Không một ai biết nơi những tên vô lại có thể ẩn nấp.

Những quý cô tao nhã không được một mình rời khỏi nhà.

- Một luận thuyết trên chuyên đề

“Nét tinh tế của những quý cô”

Đáng chú ý là, không phải những quyết định đó có thể để lại một khẩu súng vẫn còn tỏa khói sao?

- Trang báo về những vụ tai tiếng

Tháng Mười, 1823

Hầu tước Needham và Dolby cẩn thận nhắm ngay con gà gô đỏ và kéo cò khẩu súng săn. Tiếng nổ vang lớn và dữ dội trong không gian lúc về chiều.

“Khốn kiếp. Bắn trượt rồi.”

Simon kiềm chế không chỉ ra rằng ngài Hầu tước đã nhắm trượt năm con kể từ lúc họ ra ngoài này trò chuyện “như những người đàn ông”.

Ngài quý tộc béo tốt đây nhắm bắn và nổ súng thêm lần nữa, tiếng vang làm cơn tức giận run rẩy chạy xuyên qua người Simon. Chẳng có ai đi săn vào buổi chiều cả. Chắc chắn không có ai bắn tệ thế này sẽ hứng thú đi săn vào lúc trời chiều.

“Tức chết đi được!”

Lại một phát trượt nữa. Simon đã bắt đầu thấy sợ cho hạnh phúc của mình. Nếu như lão già này muốn khủng bố khu vườn thuộc mảnh đất rộng lớn nằm trên bờ sông Thames của anh, Simon không can ngăn ông ta, nhưng anh không thể không thấy hối tiếc cho sự bất tài của ông ta.

Dường như, ngay cả ngài Hầu tước đây cũng có những giới hạn của mình. Lầm bầm nguyền rủa, ông ta đưa khẩu súng săn cho người hầu đứng gần đó, chấp hai tay sau lưng, bắt đầu đi xuống con đường dài lộng gió cách xa ngôi nhà. “Được thôi, Leighton, chúng ta cũng nên tập trung vào chuyện kia. Cậu muốn kết hôn với con gái đầu của ta.”

Bắn súng dở hay không, Hầu tước không phải là một kẻ ngốc.

“Tôi tin rằng một cuộc hôn nhân như thế sẽ mang lại lợi ích cho cả hai gia đình chúng ta”, anh nói, sánh bước cùng người đàn ông lớn tuổi hơn.

“Không nghi ngờ gì, không nghi ngờ gì.” Họ bước đi một lúc trong thinh lặng trước khi Hầu tước nói tiếp. “Penelope sẽ trở thành một Nữ công tước tốt. Gương mặt của con bé không dài như mặt ngựa và con bé biết địa vị của mình. Con bé sẽ không tạo ra những đòi hỏi vô lý.”

Chúng là những từ ngữ mà Simon muốn nghe. Chúng nhấn mạnh sự lựa chọn quý cô đó trong vai trò là vợ tương lai của anh.

Thế tại sao chúng lại khiến anh trở nên quá rối loạn thế này?

Hầu tước nói tiếp. “Một cô gái tốt biết phải trái – sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ của mình. Một dòng dõi danh giá. Không gặp rắc rối gì trong việc sinh sản. Không có bất cứ ảo tưởng nào về hôn nhân hay những thứ kỳ lạ mà vài cô gái khác nghĩ họ xứng đáng nhận được.”

Như là đam mê.

Một hình ảnh lóe lên, không ai chú ý đến, không được chào đón – Juliana Fiori đang cười điệu khi nói. Thậm chí một Công tước cũng không thể sống mà thiếu sự sôi nổi.

Vô lý.

Anh đã thực hiện lời khẳng định của mình từ đêm trước – đam mê không tồn tại trong một đám cưới đúng nghĩa của người Anh. Và dường như tiểu thư Penelope sẽ đồng ý.

Điều đó khiến cô ấy là ứng cử viên lý tưởng.

Cô ấy hoàn toàn phù hợp.

Chính xác là điều anh cần.

Tất cả chúng ta đều cần đam mê.

Câu nói đó thì thầm trong tâm trí, tông giọng chế nhạo, nhẹ nhàng du dương với âm giọng Ý.

Anh nghiến răng. Cô không thể hình dung được anh cần điều gì.

Gật đầu cộc lốc, Simon nói. “Tôi rất vui khi nghe ngài tán thành cuộc hôn nhân đó.”

“Dĩ nhiên ta đồng ý thôi. Đấy là một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Hai dòng dõi quý tộc cao sang người Anh. Danh tiếng và thành phần xuất thân ngang nhau”, ngài Hầu tước nói trong lúc tháo găng tay phía bên phải và duỗi tay về phía Simon.

Khi bắt tay cha vợ tương lai, Simon tự hỏi không biết Hầu tước sẽ có cảm nhận khác đi một khi những bí mật của nhà Leighton bị phơi bày hay không.

