108 Lần Xem Mắt

Chương 5: Bi Kịch Trên Chiếc Siêu Xe

Đinh Bộ Trực triển khai cuộc họp như thường lệ.

Đinh Bộ Trực xây dựng một phương án làm việc mới.

Đinh Bộ Trực yêu cầu mọi người đọc lại nội dung các bản kế hoạch, viết một văn bản hai mười nghìn chữ về những trích dẫn học tập bản thân tâm đắc nhất.

Đinh Bộ Trực yêu cầu tất cả nhân viên phải nộp kế hoạch công việc hàng tuần, kế hoạch công việc hàng tháng, kế hoạch công việc hàng năm.

Đinh Bộ Trực…

Đinh Bộ Trực bà nội nhà anh!

Chỉ trong một tháng Lạc Tòng Tâm đã rẽ tóc mình ra nhìn 101 lần, mỗi ngày lại thấy bán kính “khu vực” hói đầu rộng thêm 0.3mm mà khóc không ra nước mắt.

Cứ tiếp diễn như thế này rồi sẽ biến thành “Người chưa già tóc đã bay” mất!

Không chỉ Lạc Tòng Tâm bị Đinh Bộ Trực ép đến phát điên mà vẫn còn tận mấy người xấu số nữa.

Lý Thái Bình đã sửa lại bản tổng kết công việc trong năm đến mười lần rồi, nghe nói chú đã phải viết lại tổng cộng đến 5000 từ.

La Nghênh Mai sửa đi sửa lại đến năm lần bản dự trù ngân sách của công ty trong nửa năm tiếp theo, có thể thấy bông hoa của phòng tài chính đã bị rút cạn những ngọt ngào tuổi thanh xuân nhanh đến mức không thể tưởng tượng. Thậm chí Lạc Tòng Tâm còn nhận ra chị La chỉ đánh đúng một màu son liên tiếp ba ngày rồi, trong khi trước đây việc chị La dùng một cây son lâu ngày như vậy đã là chuyện không thể tưởng tượng.

Người chết thảm tiếp theo – bạn nhỏ Lữ Quang Minh.

Không biết Đinh Bộ Trực nhận thiết kế poster quảng cáo từ đâu về, khách hàng là chủ một công ty sản xuất nước giải khát trong nước. Đồ uống chuẩn bị ra mắt là nước ép cà rốt rởm không biết từ đâu chui lên, tên sản phẩm chưa ai nghe thấy bao giờ thế mà dám bảo được làm từ cà rốt nguyên chất, bao bì thì sơ sài tới nỗi khiến người ta phải nghi ngờ đây là sản phẩm ba không. (*)

(*) Sản phẩm ba không bao gồm không có ngày sản xuất, không có công ty sản xuất và không có giấy chứng nhận sản phẩm.

Mặc dù mặt hàng này nhìn đã thấy không đáng tin rồi nhưng hình như khách hàng chính là một “cường hào”, sau khi ký hợp đồng được ba tiếng đồng hồ đã ứng trước ba trăm nghìn tệ để cho chị La sung sướng la hét om sòm.

Công việc tiếp theo đã đổ lên vai đồng chí Lữ Quang Minh hói đầu.

Bên A yêu cầu thiết kế mười tấm poster, mỗi ảnh là một chủ đề khác nhau, một bố cục khác nhau và một tông màu khác nhau, bắt buộc phải thể hiện được phong cách thời thượng của số đông hiện giờ.

Hành trình bước vào địa ngục của Lữ Quang Minh chính thức bắt đầu.

Quá trình người bạn nhỏ bị ép khô đến phát điên hộc máu như thế nào thì Lạc Tòng Tâm cũng không thể miêu tả chi tiết được, nhưng có thể tóm tắt rằng bình thường Lữ Quang Minh xoa kem dưỡng tóc lên đầu ba lần một ngày thì giờ phải thoa năm lần một ngày, trái cây trong ngăn bàn cũng thay sạch bằng sô cô la của Red Bull.

Một lần Lạc Tòng Tâm đi ra ngoài nhận gói đồ dưỡng tóc thì vô tình lướt qua màn hình máy tính của Lữ Quang Minh, nhìn thấy tên file cậu ấy đặt mà hốt cả hền.

