108 Lần Xem Mắt

Chương 16: Bi Kịch Từ Dây Phơi Quần Áo

Sao lại thành ra thế này?!

Lạc Tòng Tâm ngồi trên cái ghế bé tí tẹo nhà mình mà sầu muộn.

Nhà cô thuê là dạng nhà kiểu cũ, gồm một phòng ngủ và một phòng khách, khoảng cách từ dưới đất lên đến trần nhà chỉ vỏn vẹn hơn hai mét nên khi có hai người “khổng lồ” tiến vào thì càng làm nổi bật cái nhỏ bé của nhà cô.

May mà hôm qua Lạc Tòng Tâm vừa mới dọn nhà, nên phòng khách cũng khá sạch, không khiến hai vị khách không mời mà đến nào đó phải nhìn mấy thứ không được hay ho cho lắm, nhưng cô vẫn thấy bản thân mình đang cực kì ngượng ngùng mất tự nhiên.

Một mình Đinh Bộ Trực độc chiếm cái ghế sofa dành cho hai người, hai tay anh đan vào nhau, ánh mắt lạnh như ngọc đẽo kia đang nhìn toàn bộ căn nhà.

Lạc Tòng Tâm bỗng sinh ra một dự cảm xấu nên phải giữ chặt quần áo mình theo bản năng.

Bách Dương dựa người vào ghế, ánh mắt quay mòng mòng khắp mọi nơi, bày ra cái vẻ mặt chê cười.

“Cái nơi rách nát như này mà em cũng dám ở à?”

Lạc Tòng Tâm: “Ừ ừ.”

Liên quan mẹ gì đến anh!

“Nhà thì cũ, thiết kế thì không hợp lý, đã thế còn không được giữ gìn tử tế, nhưng được cái giao thông tiện lợi, an ninh cũng tốt, bao nhiêu tiền?” Đinh Bộ Trực hỏi.

Lạc Tòng Tâm: “Hả?”

“Thuê bao nhiêu tiền một tháng?”

“Một nghìn rưỡi…”

Đinh Bộ Trực nhíu mày: “Chi tiêu hợp lý đấy.”

Lạc Tòng Tâm: “…”

Ô hay, liên quan mẹ gì đến anh nhờ!

“Xin hỏi hai người đến thăm nhà tôi lúc khuya thế này thì có chuyện gì quan trọng muốn nói không ạ?” Lạc Tòng Tâm hỏi.

“Cậu tên là Bách Dương đúng không, cậu tới đây làm gì?” Ánh mắt màu ngọc lưu ly của Đinh Bộ Trực như đang dựng ngược lên.

Bách Dương nhìn về phía Lạc Tòng Tâm: “Chị là đồng nghiệp của bố Lý Tinh Tinh phải không ạ?”

Lạc Tòng Tâm: “Ừ.”

Đinh Bộ Trực: “Nên?”

Bách Dương: “Nhìn chị cũng được đấy, thế chắc lòng dạ cũng không xấu.”

Lạc Tòng Tâm: “Gì?”

Đinh Bộ Trực: “Xong rồi sao?”

Bách Dương: “Cho em số điện thoại của bố Lý Tinh Tinh đi.”

Lạc Tòng Tâm: “…”

Đinh Bộ Trực: “Đêm hôm khuya khoắt còn theo đuôi con gái nhà người ta, ý đồ bất chính, nên báo cảnh sát mới phải.”

Bách Dương: “Anh mới là người có ý đồ bất chính ý, nhìn mặt anh bây giờ thì chắc phải nằm vùng lâu lắm rồi đấy.”

“Đúng thế.” Lúc này Lạc Tòng Tâm mới quay qua cái vị bới lông tìm vết nào đó: “Đinh tổng, sao anh biết…”

Biết nhà của tôi mà đến đứng ở trước cửa?

“Tiện đường làm việc.” Đinh Bộ Trực coi thường Lạc Tòng Tâm, tiếp tục chĩa dùi vào Bách Dương: “Tôi sẽ không cho cậu số điện thoại của giám đốc Lý, đây là chuyện gia đình nhà chú ấy, người ngoài thì đừng xen vào làm gì.”

