~~~~ Xuất hiện: Minh quý phi, Bảo Bình, Xử Nữ ~~~
Hoàng cung... Bảo Minh cung...Tiếng loảng xoảng rơi vỡ của đồ vật trong màn đêm vang lên nghe thật rợn người. Trong cung có tiếng khóc nỉ non, tiếng la hét cùng mắng chửi như muốn phá vỡ cả không gian.
"Nương nương, xin tha mạng, xin tha mạng. Nô tỳ biết lỗi rồi."
Một nha hoàn gào khóc nức nở, bám lấy váy nữ tử phía trước cầu xin. Huyết y nữ tử dung mạo diễm lệ quyến rũ, lụa trơn trải dài lúc ẩn lúc hiện khoe bờ vai trắng ngần cùng nốt chu sa phía trên ngực.
"Ngươi còn dám cầu xin? Ta đã nói có tình hình gì phải báo ngay cho ta, thế mà tên quốc sư kia trở về đã một ngày, ta mới biết chuyện. Ngươi chán sống rồi đúng không?
Minh quý phi bóp cổ nha hoàn, mắt lóe lên tia quái dị, đám cung nữ đứng gần đó run rẩy lui ra không dám nhìn thẳng về phía người xấu số. Một nha hoàn váy xanh tới gần, cúi đầu thưa:
"Nương nương, xin người tạm tha cho mạng chó của nàng ta, nàng ta còn có ích."
Minh phi hất văng nha hoàn kia xa, quát lớn:
"Cút ra xa cả cho ta."
Đám cung nữ vội lui hết, xung quanh chỉ còn Minh quý phi và nha hoàn váy xanh. Nàng ta đỡ chủ tử ngồi lên giường, rót trà cẩn thận. Minh quý phi nhăn trán ngoáy lỗ mũi:
"Châu Lam, phải làm thế nào bây giờ? Cha ta hiện đang nuôi dưỡng binh lính chuẩn bị tấn công, y nhận lệnh đi điều tra việc này lại đột ngột trở về nhất định có gì đó khác thường. Ngươi xem..."
"Hoàng thượng sáng nay mới xuất cung chuẩn bị làm chủ khảo cuộc thi trạng nguyên, nhân lúc hắn chưa gặp được tên quốc sư kia, việc cần làm bây giờ là phải diệt trừ y không được để sơ sót, tránh đêm dài lắm mộng."
Châu Lam đáp rất nhanh, con ngươi ẩn hiện tia khát máu. Minh quý phi liếc mắt hỏi:
"Vậy ai ra tay?"
"Bẩm nương nương, trong giang hồ có đệ nhị sát thủ, cung chủ Trường Minh cung, một đao giết người không lưu lại chứng cứ. Nếu hắn ra tay, nhất định không vấn đề. Chỉ có điều..."
"Điều gì?"
"Hắn lấy giá rất cao. Nếu là người khác ra tay, một mạng người là hai vạn lượng hoàng kim. Nếu là hắn, năm vạn lượng hoàng kim."
Minh quý phi phẩy tay, cười nhạt:
"Năm vạn lượng hoàng kim đổi lấy một giang sơn thì nhằm nhò gì. Nói Tiểu Các Tử đi nhanh về nhanh, không để lộ thân phận."
"Nô tỳ tuân mệnh."
Thường Minh cung...
"Cung chủ, có mối làm ăn lớn."
Xử Nữ ngồi trên ghế, nhấm nháp li trà, nhìn tên thái giám trong cung đang đứng đằng trước, lạnh nhạt:
"Nói đi. Ngươi muốn giết ai?
"Quốc sư đường triều, Bảo Bình..."
Xử Nữ nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Các Tử, trầm ngâm hồi lâu, cười lạnh đứng dậy:
" Giao tiền."
Tiểu Các Tử vỗ tay hai cái, bốn rương gỗ được đặt ngay ngắn trên mặt đất. Xử Nữ đi một vòng lật từng rương lên, màu vàng kim sáng chói cả gian phòng, rực rỡ vô cùng. Hắn cầm lên một thỏi vàng, tinh mắt nhìn kí hiệu trên nó, nhíu mày:
" Đạo Giang quốc?"
