Tạm biệt Hà Nội. Hẹn sớm gặp lại.

***

Cự Giải bước từ từ qua cửa hải quan. Cô không muốn quay đầu, cô không muốn nhìn thấy gương mặt buồn bã của mọi người, lại càng không muốn nhìn thấy sự lo lắng cùng kì vọng ở mẹ. Dù gì cô cũng chỉ là một đứa trẻ 17 tuổi, đùng một cái đòi vứt cô sang nước ngoài dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng cũng quá khó khăn đi. Quay đầu lại sẽ chỉ khiến mọi chuyện khó khăn hơn thôi.

Cự Giải ngồi trong phòng chờ chỉ biết ngó ra bên ngoài. Mọi người đã về chưa? Có ai khóc lóc không? Ôi sân bay chết tiệt sao lại che hết cửa kính vậy! Tâm trạng Cự Giải lúc này là một mảng hỗn loạn. Một lúc trước còn không muốn nhìn mọi người giờ lại chỉ chờ mong gặp lại. Tự thấy bản thân buồn cười, cô đành ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế.

Vì còn phải tiếp tục ngồi đợi máy bay thêm 30ph nữa, Cự Giải liền lấy sách ra đọc. "Ở Hà Nội"- một cuốn sách, à không, nhật kí thì hơn, - những dòng nhỏ nhặt, những câu chuyện ngắn về những cảm giác của một người Hà Nội đơn phương. Cô bây giờ chẳng thể hiểu những cảm giác của tác giả và cũng không muốn hiểu lắm những nỗi buồn vu vơ ấy. Nhưng tên cuốn sách đã thu hút cô. "Hà Nội"- hai tiếng thân thương quá đỗi – đây là nơi cô lớn lên, đây là nơi có những người cô yêu thương nhất, rời xa nó, thật không nỡ mà.

"Hà Nội trong tớ chỉ có cậu, tớ bắt đầu nghĩ về Hà Nội cũng vì cậu. Tình yêu bé tí năm tớ 17 tuổi chưa được chăm chút xíu nào thì cậu bỏ đi, tận ở ngoài đấy. Vậy mà lúc đó tớ không hề mải mai về khó khăn khi cậu bỏ đi, hẳn là cậu cũng vậy đúng không?" – khi đọc những dòng này cô tự nhiên nghĩ đến Thiên Yết. Tỏ tình cái nỗi gì cơ chứ? Cũng chỉ là vài cảm xúc nhất thời thôi, rồi sẽ qua mà. Không hiểu câu chuyện của cô với cậu là nhân duyên hay nghiệt duyên nữa. Bao chuyện xảy ra xung quanh cái mối quan hệ này, tốt xấu đều có nhưng không phải đa phần là phiền phức sao. Ôi nghĩ lại thấy đau đầu. Bảo Cự Giải xấu xa cũng được nhưng tật xấu nho nhỏi của cô sẽ không bao giờ được sửa. Cô thích chạy trốn. Cô không thích những thứ quá rắc rối như tình cảm thời học sinh. Đẹp thật nhưng không phải tình đẹp nhất là tình dang dở sao. Vậy nên Cự Giải một phần cũng thấy may mắn khi không phải đối mặt Thiên Yết.

Đọc được nửa cuốn sách cũng khiến Cự Giải bị ảnh hưởng phần nào. Tình cảm đơn phương thật khổ mà. Tại sao hiểu rõ người ra không thích mình vẫn đâm đầu vào? Tại sao người con trai kia không có tình cảm lại khiến người ta kì vọng? Nhìn xem, giờ cô cũng buồn rồi.

Thật may có vài mẩu chuyện chỉ kể về Hà Nội. Hà Nội là nhà. Hà Nội của mỗi người khác nhau nhưng cũng đủ gây thương nhớ. Cái tình yêu của tác giả dành cho Hà Nội chân thành mà mộc mạc. Khiến cô dù chưa đi mà đã thấy nhớ đến vậy.

" Còn cậu thì sao? Hà Nội trong cậu là gì?" – một câu hỏi nhỏ ở cuối sách nhưng lại khiến cô trong một giây lát liền sững sờ.

Tách. Tách.....

Từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên má cô gái nhỏ mới chỉ 17 tuổi rồi rơi xuống trang sách trắng.

Biết trước sẽ phải rời xa, tâm lí cũng chuẩn bị sẵn rồi, vậy tại sao bây giờ lại luyến tiếc không muốn đi? Chỉ chừng gần 1 tiếng trước cô còn nghĩ mình sẽ thật bình tĩnh bước lên máy bay, sang một nơi mới, còn bây giờ lại tủi thân ngồi khóc một mình, ôi...!