Dòng dõi Leighton sẽ không còn vang danh như xưa.

Simon chỉ hy vọng cuộc hôn nhân sẽ cho họ đủ sức vượt qua vụ tai tiếng kia.

Họ quay trở lại Dinh thự Dolby và Simon khẽ thở dài.

Một bước để tiến gần hơn. Tất cả những gì anh phải làm là cầu hôn vị tiểu thư đó và anh sẽ chuẩn bị sẵn sàng hết mức có thể.

Hầu tước liếc anh. “Penelope đang ở nhà – bây giờ cậu được chào đón đến trò chuyện cùng con bé.”

Simon hiểu ẩn ý đó. Hầu tước muốn cuộc hôn nhân này được thông báo và hoàn tất. Không phải ngày nào cũng có một vị Công tước đang tìm vợ.

Anh cân nhắc đến khả năng ấy. Xét đến cùng, không có lý do gì để trì hoãn điều chắc chắn sẽ xảy ra.

Hai tuần.

Anh đã cho cô thời hạn hai tuần.

Đó là điều lố bịch nhất anh từng làm – anh có thể dùng những tuần đó để lên kế hoạch cho một đám cưới. Anh có thể đã kết hôn trước khi những tuần lễ đó kết thúc nếu anh quyết tâm thực hiện.

Thay vào đó, anh lại dành chúng cho trò chơi ngu ngốc của Juliana.

Mặc dù đã có thời gian dành cho những trò chơi, hành vi liều lĩnh, quần áo không thích hợp của cô và...

Những cái ôm chặt không thể cưỡng lại được.

Không. Sáng nay là một sai lầm. Nó sẽ không được lặp lại.

Cho dù có muốn lặp lại nhiều đến mức nào.

Anh lắc đầu.

“Cậu không đồng ý sao?”

Lời nói của Hầu tước kéo Simon ra khỏi ảo tưởng. Anh hắng giọng. “Tôi muốn theo đuổi cô ấy một cách đúng nghĩa, nếu ngài cho phép.”

“Không cần làm thế, cậu biết mà. Đây không phải một cuộc hôn nhân vì tình yêu.” Vô cùng thích thú bởi ý tưởng đó, tiếng cười của Hầu tước lớn và giòn tan. Simon cố gắng không để sự tức giận lộ ra ngoài. Khi tiếng cười chấm dứt, cha vợ tương lai của anh nói, “Ta đang nói là tất cả mọi người đều biết cậu không phải là người dành cho những cảm xúc ngu ngốc đó. Penelope sẽ không mong đợi mình được tán tỉnh.”

Simon nghiêng đầu. “Không thể nào.”

“Với ta, việc cậu làm thế nào chẳng có khác biệt gì, Leighton”, ông ta nói, lướt bàn tay to bè khắp vòng bụng to lớn của mình. “Lời khuyên duy nhất của ta là cậu nên bắt đầu tỏ ý muốn tiến tới với con bé. Những người vợ dễ dàng quán xuyến việc nhà hơn nếu họ biết mình mong đợi gì ở một cuộc hôn nhân.”

Nữ hầu tước Needham và Dolby thật là người phụ nữ may mắn, Simon nhăn nhó suy nghĩ. “Tôi sẽ xem xét lời khuyên của ngài.”

Hầu tước gật đầu lần nữa. “Chúng ta sẽ dùng một ly brandy chứ? Uống mừng cho cuộc hôn nhân tốt đẹp này?”

Simon không muốn ở cùng cha vợ tương lai thêm chút nào nữa. Nhưng anh biết tốt hơn không nên từ chối lời đề nghị đó. Anh không còn đủ khả năng để vượt qua cuộc xung đột đặc biệt này.

Anh sẽ không bao giờ có khả năng làm lại lần nữa.

Sau khoảng thời gian ngập ngừng, anh nói, “Rất vui lòng”.

Hai giờ sau, Simon trở về nhà, ngồi vào chiếc ghế ưa thích, con chó theo sát chân. Anh có ít cảm giác hân hoan chiến thắng hơn những gì bản thân ắt hẳn đã mong đợi. Buổi gặp mặt không thể nào tốt hơn thế. Anh đã có được mối quan hệ với một gia đình đáng kính trọng và thanh danh không chút tì vết. Anh đã không gặp tiểu thư Penelope – thẳng thắn mà nói, anh không muốn gặp cô ấy - nhưng tất cả đều tốt đẹp, và anh cho rằng vấn đề duy nhất chính là đảm bảo có được sự đồng ý của vị tiểu thư ấy trước khi họ chính thức đính hôn.

“Ta cho rằng con thỏa mãn với kết quả của chuyến viếng thăm.”

Anh cứng đờ vì lời nói đó, quay người để nhìn vào đôi mắt xám lạnh lẽo của mẹ mình. Anh không nghe thấy tiếng bà bước vào. Anh đứng dậy. “Đúng thế ạ.”

