108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 18: Thiên Hồi Bắc Đẩu trận

- Ngày mai chúng ta...

- Thiếu chủ, có thể nghe những lời tiếp theo không?

Lâm Anh Mi ngắt lời hắn, ngữ khí mang theo một tia khẩn cầu.

Tô Tinh gật đầu, ý bảo nàng cứ nói.

- Lúc này có thể cho tại hạ đi giải quyết một mình được không?

Nàng hỏi

- Ngươi sợ ta khiến ngươi bị liên lụy?

Hắn nở nụ cười, lập tức vỗ ngực nói lớn:

- Ta tốt xấu gì cũng đã tiến nhập Tinh Trần trung kỳ rồi mà.

Lâm Anh Mi lắc đầu nói:

- Nếu đúng như nàng ta nói, Câu Chỉ nhất định nuôi không ít tinh giả lợi hại, thực lực của thiếu chủ vừa mới có tiến triển, Lâm Xung tin tưởng thiếu chủ nhất định sẽ có thể khống chế được tại hạ, nhưng mà lúc này vẫn xin cho tại hạ đi một mình!

- Không được, ngươi và ta cũng giống nhau thôi, cũng có nguy hiểm!

Hắn lắc đầu, tuy rằng nàng nói rất có đạo lý, nhưng mà loại chuyện này hắn vẫn không thể yên lòng được:

- Không bằng như vậy đi, chúng ta cùng nhau vào thành, đến lúc đó nàng tự mình hành động, nếu có tình huống gì thì báo cho ta!

Lâm Anh Mi nghĩ một chút, cũng chỉ có thể như vậy, nàng cảm thấy thiếu chủ mình cũng không sợ cái gọi là nguy hiểm.

Ngày hôm sau, Tô Tinh, Lâm Anh Mi cùng Tống Lộ nói một tiếng rồi đi trước tới Hùng Quan thành.

Thiên Thừa quốc ở Lương Sơn đại lục là một tiểu quốc, nhưng Hùng Quan thành này lại có khí thế phi phàm, tường thành cao mười lăm mét, dài chừng hơn mười cây số, tường thành cứ cách một trăm năm mươi mét lại xây một toà điện đài. Giữa các toà điện đài lại bố trí cung tiễn sát thương tầm trung, đứng trên thành có thể dễ dàng bắn chết địch nhân công thành. Đi vào Lương Sơn đại lục lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Tinh chân chính tiếp xúc với thành thị của thế giới này.

Hùng Quan thành lớn hơn Tống gia thôn đến mấy lần, tường trắng ngói xanh, trụ ngọc khắc câu đối, một khu đình đài lâu vũ san sát nối tiếp nhau, không ít người mặc trang phục đủ loại màu sắc ở cửa thành đi vào đi ra, khí thế rất phồn hoa nhộn nhịp.

Sau khi tiến vào Hùng Quan thành, hắn đề nghị trước tiên trinh sát tình huống một chút rồi mới bàn lại. Lâm Anh Mi không có gì dị nghị, hắn cũng không có tâm vui vẻ dạo chơi ở Hùng Quan thành, đi thẳng đến phủ đệ của hoàng tử.

Dựa theo tin tức mà Tống Lộ nói, Câu Chỉ hoàng tử này kinh doanh năm năm ở Hùng Quan thành, dưới trướng chẳng những có toàn bộ một vạn năm nghìn binh mã đóng ở Hùng Quan thành, còn có hơn mười Tinh giả lui tới, trong đó đáng chú ý nhất chính là hai tên khách khanh trưởng lão.

Hai tên trưởng lão này chẳng những đều có tu vi Tinh Vân kỳ, còn có vài kiện Tinh Vân pháp khí. Tinh Vân pháp khí này Tô Tinh cũng biết chỗ lợi hại của nó, trong Sơn Thủy cổ tích, Tầm Thiên đạo trưởng chỉ bằng một kiện Tinh Vân pháp khí Phược Long trần mà bức mấy người đến tử địa, khiến Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương của Lâm Anh Mi mất đi tác dụng, cuối cùng nếu không phải nhờ vào Lạn Vĩ Độn pháp, chỉ sợ kết quả khó mà biết trước được.