[10 bản nước ép cà rốt]

[10 bản nước ép cà rốt sửa lần thứ 4]

[10 bản nước ép cà rốt sửa lần thứ 16 bản cuối cùng 8]

[10 bản nước ép cà rốt sửa lần thứ 16 bản cuối cùng 13 bản dùng thật sự 12]

[10 bản nước ép cà rốt sửa lần thứ 16 bản cuối cùng 13 bản dùng thật sự 19 phải đổi thêm lần nữa thì từ chức 1]

[10 bản nước ép cà rốt sửa lần thứ 16 bản cuối cùng 13 bản dùng thật sự 19 phải đổi thêm lần nữa thì từ chức 5 mình có thể làm được 9]

[10 bản nước ép cà rốt sửa lần thứ 16 bản cuối cùng 13 bản dùng thật sự 19 phải đổi thêm lần nữa thì từ chức 5 mình có thể làm được 9 Chúa Jesus ơi người tới cứu con đi 14]

— Đây là khu trưng bày hình ảnh một chú chó bên B bị khách hàng bên A dí gần chết dưới sàn nhà / trích Bách khoa toàn thư.

Chung quy lại, một tháng sau, Lữ Quang Minh nộp bản thảo, hồn lìa khỏi xác, nằm liệt ra đường.

Lần đầu tiên trong đời Ngọc Diện Diêm Vương phá lệ cho cậu nghỉ ngơi xả láng mấy ngày, mà đúng lúc hôm nay là thứ sáu, đồng nghĩa với việc Lữ Quang Minh có tận ba ngày nghỉ liền tù tì nhau.

Lạc Tòng Tâm mới đầu còn ghen tị chết đi được nhưng ngay sau đó đã bình thường trở lại.

Mười giờ sáng, Đinh Bộ Trực vội vã rời khỏi công ty, trước khi đi còn nói một câu:

“Tôi có việc nên bây giờ phải ra ngoài, hôm nay không quay về công ty, mọi người nhớ hoàn thành tốt công việc của bản thân.”

Sướng vãi chưởng là như thế nào?

Vui đến mức xoay người nhảy múa hát ca điên cuồng là như thế nào?

Mẹ nó phất cờ khởi nghĩa là như thế nào??

Ngay lúc này, ngay phút này, ngay nơi này, chính là như thế này!!!

Lý Thái Bình lôi quyển ra đọc, chị La thì mở video nhảy quảng trường ra xem, Lạc Tòng Tâm đi pha trà mật ong, mở túi ngũ cốc, ôm gối bông ngồi co người đăng nhập vào website Hoa Mai để đọc truyện.

[ hững cuộc phiêu lưu của Otaku vinh dự giành được giải đặc biệt trên diễn đàn tiểu thuyết Trung Hoa.]

[Chân Giò Hun Khói Kim Hoa nhận giải thưởng tác giả được yêu thích nhất của năm.]

[Bộ phim điện ảnh có hy vọng được bấm máy vào nửa năm sau.]

Một loạt các tin tức nóng hổi xuất hiện trên trang chủ, Tòng Tâm còn thấy kỳ tiếp theo của bài báo “Bí đỏ giúp hạ đường huyết” vừa mới được đăng lên.

Tác giả đã cập nhật ba chương mới, chưa tới hai mươi nghìn chữ, miêu tả cuộc sống khốn khổ bị cấp trên chèn ép của một nhân viên quèn tìm kế sinh nhai.

Nhân vật nữ chính chắc chắn là Lạc Tòng Tâm, hoặc có thể nói đây là câu chuyện viết về tất cả những con cá muối ngoài xã hội.

Đồng hồ báo thức reo mẹ nó muộn chuyến tàu điện ngầm rồi, chen chúc chen chúc chen chúc chen chúc chen chúc chen chúc chen chúc. Đến công ty bận rộn bận rộn bận rộn bận rộn bận rộn bận rộn bận rộn bận rộn bận rộn bận rộn bận rộn Ôi vãi nhái đến giờ ăn trưa rồi bận bịu bận bịu bận bịu bận bịu bận bịu bận bịu bận bịu bận bịu bận bịu bận bịu bận bịu Ô cái đệt tan làm về nhà thôi chen chúc chen chúc chen chúc chen chúc chen chúc chen chúc chen chúc chen chúc. Đang ăn tối thì điện thoại đổ chuông đậu má lại bận bù đầu bận bù đầu bận bù đầu bận bù đầu bận bù đầu bận bù đầu bận bù đầu bận bù đầu bận bù đầu bận bù đầu bận bù đầu bận bù đầu. Ủa củ lạc giòn tan nằm nghỉ chút mà ngủ cơm mẹ nấu luôn!

