Đã bao giờ bạn có cảm giác đau đớn đến mức chỉ muốn bản thân chết đi chưa? À không, không phải là chết mà là ước ao rằng mình có thể bị tàn phế, ước gì đôi mắt này bị đui mù thì sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy bất kì một sự thật nào cả, ước gì chúa có thể tước đi giọng nói của bạn thì đôi môi ấy sẽ không bao giờ thốt ra những lời lẽ yêu thương sâu tận từ dưới đáy trái tim, để rồi nước mắt xối ra như chẳng thể vãn hồi, thân thể ngã khụy giống như linh hồn đang dần dần tan biến.

Cuộc sống này chính là vòng quay của cái gọi là dối trá, xấu xa bẩn thỉu và chẳng có bất kì một ai, bất kì một cá thể nào như đóa bạch liên tinh khiết, là hắn tự ảo tưởng, là hắn đã bị cái niềm tin cùng tình yêu của chính mình che mắt.

Thế giới quả nhiên là chẳng hề tử tế với bất kì ai, tình yêu.... hẳn là.. sự khởi đầu của nỗi bất hạnh và bi kịch.

" Em đang nhàm chán lắm sao? trò đùa này chẳng hợp với em tẹo nào cả "

Đôi chân bằng da bằng thịt đang dần dần tê cứng, ngay cả từng thớ cơ lẫn dòng máu trong con người hắn, cũng đang có dấu hiệu tê dại đi. Run rẩy cùng sợ hãi, còn đâu đó chút chua xót mà hắn cực kì căm ghét. Cự Giải thống hận nhất chính là cái cảm xúc này.

Tuyết trắng vẫn một mực buồn bã lả tả rơi, động chạm vào từng cọng lông mi cong vút nay đã sắc sảo hơn của cô gái xinh đẹp tàn nhẫn phía trước. Không một tiếng cười, không một cử chỉ nào, mọi thứ vào lúc này dường như đã chẳng còn giống như trước nữa.

" Tỉnh lại đi "

Là Song Tử ... hay là Gem. Buông ra câu nói vốn chẳng có lấy một tia bình tĩnh nào, cô bước đến trước mặt Cự Giải đang như một cái xác không hồn vẫn chờ đợi một tia hy vọng nhỏ nhoi nào đó. " đây vốn dĩ không phải là một trò đùa, lại càng không phải là một giấc mơ. Anh không nhìn thấy sao, những xác chết đó vẫn chưa đủ để anh chấp nhận sự thật ư? ngay cả đứa bé kia, à có cần tôi qua lột da nó để chứng minh cho anh thấy không?"

Cười nhạt, không chờ ai kia thốt ra bất kì một lời nói nào, Song Tử đã một mực quay đi, cái khoảnh khắc như một thước phim quay chậm ấy, có chút gì đó xót xa vô thức mà ánh lên trong đôi mắt màu tím lạnh nhạt của cô, từng bước tiến về phía thi thể của đứa nhỏ đã bị chính tay mình gϊếŧ chết, dùng sức mà phanh thây. Tàn nhẫn hay là đau đớn đã chẳng còn có thể hình dung cái hình ảnh trước mắt này nữa.

Đối với Cự Giải mà nói - tâm của hắn có lẽ đã hóa thành đá ngay từ giây phút bàn tay đó nhuốm đầy huyết tinh của đứa bé kia, giữa sắc trời u tối như địa ngục, đôi mắt vốn dĩ ngây thơ trong trẻo nhất mà hắn từng biết đã thật sự tan biến. Giống như tấm gương vốn lành lặn đẹp đẽ nay bị nứt tác tan hoang, giống như nước biển trong xanh nay đục ngầu bẩn thỉu.

Tất cả , ngay chỉ trong một giây đều trở về con số không độc ác.

" Từ khi nào ... " em lừa dối tôi.

" Hôm qua, ngày kia, ba bốn ngày trước .. tôi cũng chẳng nhớ rõ " bận tâm làm gì " Mục tiêu của tôi vốn dĩ là chị em nhà Baronne, chủ nhân đã giao phó cho tôi từ khi còn bé tí, anh biết đấy - sát thủ như tôi được đào tạo từ lúc còn chẳng biết cái thế giới này tươi đẹp ra sao, trong mắt tôi, mọi thứ đều là gϊếŧ chóc, lừa đảo và dẫm đạp lên nhau "

Tình yêu hóa thành thù hận ngay chỉ trong một cái chớp mắt, yêu càng nhiều lại càng thống khổ, hận người nhưng lại chẳng nỡ lòng chấp nhận sự thật, người trong mắt tôi vốn là đóa hoa trong trẻo nhất, có lẽ là đã chết từ rất lâu. " Ngay cả lúc cô đỡ viên đạn đó.. cũng là dối trá sao?"