Bà không di chuyển. “Ngài Hầu tước đã ưng thuận?”

Anh đi đến tủ búp phê. “Vâng.”

“Hãy còn quá sớm để ăn mừng đó, Leighton.”

Anh quay người lại, ly rượu scotch trên tay. “Chỉ là đánh dấu một sự kiện đặc biệt thôi ạ.”

Bà không nói gì cũng không rời mắt khỏi anh. Anh tự hỏi bà đang suy nghĩ điều gì. Không phải là anh từng thấu hiểu những gì ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của người phụ nữ đã ban cho anh sự sống này sao.

“Sớm thôi, người sẽ trở thành mẹ chồng”, anh tạm dừng. “Và Nữ công tước thừa kế.”

Bà không hề tức giận trước câu nói trêu chọc của anh. Chưa bao giờ.

Thay vào đó, bà gật đầu như thể tất cả mọi việc đều ổn thỏa. Giống như mọi thứ đều đơn giản. “Con dự tính khi nào lấy được tờ giấy phép đặc biệt kia?”

Hai tuần.

Anh nhắm mắt ngăn suy nghĩ đó, uống một hớp rượu để che đi sự do dự của mình. “Mẹ không nghĩ con nên nói chuyện với tiểu thư Penelope trước sao?”

Nữ công tước khịt mũi, như thể câu hỏi đó xúc phạm đến vài nhận thức của bà. “Việc những Công tước đến tuổi lập gia đình không phải việc thông thường xảy ra hằng ngày, Leighton. Cô ta đã quá quen với việc kiếm được một cuộc hôn nhân tốt nhất trong những năm qua. Chỉ việc tiến hành nó thôi.

Có một nội dung chính lạnh lùng kiên định trong lời nói của mẹ anh. Tiến hành nó. Lời yêu cầu đó... Bà mong đợi một người đàn ông như Simon sẽ làm bất cứ điều gì để đảm bảo an toàn và danh dự cho tên tuổi của chính mình.

Anh trở lại ghế và ngồi đó thư thái – vận sức xem xét cơn thịnh nộ của mình – cảm thấy chút thích thú khi mẹ anh cứng đờ vì vẻ ngoài bình tĩnh của con trai. “Con không cần cư xử như một con thú, thưa mẹ. Con sẽ tán tỉnh cô gái đó. Cô ấy xứng đáng nhận cảm xúc, mẹ không nghĩ thế sao?”

Bà không di chuyển, ánh mắt lạnh lùng không hề thể hiện bất cứ suy nghĩ nào, và Simon nhận ra rằng mình chưa từng nhận được lời khen của mẹ. Anh nhanh chóng tự hỏi không biết bà có khả năng đưa ra lời khen hay không. Có lẽ là không. Giới quý tộc không cần nhiều cảm xúc. Đối với con cái, cảm xúc còn ít hơn.

Cảm xúc chỉ dành cho người bình thường.

Anh chưa bao giờ thấy bà thể hiện cảm xúc. Chưa khi nào vui, chưa bao giờ buồn, chẳng khi nào tức giận cũng chẳng bao giờ thích thú. Anh từng nghe thấy bà tỏ ra phấn khích lúc nói về những dòng dõi thấp kém hơn họ. Khi Georgiana mang thai, tất cả nụ cười và bản tính tốt đều biến mất, và Nữ công tước hầu như không thể dung thứ cho con bé. “Đừng cố gắng khiến nó nghe quá mức bình thường như thế”, bà nói, môi cong lên thể hiện sự chán ghét quen thuộc mà anh từng thấy. “Cha ông của con là Công tước Leighton đấy.”

Sau đó Georgiana trở nên tệ hơn, tính cởi mở của con bé ra đi mãi mãi.

Anh cứng đờ người vì phần ký ức đã vùi sâu. Dĩ nhiên em gái anh đã bỏ trốn khi tình trạng của nó bị phát hiện. Mẹ họ đã không thể hiện bất cứ tình yêu mẫu tử nào.

Anh cũng chẳng khá hơn.

“Em là em gái của Công tước Leighton!”

“Simon... đó là một sai lầm.”

Anh hầu như không chú ý đến lời thì thầm của con bé. “Người nhà Pearsons không phạm sai lầm!”

Và anh đã để con bé lại đó, nơi lạc hậu hẻo lánh của vùng Yorkshire.

Một mình.

Khi anh nói với mẹ về vụ bê bối đó sớm muộn gì cũng lộ ra, bà bất động; nhịp thở ổn định. Thay vào đó, bà nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng thấu suốt và nói, “Con phải kết hôn.”

Và họ chưa bao giờ đề cập đến Georgiana nữa.

Sự hối tiếc chợt hiện ra.

Anh phớt lờ nó.

“Sớm còn hơn là muộn, Leighton”, Nữ công tước nói. “Trước lúc đó.”