"Phải. Nếu làm tốt, ngươi thậm chí còn có thể có chức quan không nhỏ đâu."
"Được, ta chấp nhận."
Tiểu Các Tử ra về, không hề để ý thấy nụ cười nửa miệng kì lạ của Xử Nữ...
Phủ Quốc sư...
Đèn lồng rực rỡ giăng khắp nơi, nến thắp sáng bừng cả điện, bên trong, nhạc sáo ca hát tưng bừng như mở hội. Bảo Bình ngồi chính giữa cười híp mắt, gương mặt tuấn mỹ lộ rõ hai chữ: hài lòng. Phía dưới là hàng loạt mỹ nhân uyển chuyển như đàn bướm bay nhảy, các cung nữ thị vệ cũng hòa vào tiếng nhạc êm dịu say lòng người.
Tiệc tan, Bảo Bình cũng uống hết ba vò rượu, có chút choáng váng ngất ngưởng đi về phòng, hoàn toàn không có chút phong thái uy nghiêm của một quốc sư đương triều được tín nhiệm. Sau khi thay xong y phục, Bảo Bình nằm lên giường, vừa đặt lưng xuống là ngáy to như bò kêu. Một cơn gió lạ thổi qua, trong phòng xuất hiện thêm một nam tử nữa. Ánh mắt hắn dừng lại ở nơi Bảo Bình đang ngủ, chậm rãi đi tới gần, ngồi xuống bên giường giơ kiếm lên.
Đột nhiên, phía bụng có cảm giác ấm ấm, Xử Nữ sững sờ nhìn Bảo Bình từ từ bò dậy ôm lấy eo hắn, đầu dựa vào ngực hắn dụi dụi như làm nũng, chớp chắp mắt ngả ngớn:
"Mỹ nhân, nàng thật đẹp!! Là tiên nữ tới đây thưởng nguyệt với ta đấy ư?"
Sét đánh ngang tai, Xử Nữ co giật khóe môi, gân xanh nổi lên, cố kiềm chế cơn phẫn nộ mà đấm chết tên quốc sư thối này. Hắn cố gắng gỡ tay Bảo Bình ra khỏi hông mình, gằn giọng nhắc nhở:
"Ta là nam nhân."
"Mỹ nhân, sao nàng lại tự nhận mình là nam nhân, không lẽ nàng không biết phân biệt chủng loại của mình sao? Thật đáng thương."
Xử Nữ nổi gân xanh, có ngươi mới không biết phân biệt chủng loại, cả nhà ngươi đều không biết phân biệt. Đồ quốc sư biến thái bệnh hoạn này, ghê muốn chết.
Bảo Bình dụi dụi vào ngực Xử Nữ, thở dài:
"Mỹ nhân, sao ngực nàng nhỏ quá, còn bé hơn cả bánh màn thầu trong phủ ta."
Xử Nữ lần đầu rơi vào tình cảnh này, mếu máo kêu cha gọi mẹ: ta là nam nhân, nam nhân có hiểu không, ngực ta không nhỏ mới là lạ, con mắt mù mờ nào của ngươi cho ta là mỹ nhân vậy tên khốn kiếp này?
"Ngươi dám ví ta với bánh màn thầu? Chán sống rồi sao?"
Bảo Bình mờ mịt nhìn hắn vô tội. Xử Nữ nghiến răng:
"Ta đang đói, ai bảo người nhắc đến màn thầu. Dọn bánh ra đây cho ta."
"Rầm..."
Bạn trẻ nào đó đã kích động mà ngã từ trên giường xuống, trực tiếp khóc rống. Có ai đi ăn trộm hay giết người mà lại kêu chủ nhà mời bánh hay không? Tên này bị nước vào não rồi sao? Bảo Bình đau khổ ngồi dậy, chắp tay bi ai:
"Ngươi thật khiến người ta mở rộng tầm mắt."
Xử Nữ hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn:
"Ngươi tưởng giả bộ với ta được hay sao? Còn dám kêu ta là mỹ nhân, ngươi mới ngứa đòn."
