Xử Nữ thu dọn sách vở trên bàn chuẩn bị ra về. Bảo Bình bên cạnh cũng rất nhanh chóng đã đóng khoá cặp, mắt nhìn lên chỗ trống phía trước ngồi cười ngao ngán.

"Chưa hết bệnh hả?"

Vừa nghe câu hỏi của Bảo Bình, Xử Nữ đã không nén được mà thở dài. Từ bé đến giờ, thú thật chưa bao giờ cô gặp cái tên nào như Cự Giải, thân thể đã yếu mà cứ làm chuyện gì đâu, đến khi trở bệnh thì chắc chắn thế nào cũng nằm liệt giường ít nhất là một tuần.

Bảo Bình thật ra cũng thương cô bạn thân của mình quá đi chứ!

"Bộ ba mẹ của cục đen đen chưa về luôn hả?"

Thay cho câu trả lời, Xử Nữ chán nản gục đầu xuống bàn, đến mức Bảo Bình còn tự hỏi không biết đầu cô nàng có cục u nào hay không.

Thật sự là kì lắm luôn. Cô không biết cái tên đó có lựa lúc để bệnh hay không, mà y như rằng mỗi khi Cự Giải mà bệnh thì chắc chắn hai bác không có nhà.. Lựa thời cơ cũng vừa thôi chứ!!

"Xin lỗi nha, không ghé giúp cậu được!"

Quay đầu nhìn sang cô bạn thân, Xử Nữ cười trừ phẩy phẩy tay.

"Cậu còn có giải đấu sắp tới, đâu thể chỉ vì cái tên bún thiu đó mà nghỉ được!"

Vẻ mặt đích thực đang khinh bỉ xem thường luôn, thật khiến Bảo Bình tội nghiệp cậu chàng Cự Giải.

"Vậy tớ đi trước nha!"

Vẫy tay chào Bảo Bình, Xử Nữ vừa quay lại đã đụng phải ánh mắt Thiên Yết trong khi đang cùng Thiên Bình nói chuyện. Nhìn nụ cười nhếch mép của cậu ta, cô đâm ra bực mình. Chỉ vì Cự Giải mà mấy hôm rồi cô không đến hội học sinh được, và dù đã báo trước thì vẫn bị cái tên hội trưởng kia nói mãi.

Xử Nữ tay banh mắt, miệng thè lưỡi khinh bỉ. Hứ một cái, cô hất mặt đi chỗ khác. Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Xử Nữ rất nhanh chóng bước ra khỏi lớp, trước khi đi còn đạp vào chân Thiên Yết một cái rõ đau.

Thiên Bình nhìn theo cô bạn hội phó hội học sinh, nụ cười lãng tử cũng méo xệch đi. Hai cái đứa này đúng là oan gia không đội trời chung như thiên hạ vẫn đồn nhỉ!

"Ê, tao hay nghe người ta nói oan gia dễ yêu nhau lắm á mày!!"

Thiên Yết mắt lạnh lùng tỏ ý khinh bỉ, chân chả chút thương tiếc thẳng lên đá vào đầu gối Thiên Bình.

"Cái đầu khỉ của mày á! Mơ đi!!"

Cậu, con nhỏ đó, yêu nhau? Chuyện đó đến vô tỷ đời sau cũng không bao giờ có.

"Thiên Yết này!"

Đang nhìn nhau bằng ánh mắt cấu xé, cả Thiên Yết lẫn Thiên Bình đều vì giọng nói trong trẻo kia quay sang.

Kim Ngưu trước ánh mắt của hai cậu bạn cùng lớp, chỉ đơn giản cười vui vẻ. Cô lấy ra một cuốn sách từ trong cặp và đưa ra trước mặt Thiên Yết.

"Quyển sách hôm qua cậu muốn mượn, đây!"

Vẫn cái mặt lạnh như tiền đó, vẫn cái ánh nhìn lãnh đạm chẳng biết đời nào mới thay đổi đó, Thiên Yết đưa tay nhận lấy sách từ Kim Ngưu. Tay cậu, trong vài giây vô tình chạm vào tay cô. Cậu gật đầu một cái, làm như chẳng có gì xảy ra mà cầm lấy quyển sách kia.Kim Ngưu không hề lấy đó làm bận tâm, cô chỉ cười một cái.

"Chị hai ơi chị hai, đi thôi!!"

Nghe thấy tiếng gọi, Kim Ngưu lập tức quay sang, đầu gật một cái với Nhân Mã đang đứng ngoài cửa lớp. Cô nhanh chóng chào Thiên Yết và Thiên Bình rồi chạy ra chỗ cậu em trai.

Thiên Bình mắt vẫn nhìn theo cô bạn cùng lớp, đáy đôi đồng tử màu nâu cafe dâng lên sự thích thú. Học chung được mấy tuần rồi, cậu sao lại không biết đến cô gái dễ thương như thế nhỉ?

Trong lúc Thiên Bình vẫn còn mắt nhìn theo, chân của cậu đột nhiên cảm giác đau điếng như bị ai đó đạp không thương tiếc. Quay sang định mắng cho một trận ra hồn lại gặp ánh mắt sắc lạnh đáng sợ của Thiên Yết.

