- Cái mộ của tên tướng quân này còn có một cơ quan khác?
Thiên Cơ tinh Ngô Tâm Giải há miệng thở dốc, có chút không tin được.
Một ngôi mộ mà cần phải bố trí kiểu “kế trong kế” như vậy sao?
Ngô Tâm Giải nhìn thiếu chủ mình không có biểu cảm gì, trong lòng đoán rằng Tô Tinh có thể cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà hiện tại nhìn qua thì cổ mộ này không hề có chút sơ hở nào: quan tài chôn cùng vàng bạc châu báu, trường sinh nô đăng [1], v..v…, tất cả đều đầy đủ. Thậm chí ngay cả âm hồn vốn rất ít ỏi cũng có.
Chậm đã. Âm hồn? Thêm sự nghi ngờ của công tử với bộ xương kia? Tâm tư của Ngô Tâm Giải nhanh chóng thay đổi, lập tức suy nghĩ cẩn thận vì sao Cung Thái Vi nói như thế.
- Thái Vi cô nương cảm thấy trong một cái cổ mộ có nhiều âm hồn không tầm thường vậy, hẳn phải có thứ gì quan trọng mới có thể bố trí cái cơ quan tàn nhẫn này, phải không?
Cung Thái Vi gật đầu:
- Cái gian mộ này chính là thủ thuật che mắt người khác, bản cung đoán gian mộ thật nhất định đã bị dấu đi. Cũng giống như cái cơ quan lúc trước vậy. Tô công tử có lẽ đã biết điều này?
Tô Tinh từ chối cho ý kiến. Cung Thái Vi thận trọng như thế khiến hắn rất bất ngờ. Đúng như nàng nói, hắn cũng hiểu gian mộ này là một thủ thuật nguỵ trang để lừa gạt bọn trộm mộ. Lấy một cái mộ giả để che dấu mộ tướng quân thật, kế nghi binh như vậy cũng không hiếm thấy. Nếu không đủ sâu sắc, thường thường sẽ lừa được đại đa số bọn trộm mộ. Dù sao khi một người cảm thấy đã đạt được mục đích thì sẽ thoả mãn vô cùng, sẽ không nghĩ rằng trong gian mộ này vẫn còn dấu cơ quan khác.
Vốn lúc trước hắn định tạm thời trở về, chờ khi chia tay Cung Thái Vi lại quay lại tìm kiếm một phen. Bây giờ xem ra trí tuệ của cô gái này cũng đáng nể thật.
- Nếu bản cung đoán đúng thì không lâu nữa đám tu sĩ sẽ phát hiện cơ quan bị mở. Giờ chúng ta còn một chút thời gian để phá cơ quan, tìm được món “Kim Ti Ngư Lân giáp” kia.
Cung Thái Vi đề nghị.
Không khí rơi vào yên tĩnh.
- Vậy được rồi, nếu thật sự có cơ quan, vậy trước hết tìm kiếm manh mối đi!
Ngô Tâm Giải hừ một tiếng, ánh mắt liếc về phía Địa Khôi tinh Chu Sa:
- Hi hi, Chu Quân muội muội, ngươi là Thần Cơ quân sư, cần phải mau mau tìm ra cơ quan này nha! Nếu như bị tiểu nữ tử giành trước, ngươi sẽ rất khó coi đó.
Thần Cơ quân sư Chu Sa cũng không đổi sắc mặt, cũng không thèm nói lời nào, đôi mắt thanh tú đã bắt đầu quan sát xung quanh.
Mọi người bắt đầu tìm kiếm cửa ngầm trong huyệt.
- Tâm Giải, châm đèn lên!
Tô Tinh nói.
Ngô Tâm Giải và Lâm Anh Mi thắp hơn mười cây đèn dầu, ánh sáng vàng nhạt chiếu ra khắp gian mộ.
Tô Tinh ngồi ở trên bậc thang, hai tay khoanh trước ngực, nhìn trái ngó phải.
Cung Thái Vi đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn. Hương sen thơm ngát thoang thoảng xung quanh, một thân áo trắng như tuyết không dính hạt bụi nào, thoạt nhìn chính là vật bất phàm, nàng nhoẻn miện cười:
- Tô Tinh công tử không đi tìm manh mối cơ quan ư?
- Nếu nơi này có cơ quan cũng sẽ không đơn giản chỉ là cửa ngầm.
Tô Tinh lắc đầu đáp.
- Ừm.
Cung Thái Vi gật đầu đồng ý.
Tô Tinh quay đầu sang, nghiêng mặt nhìn thiếu nữ. Lần đầu tiên gặp nàng thì cảm thấy nàng rất lạnh lùng, nhan sắc không tồi. Nhưng sau khi đi xuống cái mộ này lại phát hiện nàng ôn nhu hơn so với trong tưởng tượng một chút. Đương nhiên, khuôn mặt giấu sau tấm khăn kia ra sao thì không ai biết được.
- Thái Vi cô nương, rốt cuộc nàng đang tính cái gì?
Tô Tinh bật hỏi.
- Tô Tinh công tử lại đang lo lắng điều chi?
Cung Thái Vi cười nhẹ.
Tô Tinh đáp:
- Nếu nàng đã biết ta là Hàng Tinh giả, dựa theo quy tắc của Đấu Tinh thì hẳn chúng ta là kẻ địch…
- Tất nhiên là kẻ địch rồi.
Cung Thái Vi ngắt lời.
Tô Tinh lại càng khó hiểu:
- Tu vi của nàng cao hơn ta, Tố Tuyết kiếm cũng không phải pháp khí đơn giản, Địa Khôi tinh Thần Cơ quân sư Chu Vũ lại là một cao thủ dùng trận pháp, chắc chắn phải lợi hại hơn Thiên Cơ tinh... Nàng không biết tình hình bây giờ rất kỳ quái sao? Chúng ta rõ ràng phải là “ngươi chết ta sống” mới đúng. Thế nhưng lại tâm sự nhẹ nhàng như vậy.