Sau hơn 15 tiếng ngồi máy bay, Cự Giải uể oải kéo cái xe đẩy hành lí ra bến xe bus. Lại thêm 45 phút ngồi trên xe để có thể đến trường mới. Cự Giải chỉ biết tựa đầu vào cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Nhìn nơi này xem... Đẹp đẽ biết bao.... Mới mẻ biết bao.... Nhưng cũng cô đơn biết bao.

Bước vào sân trường cô đã may mắn gặp được các anh chị trong đoàn hướng dẫn học sinh mới. Mọi người thật thân thiên ạ! Cô được hướng dẫn nhận kí túc xá, vứt tạm đồ đạc vào một góc phòng rồi cô liền đi theo các anh chị để tham quan trường, gặp các thầy cô trong ban giám hiệu, đăng kí môn học, v.v...

Kết thúc một ngày mệt mỏi, Cự Giải leo ngay lên giường nằm. Thật may mắn cô được ở một mình, nếu không nhìn tướng nằm của cô sẽ bị bao nhiêu người đánh giá a. Chợt mắt được tầm 2 tiếng, Cự Giải liền đi tắm, gỡ đồ đạc, sắp xếp mọi thứ. Thì ra đây là cảm giác tự lập. Tủi thân lại có chút hãnh diện. Khi dọn đến những món đồ cuối cùng, cô lôi những bức thư mà mọi người gửi ra đọc, những lời động viên nhỏ nhặt. Rồi chẳng biết từ bao giờ cô ngủ quên mất, tay vẫn còn ôm vài lá thư.

Vài tháng đã qua, Cự Giải cũng dần quen thuộc với mọi thứ ở đây. Cô có bạn mới, có thầy cô giáo mới nhưng lòng vẫn có chút lạc lõng. Việc học hành không quá khó khăn với cô. Cự Giải cũng đã tìm được cả trường đại học để đăng kí. Mọi việc đều trôi qua thật êm đềm. Ngày nào cũng như nhau, chẳng giống hồi ở với mấy đứa nghịch gợm kia hôm nào cũng có trò mới để chơi. Một lũ choai choai đáng ghét nhưng có thể ghét được sao khi cô là người cầm đầu của lũ choai choai đấy.

Nghĩ lại thấy nhớ. Bây giờ mọi người đang tiến đến quá trình nào rồi? Đã học xong chương trình chưa? Học thêm đến đâu rồi? Dù mọi người vẫn hay gửi cho cô những tin nhắn vụn vặt để báo cáo tình hình nhưng cô không ở đấy, không thể cùng mọi người. Bạn mới là bạn mới nhưng lũ kia là chị em tình nghĩa của cô, là gia đình của cô, không thể ở bên liền thật khó chịu.

Một ngày nọ, vừa tỉnh giấc, cô liền nhận được tin nhắn của Nhân Mã kể lể chiến công hôm nọ, về việc Thiên Bình thất tình ra sao, mọi người đi đòi lại công đạo cho cô ra sao, kể cả việc hội con gái đêm hôm vẫn lôi nhau đi cắt tóc giải sầu – đây là bí kíp của mà cô. Chỉ biết cười vì độ phá phách của chúng nó, nhưng tên đáng ghét kia là xứng đáng, động đến em cô ư, bổn cung chưa tính sổ được thì liền để công công lo vậy. Nhắn lại một tin khen ngợi Nhân Mã cũng như hỏi han tình hình sức khỏe của mọi người, cô liền đứng lên chuẩn bị đi học. Lại một ngày bình thường như bao ngày khác, nhưng cô đã thức dậy với tiếng cười nên có lẽ hôm nay là một ngày đẹp trời.

Thời gian trôi nhanh đến tháng Mười Hai. Canada thật lãnh lẽo, khiến người không chịu được lạnh như cô ăn cũng đủ khổ. Cô lại nghĩ Hà Nội, ôi cái thời tiết không rõ lạnh nóng.

Hôm nọ cô vinh hạnh được Bạch Dương nhắn tin kể khổ. Xử Nữ a Xử Nữ, không nên học xấu theo cô mà thầm lặng ra đi như vậy chứ. Cô cùng Xử Nữ tuy không tính quá là thân thiết như đôi Bạch – Xử nhưng dù gì cũng là bạn, nhắn một cái tin "Safe flight" liền chui về ổ chăn đọc truyện.

Ai ngờ được một cái tin nhỏ như vậy lại dây dưa ra một tình bằng hữu không ngờ.