Ai đó không hiểu rõ Nữ công tước sẽ nghĩ rằng bà không thể biểu đạt suy nghĩ của mình. Nhưng Simon biết rõ. Mẹ anh không dùng những từ vô nghĩa. Và anh hoàn toàn hiểu ý của bà là gì.

Bà không đợi câu trả lời của anh, theo trực giác, bà biết lời yêu cầu của mình sẽ được lưu tâm. Vì thế, bà xoay gót và rời khỏi phòng, nội dung cuộc trò chuyện biến mất khỏi tâm trí bà trước khi cửa thư viện khép lại phía sau.

Bà tin rằng Leighton sẽ làm những việc cần làm.

Trước lúc đó.

Trước khi những bí mật của họ bị phát hiện.

Trước khi tên tuổi của họ bị kéo xuống đáy bùn.

Trước khi thanh danh của họ bị hủy hoại.

Nếu cách đây bốn tháng, ai đó bảo rằng anh sẽ phải lao đầu vào hôn nhân để bảo vệ thanh danh của gia đình, anh sẽ cười thật lâu và hống hách rồi ném kẻ cung cấp tin đó ra ngoài đường.

Tất nhiên, cách đây bốn tháng, mọi chuyện khác hẳn.

Cách đây bốn tháng, Simon là chàng trai độc thân được săn lùng nhất nước Anh, không mong chờ tình trạng ấy thay đổi.

Cách đây bốn tháng, không gì có thể chạm đến anh.

Anh nguyền rủa, âm thanh nhỏ và trầm, rồi tựa lưng ra sau ghế đúng lúc cánh cửa thư viện mở ra lần nữa. Anh nhắm mắt.

Anh không muốn đối mặt với bà lần nữa. Không phải bà, không phải thứ mà bà đại diện.

Tiếng hắng giọng ý tứ cất lên. “Thưa Đức ngài?”

Simon ngay lập tức ngồi thẳng người. “Có chuyện gì, Boggs?”

Người quản gia băng qua phòng, đưa đĩa bạc trong tay về phía Simon. “Xin ngài thứ lỗi cho sự tự tiện của tôi. Nhưng một tin nhắn khẩn được gửi cho ngài.”

Simon với tay lấy bức thư màu nâu sáng. Lật ngược nó lại. Anh nhìn thấy ấn dấu của Ralston.

Sự căng thẳng xuyên khắp người anh.

Chỉ có một lý do duy nhất để Ralston gửi tin khẩn cho anh.

Georgiana.

Có thể thời gian không còn nhiều nữa.

“Để ta lại một mình.”

Anh chờ Boggs rời khỏi phòng, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Chỉ sau đó, anh mới trượt một ngón tay thon dài bên dưới ấn dấu, cảm thấy lòng nặng trĩu. Anh lấy tờ giấy bên trong và mở nó với sự cam chịu.

Anh đọc hai dòng chữ trên đó.

Và thở phào, Simon không biết mình đã nín thở một lúc. Cơn tức giận bừng lên, anh vo tròn mảnh giấy trong tay.

Serpentine – lúc năm giờ

Lần này tôi sẽ ăn mặc một cách phù hợp.

“Exspecto, Exspectas, Exspectat...”

Cô thì thầm những từ Latin và ném những hòn đá lướt trên mặt hồ Serpentine, cố gắng phớt lờ mặt trời đang lặn về phía đường chân trời.

Cô đáng lẽ không nên gửi lời nhắn đó.

“Exspectamus, Exspectatis, Exspectant...”

Đã hơn năm giờ. Nếu định đến, anh đã có mặt ở đây rồi.

Bạn đồng hành và hầu gái của cô, Carla, ngồi trên chiếc chăn len cách đó vài feet tạo ra âm thanh khiếm nhã thể hiện sự thiếu thoải mái của mình.

“Tôi chờ, bạn chờ, cô ấy chờ...”

Nếu anh đưa nó cho anh Ralston... cô sẽ không thể rời khỏi nhà lần nữa. Một đoàn người hầu hộ tống và rất có thể chính Ralston sẽ đi theo cô.

“Chúng tôi chờ, bạn chờ, bọn họ chờ.”

Cô ném thêm một hòn đá nữa và nhắm trật mục tiêu, nhăn mặt bởi âm thanh tạo ra khi hòn đá chìm xuống đáy hồ.

“Ngài ấy sẽ không đến.”

Cô quay người lại vì câu nói thẳng thừng hoàn toàn chân thật bằng tiếng Ý kia và bắt gặp đôi mắt nâu sẫm của Carla. Người phụ nữ đó đang nắm chặt cái khăn choàng len ngay ngực, quấn quanh người để ngăn cơn gió mùa thu. “Em chỉ nói thế bởi vì em muốn trở về nhà.”

Carla nhún một bên vai và thờ ơ nhíu mày. “Nó đâu sai sự thật là mấy.”