Một ngày mới lại bắt đầu, cuộc sống lại tiếp tục, tạm yên sớm tối!

Lạc Tòng Tâm bật cười thành tiếng, nhanh chóng gõ bình luận.

Người theo số đông: Mẹ nó đây chính là cuộc đời tôi đấy!

Bình luận vừa được gửi đi đã trượt dài trong một loạt bình luận khác.

[Ủa ai đang soi cuộc đời của chị đếy?]

[Đây là tôi ở không gian song song đấy.]

[Vừa khóc vừa cười]

[Nhân sinh đong đầy bi thương]

[Cẩn thận vào, cuộc sống chính là những ngày tháng thăng trầm lên lên xuống xuống]

[Các bạn trẻ ơi, đừng dậm chân tại chỗ gục ngã ngay tuổi thanh xuân tươi đẹp, các bạn còn rất nhiều thời gian để nghỉ ngơi trong tương lai sau này]

Hiếm khi nào có được nửa ngày rảnh rỗi như hôm nay.

Lạc Tòng Tâm thoải mái ngồi gõ phím, ra mặt trò chuyện bàn luận về đời người với các bạn nhỏ ngây thơ, nói về những vị sếp bất thường khiến người ta phải ói mửa, nói về việc mỗi ngày trôi qua phải nghĩ xem hôm nay ăn gì – đây mới gọi là chân lý của cuộc sống.

Mỗi khi được nhàn hạ ăn chơi thì thời gian trôi đi rất nhanh, chưa gì đã đến 16:45, chút nữa thôi là được tan làm rồi.

Lý Thái Bình cầm bình nước tưới cho cây hoa trước cửa. Chị La tắt máy tính, cầm gương lên trang điểm, tô lại son môi, vừa đánh son vừa ngâm nga khúc hát. Lạc Tòng Tâm rửa ly sạch sẽ, đặt con mèo thần tài về đúng vị trí, ngồi phịch lên ghế nghịch điện thoại.

16:55, Lý Thái Bình cất máy tính xách tay.

16:58, chị La cất gương vào túi.

16:59, cả ba người đồng loạt đứng trước máy chấm công, nhìn chằm chằm màn hình điện tử.

16:59:50, 51, 55, 57, 58, 59 —- 17:00!!!

[Cảm ơn vì đã chấm công, chú ý an toàn]

[Cảm ơn vì đã chấm công, chú ý an toàn]

Hai giọng nói robot của máy chấm công đồng thời vang lên thế là Lý Thái Bình và chị La phi nhanh như gió “lao” ra khỏi cửa, để Lạc Tòng Tâm hồn xiêu phách lạc ở lại một mình.

“Tiểu Lạc nhớ khóa cửa nha em.”

“…” Lạc Tòng Tâm thầm than trong lòng, đặt ngón tay lên máy chấm công.

[Nhận dạng vân tay thất bại, xin mời thử lại]

[Xin mời thử lại]

[Xin mời thử lại]

[Xin mời thử lại]

Mẹ cái máy này chết tiệt này nữa! Lửa giận trong lòng Lạc Tòng Tâm bốc lên ngùn ngụt, nắm chặt bàn tay đập cho cái máy chấm công một trận.

[Xác nhận vân tay thành công, xin cảm ơn]

Lạc Tòng Tâm: “…”

“Phá hỏng của công, trừ 250 tệ.” Một giọng nói bỗng vang lên sau lưng cô.

“Hợ!” Lạc Tòng Tâm giật mình trượt chân, cả người ngã về phía sau — ngã xuống – ngã –

Mọi thứ trở nên vô cùng chậm rãi từ tốn, tựa như thước phim quay chậm trong một bộ phim đậm chất nghệ thuật.

Lạc Tòng Tâm nhìn thấy Đinh Bộ Trực, hàng mi anh khẽ khép lại, đôi màu màu lưu ly ấy lạnh lùng nhìn thấu lòng người, từng đường nét trên khuôn mặt anh thanh tú diễm lệ dưới sắc hoàng hôn, đẹp đến mơ màng.

Ánh mắt anh gợn sóng, anh khẽ nghiêng người, nhanh chóng vươn tay tới.