Hai người vì cùng hoàn cảnh nên cũng hiểu rõ nỗi khổ của nhau. Lúc đầu chỉ là nhắn tin nhờ giúp đỡ nào là giấy tờ, học hành, ăn uống rồi linh tinh. Dần dần thành huynh đệ lúc nào không hay. Xử Nữ cũng gọi cô hai tiếng đại tỷ. Cô biết rõ về tình cảm của cậu cho Bạch Dương và cậu hiểu nỗi khó xử của cô khi được tỏ tình. Mới đầu Xử Nữ còn trách móc cô sao lại tuyệt tình như vậy, dù gì cũng là anh em xương máu của cậu. Nhưng không tuyệt tình thì dứt được sao? Một chuyện tình không có kết quả có thể vui được sao? Thà rằng đau nhanh còn hơn âm ỉ.

Xử Nữ cũng chỉ biết thở dài. Hai người đều thật cứng đầu. Một bên mãi chạy, một bên cứ kiên trì đuổi.

Cậu không giống như Cự Giải chỉ đôi khi mới nhắn được vài ba câu cho mọi người. Chênh lệch múi giờ bên cậu chỉ là 3 tiếng nên nói chuyện cùng anh em cũng dễ dàng hơn.

Cậu thường xuyên phải nghe Thiên Yết than vãn ra sao việc không được kết bạn lại sau khi bị block, hay khi được accept rồi lại không được trả lời tin nhắn ra sao. Tên này khi yêu đúng làm mất trí mà. Còn mất trí đến nỗi lao đầu học tập để theo Cự Giải lên đại học. Tuy là anh em nhưng cậu không thể không dập tắt ý nghĩ vớ vẩn ấy được. Nhìn con người ta xem, học hành chăm chỉ từ nhỏ, ngoại ngữ không hề bị cản trở lại còn hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Cậu mới không bảo là vì lấy lòng Cự Giải a.k.a chị vợ tương lai nên nói thế đâu. Còn Thiên Yết thì sao. Hắn không phá đã là may còn đòi leo lên ngang người ta.

Khi kể lại chuyện này cho Cự Giải cũng chỉ nhận được một tiếng cười xòa cùng câu "Đã biết".

Haizz...Có vẻ con đường tình duyên của Thiên Yết còn vất vả lắm.

Kì nghỉ đông là điều Cự Giải mong chờ nhất nhưng khi nó đến cô lại thật vất vả. Cứ tưởng có thể nằm trong chăn ấm đệm êm là gấu 1 thời gian, ai ngờ cô phải chuẩn bị giấy tờ, hồ sơ để đăng kí đại học. Thôi thì bây giờ chuẩn bị đủ thì đến thời gian nộp hồ sơ cô sẽ nhàn hạ hơn. Cự Giải tự an ủi mình như vậy. Nén lại tiếng thở dài mà nhắn tin cho Xử Nữ nhờ tư vấn cách viết luận văn. Vì cái gì tên kia đi sau cô lại được hưởng ưu đãi nhảy cóc lên tận đại học. Nhìn cô có bao khổ sở khi chuẩn bị giấy tờ một mình này. Ôi cũng tại số chó chọn sai đất nước đi.

Đêm Giáng Sinh, Cự Giải vác theo máy ảnh cùng vài người bạn đi chơi. Tuyết đẹp lắm. Giá có thể đóng gói đem về cho lũ trẻ ở nhà kia. Cự Giải không tính là đam mê chụp ảnh. Cô chỉ thích cái cảm giác được cầm máy ảnh, lưu trữ vài khoảnh khắc nho nhỏ. Cô đọc ở đâu đấy là: "Muốn biết một người thực sự yêu cái gì, hãy nhìn vào bức ảnh họ chụp". Bức ảnh lưu giữ tất cả những gì đẹp đẽ nhất, nó trường tồn và nguyên si dù qua bao năm tháng, dù người trong bức ảnh có đổi thay.

Nhanh chóng đã đến năm mới. Năm mới ở đây thật náo nhiệt, pháo hoa cũng thực hoành tráng. Cự Giải hòa cùng dòng người tấp nập đón khoảnh khắc đầu tiên của năm mới. Khi pháo hoa đầu tiên được bắn lên bầu trời, cô đã ước gì mình lớn chậm một chút. Thời gian có thể dừng lại ở tuổi 17 không, cái tuổi lưng chừng nhưng thật đẹp đẽ, đầy mộng mơ. Không quá nhỏ như khi mới bước chân vào cấp 3, không quá trưởng thành như khi ra trường. Một khoảng thời gian lưng chừng giữa thanh xuân vậy. Không lo nghĩ quá nhiều, có những người bạn tốt ở bên cạnh – điều đó tốt đẹp biết bao.