Juliana quắc mắt. “Ta không yêu cầu em ở lại.”

“Thực tế em buộc phải làm điều này.” Cô ta đang ngồi bên dưới tán cây to lớn. “Và em sẽ chẳng thấy phiền nếu như đất nước này không lạnh quá mức chịu đựng đến thế. Không có gì đáng ngạc nhiên khi chàng Công tước của cô lại lạnh lùng đến vậy.”

Như thể để nhấn mạnh lời nói đó, gió lại nổi lên lần nữa, đe dọa cuốn bay chiếc nón trên đầu Juliana. Cô giữ nó lại, nhăn mặt khi những dây ruy băng và đăng ten trang trí phất vào mặt. Thật kỳ lạ khi chiếc nón này vừa quá mức phiền phức lại cùng lúc quá vô dụng đến thế.

Gió giảm dần và Juliana cởi nón ra.

“Ngài ấy không phải là chàng Công tước của ta.”

“Vậy ư? Thế vì sao chúng ta lại đang đứng đây trong cơn gió lạnh buốt, chờ ngài ấy?”

Juliana nheo mắt nhìn cô gái trẻ. “Em biết đó, ta đã từng nói hầu gái của những tiểu thư người Anh còn hơn cả mức phục tùng. Ta đang cân nhắc đến việc tìm người thay thế đây.”

“Em đề xuất ý kiến đó. Như thế em có thể quay trở về đất nước văn minh. Một đất nước đầy thân thiện.”

Juliana cúi người và nhặt một viên đá khác. “Thêm mười phút nữa.”

Carla thở dài thườn thượt và Juliana cảm thấy nụ cười kéo ra trên môi mình. Trái ngược với những gì vừa nói, Juliana thấy thoải mái khi có Carla gần bên. Cô ta là một mảnh quê hương trong thế giới mới xa lạ này.

Thế giới kỳ lạ này tràn ngập những người anh, người chị, những quy định, phép tắc, những buổi khiêu vũ, những nón mềm và những người đàn ông khiến kẻ khác tức điên lên.

Những người đàn ông khiến ai đó dùng chính phong thư của anh trai mình gửi lời nhắn mời gọi tán tỉnh ngay giữa ban ngày ban mặt.

Cô nhắm mắt lại khi sự xấu hổ bủa vây khắp người.

Đó là ý tưởng tệ nhất, đến từ làn sóng hân hoan chiến thắng quá mãnh liệt, biến mọi suy nghĩ trở thành chủ ý sáng tạo. Sáng hôm đó, cô trở về phòng ngủ của mình trước khi toàn bộ người trong Dinh thự Ralston thức dậy, say sưa trong phấn khích có được từ cuộc chạm trán với Leighton, rộn ràng vì đã khuấy động người đàn ông to lớn mang ý chí vững vàng đó.

Anh đã hôn cô.

Và nó không giống như những nụ hôn phớt trêu đùa ngu ngốc từ những tên nhóc cô quen ở Ý khi chúng nhấc cô từ tàu buôn của cha lên bến tàu trải sỏi. Không... đây là nụ hôn của một người đàn ông.

Nụ hôn của một người đàn ông biết anh ta muốn gì.

Một người đàn ông chưa bao giờ phải hỏi xin những gì anh ta muốn.

Anh nhấm nháp cô như đã làm nhiều tháng trước, mạnh mẽ, đầy quyền uy và thứ gì đó không thể chịu đựng được cũng như không thể cưỡng lại.

Đam mê.

Cô đã thách thức anh khám phá cảm xúc đó nhưng chưa sẵn sàng để bản thân nhận biết nó.

Nó tiêu tốn toàn bộ năng lượng, làm cô chỉ còn đủ sức trèo lên ngựa và bỏ anh lại một mình vào lúc sáng sớm.

Cô muốn nhiều hơn.

Giống như cô luôn muốn thế ở những nơi có anh liên quan.

Và khi trở về nhà say sưa với chiến thắng từ ảnh hưởng đầu tiên giữa cả hai và hoàn toàn nhận thức được rằng mình đã khuấy động đến thâm tâm của anh, như đã cam đoan, cô không thể kháng cự việc khoe khoang thành công của mình. Trước khi Ralston thức dậy, cô đã lẻn vào phòng làm việc của anh trai và viết một lời nhắn cho Leighton, nó giống một thách thức hơn là một lời mời.

Một cơn gió mạnh thổi qua bãi cỏ khiến mặt nước hồ gợn sóng trắng lăn tăn. Carla lên tiếng phản đối khi Juliana quay lưng chắn lực gió, giữ chặt lấy áo choàng.

Cô đáng lẽ không nên gửi lời nhắn đó.

Cô ném một hòn đá lướt ngang mặt nước.

Đó là một ý tưởng thậm tệ.

Và một điểm khác.

Điều gì đã khiến cô nghĩ rằng anh sẽ tới? Anh không phải là một kẻ ngốc.