Bách Dương: “Anh thì biết cái đếch gì, nếu em không giải thích chuyện này thì chỉ sợ Lý Tinh Tinh sẽ gặp rắc rối to.”

“Cậu xen vào thì Lý Tinh Tinh sẽ càng gặp rắc rối hơn.”

“Chú già này, xin hỏi chú là ai thế?! Chú quản được chuyện của cháu sao?” Bách Dương nhảy cẫng người lên sát trần nhà.

Đinh Bộ Trực cũng đứng dậy, thế là có hai “gã” đàn ông khổng lồ chạm đỉnh nhà cô.

Phải thành thật với lòng rằng, Bách Dương là người rất đẹp trai, rõ một nét ương ngạnh của tuổi niên thiếu, vô cùng hấp dẫn nhưng lại quá nhạt nhòa khi đứng cạnh Đinh Bộ Trực – một con người có ngũ quan đẹp như tranh vẽ, nhất là khi anh có chiều cao rất khủng, vai rộng eo hẹp, lại thêm cái khí thế bức người không ai sánh bằng, tất cả càng khiến Bách Dương trở nên mờ nhạt hơn.

Hai người cùng lúc đứng lên càng làm Lạc Tòng Tâm cảm giác được sự nghèo khổ của mình khi sống trong căn nhà bé ti teo như này.

Lạc Tòng Tâm yếu ớt giơ tay: “Chuyện này.”

Đinh Bộ Trực: “Trẻ con thì mau về nhà sớm rồi tắm rửa đi ngủ đi.”

Bách Dương: “Đây là nhà anh sao?!”

“Đây cũng không phải nhà cậu.”

Lạc Tòng Tâm thở dài, đứng lên: “Thưa hai vị, đã là mười giờ đêm rồi.”

Một lớn một nhỏ đồng thời nhìn về phía cô.

Lạc Tòng Tâm trách móc: “Mau về đi, không tiễn.”

Bách Dương đi rất dứt khoát, còn Đinh Bộ Trực vừa mới nhấc một chân ra ngoài cửa đã dừng lại, rút chân về rồi trở tay đóng cửa nhà cô. Dáng người cao ráo áp vào người Lạc Tòng Tâm, ánh đèn lấp lánh càng tôn lên gò má điển trai của anh.

Lạc Tòng Tâm: “Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, anh còn việc gì sao?”

Đinh Bộ Trực không trả lời, chỉ tiến lên phía trước một bước.

Lạc Tòng Tâm giật mình, vội vội vàng vàng lùi về phía sau một bước, lưng đụng vào kệ treo quần áo, đau đến điếng người, thế là lại  nhảy lên phía trước nửa bước, chút nữa thì dính luôn vào ngực Đinh Bộ Trực, cô vừa định rút lui nhưng không thành nữa rồi – vì eo cô đã bị tay ai đó ôm trọn.

Bàn tay Đinh Bộ Trực nóng hầm hập, xúc cảm ấm áp xuyên qua lớp áo mà chạm vào da cô, tựa như có vô vàn con sâu bướm đang từ từ bò lên, để lại một cảm giác vừa ngứa ngáy vừa tê dại.

Cả ngàn viên đạn đang xẹt qua trước mắt Lạc Tòng Tâm, cô há to miệng nhưng lại không thể nói được gì.

Cái động tác này, cái bầu không khí này, như thể giờ có nói gì đi nữa thì nó vẫn cực kỳ tệ hại đó a a a a a a a a a a!!!!

Ánh sáng bỗng lóe lên trong mắt Đinh Bộ Trực.

Anh buông tay, lùi về phía sau nửa bước rồi hỏi cô: “Phòng vệ sinh ở đâu?”

Đạn bỗng ngừng rơi, vỡ vụn, rồi rơi đầy xuống mặt đất.

“Khụ, bên kia cửa.” Lạc Tòng Tâm chỉ tay sang hướng bên kia.

Đinh Bộ Trực gật đầu, bước tới rồi kéo cửa, bước vào, đóng cửa.