"Dẹp ngay cái ý nghĩ xấu xa trong đầu mày, không tao cho ra đường mà ngủ!!"

"D-Dạ.."

Thiên Bình không sợ bị đuổi đâu, còn thiếu gì nơi để chứa chấp cậu. Cơ mà cái thằng bạn thân khùng điên này của cậu sao tự nhiên đáng sợ rõ ra ý!

Một ý nghĩ chợt loé sáng trong cái đầu trong sáng của Thiên Bình.

"Ê Yết, không lẽ mày---"

Chưa kịp dứt lời đã bị Thiên Bình một chân đạp vào chân cậu, một chân đá ngay vào đầu gối cậu.

"Câm-ngay!!"

Cái thằng chết dẫm độc tài!!

***

Xử Nữ vừa bước đi trên hành lang vừa đọc quyển sách vừa mua ngày hôm qua. Đi một lúc thì bước ra sân trường. Tiếng dập bóng vừa vang vào tai khiến cô một chút chú ý. Vừa nhìn thấy Bảo Bình trên sân, Xử Nữ hơi mỉm cười. Cô nàng đúng là rất siêng năng luyện tập.

Cơ mà, nụ cười của Bảo Bình là thứ Xử Nữ chưa bao giờ nhìn thấy, cô đâm ra không khỏi ngạc nhiên. Nụ cười sảng khoái tự tin, ánh mắt đầy lửa thách thức.

Khi nhận ra đối thủ của Bảo Bình là một tên con trai, Xử Nữ càng thêm thắc mắc. Rõ ràng có gì đó mờ ám..

"Chị!"

Quay mắt nhìn ra sau, Xử Nữ lập tức bắt gặp khuôn mặt của em trai mình.

"Ma Kết? Một mình?"

Một hồi nhìn quanh quẩn xung quanh, Xử Nữ rốt cuộc chỉ thấy có một mình Ma Kết và con xe đạp quen thuộc. Chuyện cậu em trai gần đây đưa đón một cô bé, cô chắc chắn ngàn phần trăm mình không sai mà! Bản thân cô cũng gặp qua cô nhóc đó rồi.

"Về cùng bạn rồi!"

Ban nãy, Sư Tử lúc về thản nhiên chào cậu rồi chạy theo Bạch Dương, kèo kèo chéo chéo rồi lon ton về cùng nhau.

Nghĩ lại lại thấy tức! Càng ngày càng bị cho ra rìa mà!! Con nhỏ đó là bạn thân của cậu, của cậu chứ bộ!!!

Cái giọng tưởng chừng rất bình thản nhưng thực ra đầy hậm hực kia, Xử Nữ từ ngạc nhiên chuyển sang ôm bụng cười như điên.

"Haha! Ngu người! Đáng đời nha con!! Nhục mặt!"

Hội phó hội học sinh nghiêm túc chững chạc, đối với em trai và người thân thiết đều rất thoải mái. Tuy nhiên, điều đó lại khiến người trong cuộc bực bội, điển hình là cậu em nào đó bắt đầu thẹn quá hoá giận."Giờ sao?! Tôi cho bà đứng đây cười tới chết luôn!!"

"Ê thằng kia! Đợi chị!"

Nhìn thằng em dắt xe đi một nước, Xử Nữ lập tức chạy theo. Chạy theo không được lại tăng tốc nhảy bổ lên ghế sau. Giờ thì bắt buộc phải chở cô về thôi.

"Thương em trai nhất nè! Về thôi!!"

Có thể mặt dày một chút, lại còn cứ như người thay thế cho cái ghế sau, nhưng mà vẫn còn đỡ chán so với tự mình đi bộ!

Ma Kết khổ sở dắt cái xe của mình ra đến cổng, lại đèo cả bà chị gái về nhà. Thương thương cái búa! Biết thế cậu đã không dại gì mà chở Xử Nữ về đâu!!

Có chị gái thật là mệt.

***

Kim Ngưu vừa về đến nhà đã ho sù sụ khiến Nhân Mã không khỏi lo lắng. Cậu chạy ngay vào bếp, rót nước rồi đưa cho chị gái, đồng thời vuốt lưng hòng làm dịu cơn ho kia.

"Thiệt tình luôn á! Em bảo chị rồi, về nhà trước không chịu!"

Nhà hai chị em cũng không xa trường lắm, nói vài bước là tới thì hơi quá, nhưng cũng chưa hơn hai cây số. Không phải Nhân Mã muốn Kim Ngưu về một mình, cậu không phải không lo, chỉ là như vậy còn đỡ hơn cứ đợi cậu tập xong trong tiết trời lạnh thế này.

"Nhưng chị muốn đợi em cơ!!"

Nhìn bộ dạng phụng phịu của Kim Ngưu, Nhân Mã cũng chẳng muốn mắng thêm nữa, nhưng bực bội vẫn còn đó.

"Vậy thì chị vào thư viện có tốt hơn không?"

Chỉ vừa nói dứt câu thì Kim Ngưu đã quay phắt qua, đôi mắt ngây ngô đầy kiên quyết.