Thêm một điểm khác.

Tại sao anh không đến chứ?

“Đủ rồi, idiot[1]. Anh ta không đến bởi vì anh ta biết suy nghĩ. Không giống như mày.” Cô lầm bầm lớn tiếng với hồ nước.

[1] Idiota (Tiếng Ý): Đồ ngốc.

Cô đã chờ anh đủ rồi. Trời đã về chiều và trở lạnh, cô sẽ về nhà. Ngay lập tức.

Ngày mai, cô sẽ cân nhắc suy nghĩ hành động tiếp theo – cô không có ý định bỏ cuộc. Và cô có một tuần năm ngày để làm tất cả mọi thứ khiến người đàn ông kiêu ngạo kia khuất phục.

Thực tế, việc anh phớt lờ những lời mời của cô sẽ chỉ thúc đẩy cô tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.

Lòng quyết tâm được phục hồi, Juliana xoay người và đi về phía tán cây nơi bạn đồng hành đang ngồi đợi. “Andiamo[2]. Chúng ta về nhà thôi.”

[2] Andiamo (Tiếng Ý): Đi nào

“A, finalmente[3]”, cô hầu gái vui vẻ nói khi đứng lên. “Em nghĩ cô sẽ từ bỏ mà.”

[3] Finalmente (Tiếng Ý): Cuối cùng.

Từ bỏ.

Từ ngữ ấy khiến cô thấy khó chịu. Cô không phải đang bỏ cuộc. Đơn giản là cô đang chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu tiếp theo.

Như thể nhận thức được quyết tâm của cô, gió lại nổi lên lần nữa, khắc nghiệt và hung dữ, Juliana với tay giữ lấy nón ngay khi cái thứ ngu ngốc này bay khỏi đầu. Khẽ rít lên, cô quay người nhìn nó bay về phía hồ, lướt ngang mặt nước như một trong những hòn đá mà cô đã ném lúc nãy. Nó đáp xuống, một cách khó tin, trên khúc gỗ trôi dạt phía xa, những dây ruy băng dài đang nổi trên mặt hồ lạnh cóng như chế nhạo cô.

Carla cười khúc khích và Juliana xoay người bắt gặp ánh mắt màu nâu đang sáng lấp lánh của cô hầu gái. “May mắn là ta không bắt em đi lấy nó về đấy.”

Carla nhướng một bên mày. “Em thấy thích thú với ám chỉ rằng mình sẽ làm một việc như thế.”

Juliana phớt lờ lời nhận xét xấc xược ấy và dời chú ý trở lại với chiếc nón, nó đang ở đó trêu tức cô. Cô sẽ không cho phép thứ trang phục đó chiếm lợi thế. Một điều gì đấy trong chiều hôm nay phải trở nên tốt đẹp.

Thậm chí, cô có phải bước đến giữa hồ Serpentine để làm việc đó.

Cởi áo choàng, Juliana hướng về phía khúc gỗ, cất bước và dang rộng tay giữ thăng bằng đi tới món đồ xấc láo đang trêu tức cô cách đó vài thước Anh.

“State attenta[4]”, Carla gọi to và Juliana lờ đi sự quan tâm đó, tập trung vào chiếc nón. Cơn gió bắt đầu nổi lên, vờn những diềm xanh dương trên nón, và Juliana đứng bất động, chờ xem chiếc nón có bị thổi bay đi hay không.

[4] State attenta (Tiếng Ý): Cẩn thận đấy.

Gió thổi dịu lại.

Chiếc nón vẫn còn đó.

Thôi được, chị dâu Isabel của cô sẽ nói đó là nguyên tắc của sự vật.

Juliana tiếp tục chặng đường của mình trước khi cái nón kia được cúng tế cho thần hồ Serpentine.

Chỉ thêm vài feet nữa.

Và sau đó cô sẽ lấy được nón và có thể về nhà.

Gần nơi đó rồi.

Cô từ từ cúi xuống, rướn người với tay ra. Đầu ngón tay chạm vào vành cong bằng sa tanh xanh.

Sau đó chiếc nón bị thổi bay khỏi khúc gỗ và trong giây lát thất vọng, Juliana quên mất vị trí bấp bênh của mình mà lao tới phía trước.

Nước hồ Serpentine lạnh lẽo. Lạnh hơn nữa.

Và sâu hơn.

Cô ngoi lên thở phì phò và nguyền rủa như một công nhân bốc xếp cầu cảng ở Veronese trước tiếng cười khàn khàn của Carla. Theo bản năng, cô xoay người bơi về phía bờ nhưng chỉ thấy váy vướng vào hai chân kéo cô xuống dưới.

Sự bối rối dấy lên và cô quẫy chân đạp, ngoi lên mặt nước lần nữa, há hốc miệng hít không khí và hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Điều gì đó không đúng.

Cô là một tay bơi lão luyện, tại sao cô không thể nổi trên mặt nước chứ?