Lạc Tòng Tâm thở dài một hơi, vịn tường để di người tới phòng khách, tự thưởng cho mình một cốc nước lạnh.

Đinh Không Trực bị điên à? Hỏi nhà vệ sinh thì mở miệng hỏi đi, lại còn làm cái hành động mập mờ thế làm gì…

Vừa mới nghĩ đến hai chữ “mập mờ”, Lạc Tòng Tâm lại giật mình thêm lần nữa, uống vội uống vàng hai cốc nước để gột rửa tâm hồn.

Ảo giác, chắc chắn đây là ảo giác. Tất cả đều tại khuôn mặt đẹp trai ngoài sức tưởng tượng của Ngọc Diện Diêm Vương!

Lạc Tòng Tâm hít sâu một hơi, bắt đều đếm từ một đến tám rồi đếm từ tám về một, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Ơ mà, Đinh Không Trực đi vệ sinh lâu thế nhỉ?

Chẳng lẽ đi nặng à?

Lạc Tòng Tâm nảy sinh nghi ngờ, đi tới gõ cửa nhà vệ sinh, vừa gõ vừa hỏi: “Đinh tổng, anh đã xong chưa?”

Một lúc sau trong nhà vệ sinh mới truyền ra tiếng nước chảy, cửa vừa mở, Đinh Bộ Trực đã bước thật nhanh ra ngoài, tựa như đường sắt cao tốc chở người đến lễ hội mùa xuân vậy.

“Tôi đi trước.”

“Đinh tổng, tạm biệt… Hả?”

Đinh Bộ Trực lại chống tay lên cánh cửa.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Đủ rồi nha!! Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy hả?!

Hình như Đinh Bộ Trực cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên lập tức thu tay về nhét trong túi quần, hắng giọng một tiếng.

“Phơi quần áo thì nên thu vào sớm, để trong phòng vệ sinh lâu quá rất dễ bị mốc.”

Lạc Tòng Tâm: “Hả?”

Ánh mắt Đinh Bộ Trực nhìn sang hướng khác, đôi tai đỏ bừng bị ánh đèn ngoài hành lang rọi thẳng vào trông càng giống đôi đá mã não hơn.

“Mai gặp lại.”

Lạc Tòng Tâm đóng cửa nhà, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng.

Quần áo?

Quần áo nào??

A!!!!!!!

Lạc Tòng Tâm chạy vọt vào nhà vệ sinh thấy dây phơi quần áo được treo trong phòng. Trên cái dây đó có ba cái kẹp, ba cái kẹp đó đang giữ ba cái quần lót nữ màu hồng…

Lạc Tòng Tâm nhảy bật lên nắp bồn cầu giựt hết quần lót xuống, mặt mày nóng bừng cả lên.

Đồ lót trên tay mềm mại mỏng tang, quan trọng nhất là ba cái quần đã khô cong từ lâu rồi.

Lạc Tòng Tâm vò tóc điên cuồng, thành công “rút” ra được cả một nắm tóc…

Cuộc sống sao mà khố khổn thế này!

*

Đêm đen, mây mờ, gió lạnh thổi qua khiến mặt người đau rát.

Lạc Tòng Tâm đang chạy thục mạng, không khí như từng lưỡi dao sắc ngọt cứa vào cổ cô khiến máu tứa ra đỏ thẫm. Tiếng thở dốc không ngừng xoay quanh hai bên tai, đang lúc mơ hồ, Lạc Tòng Tâm nghe thấy thanh âm từng nhát kiếm đang chém vào không khí ngay sau lưng mình.

“Bằng lấy cô ta! Không được để chạy thoát!”

“Chết tiệt, thằng này là ai vậy!”

“Không đánh lại được!”

“A A A, cánh tay của tôi!”

Lạc Tòng Tâm không dám quay đầu nhìn, hai chân cô đã tê rần, chỉ có thể chạy thật nhanh theo quán tính.

Một bóng đen bỗng xẹt qua trước mắt cô, rồi có gì đó nhỏ xuống gò má cô, không biết ấy là máu chảy hay lệ rơi.