"Không được! Chị hai muốn coi Mã tập!! Nhìn em oai ghê hồn luôn ý!!"

Nhân Mã bó tay luôn, ai bảo cô chị ngốc của cậu mê thể thao làm chi cơ chứ.

"Riết không biết ai lớn hơn nữa!"

Mà Kim Ngưu cứ như vậy cũng tốt. Nhân Mã dù sao cũng chỉ có mỗi cô là người thân duy nhất, cậu muốn không chỉ mỗi chị gái chăm sóc mình thôi, cả chính Nhân Mã cũng phải là chỗ dựa cho Kim Ngưu.

Ba mẹ họ mất vì một tai nạn giao thông lúc Kim Ngưu vừa lên sáu. Cuộc sống hiện tại cũng nhờ chi phí làm thêm rồi tiền trợ cấp họ hàng bên nội gửi cho. Họ cũng có ghé thăm hai chị em Nhân Mã vài lần.

Có lẽ vì điều này, từ khi còn nhỏ Kim Ngưu đã rất tháo vát rồi. Một mình lo toan việc bếp núc chi tiêu, lại phải chăm sóc cho cậu lúc đó mới là một đứa trẻ chưa kịp hiểu chuyện. Thể trạng cô từ lúc mới sinh đã rất yếu, nhưng chưa bao giờ khiến em mình một lần bận tâm.

Vì vậy, đối với người chị gái duy nhất này, Nhân Mã nhất mực yêu thương. Cậu dù đánh đổi thứ gì cũng nhất định không để bất cứ chuyện gì xảy ra với Kim Ngưu.

Mỗi lần nhìn Kim Ngưu vì sức khoẻ mà bệnh lên bệnh xuống, Nhân Mã lại rất sợ hãi.

Nhìn vào đôi mắt Nhân Mã, Kim Ngưu có thể biết em trai đang suy nghĩ điều gì. Thằng bé luôn rất dễ đoán và luôn thành thật với bản thân mình, đó là lí do cậu rất dở trong khoản nói dối.

Nhưng điều đó khiến Kim Ngưu một phần lại thấy an tâm.

"Chị luôn ở đây mà Nhân Mã! Chị hai có làm sao đâu, sẽ luôn ở bên em mà!"

Bàn tay chạm vào má Nhân Mã của Kim Ngưu khiến cậu thấy ấm áp. Cô dịu dàng xoa đầu cậu em trai của mình.

Nhân Mã hơi giật mình, mắt chớp vài cái. Nãy giờ cậu lại suy nghĩ linh tinh nữa rồi, toàn mấy thứ sến súa rõ ra!

"Chị lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, để em làm bữa tối!"

Dù sao, hôm nay cũng tới phiên của Nhân Mã.

"Vậy chút nữa chị hai sẽ làm việc---"

"Cả việc nhà chị hai cũng không được đụng!"

Nhưng hôm nay thì khác, không còn là luân phiên giữa việc nhà và nấu ăn nữa.

"Ể..? Ể?!!!"

Kim Ngưu đơ người một lúc, rồi tự nhiên hét lên.

"Không chịu! Không làm gì thì chán lắm ý!!"

"Mặc kệ chị! Không-là-không!!"

Nhân Mã bắt đầu bật chế độ độc tài rồi kìa! Cô ghét!!

Kim Ngưu giận dỗi bước lên lầu, nhưng nửa đường lại khựng lại rồi chạy xuống. Nhìn Nhân Mã đeo tạp dề chuẩn bị bữa tối, cô tự nhiên nổi hứng muốn trêu chọc.

"Cơ mà Mã nè, chị hai thắc mắc ghê luôn! Em với Bảo Bình thân nhau vậy sao~?"

Bảo Bình là bạn cùng lớp của cô, cô đương nhiên biết. Nhưng nhìn thấy cô bạn đó thân thiết với Nhân Mã thực sự là chưa thấy bao giờ.

Nhân Mã còn đang uống nước, vì câu hỏi ngây ngô của chị gái mà phụt hết ra. Lau lau miệng, ho sù sụ vài cái, cậu tự nhiên nổi cáu.

"Chị hai hỏi cái quái quỷ gì thế hả?! À đúng rồi, bọn em là.. là.. là đối thủ! Ừ, là đối thủ!! Có vậy thôi!!!"

Có cô chị nào đó vờ ngây thơ nghiêng đầu, mắt lại mở to tròn vô tội.

"Ơ hay, chị hai đã nói gì đâu? Hay là bé Mã có tật giật mình nè!"

"Chị đứng lại đó!!!"

Nhưng ai kia đã nhanh chóng cao chạy xa bay rồi còn đâu.

Nhân Mã cắn mạnh môi, hận không thể đuổi theo bà chị đáng ghét kia. Tay cậu tự nhiên bịt chặt miệng.

Sao cậu lại lúng túng chỉ vì Kim Ngưu nhắc tới chị ta chứ! Điên ghê!!

"A đáng ghét!! Đáng ghét!! Làm bữa tối! Bữa tối!!!"

Có chị gái thật là mệt.