Quẫy đạp thêm lần nữa, hai chân bị vướng vào lớp muxơlin và vải chéo, rồi cô nhận ra chính đám váy áo nặng trịnh này đang kéo mình xuống. Cô không thể ngoi lên mặt nước.

Hoảng sợ bùng lên.

Cô duỗi hai cánh tay lần nữa, quẫy đạp điên cuồng với nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng tìm thấy không khí.

Nhưng vô ích.

Phổi bị thiêu đốt, căng ra dưới áp lực giữ lấy chút không khí quý giá cuối cùng – số không khí mà cô biết mình...

Cô thở hắt ra, âm thanh bọt khí nổi trên mặt hồ đánh dấu số mệnh của cô.

Mình sẽ chết đuối.

Những từ ngữ đó trôi dạt khắp tâm trí, thinh lặng một cách kỳ lạ.

Và rồi có thứ gì đấy mạnh mẽ và ấm áp túm lấy một trong hai tay đang duỗi ra của cô, kéo giật cô lên... cho đến khi cô có thể...

Tạ ơn Chúa.

Cô có thể hít thở.

Juliana hít sâu, thở hổn hển, ho sặc sụa, lồng ngực nhấp nhô, chỉ tập trung vào mỗi việc hít thở khi được kéo khỏi chỗ nước sâu hơn cho đến khi đứng vững trên đất bằng.

Hai chân không thể giữ Juliana đứng thẳng.

Cô đổ sụp vào vị cứu tinh, quấn hai cánh tay vòng qua cần cổ ấm áp mạnh mẽ - đung đưa trong sự thiếu chắc chắn.

Phải tốn một vài phút trước khi trở lại hiện tại – cô nghe thấy từ bờ hồ, Carla đang than khóc thảm thiết như một bà lão người Sicily[5]. Cô cảm thấy cơn gió lạnh phả vào mặt và hai bả vai, ghi nhận sự chuyển động khi người giải cứu giữ lấy cô, ngực ở sâu dưới mặt nước, cô run rẩy vì lạnh hay vì sợ hãi, hoặc có lẽ là cả hai.

[5] Hòn đảo lớn nhất nằm ở Địa Trung Hải.

Bàn tay anh ta vuốt ve dọc lưng và thì thầm những lời dịu dàng trấn tĩnh gần tai cô. Bằng tiếng Ý.

“Chỉ hít thở thôi... Tôi đã giữ được cô... Bây giờ cô an toàn rồi... Tất cả mọi thứ đều ổn.” Và dù thế nào đi nữa, những lời nói đó khiến cô nhận thức lại. Anh ta đã có được cô. Cô đã an toàn. Tất cả rồi sẽ ổn.

Cô cảm thấy ngực anh ta nâng lên hạ xuống áp vào người cô khi anh ta hít thở sâu. “Cô đã an toàn”, anh ta lặp lại. “Kẻ ngu ngốc bé nhỏ...”, anh ta thì thầm, giọng nói vẫn dịu dàng như thế, “... Bây giờ tôi đã giữ được cô”. Hai tay anh ta vuốt ve một cách có giai điệu dọc hai cánh tay và sống lưng cô. “Cô đang làm cái quái gì ở hồ nước này? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không có mặt ở đây? Suỵt... Bây giờ tôi đã có được cô. Sei al sicura[6]. Cô an toàn rồi.”

[6] Sei al sicura (Tiếng Ý): Hãy tin thế.

Cô mất một lát để nhận ra ý nghĩa của câu nói đó và khi làm thế, cô nhanh chóng chú ý đến anh ta, lần đầu tiên nhìn anh ta một cách rõ ràng.

Hơi thở bị nghẹn lại trong cổ họng.

Simon.

Xộc xệch và ướt sũng, mái tóc vàng óng của anh trở nên sẫm màu hơn, nước nhỏ giọt xuống gương mặt, trông anh trái ngược với hình ảnh một Công tước hoàn hảo đĩnh đạc. Người ướt đẫm, lôi thôi và đang thở hổn hễn...

Và tuyệt vời nữa chứ.

Cô nói ra điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí. “Ngài đã đến.”

Và anh đã cứu cô.

“Dường như vừa kịp lúc”, anh trả lời bằng tiếng Ý, hiểu rằng cô vẫn chưa sẵn sàng trò chuyện bằng tiếng Anh.

Cô đột ngột ho và không làm gì khác ngoài việc giữ lấy anh trong vài phút. Khi có thể hít thở lần nữa, cô bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh mang màu rượu brandy ngon lành của anh.

Anh đã cứu cô.

Cơn run rẩy chạy khắp người cô vì suy nghĩ đó và nó thúc đẩy anh hành động. “Cô bị lạnh.”

Anh bế cô lên và đưa đến bờ hồ, Carla gần như trở nên cuồng loạn.

