẩu đả nào nữa. 

Tất nhiên, khi Ma Kết lên tiếng, sẽ chẳng một đứa nào thèm để vào tai. Huống hồ đối phương đều là những học sinh ngang bướng và cá biệt. 

Nhưng, khi nói đến đây, sắc mặt của anh lại trở nên nghiêm túc, ngữ điệu lạnh lùng:

- Kết cục của lúc này, vẫn không có gì đáng lo vì không có ai bị thương nặng. Nhưng điều đấy không