Cung Thái Vi che miệng cười:
- Công tử thật đúng là người hiểu chuyện.
- Cứ gọi ta là Tô Tinh.
Tô Tinh nói.
- Đấu Tinh quả thật giống như công tử nói, nhưng mà công tử quá coi thường bản cung rồi. Nếu Tô công tử muốn “ngươi chết ta sống” với bản cung, ta sẽ lập tức phụng bồi, hơn nữa cũng sẽ không lưu tình.
Giọng nói của nàng lộ ra một sự nghiêm nghị và quyết đoán, không phải nói giỡn:
- Nhưng mà có vẻ như công tử không có muốn chiến đấu, bản cung cũng không hứng thú. Đối với bản cung mà nói, so tài một trận ở Nữ Lương Sơn mới có tư cách xưng là đệ nhất lục Lương Sơn, vậy mới có ý tứ.
- Suy nghĩ của nàng thật là đơn giản!
Tô Tinh muốn nói nàng thật sự rất ngốc, rất hồn nhiên. Giết người, có vẻ không được quang minh cho lắm nhưng lại là biện pháp hữu hiệu nhất. Có điều đổi vị trí mà ngẫm lại, hắn phát hiện mình cũng không thể vô duyên vô cớ đi giết hại một người không có uy hiếp gì với bản thân. Có lẽ có một chút chức trách và tôn nghiêm của một quân nhân. Nhưng nói cho cùng, hắn vẫn chưa thể dung nhâph hoàn toàn vào cái quy tắc kia.
- Còn có một nguyên nhân khác nữa.
Cung Thái Vi trầm ngâm.
- Nguyên nhân gì?
- Giết chết Hàng Tinh giả tất có thể lấy được tinh lực và tinh vũ của Tinh tướng, nhưng phần tinh lực đó cũng bao gồm sự oán hận của Tinh tướng đó và khế chủ của nàng. Loại tinh lực oán hận này sẽ tra tấn một Hàng Tinh giả đến điên cuồng. Cho nên không phải chỉ riêng bản cung có ý này mà đám Hàng Tinh giả cũng vậy. Mang theo cái loại oán hận bị nguyền rủa này sẽ không tạo ra chút ưu thế nào khi tranh đoạt ở Nữ Lương Sơn.
Tô Tinh bán tín bán nghi.
- Công tử không tin?
Tô Tinh đương nhiên không thể nào tin được. Ba tháng trước, trận chiến với Thiên Dị tinh ở thành Hùng Quan hiện lên trong đầu.
Hôm nay đã qua ba tháng, tinh lực mà hắn dung hợp của Thiên Dị tinh cũng không có chút oán niệm nào ở bên trong.
- “Nữ Lương Sơn sử ký” ghi lại như vậy, tóm lại là bản cung không có hứng thú. Bởi vì bản cung cũng không cần tinh lực này.
Cung Thái Vi bật cười.
Hai người ở bên này nói chuyện phiếm, ba nàng Tinh thiếu nữ bên kia đều lộ ra vẻ khác thường.
Vài chén trà qua đi, tam nữ lục tung cả gian mộ, một góc nhỏ cũng không buông tha, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Hai đại Thiên tinh tướng hệ “Trí” là Thiên Cơ tinh Ngô Tâm Giải và Thần Cơ quân sư Chu Sa cũng có ý tìm cơ quan khác, thế nhưng phải suy nghĩ ra trong thời gian ngắn thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
- Hoàn toàn không tìm thấy cơ quan mật gì.
Cung Thái Vi ngẩng lên, Chu Sa gật đầu không nói gì, ý muốn nói cũng giống Ngô Tâm Giải.
- Có phải là căn bản không có mật gian nào khác hay không?
Lâm Anh Mi suy nghĩ đơn giản nhất. Nàng lập tức cảm thấy có lẽ là mấy người thông minh quá nên mới cảm thấy trong gian mộ này còn dấu gian mộ khác.
Đôi lông mày của Cung Thái Vi cau lại, nhìn tất cả những vật được bố trí trong gian mộ, đột nhiên hỏi:
- Pho tượng chôn cùng này đã xem qua chưa?
Chu Sa gật đầu, thanh âm trầm xuống:
- Đều thử qua hết.
- Chẳng lẽ là bản cung nghĩ sai?
Cung Thái Vi thì thào.
- Có liên quan đến cái cơ quan Ngũ Hành lúc trước không nhie?
Lâm Anh Mi hỏi.
Đáp án vẫn là không thể biết được.
- Trong này không nhìn ra có liên hệ gì với cơ quan Ngũ Hành đó đâu.
Ngô Tâm Giải bất đắc dĩ lắc đầu.
Thấy việc đã đến đường cùng, Tô Tinh đứng dậy, lơ đãng nhìn quan tài. Đột nhiên hắn nheo mắt lại rồi cười rộ lên.
- Có lẽ chúng ta vốn không thể thấy được loại liên hệ này…
- Sao cơ???
———o
[1]Trường sinh đăng: còn gọi là “Trường minh đăng”, là một loại đèn cổ được cho là thắp từ mỡ động vật hoặc người, được phát hiện ở các hầm mộ châu Âu và châu Á. Nó có khả năng cháy qua hàng ngàn năm mà không tắt cho nên được gọi là “trường minh”. Đến nay người ta vẫn chưa phát hiện ra phương pháp chế tạo loại đèn này. Trong truyện ghi là “Trường sinh nô đăng” có lẽ ám chỉ lấy mỡ của kẻ nô lệ để tạo ra cây đèn.