Đó là khởi nguồn của cái mớ tình cảm khốn nạn này, hắn đã yêu cô sâu sắc biết bao. Nghiêng đầu cười nhạt một tiếng, Song Tử vươn tay bịt chặt lấy hai mắt của mình xoay lưng mà ngặt nghẽo " Là tại ngươi, chính ngươi đã chọn ta là người sẽ thủ tiêu mình. Nếu như ngày hôm đó Nhân Mã không có nảy ra cái ý tưởng ngu ngốc là thay thế chức vụ thư kí kia thì ta và ngươi đã chẳng có cơ hội gặp lại nhau. Khi nhận ra ngươi và Thiên Bình có mối quan hệ mật thiết với nhau, ngươi lại nảy sinh hứng thú với ta, mọi chuyện đã thật sự được thay đổi. Chủ nhân chuyển đổi mục tiêu qua ngươi, ngài yêu cầu ta tìm ra bằng chứng phạm pháp giữa ngươi và Thiên Bình "

" CHO NÊN CÔ NHẪN TÂM LỪA DỐI TÔI "

" Viên đạn đó ta dùng để đặt cược, à không đúng, ta dùng nó để mua chuộc cái thứ tình yêu rẻ tiền của ngươi "

Những thứ cầu không được chẳng qua chỉ là đau đớn nhất thời. Chỉ có những thứ muốn buông lại buông không được mới khiến tâm can nhói buốt mà lệ chẳng thể rơi...

Có nỗi đau đớn nào hơn cái đau xót xa khi trông thấy người mà mình từng yêu đến điên dại, đã từng bảo hộ trong lòng bàn tay nay lại chĩa thẳng nòng súng về phía mình, muốn tước đoạt mạng sống của người sau khi mọi thứ bị phanh phui. Nụ cười đó là dối trá.

Ánh mắt đó cũng chỉ toàn là dối trá, ngay cả những lời nói đó... tất cả đều không đúng, " Từng hứa rằng sẽ luôn như vậy, đây là cái giá phải trả cho việc quá yêu một người ư?"

Đừng có nực cười như thế, buông lỏng nòng súng ném hẳn sang một bên, rũ bỏ tấm áo khoác màu đỏ chói mắt trên người. Song Tử bẻ bẻ từng khớp tay mảnh nhỏ, lạnh lùng khắc nghiệt thủ thế hờ hững hướng đến Cự Giải phía trước mà chậm chạp nói.

" Một chọi một, thắng thì sống, thua... " nhất thời lao đến như một tia chớp cắt qua vũ trụ, Song Tử này khác xa hoàn toàn các cô gái chân yếu tay mềm kia, nắm đấm mang mười phần sức mạnh cứ thế mà dộng thẳng vào khuôn mặt vô thần của hắn

" THÌ CHẾT "

Không tránh, cũng không phản kháng. Cự Giải cứ thế mà bị cú đấm của Song Tử đánh ngã cho lộn nhào, máu tươi hộc ra từ trong miệng hắn nhìn vào thật chật vật biết bao, lại thêm một cú nữa ngay giữa bụng, Cự Giải vẫn trước sau như một chịu đau chứ không hề động đậy tay chân.

" Khốn kiếp, ngươi xem thường ta sao? còn không mau đánh "

Khó chịu táng thêm vài cú, Song Tử tức giận túm lấy cổ áo mỏng tang của hắn, một tay giơ lên cao đang định giáng xuống bỗng chốc ngưng lại giữa không trung. Tại sao? vì cái gì? giật mình buông hẳn hắn ra, cô có chút không nhận thức được mà lùi hẳn ra sau, vị giám đốc trẻ tuổi như chúa tể của bao nhiêu người ấy, chàng trai mà bao nhiêu kẻ muốn chạm vào còn ngại chết, cái con người đã từng lười nhác đến nỗi hỉ nộ ái ố cũng chẳng thèm thể hiện ra cho người ta thấy kia, ấy vậy mà vào cái khoảnh khắc như lặng đi này, lại vì cô mà rơi lệ.

Chỉ duy nhất một giọt lệ, rơi rớt ngay từ trong khóe mắt đắng chát đó, đau đớn biết bao.

Yêu..? yêu đến mức như thế, đúng là ngu ngốc, lũ người như các ngươi đúng là ngu dốt, không rõ vì cái gì, vô vàn kí ức như mưa rơi lạnh lẽo trước đây ùa về, đôi mắt run lên khi chạm vào ánh nhìn tang tóc của Cự Giải phía trước, vết thương nơi ngực trái cứ thế mà nhói lên quằn quại.

Như thể sợ hãi cái cảm xúc tự nhiên bất chợt bùng phát nào đó, Song Tử hoảng loạn xoay người đang muốn tháo chạy thì từ phía sau, giọng nói trầm ấm của người nào đó, vẫn mãi một mực không thay đổi.

" Nếu như bây giờ em không gϊếŧ tôi, thì tôi không chắc sau này, cho đến khi gặp lại... tôi sẽ làm gì đâu. "

Giống như trước đây, nó chứa vô vàn yêu thương trong đó.

" Chặt đứt cái đoạn tình cảm này của tôi đi "

Song Tử bất giác ngẩn người, rồi lại không rõ vì sao lại bật cười một tiếng nhàn nhạt, người đó quả nhiên là nói nhiều hơn bình thường rồi. " Như thế cũng tốt, cho đến khi gặp lại. Mong rằng ngươi có thể dứt khoát hạ thủ với ta .. " còn ta, cũng mong rằng đến khi đó, có thể không do dự mà gϊếŧ chết ngươi.