Hơn một tháng sau ý là Tết Âm lịch, cái tết của người Châu Á. Khoảng thời gian này bọn ở nhà kia cũng đã học xong hết chương trình, bắt đầu vào quá trình ôn thi. Chúng nó đã bớt nhắn tin liên tục cho cô, chỉ để lại những tin nhắn thật dài kể đầy đủ mọi chuyện rồi kèm theo vài lời than vãn học hành. Có lẽ chuyện to lớn nhất trong số tất cả là vụ "kì tích kỉ yếu đi". Không chỉ cãi nhau, đánh nhau còn bị mời phụ huynh. Ôi nghiệp chướng! Đến tận giờ sao vẫn không để cô bớt lo vậy. Nhưng nhìn ảnh kìa. Lũ trẻ nhà cô cũng thật dễ nhìn a. Cười tươi một đoàn người, tạo dáng ngớ ngẩn hay say rượu làm trò đều được ghi lại và làm thành video. Khi Cự Giải nhận được video này cũng phải bật cười, nhưng lòng lại có gì đó chua xót.

Chỉ nửa năm năm nữa là thi cử rồi. Cô nhắc nhở mọi người học hành và dặn dò không nên lại gây sự. Nói vậy thôi nhưng cô biết chứ. Chúng nó, nhất là ba đứa Mã - Sư – Dương nào có quá để tâm. Học ôn chắc chỉ chiếm 3 phần thôi.

Nếu bây giờ còn ở Việt Nam không hiểu cô sẽ như thế nào nhỉ? Liệu sẽ mải mê học hay lại cùng lũ kia trốn học.

Khi Tết Âm lịch đến cũng là khi mẹ và Kim Ngưu sang thăm cô. Cô ra tận sân bay để đón hai người. Nhìn mẹ và người bạn tốt đã nửa năm không thể gặp, Cự Giải có chút rơm rớm nước mắt nhưng sợ bị Kim Ngưu đem chuyện này ra trêu với mọi người, cô đành nhịn. Đưa mẹ về khách sạn để nghỉ ngơi, Cự Giải liền kéo Kim Ngưu ra quán cà phê gần ý ngồi ôn chuyện.

"Starbucks ư? Bạn tôi đủ giàu rồi" – Kim Ngưu vừa được thả tự do đã không sợ trời sợ đất

"Starbucks ở đây không như ở Việt, mọi người uống thường xuyên lắm" – Cự Giải không quá để ý lời trêu chọc

Hai người ngồi nói chuyện trên trời dưới biển. Kim Ngưu cũng tâm sự việc dự định tương lai của cô. Cự Giải từ trước vẫn là một người đáng tin cậy, cô sẽ đưa ra lời khuyên tốt nhất. Nếu việc lần trước không nhờ Cự Giải bày mưu, năn nỉ mẹ giúp đỡ có lẽ đến bây giờ cô vẫn bị cấm túc.

"Tương lai ai chả mơ mồ. Mới có tí tuổi đã biết gì mà chọn" – Cự Giải chán nản nhìn bạn mình – "Mẹ mày nói cũng đúng mà. Âm nhạc đã theo mày bao lâu bỏ thì phí lắm. Cơ mà mày không đam mê thì cũng không thể vươn xa được"

"Tao còn không biết mình phải làm sao mới tốt. Cơ mà ít nhất hồ sơ cũng nộp vào đại học âm nhạc rồi. Cũng không lo bị thất học"

"Thất học cũng được Song Tử nuôi. Nhà chồng tương lai mày đủ giàu" – Bị Cự Giải trêu khiến Kim Ngưu ngại ngùng không phản bác được. Sao con người này càng ngày càng xấu xa vậy! Thiên Yết mau đến thu phục người vác về nhà đi!

Đưa mẹ và Kim Ngưu đi tham quan quanh thành phố ba ngày liên tiếp đã vắt kiệt sức Cự Giải. Ngày thứ tư, ba người cùng nhau đến cộng đồng người Việt ăn tết cùng mọi người. Đều là những người xa xứ, mọi người bao năm nay vẫn đến tụ họp lại nơi này để tìm kiếm hương vị quê hương. Tết năm nay của Cự Giải, có mẹ có bạn, có các bác cô chú, anh chị vẫn hay giúp đỡ cô, nhiều nhà ngồi cùng nhau như vậy thật ấm áp. Đây là Tết!