Hai tên trưởng lão này có thần niệm khổng lồ, Tinh giả ở Hùng Quan thành gì chỉ cần hơi thúc dục tinh lực đều có khả năng bị phát giác, bởi vậy hắn cùng Lâm Anh Mi cũng phải che dấu hơi thở.

Ở ngoài phủ quan sát một lát, lúc này có một xe ngựa tiến về phủ.

Ngồi trên xe là một nam nhân mặt như quan ngọc, thân mặc cẩm bào, thần thanh khí sảng, vẻ mặt đắc ý. Ở hắn bên cạnh là một già một trẻ, mặc một kiện trường bào, lão già cầm một thanh mộc kiếm, còn người trẻ hơn một chút thì đeo một cái vòng, thần thái bọn chúng không giống binh lính hay tu sĩ bình thường, có một loại tư thái uy nghi, không cần đoán cũng biết là hai tên trưởng lão mà Tống Lộ đã nói.

- Thật sự là phải chúc mừng điện hạ rồi, nếu có thể trở thành Hàng Tinh giả, đến lúc đó cũng đừng quên lão phu nhé!

- Ha ha, đến lúc đó bản cung còn muốn dựa vào hai vị trưởng lão mới phải.

Câu Chỉ cười ha hả nói.

- Nếu tối nay ta bước vào hàng ngũ Tinh giả, có lẽ cũng có thể trở thành Hàng Tinh giả đây.

Người trẻ tuổi tiếc hận.

- Văn Hòa đạo hữu có thiên phú dị bẩm, không lâu nữa sẽ có thể đến Hóa Tinh Yên Diệt, đến lúc đó đám Tinh Tướng Lương Sơn có xem là gì đâu.

Câu Chỉ hoàng tử khen lấy lòng gã.

Tuy rằng ngay cả giai đoạn thứ ba là Tinh Hà sơ kỳ gã cũng không biết khi nào mới tới, nhưng mà lời khen của Câu Chỉ cũng vẫn làm tâm tình thanh niên kia sung sướng không ít.

- Điện hạ cũng không nên quên đã đáp ứng cấp cho tại hạ một vật ở tháng này đó, tại hạ chờ "Ngũ Hướng Quy Nguyên đan" đã lâu rồi.

- Bản cung sao có thể quên được, đã có Tham tướng tìm được rồi.

- Vậy là tốt.

Cỗ xe đi vào phủ.

- Đợi lát nữa ta sẽ đi khắp nơi đốt đuốc để dụ đám trưởng lão rời đi, sau đó nàng mới được hành sự, hiểu chưa?

Tô Tinh cẩn thận an bài.

- Nhưng mà đến lúc đó, xin thiếu chủ...

Lâm Anh Mi gật đầu ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Hắn làm sao không biết nàng muốn nói gì:

- Ta biết, một khi thân phân nàng bị bại lộ, bọn chúng biết nàng là Tinh Tướng, đám trưởng lão này nhất định sẽ tìm khế chủ của nàng, dù sao giết chết ta dễ hơn giết nàng mà. Yên tâm đi, ta cũng không phải loại người không hiểu lý lẽ, đến lúc đó ta sẽ chạy xa khỏi cái phủ hoàng tử này.

- mong thiếu chủ thông cảm!

Lâm Anh Mi cắn môi nói.

Tô Tinh nở nụ cười, lúc sắp rời đi bỗng nhiên xoay người hỏi:

- Lâm Anh Mi, nàng sẽ không phải hối hận vì đã ký khế ước này đâu, nếu đổi lại là nàng trước kia, căn bản là không cần phiền toái như thế này có phải không?

- Từ giờ trở đi, Lâm Anh Mi sẽ không hối hận!

Nàng nghiêm túc đáp.

- Nhớ phải cẩn thận một chút.

- Thiếu chủ cũng vậy.

Nhìn bóng dáng của nàng, đáy lòng Tô Tinh có một loại cảm giác không nỡ, hắn cảm giác sự tình lần này sẽ không thuận lợi vậy. Nếu tu vi của hắn có thể cao hơn cũng không cần phiền toái thế này.

- Cái này là không thể a.

Tô Tinh lầm bầm một câu, lắc mình biến mất tại chỗ.

Lâm Anh Mi ẩn núp ở thái tử phủ chung quanh.

