Sau khi được phép của người chủ, bà quyết định hằng ngày sẽ đem cô bé cùng đi đến nhà chủ vừa làm việc vừa chăm sóc cô bé, nhưng đến khi người chủ phát hiện cô bé có đôi mắt kì lạ thì thẳng tay đuổi 2 bà cháu ra khỏi nhà và đuổi việc luôn bà. Bà đành phải tìm công việc khác và cố tìm 1 công việc để cố thể mang cô bé theo để tiện cho việc chăm sóc. Họ sống ở 1 thành phố lớn nên việc tìm ra việc làm là không khó nhưng việc khó là việc mang cô bé theo, vì vậy bà chỉ có thể cô bé ở nhà 1 mình. Bà tìm được 1 công việc gần nhà, bà cố tranh thủ làm thật nhanh công việc rồi chạy về nhà chăm cô bé ròi lại chạy đến chỗ làm, cứ thế 2 bà cháu sống với nhau qua ngày.

Bà đặt cho cô bé 1 cái tên rất hay "Bảo Bình" đó là tên của cô.

Bảo Bình được người bà nuôi lớn và cho cắp sách đến trường như bao đứa trẻ khác, ngôi nhà vô cùng lạnh lẽo ngày trước nay đã được thay đổi trở nên ấm áp hơn rất nhiều, bà yêu thương cô như 1 đứa cháu ruột thịt,hết lòng nuôi nấng dạy dỗ nhưng điều hay lẽ phải. Vì đôi mắt 2 màu, cô luôn đeo bịt mắt ở đôi mắt màu đỏ nên Bảo Bình chẳng có bạn bè gì cả, Bảo Bình trong mắt người bà là 1 cô gái hoạt bát, nói nhiều, vui vẻ cười đùa. Còn đối với người khác cô là 1 người lạnh lùng, trầm tính, ít khi nở nụ cười, cô không có 1 người bạn nào lại càng lạnh lùng hơn.

Vì người bà tuổi cao sức yếu nên sức lao động chẳng còn như ngày trước. Bảo Bình phải vừa học vừa đi làm kiếm tiền trang trải học phí và sinh hoạt phụ bà.

Cho đến 1 hôm, người bà bỗng nhiên bệnh nặng, gánh nặng trên đôi vai khá gầy gò của Bảo Bình lại càng nặng thêm. Bảo Bình cố gắng làm việc, tìm tất cả các thầy thuốc, phương thuốc để trị cho bà nhưng bệnh tình chẳng hề khuyên giảm.

Vào 1 ngày, bầu trời khá âm u. Bảo Bình định đi làm thì người bà bảo cô lại. Hết dặn dò phải ăn ngủ thật tốt, phải chăm sóc tốt bản thân và nhiều điều khác nữa, giọng bà khàn khàn yếu ớt, hơi thở chẳng đồng đều, lúc mạnh lúc yếu và dần dần yếu đi. Bảo Bình thấy có chút lo lắng khuyên bà nên nghỉ ngơi nhưng bà vẫn cứ nói. Đến khi... Bảo Bình nhận ra... Khuôn mặt bà nở nụ cười nhẹ nhưng hơi thở... chẳng còn nữa.

Vậy là người bà mà Bảo Bình yêu thương nhất đã rơi xa cô, người thân duy nhất đã ra đi không trở lại. Bảo Bình như trời trồng nhìn thân thể đang dần co cứng lại theo từng nhích kim đồng hồ, 1 tầng sương 1 lúc 1 dày lên, cảm giác nóng hổi từ khoé mắt lăn dài xuống đôi gò mắt ròi rơi khỏi khuôn mặt cô mà rớt xuống, từng giọt từng giọt thi nhau lăn xuống, sống mũi Bảo Bình cay xoè ròi không khí như bị vật gì đó cảng lại không thông. Lúc lâu sau, Bảo Bình gụt xuống rồi vỡ oà lên, cô khóc như 1 đứa trẻ, khóc như từ lúc sinh ra cô chưa hề được khóc. Trái tim đau buốt khó chịu, 1 cảm giác khó chịu dâng lên đến đỉnh đầu xông thẳng vào từng dây thần kinh khiến Bảo Bình không tài nào cử động được.

Ngày an táng bà của Bảo Bình diễn ra khá đơn giản, vì sự nhân hậu của người bà đã được lòng của khá nhiều người, Bảo Bình tuy lạnh lùng nhưng lại rất chăm chỉ lại tốt bụng, luôn đứng sau giúp đỡ mọi người xung quanh. Tuy thường ngày mọi người không tiếp xúc quá nhiều với 2 bà cháu Bảo Bình, nhưng khi hay bà cụ mất mọi người lại sẳn lòng giúp đỡ Bảo Bình cùng an táng bà cụ và an ủi Bảo Bình. Bảo Bình cảm kích rất nhiều, cô nhận ra ở thế giới này cũng còn rất nhiều người tốt, tuy mọi người xung quanh giúp đỡ cô hoàn cảnh không mấy giàu có nhưng lại sẳn lòng giúp đỡ người khác, chẳng giống như những ông chúa bà hoàng chỉ xem trọng đồng tiền, ngoài mặt thì vui vẻ giúp đỡ như trong lòng lại tính toán với nhau từng đồng.

Và bây giờ ngôi nhà cũ kĩ vốn lạnh lẽo càng lạnh lẽo hơn. Bảo Bình như người mất hồn từ nơi chôn cất người bà đi về nhà, cô gụt xuống giường mà nước mắt nhẹ rơi ai bảo là cha mẹ dù con làm chuyện gì,dù con mình có ra sao cũng không bỏ rơi được chứ! Chẳng phải bây giờ Bảo Bình đã bị bỏ rơi khi vừa ra đời sao? Cô đúng đã rất mai mắn khi được bà nhặt về và nuôi nấng nhưng rồi hiện tại chỉ còn mình cô tồn tại trên thế giới đông đúc này không một người thân, nước mắt một lúc rơi nhìu hơn và rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Hôm nay, bắt đầu là 1 ngày đầy nắng. Những bông cùng nhau khoe sắc, nhờ những giọt sương chưa tan long lanh dưới ánh mặt trời càng tăng thêm vẻ đẹp cho những cánh hoa, đàn ong chăm chỉ bay từ hoa này đến hoa khác để tìm mật ngọt. Bảo Bình tỉnh dậy giữa 1 ngày tràn đầy sức sống nhưng Bảo Bình hiện giờ chẳng có chút sức sống nào cả, cô như người mất hồn ngồi trên giường nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

~~hết chương 2~~

Mina-san thông cảm cho Po nhá..

Vì mê đọc đọc truyện tranh quá nên quên đăng cả truyện. Đến giờ linh mới đăng thế này... 😄😄😄😄