Lạc Tòng Tâm gần như có thể tưởng tượng ra được trong cảnh phim sắp diễn ra, cánh tay anh sẽ ôm trọn eo cô, khuôn mặt anh dịu dàng nhìn cô đầy trìu mến yêu thương, đúng lúc ấy Lạc nền sẽ vang lên phù hợp với hoàn cảnh, vô số bóng bay hồng phấp phới trong không trung, cô nhón mũi chân lên thật cao – mũi chân – nhọn hoắt –

“Ầm!”

Lưng Lạc Tòng Tâm đập mạnh xuống đất, giày văng cả ra ngoài, treo tòn teng trên túi phân bón Lý Thái Bình vừa mới mua.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Mẹ nó sao không làm phim kiếm hiệp cho rồi!

Đinh Bộ Trực phủi bụi trên người trong khi chả có tí bụi nào dính vào người anh, nhìn sang một bên: “Cần giúp một tay không?”

Lạc Tòng Tâm mỉm cười: “Cảm ơn anh, tôi không cần.”

Cút!

Đinh Bộ Trực nhấc đôi chân dài khổng lồ đi qua Lạc Tòng Tâm bước vào phòng làm việc.

Lạc Tòng Tâm nhắm chặt mắt, nghiêng người nằm dưới đất mấy giây rồi mới đỡ eo ngồi dậy, xoa hết cả người từ trên xuống dưới, chắc chắn xương ra xương thịt ra thịt, người ngợm vẫn còn tồn tại nguyên vẹn mới từ từ đứng dậy, nhảy lò cò ra lấy cái giày đang ngồi trên đống phân bón, “chỉnh sửa dung nhan” cho tử tế rồi chuẩn bị tan làm.

“Lạc Tòng Tâm.”

Đinh Bộ Trực lại đi ra.

Lạc Tòng Tâm: “Đinh tổng, vẫn còn việc gì sao?”

Đinh Bộ Trực: “Mọi người đâu hết rồi?”

“Tan làm rồi.”

“Tan làm?” Đinh Bộ Trực quét qua công ty một lượt: “Nên bây giờ chỉ còn em ở đây?”

Sắc mặt Đinh Bộ Trực không tốt lắm, miệng anh bạnh sang hai bên như thể có ai nợ tình anh mấy kiếp vậy.

Lạc Tòng Tâm nhanh chóng đưa ra quyết định: “Đinh tổng, cuối tuần vui vẻ!”

Vừa dứt lời đã chạy vụt ra ngoài cửa.

“Lạc Tòng Tâm.” Đinh Bộ Trực nói: “Đi gặp khách hàng với tôi.”

Tâm trí Lạc Tòng Tâm đóng sầm cửa: “Không nghe thấy gì cả không nghe thấy gì cả không nghe thấy gì cả!”

“Làm thêm giờ, lương tăng gấp đôi.”

Lạc Tòng Tâm rụt đầu, xoay người lại, nở một nụ cười lộ ra tám chiếc răng trắng sáng nhỏ xinh: “Được, Đinh tổng.”

*

Lạc Tòng Tâm không tìm hiểu nhiều về ô tô nhưng nhìn xe của Đinh Bộ Trực cũng biết đây là Mercedes, mặc dù trông vẻ ngoài hơi xấu nhưng cũng coi như điều kiện đủ đầy.

Lạc Tòng Tâm chưa bao giờ ngồi trên một chiếc xe đắt tiền như thế này, theo quan điểm của cô thì ngoại trừ chiếc logo sáng hơn các xe khác, chỗ ngồi rộng hơn các xe khác, có nhiều nút ấn ở trên cửa hơn các xe khác thì cái xe Mercedes này không khác nào một chiếc taxi bình thường.

Nói đi thì cũng phải nói lại, tại sao trên cửa xe phải có nhiều nút ấn như vậy nhỉ? Chẳng lẽ cửa xe có thể thay đổi màu sắc hay có chức năng đặc biệt gì đó à?

Lạc Tòng Tâm ngồi ở ghế sau vô cùng hiếu kỳ, thế là tiện tay ấn vào một nút.

Chẳng có gì xảy ra.

Lại ấn thêm một nút nữa thì thấy ghế lái từ từ di chuyển lên phía trước.

Đinh Bộ Trực ngồi trên ghế lái giương mắt, ánh mắt lóe lên tia lãnh đạm nhìn vào gương chiếu hậu.

Lạc Tòng Tâm ngồi nghiêm chỉnh trở lại, xấu hổ cúi đầu.

Ánh mắt Đinh Bộ Trực cuối cùng cũng nhìn thẳng về phía trước.