Tuyết trắng không nhanh không chậm vẫn vậy thi nhau rơi xuống nền đất trống trải đến hoang tàn, một mình mặc kệ gió lạnh càn quét qua thân thể, Cự Giải ngây ngốc mà ngồi đó thật lâu, thật lâu. Mãi cho đến khi bầu trời cuối cùng cũng tối hẳn xuống, hắn mới không còn khí lực đứng lên, hướng mắt về nơi mà bóng dáng ấy vốn đã tiêu thất từ rất lâu.

" Rồi em sẽ phải hối hận... với quyết định của mình ngày hôm nay "

~*~

Điềm báo trong đêm tối, màn đêm gào thét. Khi ấy bánh xe số phận bắt đầu nhảy múa, xúc xắc đang đổ là đại hay tiểu? Toàn bộ tiền cược đều đặt ở giây kế tiếp , tiếng cười nhạo của thần linh, ai có thể nghe thấy??

Thật đáng thảm hại, Kim Ngưu sau khi thức dậy từ trong ác mộng thì đã bình tĩnh hơn một chút, kế tiếp có lẽ là nên chuẩn bị một chút cho cuộc chiến tối nay, mà cũng không còn lâu nữa đâu, từ bây giờ cho đến nửa đêm cũng chỉ còn hai tiếng nữa. Khoác vào vai chiếc áo dạ một màu đen khó nhìn, hắn cứ thế mà miệng ngậm thuốc, ung dung tao nhã đẩy cửa bước ra ngoài.

Vết thương trên mặt đã có chút tan dần, không biết thằng bạn chí cốt kia - Sư Tử đã thăng thiên chưa nhỉ? nhếch mép rít vào rồi ngay lập tức nhả ra một làn khói trắng mờ mờ ảo ảo, Kim Ngưu nghĩ nghĩ, sẽ không có tiền đồ như vậy chứ, Sư Tử nhà cậu mà chết thật thì tôi đây có lẽ sẽ tiếc nuối cả đời cho xem.

Là tiếc nuối hay là đau lòng, hắn cũng chẳng biết. Chỉ là những gì hắn làm, sẽ có người nào đó ngu dốt mà không hiểu được dụng tâm của hắn, cũng may mắn là cậu ta sẽ chẳng mò đến bến cảng đâu nhỉ.

Ngoài cửa chính, Red và Bennadic cũng đã yên vị mà ngồi vào xe chỉ có chờ đợi mỗi thằng nhãi là hắn, thong thả đi tới đẩy ra cửa xe, Kim Ngưu cố tình không để ý sát khí khó hiểu nào đó đang dần dà bốc lên ngay bên cạnh, hề hề mà chui vào, thế nhưng mông chỉ vừa mới đặt xuống nhưng cửa xe chưa kịp đóng lại thì cái ót đã bị một lực đạo tàn nhẫn kinh người nào đó vặn lấy ấn dí gập xuống nền xe, bởi vì là limo sang trọng cho nên cái không gian có vẻ rộng rãi ấy đã tạo nên cái hình thái hắn quỳ rạp xuống như một con chó phạm lỗi, chưa kể đến cơn đau nơi cổ họng làm cho hắn ho sặc sụa.

" Ngươi biết mình phạm lỗi gì không? Ngưu " Bennadic thâm trầm bình tĩnh mà nhả giọng nhẹ nhàng nói, người ta nói hắn là ác quỷ đáng sợ quả không sai, kể cả khi sắc mặt của hắn có bình thường thân thiện bao nhiêu thì hành động cùng lời nói lại ác liệt tàn nhẫn bấy nhiêu.

Thở gấp một hơi, tuy đang ở trong một tư thế vô cùng nhục nhã, thế nhưng ánh mắt kiên định mạnh mẽ như ánh tà dương buổi sáng của Kim Ngưu lại chẳng hề kiêng nể Bennadic mà trợn lên, đối thẳng vào hắn. " Xin thứ lỗi cho tôi đây ngu xuẩn, chẳng biết đã phạm lỗi gì với ngài, Boss "

Rùng mình một cái, Red đang lái xe ở đằng trước ngay cả nhìn cũng chẳng có gan, chỉ có thể vểnh tai nghe ngóng chứ không dám vô lễ. Thật may mắn vì Ram đã mang con át chủ bài phóng đi trước, nếu còn ở đây ắt hẳn sẽ cùng Boss phanh thây cái tên lì lợm nào đó rồi.

" Phá hư cánh cửa của ta, tự ý uống nước trên bàn của ta, làm việc quá phận của ngươi. "

Phá hư cửa thì có thể đền nha, nước uống rồi cũng có thể thải ra à nha, duy chỉ còn cái việc quá phận? Kim Ngưu cổ họng vẫn bị ai đó vặn chặt đến đau đớn, cố gắng cười cười

" Mọi chuyện đều có thể vãn hồi, nhưng nếu như tôi gãy cổ ngay ở nơi này. Boss, thật sự sẽ chẳng ai cứu nổi đâu đó "

Nheo mắt buông tha cho hắn, Bennadic phủi phủi bàn tay mình ngồi trở lại ngay ngắn, xoay mặt ra bên ngoài phía cửa xe mà lặng lẽ nhìn ngắm mưa đông lất phất.

" Đời ta, căm thù nhất hai từ phản bội "

Giống như là một lời nhắc nhở, nhưng cũng có thể là giống như một lời đe dọa. Kim Ngưu lam quang ánh lên trong khóe mắt, xoa xoa cái cổ của mình, chẳng hề nói bất kì một câu nào nữa.