Cô hầu gái xổ ra một tràng tiếng Ý. “Madonna[7]! Em đã nghĩ là cô bỏ em mà đi! Chết đuối! Em đã gào thét rồi lại gào thét! Em đã tuyệt vọng tìm kiếm sự giúp đỡ!” Cô ta quay sang Simon và vẫn nói bằng tiếng Ý, “Tôi nguyền rủa thực tế là tôi không biết bơi! Giá như tôi có thể quay lại lúc nhỏ và học nó!”. Sau đó, cô ta quay lại với Juliana, ôm chặt lấy cô. “Mi Juliana! Nếu em biết... em sẽ không để cô bước đến khúc gỗ đó! Thứ ấy rõ ràng là khúc gỗ sồi mà ác quỷ đã bỏ lại!” Rồi quay qua Simon, “Ôi! Cảm ơn Đấng tối cao đã để ngài có mặt ở đây!”. Chuỗi lời nói đó đột ngột ngưng lại. “Dù trễ.”

[7] Đức mẹ Maria.

Nếu không phải quá lạnh, Juliana ắt hẳn đã phá lên cười trước sự khinh khỉnh trong lời nói cuối của cô hầu gái. Sự thật, anh đã đến trễ. Nhưng anh đã đến. Và nếu như anh không...

Nhưng anh đã có mặt.

Cô trộm liếc anh. Anh hiểu lời nói bóng gió của Carla. Nếu như anh đến đúng giờ thì tất cả những chuyện này có thể không xảy ra. Anh bất động, nét mặt không biến sắc, giống như một bức tượng La Mã.

Quần áo dính sát vào người – anh đã không cởi áo khoác trước khi bước xuống hồ và những lớp quần áo dường như hòa lẫn vào nhau. Dù sao đi nữa, quần áo ướt làm cho anh dường như lớn hơn, nguy hiểm và bất biến hơn. Cô ngắm nhìn những giọt nước lăn xuống trán và nóng lòng muốn gạt chúng đi.

Hôn để gạt chúng.

Cô lờ đi suy nghĩ đó, chắc chắn rằng đó là sản phẩm được tạo ra bởi việc cô gần như cận kề với cái chết chứ không phải do điều gì khác. Juliana lại một lần nữa nhìn vào khuôn miệng đang mím chặt thành một đường thẳng của anh.

Ngay lập tức cô muốn hôn lên đó.

Khóe môi anh co rút lại, dấu hiệu duy nhất của sự cáu tiết.

Hơn cả thế.

Tức giận.

Có lẽ là thịnh nộ.

Run rẩy, Juliana tự nói với mình đó là do cơn gió lẫn dòng nước chứ không phải vì người đàn ông kia. Cô quấn tay quanh người để tránh đi cái lạnh và thầm cảm ơn Carla khi cô hầu gái chạy vội đi lấy chiếc áo choàng mà cô đã ném đi trước khi bắt đầu chuyến phiêu lưu, và khoác nó lên vai cô. Nó không thể đánh lui không khí lạnh buốt hay ánh mắt lạnh lùng mà Leighton dán lên cô, và cô run rẩy lần nữa, rúc vào trong lớp vải mỏng manh kia.

Trong số tất cả đàn ông ở London, tại sao anh lại là người cứu cô chứ?

Dời sự chú ý đến đồi dốc gần đó, cô nhìn thấy một tốp người đang túm tụm lại với nhau, ngắm nhìn cảnh tượng bên dưới. Cô không thể nhận ra gương mặt của họ nhưng chắc mẩm rằng họ hoàn toàn biết cô là ai.

Sáng mai, câu chuyện này sẽ lan khắp London.

Trong Juliana lúc này tràn ngập cảm xúc... kiệt sức, sợ hãi, biết ơn, xấu hổ và một thứ gì đó ban sơ vặn xoắn bên trong khiến cô cảm thấy mình có thể gục xuống đôi giày-đã-từng-hoàn-hảo-mà-nay-đã-bị-hủy-hoại kia.

Tất cả những gì cô muốn là được ở một mình.

Quyết tâm để cơn run rẩy lắng xuống, cô nhìn vào mắt anh lần nữa và nói, “Cả... Cảm ơn, thưa Đức ngài.” Juliana khá ấn tượng trước việc gần như suýt chết đuối khiến chính cô có khả năng tạo ra sự lịch thiệp lạnh lùng này. Ở Anh, nó chả là gì. Dưới sự giúp đỡ của Carla, cô đứng dậy và nói những từ không hề muốn nói ra. “Tôi mắc nợ ngài.”

Cô xoay gót và chỉ nghĩ đến cái bồn tắm ấm áp cùng chiếc giường ấm áp hơn, rồi bắt đầu tiến tới cổng ra vào công viên.

Những lời nói bằng tiếng Ý hoàn hảo của anh đã ngăn bước chân cô.

“Đừng cảm ơn tôi. Trong cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ tức giận quá mức thế này.”