Bảo Bình ngồi lên ghế, rót trà tự uống, tươi cười như hoa nở:
"Hảo huynh đệ Xử Nữ, đêm hôm khuya khoắt cầm kiếm tới thăm ta là muốn làm gì? Cướp của sao? Hay là... thấy dung mạo tuấn mỹ của ta, say mê không dứt định dở trò xằng bậy, đem ta về làm áp trại tướng công?
"Bớt giỡn đi. Ta là vì việc của Đạo Giang quốc mới tới.
Xử Nữ quăng một thỏi vàng xuống bàn, mệt mỏi day trán:
"Minh quý phi sai tên thái giám Tiểu Các Tử hạ thủ ngươi, năm vạn lượng hoàng kim. Ngươi cũng thật có giá."
Bảo Bình tít mắt cười vuốt vuốt cằm:
"Minh quý phi cũng thật đáng thương, bỏ năm vạn lượng hoàng kim mời ngươi giết ta, thật không ngờ... ngươi lại si tình quyến luyến với ta."
Xử Nữ co quắp siết tay thành nắm đấm, trừng mắt:
"Muốn chết sớm phải không?"
Bảo Bình ngửa người ra sau cười ha ha, tên huynh đệ này đúng là dễ nổi giận, tuy nhiên lại rất nghĩa khí nha, không vì năm vạn lượng hoàng kim mà phản bội mình. Có ai mà ngờ được, cung chủ Thường Minh cung, sát thủ đệ nhị trong giới giang hồ, tàn bạo giết người không chớp mắt lại là huynh đệ sinh tử kết nghĩa của quốc sư đương triều Bảo Bình ôn hòa nho nhã này.
Bảo Bình còn nhớ lần đầu gặp hắn, toàn thân Xử Nữ đều bị rơi xuống hố bùn, bì bõm leo lên rồi lại trượt xuống, lại tiếp tục leo lên trượt xuống không biết mệt. Cuối cùng, Bảo Bình đi ngang qua bắt gặp, thương hại trượng nghĩa kéo hắn lên, ai dè hắn lại bị vướng quần ngoài dưới bùn, thành ra...a di đà phật...hắn nói Bảo Bình lợi dụng khó khăn ăn đậu hủ của hắn. Mà rõ ràng Bảo Bình hoàn toàn cứu hắn với tấm lòng lương thiện trong sáng, khi hắn lộ ra, Bảo Bình cũng chỉ mới nhìn thấy...vài thứ chứ đâu có nhiều =.=|||.
Chuyện cũng qua lâu rồi, tuy nhiên mỗi lần hắn tới đây, Bảo Bình lại không kìm được cái ý nghĩ...ăn đậu hủ của hắn... Các bạn nhỏ đừng hiểu lầm, Bảo Bình ta hoàn toàn trong sáng không có ý xấu đâu >.<
"Này, làm gì mà đần mặt ra thế?"
Xử Nữ khó hiểu đưa tay tát Bảo Bình một cái quay lại hiện thực. Bảo Bình hoàn hồn, vuốt cằm nhếch miệng:
"Xem ra Đạo Giang quốc đã ngứa mắt ta đến thế rồi, vậy thì ta sẽ mượn cớ này lật đổ hắn, thâu tóm Đạo Giang quốc về Thiên Triều quốc. Hoàng thượng của chúng ta nhất định mong được biết tin này."
"Này, ta không gặp Hoàng thượng đâu nhé."
Xử Nữ trông thấy vẻ mặt gian xảo của Bảo Bình lập tức rú lên như gặp ma, lắc đầu quầy quậy. Đối phó với một Bảo Bình dâm đãng này đã khổ rồi, giờ lại diện kiến tên Hoàng Thượng Thiên Yết quỷ quyệt thâm hiểm kia nữa, Xử Nữ thật muốn đập đầu vào đậu hủ chết đi cho rồi...
Và thế là, Xử Nữ bị ép ở lại trong cung vài tháng, phụ giúp điều tra Minh quý phi, bi thảm không kể đâu cho hết...