Chiếc xe đen bóng cứ vậy mà xé mưa lao đi, thẳng tiến đến bến cảng.

...

Cùng lúc này, tại đại sứ quán Pháp cũng có tên nào đó đang gào lên vì chẳng hiểu lí do vì sao cậu lại bị tống cổ ở nhà.

" Em sẽ đi "

" Không được "

" TẠI SAO HẢ?"

Thiên Bình thở dài xoa xoa cái thái dương đau nhức, một mặt khinh bỉ nhìn Sư Tử đang nghiến răng nằm trên giường bệnh ngay cả động cũng động không nổi kia, còn to mồm gào thét này nọ, thật là mất mặt. Căm phẫn nhìn cái thái độ tỏ vẻ ' ta đây không quan tâm ' của Thiên Bình đằng trước, Sư Tử giận run người nghiến răng nghiến lợi mà liếc qua Xử Nữ đang mặc áo khoác.

" Vì cái quái gì cô ta thì được đi, còn em lại phải ở lại cái nơi chết tiệt này "

Đừng có đùa, cậu còn món nợ phải tính sổ với Kim Ngưu kia mà.

Giơ lên một mũi tiêm đang bắn ra nước, Xử Nữ nộ khí bừng bừng như bà la sát tiến lại, vạch ra cái áo như cái giẻ của Sư Tử, trước con mắt giận run của cậu, hầm hực đâm xuống, còn không quên gằn lên.

" Bộ ngươi nghĩ ta muốn đi lắm sao? mấy cái tên Hoàng Gia chết tiệt nhà các ngươi chỉ biết gây phiền phức là giỏi "

" Cô.. " lời nói chưa kịp thốt ra hết, cậu chau mày không muốn chấp nhận mà nhắm lại hai mắt, quả là một liều thuốc mê thôi cũng đủ làm cho cái kẻ nóng tính nào đấy ngậm miệng.

Từ trên tầng bước xuống, Bạch Dương trông tay cầm lấy áo khoác lông giày cộm hồng hộc chạy xuống đưa cho Thiên Bình đang tủm tỉm cười cười. " A bảo bối đáng yêu sợ ta lạnh sao?"

" Thiếu gia, Thiên Yết y không phải là người giỏi chịu lạnh "

A!!!! là cho Thiên Yết sao?

Khóe môi của Thiên Bình nhoáng một cái cứng ngắc đầy lố bịch, bên cạnh là Xử Nữ khinh miệt cười nhạo, đúng là cái tên sắc lang tự mình ảo tưởng.

Sau khi cười chào tất cả mọi người - mà cũng chẳng có ai ngoài Bạch Dương cùng Sư Tử đang bị hôn mê thì Thiên Bình cũng tao nhã mà đi ra ngoài, trông thấy Thiên Yết đã sẵn sàng có thể phóng đi bất kì lúc nào thì hắn lại chẳng biết phải làm sao, mở cửa tống vào lòng y chiếc áo lông nằng nặng, Thiên Bình cười nhẹ " Thật ghen tị, cho dù lạnh lùng tới bao nhiêu thì em cũng không bao giờ hết được quan tâm đâu nhỉ."

" Còn không nhanh lên "

" Hỏi em một câu được không?"

Mưa phùn phát tán lạnh lẽo rơi rớt trên từng cọng tóc nâu vàng như kim tỏa của hắn, vô diện quay qua anh mình, y không tự ý mà thâm trầm. " Mười năm trước, người cứu con gái gia tộc nam tước Baronne...là em phải không?"

Nhất thời mọi thứ đều trở nên đình trệ, Thiên Yết không thừa nhận.. thế nhưng y cũng chẳng từ chối câu hỏi như tự vấn của Thiên Bình.

Phì cười, Thiên Bình cuối cùng cũng hiểu ra được vài điều, lại nhanh chóng mang vào bộ mặt phong lưu quen thuộc, như chợt nhớ ra cái gì đó liền ghé vào tai y nói nói cái gì đấy không rõ, Chỉ biết sau cùng, Thiên Yết cũng chờ không nổi nữa mà hướng thẳng về bến cảng phóng đi thật nhanh, giống như ở đó đang cất giữ báu vật gì đấy, mà y không muốn bản thân đến muộn chút nào.

Khó hiểu nhìn Thiên Bình, Xử Nữ vẫn còn sợ hãi cái đụng chạm lần trước cho nên không dám gần gũi với hắn nữa, trông đến cái ý nghĩ phơi bày cho người ta thấy kia, Thiên Bình ngược lại chỉ cười nhạt trong lòng, xoay người quay vào bên trong. " Đứng đấy chờ tôi "

....

Mỗi bước đi là một nỗi đau, cho đến khi chẳng rõ bản thân tại vì sao lại do dự mà quay trở lại, chỉ sợ rằng sau đêm nay, ánh mắt hay thái độ của bọn họ đều sẽ thay đổi. Hắn không muốn cô trông thấy cái cảnh mà hắn biến thành một kẻ khát máu, xấu xa bất nhân, mặc dù nó chẳng hề khả thi chút nào cả. Trên chiếc giường nhỏ ấm áp, Nhân Mã ngủ say hệt như bị người ta chuốc thuốc, kể từ khi được Thiên Bình mang về, có lẽ thuốc mê tầm ba mươi phút nữa là chẳng còn tác dụng, chỉ cần trở mình một cái thôi thì hắn cũng đã bỏ đi mất rồi.