Sau đó không lâu, một nơi nào đó ở Hùng Quan thành có khói đen bốc lên, toàn thân Lâm Anh Mi căng thẳng, nàng biết thiếu chủ đã bắt đầu hành động, tiếp theo khắp Hùng Quan đều bốc khói. Khoái mã cấp báo tới phủ hoàng tử, chỉ chốc lát, một đạo hồng quang bay ra, đúng là tên tu sĩ còn trẻ kia. Khói đặc càng ngày càng nhiều, cho dù ở xung quanh hoàng tử phủ cũng có thể nghe được âm thanh kinh hoảng hô cứu hoả truyền đến.

Một ít quan binh trong hoàng tử phủ chạy ra, có điều từ sau khi tên Tinh Vân tu sĩ kia đi ra, tên trưởng lão còn lại cũng không thấy xuất hiện, Câu Chỉ thái tử này xem ra cũng là người cẩn thận. Lâm Anh Mi biết không thể chần chờ được nữa, lập tức biến hóa ra Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương, bước đi như bay đến sát tường vây của phủ hoàng tử.

- Có thích khách! Có thích khách!!!

Gia nô của phủ nhìn thấy nàng liền kêu lớn.

Hơn trăm quan binh giống như đã sớm có chuẩn bị, cầm theo đao, khiên từ khắp nơi vọt ra.

Lâm Anh Mi khẽ kêu một tiếng, cầm thương chém xuống. Dư uy của Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương khiến đám binh lính giống như một ngọn cỏ bị gió thổi bay đi. Tố chất đám binh lính này so với đám trước đó đến bắt Tống Lộ thì cao hơn không ít, cho dù biết là Tinh Tướng cũng không ai lùi bước, liều mạng nhào tới.

Đối với dũng khí này, Lâm Anh Mi cũng dùng phần thưởng lớn nhất để ban tặng cho bọn chúng —— tử vong!

Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương vẽ lên đường cong duyên dáng, thương quang như điện, ánh sáng rợp trời. Giáp trụ, vũ khí của quan binh yếu ớt không chịu nổi một kích, giây lát sau, khắp sân đã bị máu nhiễm đỏ tươi.

- Các ngươi mau lui xuống!!!

Đột nhiên một tiếng nói lơn vang lên.

Bóng người mạnh mẽ đánh úp xuống đỉnh đầu Lâm Anh Mi, pháp lực lay sông dời đất.

Lâm Anh Mi lạnh lùng nhìn, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương vừa vặn ngăn cản, nàng liền thuận thế giơ mũi thương lên, một luồng thương quang hùng hậu quét ra trực tiếp cắt toà lầu phía sau thành hai nửa, người vừa đến lúc này mặt xám như tro tàn.

Đối phương mạnh mẽ chấn lui lão, khiến hổ khẩu lão bật máu tươi.

Lâm Anh Mi vừa muốn nâng thương tấn công, đột nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng kêu đầy ngạo mạn:

- Khiên dẫn cửu thiên, ngự lôi cương tuyệt, đi!!!

Một thanh lôi phù chi kiếm đột nhiên treo trên đỉnh đầu nàng, chỉ thấy theo chuyển động của thanh kiếm, lôi phù kia liền rất sống động, một đâm mây đen bị kéo đến, tiếng ầm ầm vang lên, luồng sét mạnh đến mức phô thiên cái địa đánh thẳng vào người Lâm Anh Mi.

Toàn bộ sân bị nổ tung, một ít quan binh không kịp đề phòng đã bị luồng sét lan ra quệt trúng, mất mạng đương trường.

Dư uy cường đại tán đi, hậu viện trở thành một đống hỗn độn.

- Thế nào?

Câu Chỉ hoàng tử chật vật từ trong buồng vọt ra, dò hỏi.

Thần sắc lão giả Tinh Vân kỳ kia ác liệt, cầm trong tay cổ kiếm cùng một tờ bùa, không dám thả lỏng chút nào, một gã trưởng lão trẻ khác cũng tràn trề mồ hôi lạnh, cố sức thúc dục Tinh Vân pháp Khí "Lôi minh kiếm" của gã.

Khói bụi tản ra, hơi thở lạnh như băng cùng ý chí không hàng phả ra.

Lâm Anh Mi xuất hiện trước mắt cả đám, cuồng sét đánh trúng đương nhiên chỉ làm nàng bị thương nho nhỏ mà thôi.