Tết qua cũng thật nhanh. Mẹ và Kim Ngưu phải đi về Việt Nam còn cô lại phải đến trường. Bỏ học được chưa vậy! ~~~

Tháng 3,4,5 qua đi như một cơn gió. Hồ sơ cô đã nộp đủ. Giấy báo đỗ cũng đã nhận. Bây giờ chỉ còn an ổn mà đợi ngày tốt nghiệp thôi. Cự Giải bên này vui vẻ an nhàn nhưng cô biết lũ kia thì không. Ôi hết kỉ yếu đến lễ trưởng thành. Nghiệp chướng đến với lũ kia là do ngày trước hay trêu chọc thầy cô sao? Cự Giải khẽ rùng mình một cái, không đến lượt cô đâu nhỉ?

Cuối tháng 5 trường cô tổ chức 1 khóa trao đổi học sinh với Úc. Số phận cũng đưa đẩy đủ đường khiến cô là một trong số những người được chọn để đi, và thành phố cô đến là thành phố của Xử Nữ. Ôi lại gặp người quen nào.

Ba tuần ở Úc thật nhàn hạ, cô không phải học hành quá vất vả mà đa phần là giao lưu với mọi người, tìm hiểu về thành phố và tham gia vài cuộc thi nho nhỏ. May mắn số cô cũng đủ tốt để dành được một số tiền thưởng để ăn chơi trong thời gian này. Cuối tuần đẹp trời nọ, cô liền lôi kéo Xử Nữ đi chơi. Hai người đi đông đi tây, còn đến cả đại học của cậu để tham quan. Úc và Canada đều có những điểm yên bình giống nhau nên Cự Giải cũng không quá bất ngờ.

Khi cả hai ngồi xuống ăn trưa, câu chuyện cũng không biết vì sao lại nhảy đến lũ ham chơi kia. Xử Nữ khoe khoang là đã tiết kiệm đủ tiền để mua 1 cái vé máy bay về Việt Nam thăm mọi người, lại còn thăm đúng vào đợt sắp thi nên càng đặc biệt. Nhìn xem người ta sinh viên thảnh thơi, trưởng thành biết bao, còn cô lại phải về để trải qua những ngày cuối cùng của cấp 3. Cuối ngày hôm đó, Cự Giải lại lôi Xử Nữ đi mua đồ cùng cô để tặng cho mọi người. Nói là đi cùng, chứ thật ra cậu cũng chỉ là tay xách đồ, muốn nói một chút ý kiến cũng bị cô gạt phăng đi. Nên chuyến mua sắm kéo dài gần ba tiếng đồng hồ. Cô còn tận tâm mua nhẫn tặng cho bọn con trai làm quà. Cự Giải đem mười ngón tay Xử Nữ ra làm vật thí nghiệm, đeo hết ngón này ngón khác, loại này loại kia, size lớn size lớn, cuối cùng cũng vừa lòng đi về.

Khi cuộc trao đổi học sinh kết thúc, Cự Giải lại xách vali đi về Canada. Trước khi về cô còn cẩn thận nhắc nhở Xử Nữ không được quên quà, không được làm mất một món nào. Đe dọa một hồi cô cũng an tâm đi lên máy bay.

Chẳng biết từ bao giờ cái việc đi lên từng chuyến tàu, chuyến xe, cả chuyến bay một mình lại trở nên quen thuộc với cô như vậy. Một mình lo toan mọi thứ, một mình trưởng thành hết thanh xuân...

Tháng Sáu là tháng quan trọng nhất của lũ ở nhà kia, cũng là lúc buồn nhất. Tháng Sáu rực rỡ nhất trời hạ và lưng chừng giữa bốn mùa. Tháng Sáu là những tháng ngày yên ả nhất dưới cánh quạt mỏng, cũng hừng hực nhất bên chiếc máy tính trên bàn. Tháng Sáu là mùa của hoa phượng, của nắng, của bàn học bên cạnh cửa sổ, và là hương vị khi chia tay. Nhìn mọi người trải qua từng ngày cuối cùng với nhau, cô lại buồn. Khoảng thời gian đẹp đẽ đối với cô là khi được cùng mọi người mặc chiếc áo đồng phục, là mỗi ngày đều được nhìn thấy nhau, cùng học chung một lớp, dưới một mái trường. Chỉ tiếc, cô không có một cấp ba hoàn thiện.