Đột nhiên chân Lạc Tòng Tâm mềm đi, lả người xuống nền đất.

Nhưng cô không ngã xuống mà ngả vào lồng ngực của người nào đó, trước mắt cô là một màu đen của bộ quần áo, lớp vải mềm mại ẩm ướt nhưng lại lạnh lẽo đến cùng cực.

Lạc Tòng Tâm cảm giác như cô đang được bế lên, cả người bỗng nhẹ bẫng tựa mây trôi lững lờ trên nền trời.

Lạc Tòng Tâm lại ngửi thấy hương thơm ấy.

Một hương mát lạnh đi cùng một mùi tanh nhàn nhạt.

Anh là ai?

Lạc Tòng Tâm định mở lời hỏi nhưng chẳng thể thốt nên lời.

“Cảm ơn.”

Người ấy chỉ ôm cô như vậy, không nói bất cứ điều gì, từng khóm trúc chìm trong đêm tối phải ngả mình dưới chân anh, tay áo đen phiêu du trong làn gió phần phật như lớp lông mềm mại của chú thiên nga đen.

Lạc Tòng Tâm gắng sức mở to hai mắt muốn nhìn rõ diện mạo của người ấy nhưng gió thổi mãnh liệt khiến mái tóc cô tung bay che đi tầm mắt, chỉ có thể thấy sắc nhạt tái nhợt của người cùng nụ cười ẩn hiện trên môi.

Giấc mơ ngừng trôi, Lạc Tòng Tâm bừng tỉnh khỏi cơn mộng.

“Lại không thấy mặt anh ấy…” Lạc Tòng Tâm mơ màng ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh rồi ngồi trên bồn cầu, vừa ngồi vừa nghịch điện thoại.

Nhóm wechat của công ty xuất hiện hai thông báo mới.

Đất nước thái bình: @Đinh tổng, hôm nay gia đình chú có việc nên xin nghỉ một ngày, mong được Đinh tổng đồng ý.

Đinh tổng: Được.

Quan hệ giữa bố mẹ và con cái nhà giám đốc Lý thật sự căng thẳng rồi đây.

Lạc Tòng Tâm tỉnh táo, đứng dậy khỏi bồn cầu rồi đi rửa mặt, sau đó mới bắt đầu đánh răng

Điện thoại bỗng rung một tiếng, Đinh Không Trực: Dậy chưa?

Díp đánh răng chọc luôn vào quai hàm của Lạc Tòng Tâm, thế là cô nuốt ừng ực gần hết số kem đánh răng cho miệng…

“Khụ khụ, hụ hụ, ọe…” Lạc Tòng Tâm nôn khan một lúc lâu mới cầm điện thoại lên trả lời.

Người theo số đông: Đinh tổng muốn phân phó chuyện gì ạ?

Đinh Không Trực: Giám đốc Lý xin nghỉ rồi.

Người theo số đông: Tôi thấy rồi.

Đinh Không Trực: Em gọi điện hỏi chú ấy xem tình hình thế nào.

Người theo số đông:??????????

Đinh Không Trực: Hỏi đi.

Người theo số đông: Được.

Thế anh không biết gọi điện thoại đến hỏi à? Ăn nói lươn lẹo thế đíu sợ nghiệp quật hay gì?

Lạc Tòng Tâm tập trung đánh răng rửa mặt cho xong, để kem dưỡng da trôi sạch rồi bắt đầu bôi kem chống nắng, nhìn đồng hồ thêm chút rồi mới bấm điện thoại cho Lý Thái Bình.

Vừa mới gọi được vài giây đã có người nhận.

“Có chuyện gì không?!” Giọng nói của Lý Thái Bình vô cùng gấp gáp.

“Giám đốc Lý, chú không có chuyện gì chứ?” Lạc Tòng Tâm hỏi: “Có phải nhà chú xảy ra chuyện gì không? Đinh tổng nhờ cháu hỏi thăm  một chút ạ.”

“À Tiểu Lạc à, chú không sao không sao.”