- Ngươi chính là Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu Lâm Xung?

Câu Chỉ không sợ, ngược lại còn lộ ra biểu tình cuồng nhiệt.

- Chính là ta!

Lâm Anh Mi cầm thương, đi từng bước lại, bỗng nhiên một vòng sáng hình tròn từ mặt đất dâng lên tạo thành một Tinh Không đại trận kỳ dị nhất thời vây quanh nàng. Lâm Anh Mi chỉ cảm thấy lực lượng toàn thân bị tước hết, thân thể như bị một ngọn Thái Sơn đè lên, không thể nhúc nhích.

Biểu tình lạnh lùng cuar nàng lập tức biến đổi.

Trận pháp này?!

- Thiên Hồi Bắc Đẩu trận, Lâm Xung, chính là chờ ngươi đó!!!

Câu Chỉ cười điên cuồng.

Không tốt, là cạm bẫy!

Thiếu chủ gặp nguy hiểm!

Sắc mặt Lâm Anh Mi trắng nhợt.

......

Không tốt, Lâm Anh Mi gặp nguy hiểm!

Một đám mây kỳ dị phóng ra cuồng lôi làm cho cả Hùng Quan thành khiếp sợ, Tô Tinh đang châm lửa đốt khắp nơi nhìn thấy cảnh này liền kêu lên, dự cảm không rõ ràng lúc trước càng thêm mãnh liệt.

Không chút do dự, hắn liền xuất ra Ngân Kiếm rồi nhanh chóng vọt về phía hoàng tử phủ.

Hoàng tử phủ.

Những người liên can vây xung quanh Thiên Hồi Bắc Đẩu trận, trong lòng sợ hãi gắt gao nhìn vị Tinh Tướng đã bị vây khốn không thể đào thoát.

- Không nghĩ tới quả thật là Thiên Hùng tinh!!!

Lão giả lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Xem ra người đó không gạt ta!!!

Câu Chỉ cố nén xúc động trong nội tâm. Lâm Xung, nàng là Báo Tử Đầu Lâm Xung, nghĩ đến khi có thể cùng Thiên Hùng tinh trong truyền thuyết ký khế ước, gã không khỏi mừng rỡ như điên. Nhiều năm qua gã hao hết nhiều tài lực để chuẩn bị Thiên Hồi Bắc Đẩu trận quả là không uổng. Trận pháp này chuyên dùng để khắc chế Thiên Hùng tinh, nhìn bề ngoài có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng có một hạn chế là phải vừa ký khế ước không bao lâu và hơn nữa không có khế chủ đứng bên người mới dùng được.

Khi Tinh Tướng tách ra khỏi khế chủ, lực lượng khế ước chung của cả hai liền bị phân tán, cũng cho trận pháp này thừa cơ hoạt động, nhưng nếu không phải là Thiên Hùng tinh thì trận pháp này cũng không có tác dụng gì.

- Không nghĩ tới thật sự là Thiên Hùng tinh không ai có thể ký cùng.

Tinh giả trẻ thu lại Lôi Minh kiếm, ánh mắt nhìn Lâm Anh Mi bất khả tư nghị.

- Các vị trưởng lão, không thể cao hứng quá sớm được, không thể để khế chủ của nàng tới gần phủ đệ, nếu không lúc nào nàng cũng có thể phá trận, điều này không dễ đâu.

Câu Chỉ thái tử ôm quyền nói tiếp:

- Còn khẩn cầu trưởng lão ngăn cản.

- Cái này không thành vấn đề, Thiên Hùng tinh bị trận pháp này vây khốn, xem ra tu vi vị khế chủ của nàng còn chưa đạt tới Tinh Vân kỳ, phải bóp chết hắn ngay lập tức, chúng ta sẽ giúp hoàng tử điện hạ giải quyết hậu hoạn.

- Các ngươi dám...

Lâm Anh Mi cắn răng muốn đứng lên, nhưng trong trận đầy sao lập tức hoá giải lực lượng của nàng khiến nàng phí công.

Hai gã trưởng lão lần lượt bay ra khỏi phủ đệ, đi tìm khế chủ của nàng.

Câu Chỉ nhìn theo một lát rồi quay đầu, ánh mắt nhìn Lâm Anh Mi lộ ra nét tham Lâm Anh Mi cuồng nhiệt.