Ngày lễ trưởng thành diễn ra, lũ con gái liên tục gửi ảnh làm cô nhức cả đầu. Chênh lệch múi giờ hơn 10 tiếng nào có dễ thở! Dù có xinh lung linh cũng là để lũ con trai ngắm đi chứ, vì cớ gì lại làm loạn đến cô vậy?!?! Hôm nay là ngày nghỉ, đáng lí có thể ở trên giường thì lũ ngốc kia lại làm cô không tài nào chợp mắt lại được. Chán nản thức dậy, cô chuẩn bị quần áo để đi ra ngoài. Một ngày đẹp trời thì nên tận hưởng đi!

Khi đang loay hoanh tìm túi đựng máy ảnh thì điện thoại cô reo. Một cuộc điện thoại từ Việt Nam.

Cự Giải đã chần chừ khi nhìn thấy tên người gọi, nhưng có gì đó lại thúc giục cô nghe điện thoại. Bấm nút trả lời, giọng nói của người kia đã bao lâu cô không được nghe, đã bao lâu hai người không có một cuộc đối thoại tử tế.

"Alo.. Đang làm gì đấy??" - Cô nghe được cả tiếng cười của người kia nhưng cô cười không nổi.

"Chuẩn bị ra ngoài có chút việc thôi"

"Hôm nay là Đêm Tri Ân đấy, mày biết không?"

"Biết. Bọn Kim Ngưu nhắn tin kể lể từ lúc bắt đầu chuẩn bị rồi. Đêm nay là đêm đặc biệt mà. Mọi người đâu sao lại có mỗi mày gọi cho tao?"

" Mọi người á?!.. Đang chơi vui lắm, còn chuẩn bị đi giội nước vào bọn slow dance dưới sân đây này.."

"Một lũ nghịch ngượm" – Cô chỉ có thể ngao ngán thở dài vì lũ trẻ nhà mình. Không có chút lãng mạn thì cũng nên để người khác tận hưởng chứ.

Một khoảng lặng kéo dài chằng 15s nhưng cô có thể nghe được tiếng nén thở dài của người kia

"Mày đi rồi Xử đi, bọn tao vừa vặn giờ chia được năm cặp, không bị lẻ. Nhưng tao vẫn mua hai vé đấy.. Một cái là dành cho mày."

Cô chỉ có thể thì thầm lời trách móc kẻ ngốc này. Sao lại cứng đầu nhưu vậy chứ...

"Cả điệu nhảy cuối cùng, cũng là của mày nốt.. Nãy giờ tao đứng bơ vơ dễ sợ."

Một khoảng lặng lại đến...

"Nên là, bao giờ mày về mày trả tao nghe chưa?! Đêm nay tao thiệt thòi dã man đó..."

"Ừm. Sẽ trả" – Chỉ là một điệu nhảy thôi mà.

Cô nghe được tiếng cười vui vẻ bên tai. Đây là đúng hay sai vậy?!

Hai người cứ tâm sự mãi. Cậu vui vẻ kể, còn cô tiếc nuối nghe. Những thứ kia có thể là của cô, tất cả từ những cái nhỏ bé nhất. Thanh xuân của cô, cấp Ba của cô, lưng chừng nửa vời mà lại khắc sâu không quên.

Khi cô nghe tiếng Ma Kết gọi Thiên Yết liền bắt cậu tắt máy. Cậu nuối tiếc nói vài câu dặn dò giữ sức khỏe rồi tạm biệt. Khi điện thoại bên tai phát ra những tiếng tút tút, cô vẫn cầm nó không buông, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Bầu trời ngày cô đi từng rất xanh, bầu trời hôm nay cũng vậy, bầu trời khi ấy cô cùng lũ ngốc kia chơi đùa cũng thật xanh. Chỉ là mỗi người bọn cô không còn như trước, dù là ở thời điểm nào.

Ngồi ngây ngốc nửa buổi sáng, cuối cùng Cự Giải cũng đứng lên đi ra ngoài. Cầm trên tay máy ảnh, cô cứ bước đi vô định mà chả quan tâm thời gian. Chụp linh tinh vài bước, tâm trạng cô cũng phần nào đỡ buồn. Lớp 12 ở ngôi trường mới này của cô không phải quá tệ. Các bạn rất quan tâm cô, các anh chị lớn thì luôn giúp đỡ, cố gắng không để cô bị lạc lõng bao giờ. Nhưng cảm xúc ai kiểm soát được, lạc lõng vẫn cứ tìm đến cô khi những tin nhắn từ mọi người được chuyển đến. Ngồi tạm một quán cà phê xinh xắn nọ, cô mở máy tính lên để chỉnh sửa ảnh, nhưng đầu óc lại vẩn vương ở tận nơi đâu. Cô bỗng nghĩ đến tương lai của mình. Mọi thứ đều được lên kế hoạch, chuẩn bị kĩ lưỡng nhưng cô vẫn không cảm thấy ổn. Liệu cô có nên sống như vậy? Một tương lai được định sẵn nhưng lại thiếu đi điều cô tìm kiếm. Cô nghĩ đây là nỗi niềm chung của những người sắp tốt nghiệp đi. Bọn họ còn quá trẻ để có thể hiểu hết thế giới xung quanh nhưng lại bị bắt phải lựa chọn cho tương lai của mình. Làm sao ai có thể biết được?