Lạc Tòng Tâm thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục sờ đông sờ tây không ngừng.

“Lạc Tòng Tâm.”

“Ụa ụa!!!” Lạc Tòng Tâm ôm ngực: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh tổng, anh cứ nói, nói đi.”

“Chốc nữa đi gặp khách hàng, tôi sẽ phụ trách việc đối ngoại, em phụ trách việc ghi chép, em nhớ phải viết kỹ những yêu cầu công khai và kín đáo của khách hàng.”

“Khụ, yêu cầu kín đáo là cái gì?”

Ánh mắt Đinh Bộ Trực lại nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.

“Rồi biết rồi biết rồi, vùi đầu làm việc, không được bép xép.” Lạc Tòng Tâm gật đầu liên tục.

Trong xe đã yên tĩnh trở lại.

Lần đầu tiên trong đời Lạc Tòng Tâm biết thì ra cách âm trong xe đắt tiền lại trâu bò như vậy, gần như không thể nghe được thanh âm bên ngoài – thậm chí cô còn có thể nghe được hơi thở của Đinh Bộ Trực.

Bàn tay anh nhợt nhạt, ngón tay anh mảnh khảnh đặt trên tay lái, trông hơi đáng sợ.

Không hiểu sao Lạc Tòng Tâm lại có suy nghĩ rằng máu không hề lưu thông trong cơ thể anh, bởi cô cảm giác như cô không thể nhìn thấy bất cứ mạch máu nào xuất hiện trên người anh.

Một hương thơm kỳ lạ phảng phất trong không khí, khi ngửi lại thấy hơi giống mùi hoa nhài quyện với mùi da thuộc (*), ngay sau đó Lạc Tòng Tâm đã tìm ra được cội nguồn của mùi hương ấy, trong xe có một lọ nước hoa màu trong suốt, nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp xe đi.

(*) Mùi da thuộc là một loại hương tổng hợp hoặc tự nhiên mang đặc tính nồng của da thuộc và các sản phẩm của chúng. Mùi hương đặc trưng của da thuộc nhẹ nhàng và gây kích thích, nhưng nó lại là thứ mùi hương trúc trắc nhất thế giới và khó gần nhất nếu bạn không phải là người ưa thích sự mới lạ cá tính.

Bụng Lạc Tòng Tâm bỗng dưng cuộn trào.

Thôi rồi, bây giờ cô đã biết xe sang trọng và xe taxi khác nhau ở đâu rồi.

Cô ngồi trên xe đắt tiền thì sẽ bị say xe!!

“Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, tôi có thể mở cửa sổ được không?” Lạc Tòng Tâm van nài.

Còn chưa nói xong, cửa sổ cạnh Lạc Tòng Tâm đã được hạ xuống.

Lạc Tòng Tâm hít sâu một hơi, cảm giác buồn nôn đã bay đi.

“Trong ngăn kéo dưới ghế có nước lọc đấy.” Đinh Bộ Trực nói.

Lạc Tòng Tâm cảm động dạt dào: “Cảm ơn Đinh…”

“Hôm qua tôi vừa rửa xe xong.”

“…”

Lạc Tòng Tâm khom người sờ tay xuống ghế ngồi, quả nhiên có cái ngăn kéo nhỏ, chai nước đang nằm yên vị trong đó, ngoài ra còn xuất hiện một cái quần tất màu đen.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Hòa hợp quá, kích thích quá đi.

Quần tất mang chất lụa màu đen, kết cấu mềm mại mượt mà, co dãn rất tốt, điều quan trọng nhất là quần tất này đã có người mặc qua – phía trên còn hằn một vệt xước dài, Lạc Tòng Tâm áng chừng vị trí rách đó kéo dài từ phần bắp đùi xuống đến bắp chân.

Lạc Tòng Tâm tự tát vào miệng mình.

Một phát súng mang tên Tình một đêm rực lửa bay vụt qua mắt cô.

[Giày da đen chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, anh lại gặp được người phụ nữ phong tình vạn chủng ở quán bar.

Quần tất đen bao bọc đôi chân ngọc ngà của cô ấy, khi đôi chân ấy đi đi lại lại, giày da đen cảm thấy mình nghe ra được tiếng quần tất cọ sát vào nhau.

Giày da đen ngứa ngáy khó chịu trong lòng, ngứa ngáy đến mức không thể chịu được.

Không nhịn được nữa rồi, anh muốn người phụ nữ này, ngay bây giờ!