Không cười, không nói, không động. Mọi ngôn từ giờ đây thật là dư thừa.

Đó chính là cái cách mà hắn yêu.

Thầm lặng mà sợ người ta sẽ phát hiện ra, hắn sợ hãi sẽ có một ngày phải chứng kiến cái cảnh tượng giống như Al trước đây, cái cảm giác nhìn thấy người quan trọng chết trong vòng tay kẻ khác, nó thật khốn nạn biết bao.

" Ta thà tự tay kết liễu người mình yêu quý, còn hơn để họ chết dưới tay kẻ khác "

Cho tới khi Nhân Mã thức giấc, mọi thứ đều ngập ngụa trong một không gian vắng lặng yên tĩnh đến xót xa.

...

Lạnh lùng liếc nhìn lại trước khi trời sáng. Đợi đến khi thời gian đóng băng cả kí ức. Mặt trăng màu máu bên trong giấc mộng cứ tròn rồi lại khuyết. Cứ như thể không cách nào thoát khỏi cơn ác mộng..

Toàn thân đau nhức như bị thiên đao vạn quả, từng vết thương nứt toác ghê rợn nơi cánh tay cùng vùng bụng òng ọc trào máu, Ma Kết mơ màng bị kéo ra khỏi một cái bao tải, sau đó bị người tàn nhẫn trói gô vào một cái thanh gỗ như thánh giá dùng để hành hình người ta, đau - đến nỗi không còn có thể cảm nhận được gì nữa, khứu giác, vị giác, thính giác, mọi thứ đều bất ngờ mà trở nên vô dụng.

Có một bàn tay ấm áp nào đó đang vuốt nhẹ lọn tóc bên mang tai, là ai vậy? nhạt nhòa nhìn về phía trước cái thứ hình ảnh tăm tối nọ, sót lại trong đoạn kí ức ngắn ngủi kia chỉ còn là bóng dáng kì dị với chiếc khuyên môi sáng loáng, bỗng dưng một cái thứ nóng rát gì đó cào cấu lên vai trái - nơi chưa đựng hình xăm mà cô muốn chối bỏ nhất. Như giận giữ mà khiến cho cô đau đến thét lên, nước mắt ầng ậc tuôn ra như mưa trộn lẫn cùng máu loãng chảy từ dọc thái dương xuống. Chật vật biết bao.

Cuối cùng, bóng dáng lạnh lùng của y lại chẳng rõ ngọn nguồn mà ánh lên trong tiềm thức đang dần chết đi của cô, có chút gì đó tàn nhẫn khó nói nên lời.

Một khi giấc mộng này đã hết, thì toàn bộ thế giới rồi cũng sẽ kết thúc mà thôi

Đêm - cuối cùng cũng đã tới.

Không chỉ ở bên ngoài cung điện Buckingham đang nổi lên mưa giông bão gió mà ngay cả bên trong cũng đang nộ hỏa ngút trời bởi sự tức giận của các hội viên chức cấp cao ngay sau khi được Nữ Hoàng triệu họp và thông báo, người đàn ông vốn đã nghỉ hưu từ rất lâu nay lại được ngồi vào cái ghế hội viên cao nhất. Lão ta đã mua chuộc nữ hoàng sao? tại sao nữ hoàng lại có thể bắt tay với con người đó ? mười năm trước chẳng phải gia tộc Louis là cái gai trong mắt Hoàng Gia sao?

Thế nào lại thành ra như vậy.

Ở một nơi khác, em gái của Nữ Hoàng - công chúa Vanes tức dì ruột của Song Ngư cũng đang âm thầm thuê hẳn một đội ngũ sát thủ giả dạng dưới danh chính phủ mà truy tìm vị công nương kính mến đang trốn chui trốn lủi ở đâu đó trong thành phố.

" Tìm và gϊếŧ nó cho ta, muốn gì được nấy đó chính là cái giá mà ta đưa ra cho các ngươi "

Lần này thì đừng hòng thoát., con chuột nhắt thối tha

Không chỉ riêng bà ta, mà ngay cả lão gia cao cao tại thượng của gia tộc Louis cũng không quên cho người đi lùng tìm tung tích của chị em nhà nam tước vốn đã qua đời từ hơn một thập kỉ trước.

...

Trải rộng trên trục đường ướt mưa ngay bên dưới cung điện, Ares ngấm ngầm yên lặng ngồi trong chiếc Audi màu bạc vô thức nhíu chặt mi mày của mình. Nếu theo đúng như kế hoạch, có lẽ Bennadic đã chuẩn bị sẵn sàng gặp gỡ Thiên Bình , vậy bây giờ hắn chỉ việc ngồi chờ sát thủ nặc danh của gã mang chứng cứ phạm pháp của Thiên Bình tới.

Chỉ cần như thế, là xong chuyện. Mọi thứ diễn biến đúng như hắn dự tính, cái việc nắm ót Thiên Bình quả nhiên đã trở nên vô cùng dễ dàng.