Trong quán bỗng vang lên bài hát "Seventeen" của Alessia Cara – một bài hát mà cô vẫn thường yêu thích.

"Tôi còn quá trẻ để hiểu hết mọi thứ

Tôi đã từng mong mình nhanh chóng đủ 17 tuổi

Tôi từng nghĩ đó chỉ là lời nói dối khi họ bảo: hãy mơ mộng khi còn có thể

Giờ thì tôi chỉ ước mình có thể dừng lại năm 17 tuổi"

Lẩm nhẩm hát theo lời bài hát, Cự Giải tự viết cho bản thân một Bucketlist – danh sách những việc cần làm trước khi chết. Cô không chắc mình có thể làm được bao nhiêu xong số những điều này nhưng tại thời điểm ấy, danh sách đó cho cô một nguồn động viên để tiếp tục. Có thể là do vừa nói chuyện với Thiên Yết, có thể là do tâm trạng cô đang bay bổng, một điều trong danh sách của cô là "The last dance" – điệu nhảy cuối cùng, cuối cùng của thanh xuân, cuối cùng của đời học sinh, hay cuối cùng của một điều gì đó mà cô chưa biết.

Rất nhanh đã đến gần ngày thi cử của lũ nhóc kia, mọi người liền hẹn hôm nay vidcall để củng cố tinh thần. Tất cả như trở về thời điểm 1 năm trước vậy, bọn họ vẫn ở bên nhau, vẫn cười đùa như khoảng cách địa lí chưa bao giờ tồn tại. Tuy chỉ hôm sau là khi nhưng mọi người lại chẳng có chút gì là lo lắng, hay chỉ là vì cô không ở đấy nên không hiểu? Nhìn mọi người giao hẹn sẽ đi ở ẩn 1 tháng mà Cự Giải cũng chỉ biết lắc đầu cười nhạo sự trẻ con của lũ nhóc nhà cô. Chẳng phải cô đã nhắc rồi sao, chỉ cần đặt bút xuống, kết quả liền đã định sẵn, vậy tại sao lại phải quá lo lắng hay buồn bã, chỉ cần cố hết sức mà thôi.

Khi mọi người đang ngồi trong phòng thi, cô đang ăn tối. Khi mọi người nộp bài ra về, cô đang say giấc. Ngày thi cuối cùng của mọi người là ngày trường cô tổ chức prom. Đây cũng tương tự như lễ trưởng thành của lũ nhóc kia nhưng có phần hoành tráng và nghiêm túc hơn do được chính các giáo viên tổ chức. Hôm nay cô cũng diện váy dạ hội, cũng trang điểm, làm tóc như cách bọn con gái chuẩn bị. Cô cũng có prommate, có người cầm tay dắt vào hội trường. Cô cũng có một điệu slow dance với người bạn nam đã từng ngỏ lời thích cô nhưng cũng chỉ nhận được câu từ chối. Đêm ấy, cô đã tận hưởng đêm cuối cùng của đời học sinh ấy một cách trọn vẹn, không hề có nước mắt, chỉ có chút hối tiếc.

Khi bạn đồng hành của cô đưa cô về tận kí túc xá đã đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ, đã trao cho cô cái ôm thật chặt cùng lời chúc may mắn. Chàng trai thật tốt, nhưng đáng tiếc sẽ không thể là của cô.

Sau khi tắm rửa, thay quần áo và kiếm chút gì lót dạ, Cự Giải lang thang trên Facebook để nghe ngóng tình hình của mọi người sau thi cử. Bỗng có tin nhắn Xử Nữ gửi đến, tim cô như ngừng lại vài giây. Kim Ngưu và Song Tử gặp tai nạn giao thông....