Sau khi người phụ nữ vừa rời khỏi quán bar, anh đã đi tới đánh ngất người phụ nữ đó rồi kéo người ta vào trong xe.

Anh cởi quần tất của cô, nhưng giờ đây bàn tay vàng bạc này lại trở thành nanh vuốt của mãnh thú, tàn ác mà hung hăng xé toạc chiếc tất, để người con gái ấy lộ ra mắt cá chân mịn màng, mu bàn chân sạch sẽ, từng ngón chân xinh xắn tựa ngọc trai – giày da đen nở nụ cười hiểm, độc địa từ đâu đi đến tràn vào ánh mắt anh.

Người anh ép tới, ngay sau đó trở nên điên cuồng –]

“Két – rầm!”

Xe phanh gấp lại khiến cho Lạc Tòng Tâm đập người vào ghế phụ phía trước.

“Sao đấy sao đấy? Anh bị người ta đâm vào đuôi xe hay xảy ra tai nạn đấy?” Lạc Tòng Tâm nghiêng đầu, hoảng hốt kêu lên.

Không có chuyện tai nạn xe cộ, không có chuyện đâm vào đuôi xe, chỉ có chuyện tạm thời phanh lại, dừng xe ở ven đường.

Cơ mà chuyện này còn kinh khủng hơn tai nạn xe cộ.

Ánh mắt màu ngọc lưu ly đẹp đẽ kia bỗng trợn ngược lên nhìn Lạc Tòng Tâm chằm chằm.

Anh nghiêng người, một tay vịn vào vô lăng, một tay từ từ dò xét – xét – xét – giật lấy quần tất đen trong tay Lạc Tòng Tâm.

Lạc Tòng Tâm: “Hở?”

Đinh Bộ Trực: “Bỏ tay ra!”

“À, vâng vâng vâng!”

Quần tất bị cướp đi, lụa đen uyển chuyển họa thành một vòng cung mơ hồ trong không trung.

“Tôi vô tình nhặt được!! Tôi tôi tôi không hề liên tưởng đến chuyện gì khác!” Lạc Tòng Tâm gào to.

Đinh Bộ Trực gắt gỏng ném quần tất vào thùng rác trong xe, lôi khăn ướt ra lau tay, sau đó nghiêng đầu.

Lạc Tòng Tâm đừng lên tiếng…

Đinh Bộ Trực đỗ xe ở ven đường, cây cối hai bên xanh um tươi tốt, có lẽ anh đang lái xe đi ra ngoại thành, trên đường gần như không có bóng xe qua lại, đường đi thật dài thật dài như nối đến cuối chân trời, khơi ra nắng chiều đang mơ màng buồn ngủ ở nơi xa.

Cơn gió mùa hạ thoảng qua cửa sổ, thổi cho tóc Đinh Bộ Trực rung rinh.

Đù mẹ! Lạc Tòng Tâm muốn sụp đổ, sao tóc của Diêm Vương dày thế không biết!

Tóc mái của Đinh Bộ Trực hơi dài, khẽ khàng lướt qua sống mũi anh. Đôi mắt anh bị tóc mái che khuất nhưng vẫn nhìn ra được sự lạnh lùng trong ánh mắt, đủ để giải thích nghĩa của từ “lành lạnh” là như thế nào.

Lạc Tòng Tâm: “Tôi biết, tôi hiểu, tôi biết rồi! Tôi chưa nhìn thấy gì cả!”

“Tốt.”

Gió ngừng thổi, Đinh Bộ Trực quay đầu, tiếp tục băng băng trên chặng đường tiếp theo.

Lạc Tòng Tâm thở dài, đưa tay cọ vào cửa sổ.

Kính chắn gió đón ánh hoàng hôn, tia sáng chiếu vào có hơi nhức mắt nhưng Đinh Bộ Trực vẫn tháo tấm che nắng xuống đặt qua ghế bên cạnh.

Tia nắng nhạt nhòa phủ lên gương mặt anh, nhuộm thành sắc đỏ mê người.

Lạc Tòng Tâm len lén nhìn qua, không nhịn được phải nuốt nước miếng rồi tiếp tục giữ vững tư thế ngồi trang nghiêm của học sinh tiểu học.

Cô không hề phát hiện ra rằng, hình ảnh Đinh Bộ Trực phản chiếu trong gương chiếu hậu, yết hầu anh khẽ động, còn vành tai thì đỏ bừng.