Đúng lúc này, xẹt ngang qua khóe mắt hắn, lão gia nhà bá tước Louis bất ngờ xuất hiện. Đi ra từ cửa sau, lão gia một thân phong khí ngút trời nghiêng đầu phân phó cái gì đấy cho năm sáu tên thuộc hạ thân tín, vốn dĩ hắn sẽ chẳng quan tâm đâu thế nhưng từng cái động từ phát ra nơi khóe miệng đã có chút già nua đó lại bất giác khiến người nghe phải run lên.

" Ta không muốn lịch sử tiếp tục lưu lại gia tộc mang tên Baronne cũng như hậu thế của hắn, gϊếŧ hoặc bị gϊếŧ. Là nhiệm vụ của các ngươi, nếu như không thủ tiêu được đứa con gái đó thì cái mạng của các ngươi cũng đừng mong giữ được "

.

Sấm chớp chẳng hiểu vì sao mà gầm thét đầy dữ tợn.

Baronne...!!

Con gái...!!!

Mặc dù hắn không muốn nghĩ đến thế nhưng sự thật luôn là điều khiến người khác phải chối từ. " Thiếu chủ "

" Liên lạc với Gum, gọi nó quay trở lại đại sứ quán ngay "

" Giờ này sao? Có lẽ cậu ta cũng đã ngồi vào ghế máy bay trở về Pháp rồi "

Hừ lạnh, Ares nhíu mày kéo lại cổ áo dựng thẳng lên, ngay cả mái tóc thường ngày phiêu phiêu tự tại thì nay cũng được hắn buộc gọn phía sau gáy, thong dong mà đẩy cửa xe ngay trước con mắt khó hiểu của chàng tài xế. " Ta cho các ngươi năm phút, nếu như năm phút nữa Gum không đến thì ta sẽ hỏi tội ngươi đấy "

Cái.. cái gì chứ? Chàng tài xế mặt cắt không còn giọt máu cứ vậy mà hoảng hốt tức tốc dùng hết công năng của chiếc điện thoại để liên lạc với cái gã đầu trọc chết tiệt nào đấy. Lần thứ nhất không được, lần thứ hai cũng không được. Khốn nạn, chết tiệt, mẹ nó.

Liếc về phía trước, thiếu chủ nhà hắn cũng đi khá xa rồi, mà ngài đi đâu cơ chứ, chẳng phải đã bảo là sau khi lấy được chứng cứ chứng minh Thiên Bình phạm pháp thì sẽ trở về hay sao, thế thì lại vì cái gì mà sau khi trông thấy lão già nhà bá tước Louis, ngài lại thay đổi như vậy.

" Alo.. Alo.. ALO CÁI TÊN CHẾT TIỆT KIA "

Mải mê suy nghĩ mà hắn chẳng hề để ý rằng cái tên đầu trọc nào đó cuối cùng cũng đã bắt máy, giật mình hoàn hồn trở lại, hắn không tự chủ mà gào vào bên trong điện thoại " GUMM.. LÀ NGƯƠI PHẢI KHÔNG?"

" Bệnh thần kinh sao? ngươi có gì thì nói lẹ đi, bộ tưởng ta đây dư thời gian để tám hả? còn chưa tới 3 phút nữa là ta phải tắt máy rồi đấy "

" Tắt máy cái con khỉ, nếu như ngươi không muốn chết thảm thì mau mau xách đít cút xuống khỏi máy bay rồi liên lạc cho thiếu chủ đi. "

" Cái gì? "

Cái thằng ngu này, chàng tài xế mím môi kìm nén sự bùng nổ trong lòng, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà gằn lên từng từ , từng từ một

" CÚT. XUỐNG . KHỎI . MÁY . BAYYYYYYYYYYYYYY "

Tích tắc, tích tắc.. Bà nội nó, vừa đúng năm phút

....

" Có phải mười năm trước chính em đã cứu con gái của gia tộc Baronne phải không?"

Câu hỏi ấy lại một lần nữa văng vẳng bên tai, Thiên Yết diện vô biểu tình liếc mắt qua chiếc đồng hồ trên tay mình, chỉ còn hai mươi phút nữa là đúng nửa đêm, cho dù y đã điên cuồng mà phóng nhanh như thế nào thì phía trước vẫn là một mảng xa xăm.

Dường như càng về đêm mưa lại càng lớn, theo sát phía sau y chính là Thiên Bình cùng Xử Nữ, tuy chẳng rõ vì sao bản thân lại bị lôi đi theo cùng như vậy , thế nhưng Xử Nữ lại có cảm giác chờ mong một cách kì lạ.

" Cô có sợ chết không?"

Kinh ngạc quay đầu về phía Thiên Bình đang lái xe, Xử Nữ chau mày lại càng không hiểu ý tứ trong từng câu nói mà hắn thốt ra, hệt như trước đó hắn cũng khen cô xinh đẹp rồi lại ngầm ngầm muốn cưỡng bức cô để trả thù ai kia. " Ngươi hỏi như thể rằng ngươi không sợ ấy "

" Ha ha " Bật cười, lại phóng nhanh hơn nữa. Thiên Bình ngâm nga một giai điệu du dương mềm nhẹ nhưng lại ai oán đến bất ngờ. " Vậy thì tốt "

...