Gọi điện lại cho Xử Nữ hỏi thăm tình hình rồi dặn dò cậu vài câu để lo liệu mọi chuyện ổn thoải, sau lại gọi cho mẹ để mẹ thông báo cho bố mẹ Kim Ngưu. Mẹ cô vừa nghe vừa nức nở trách bản thân nên đi cùng hai đứa. Dỗ dành mẹ xong, cô chỉ biết nằm im trên giường nhìn trần nhà. Bề ngoài cô thực bình tĩnh, giọng nói của cô khi lo toan mọi chuyện cũng thực bình tĩnh nhưng trái tim cô thì không. Hai người bạn của cô, hai đứa trẻ với những hoài bão tương lai to lớn đang nằm trong bệnh viện, nhất là Song Tử bị thương nghiêm trọng. Nhưng cô có thể để lộ ra sự run rẩy sao? Nếu bây giờ cô run rẩy, mọi người sẽ chỉ càng rối hơn thôi. Cô là chỗ dựa cho chúng nó bao lâu nay, cô có thể yếu đuối được sao?

Hôm nay là một ngày dài đối với cô mà...

Trên đời có hai thứ vĩnh viễn không bao giờ nghịch chuyển, một là sinh mệnh, hai là tuổi thanh xuân. Rất nhiều thứ có thể lặp lại, lá cây khô héo vẫn có thể xanh lại, những thứ quên rồi có thể nhớ lại, nhưng người chết rồi không thể sống lại, tuổi thanh xuân qua rồi không thể trở lại được nữa. Ngày hôm nay cô đã mất một thứ, chỉ cầu mong điều còn lại không đến...

Tháng 9 tựu trường, bước chân vào cổng đại học, cô gái nhỏ khi ấy giờ đã lớn rồi. Mọi việc ở nhà sau vài tháng cũng đã được lo liệu cẩn thận. Cô cũng bớt lo phần nào, lũ trẻ kia ai cũng có chặng đường tiếp theo của riêng mình. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học nên mọi người đang tiến dần vào hội trường để nghe các thầy cô phát biểu đầu năm học.

Sau khi tốt nghiệp, Cự Giải đã bốc đồng đi nhuộm tóc màu tím với chút ombre hồng. Mỗi khi mẹ cô nhìn thấy mái tóc này qua camera đều khiển trách một lần. Nhưng bố cô lại bảo "Tóc con nó cho dù có cạo trọc vẫn là quyền của nó" nên mẹ cô cũng chỉ có thể trách móc 1, 2 câu. Cô thay đổi mái tóc như một điểm đánh dấu cho sự trưởng thành của mình. Cô quen những người bạn mới, và cũng dần mở lòng cho chuyện tình cảm hơn. Dù gì mai sau cô cũng phải lấy chồng mà. Những chuyện không nên để tâm cô đã vứt xó hết rồi, chỉ mong một cuộc sống đại học bình yên: qua môn yên ả, tìm một anh chàng tốt rồi yêu thành mối tình đầu, thêm vài mối tình cũng được, sau đó liền tốt nghiệp đi. Học hành chưa bao giờ hợp với cô cả...

Nhưng người tính không bằng trời tính, có lẽ nghiệp chướng của cô bây giờ mới đến đi...

"Bạn ơi cho mình hỏi một chút..." – người Việt Nam sao? – Cự Giải thầm nghĩ. Sống ở một đất nước xa lạ, nhất là khi thành phố cô không có quá nhiều người Việt, Cự Giải bất ngờ đến sững người lại khi có ai đó nói chuyện với cô bằng Tiếng Việt.

Ôi... Khi cô quay lại còn bất ngờ hơn. Ra mà xem kìa Xử Nữ, anh em xương máu của bạn, kẻ bị bạn chê lên bờ xuống ruộng đã thực sự đặt trên lên được Canada, ghi tên mình vào danh sách học sinh cùng trường với Cự Giải.

Khoảng khắc nhìn thấy cô gái của cậu đi qua, tim Thiên Yết lại thêm một lần trật nhịp. Cậu không suy nghĩ nhiều mà chạy theo cô gọi. Cô gái của cậu, à đâu sẽ là của cậu, khi quay lại nhìn cậu còn xinh đẹp hơn những gì cậu tưởng tượng nữa. Mọi người vẫn bảo khi yêu, tình nhân liền hóa Tây Thi, nhưng cô gái của cậu còn xinh hơn Tây Thi. Tóc dài màu tím, ôi, cậu vẫn nhớ có lần cô đã bảo sau khi tốt nghiệp liền nhuộm tóc thành cầu vồng đi về khoe thầy cô. Cô gái của cậu vẫn không thích đi guốc hay mặc vẫn, vẫn là áo phông quần bò giầy thể thao như cô của lúc trước. Vẫn xinh đẹp như ngày cô rời đi....

Hai người im lặng đứng đối diện nhìn nhau. Một người cười thật tươi, một người vẫn sửng sốt. Chậc... đây là nghiệt duyên rồi.

[End - chương 64]