Những thứ hiển hiện ra trước mắt, bến cảng ngay giữa bờ sông Thame thơ mộng lúc này chẳng hiểu vì sao lại u tối đến lạ lùng. Nước mưa xối xả như lũ quét càn quấy khắp mọi ngóc ngách mà chúng có thể chạm đến. Nhanh chóng phanh xe đạp tung cửa lao ra bên ngoài. Cái lạnh buốt cắt da cắt thịt chưa kể nước mưa bắt đầu chạm vào thân thể khiến cho Thiên Yết khó chịu mà điên lên.

Một đám người từ bên trên những chiếc thùng sắt to lớn bất ngờ lao xuống chắn ngang đường vào của y.

" Đến một mình sao? nhị thiếu gia."

Tiếng nói khàn khàn như hai thanh kiếm cùn ma sát vào nhau, bọn chúng có bốn tên đều đeo mặt nạ trắng màu bạc đang khoanh tay mà khinh khỉnh nhìn y. Ai mà không biết cái kẻ trước mắt này là người mà thế giới ngầm kiêng nể, bọn họ gọi y là .. A là Ác quỷ sống đấy. Có lẽ đêm nay chính là đêm mà bọn hắn khẳng định lại mọi tin đồn nhảm nhí nhỉ.

Ánh nhìn lạnh lẽo tăm tối như được tạo ra bởi hố đen của vũ trụ, Thiên Yết nắm tay đã sít chặt đến nỗi gân xanh cũng đã nổi lên, liếc nhìn từng tên một trong cả đám, y ngay cả nhíu mi một cái cũng thật là lười. Tiến lên một bước mang theo bảy phần sát khí, không kịp để bọn chúng lấy lại tinh thần.

Thiên Yết chỉ trong cái chớp mắt mà lao đến, một táy bóp chặt lấy cái cổ đang hô hấp của tên gần nhất, nhẹ nhàng ... thâm trầm hỏi.

" Cô ấy đâu?"

Tin đồn đôi khi truyền qua miệng nhau đã được người ta phóng đại lên, thế nhưng những danh ngôn bọn chúng dành cho tên này quả nhiên chẳng hề điêu chút nào. Cảm giác sợ hãi bùng lên ngay khi đôi mắt một màu đen như mực ấy xoáy thẳng vào trong não bộ hắn, cảm giác cần cổ của mình sắp sửa bị bẻ gãy. Hắn lúc này mới nghiến răng rít khẽ " Vì một con đàn bà.. khục .."

Chưa kịp nói hết lời, ngay lập tức hắn đã bị y giáng xuống cho một cái tát nảy lửa, mặt nạ treo trên người cũng không thể chịu đựng được mà nứt toác ra, máu mồm bắn ra từ ngay trong cổ họng, trước sự chứng kiến của đất trời cùng ba tên đang như bị đóng băng bên cạnh. Thiên Yết giống như hiện thân của Atula, lạnh lùng tàn ác cứ như thế mà đánh chết cái tên y đang nắm trong tay.

Không một ai có thể nhắc tới người con gái đó như một món hàng hay đồ vật, cũng không được cười khinh khi y đã nghiêm túc mà hỏi như vậy.

Và cứ như thế, kết cục của ba tên còn lại cũng chẳng khác là bao nhiêu. Có điều, những vết thương phía sau lưng của Thiên Yết hình như là đang có dấu hiệu muốn bung ra, đau nhức cùng xót rát khiến cho thân thể y đã bắt đầu khó khăn hơn.

Hai bước liền tiến vào bên trong bến cảng cũng đang ngập ngụa trong biển nước, điều đầu tiên đập vào mắt y chính là kẻ mà mười năm về trước đã bị chính mình bẻ gãy một cánh tay.

BENNADIC...!!!

Trên bảo tọa được hiên ngang đặt giữa cái sân của cảng biển, Red trong tay cầm ô đỏ, toàn thân cũng toàn một màu đỏ đang từ phía sau mà che chắn cho hắn, cười trừ nhìn cái kẻ vừa tiến vào, Bennadic lười nhác thay đổi tư thế ngồi. " Ta đã nói rồi, bõ công bài bố làm gì, chưa được năm phút đã gϊếŧ mất bốn người của ta, quả nhiên muốn đùa giỡn ngươi cũng không phải là chuyện gì dễ dàng "

Bên cạnh là Ram đang yên lặng quan sát từng cử chỉ cùng hành động của y, nhẹ nhàng đánh giá trên dưới một lượt.

Ngược lại là Kim Ngưu đang dựa lưng núp dưới tán của một mái tôn để tránh bị nước mưa té vào, miệng vẫn phì phèo ngậm thuốc như chờ đợi kẻ nào đó, thở ra một hơi lại càng không nghĩ tới Thiên Yết mới là kẻ bước vào đầu tiên.

Vậy còn...

ẦM ẦM ẦM

Một tiếng nổ gầm lên vang dội đầy dữ tợn, chẳng rõ từ đâu một chiếc Benz đen bóng loáng hùng hổ lao tới, chẳng kể phía trước là cái quái gì, cứ thế mà không tiếc của đâm sầm vào. Nháy mắt cả không gian lẫn thời gian đều bất ngờ mà chậm đi.

" Đón tiếp như vậy là chẳng nồng hậu tí nào đâu, các quý ngài "

Thiên cổ chí kim, cái tên lưu manh cợt nhả người người e ngại cuối cùng cũng đã tới. Cái điệu cười ngả ngớn đó, cái dung mạo tuyệt mỹ đó còn kèm theo cả khí tức tàn nhẫn bức người ấy nữa. Sẽ không một ai không nhận ra... Vị đại thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy trong thế giới ngầm.

" Thiên Bình "

Một trận hưng phấn kì lạ bất giác bạo phát đầy dữ tợn, nhẹ nhàng đứng dậy từ trên cao mà nhìn xuống hắn. Bennadic nhếch nhẹ khóe môi, cánh tay run rẩy vì đã quá lâu rồi, cái thằng nhóc đó đã thật sự cường đại lên rất nhiều. " RẤT LÂU RỒI NHỈ? THIÊN BÌNH "

Từng bước một tiến về phía bậc thang, thế nhưng hắn lại không quên quay vào xe nắm lấy một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn nào đó, chậm rãi tiến ra. Tiếng sấm nổ oang như muốn xé nát cả bóng đêm.

Điếu thuốc vốn dĩ đang hút giở của Kim Ngưu không lường trước được mà rớt xuống, đôi mắt kiên định ngay lập tức run lên. Mà phía trước, Red đã thật sự để ý đến từng cử chỉ của hắn rồi. Kim Ngưu, tuyệt đối không được làm cái gì ngu ngốc đâu đấy.

XỬ NỮ..!!!!!

Những kẻ xa lạ, những con người xa lạ, tại sao cô lại bị lôi đến cái nơi chết tiệt này, cơn mưa cùng cái lạnh làm cho Xử Nữ trở nên cực kì khó chịu. Bàn tay đang được Thiên Bình siết chặt đến phát đau cũng chẳng dám ho he bất cứ một điều gì ngoại trừ việc bước theo hắn lên bậc cầu thang, cho đến khi lên đến nơi, đứng ngay tại phía trước đối diện bên một cái thềm khác là những kẻ lạ lùng mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Tại sao lại đứng sát mép thế này.. cúi đầu nhìn xuống nước biển đang gào thét phía bên dưới, Xử Nữ có chút tự chủ không được mà bắt đầu trở nên chóng mặt.

" Tôi thật sự rất nhớ ngài đấy, Ben.. na.. dic . " Mỉm cười liếc qua cái tên tóc vàng nào đấy, Thiên Bình mị ý rũ mắt nhìn vào cái bóng đen phía sau bọn chúng, nhếch mép kéo ra một nụ cười tàn ác. " .. thế nhưng người mà tôi thật sự muốn gặp nhất có lẽ là cậu ta đấy "

Từ trong bóng tối, Kim Ngưu treo trên mình bộ mặt lạnh ngắt từ tốn tiến ra ngoài, không thể bình tĩnh được , hoàn toàn không thể.

Ngẩn ngơ nhìn nhìn cái bóng dáng quen thuộc phía trước, đôi chân Xử Nữ có chút đứng không vững. Vẫn khuôn mặt đó, đôi môi đó, còn có ánh mắt xấu xa đó, cười nhẹ trong lòng một tiếng, đây hẳn là thứ mà cô vốn dĩ đang mong đợi đi.

" Ngươi muốn gì?" Cảm nhận được giọng nói đã có chút run rẩy của mình, Kim Ngưu mười phần đều không hề ngờ rằng Thiên Bình sẽ mang Xử Nữ tới, hắn hoàn toàn không đoán trước được điều này. Liếc mắt nhìn qua cô, hắn chỉ hận rằng không thể mà lao qua gϊếŧ chết cái tên đại ma đầu đang nắm lấy tay người con gái của hắn.

" Ngươi gấp cái gì, ta chỉ muốn trả lời ngươi thôi "

Một khẩu lục được Thiên Bình rút từ trong người ra, chỉ trong chớp mắt. Bàn chân Kim Ngưu vội vàng chuyển động, có cái thứ kim loại lành lạnh gì đó vừa vút qua. Xử Nữ đã chẳng thể nào mà phản ứng, Thiên Bình ấy vậy mà chĩa thẳng nòng súng về phía cô.

Sáu phát đạn cứ thế mà ghim thẳng vào hai tay hai chân của mình.

Thì ra đây mới là mục đích thật sự của hắn.!!

" KIM NGƯU.. "

Hắn chung quy đều một mực muốn gϊếŧ chết cô...!!!

Ngay cả kêu lên một tiếng cũng chẳng thể nào có cơ hội, đau hay là cảm xúc bị xuyên thủng quá nhanh khiến cho cơ thể cô chẳng kịp thông báo lên não. Cứ như vậy mà ngã nhào xuống bên dưới dòng sông đang dâng trào sóng nước.

" KHAI CHIẾN NHÉ "

Chẳng do dự mà lao mình xuống cùng, phẫn nộ cùng than trách đều không ích gì nữa, nắm lấy bàn tay người con gái đó mà kéo ngay vào lòng, chỉ vừa mới đó thôi toàn bộ nước biển đều xộc thẳng vào trong nội tạng của hắn. Nước biển vốn dĩ màu xanh nay đỏ tươi như máu.

Hệt như.. cái giấc mơ chết tiệt kia.

" Nào, bây giờ vào đề chính nhé.. Ngài Ben "