Tút tút…

Lạc Tòng Tâm nhìn chằm chằm vào cuộc điện thoại vừa bị dập mà sợ run lên.

Đinh Không Trực: Hỏi chưa?

Người theo số đông: Hỏi rồi, giám đốc Lý nói không sao cả.

Một lúc sau Đinh Bộ Trực mới trả lời.

Đinh Không Trực: Nhớ để ý điện thoại.

Người theo số đông: Được.

Đầu óc Lạc Tòng Tâm lại quay cuồng trong mơ hồ, thay quần áo, cầm túi xách, đi ra ngoài mua bữa sáng rồi đến công ty một cách vô cùng thuận lợi.

Trong công ty chỉ có chị La và Lữ Quang Minh, giám đốc Lý xin nghỉ, Đinh Bộ Trực gửi tin nhắn “Hôm nay tôi có việc bận nên không đến công ty” vào nhóm chat rồi bốc hơi khỏi thế gian. Thế là Lạc Tòng Tâm, chị La và Lữ Quang Minh được trải qua một ngày trong ung dung tự tại không phải làm gì, còn được tan làm đúng giờ.

Ngồi trên xe buýt, Lạc Tòng Tâm đương xem đống hot search trên weibo thì thấy có một tin đồn vừa mới được đăng lên không lâu nhưng đang cực kỳ hot.

[Ngày hôm nay, Xuân Thành tổ chức Diễn đàn phát triển văn hóa Trung Hoa thì Đường Cam Du – thành viên trẻ tuổi nhất trong ban giám đốc của tập đoàn Đường thị bất ngờ xuất hiện trong chương trình, ngôi sao mặc bộ váy đỏ rực rỡ áp đảo toàn bộ chương trình, còn được người bạn trai bí ẩn đi theo che chở xuyên suốt lịch trình.]

Bên dưới bài viết còn đính kèm thêm mấy hình ảnh, nhân vật chính là một đại mỹ nữ da trắng như tuyết, khoác lên mình bộ trang phục đỏ rực, xỏ chân vào đôi cao gót cùng màu càng tôn lên dáng người tuyệt đỉnh của cô, cánh tay trắng nõn như ngọc đang khoác tay một người đàn ông.

Người đàn ông bên cạnh cô rất cao, vóc người thon gọn, anh mặc lễ phục màu đen, trên cổ cài một chiếc nơ đen, tỷ lệ cơ thể không khác gì siêu mẫu. Không biết có phải do góc chụp hay không mà chỉ có thể nhìn gò má của anh, dù thế thôi cũng đủ để thấy được đây là trai đẹp hàng thật giá thật.

Cư dân mạng đang ngốc nghếch ăn dưa đầy thích thú.

[Chua quá chua, đây mới chính là bạch phú mỹ trong truyền thuyết đấy.]

[Bên ngoài xinh đẹp bên trong lắm tiền, lại còn có bằng tiến sĩ của Harvard, hôm nay chụy chính là một quả chanh!]

[Cô gái này là ai thế? Đi sợt baidu tìm hiểu cái đã.]

[Nương nương về rồi đây!! Mẹ kíp, đây gọi là sinh ra từ vạch đích à!]

[Đường Cam Du – con gái duy nhất của phó chủ tịch tập đoàn Đường thị, là thành viên trẻ nhất trong ban giám đốc của tập đoàn, học tiến sĩ ngành quản lý của Đại học Harvard, là thiên tài trong giới học thuật, ngoài ra cô còn là em họ của ảnh đế Đường Cam Lan đồng thời anh chính là CEO của tập đoàn Đường thị.]

[Ôi vãi lít, kiếp trước gia phả nhà đó cứu cả hệ ngân hà à? Giá trị nhan sắc của cả nhà đó đáng sợ quá đi hu hu hu!]

[Chua lòe chua loẹt chua kinh khủng]

[Bạn trai cô ấy là ai nhỉ? Đừng bảo là ảnh đế hay idol nào đó nhé?]

[Chua chua chua chua quá đi mất!!]

Lạc Tòng Tâm đọc bình luận mà cảm thấy tim mình cũng đong đầy một bình nước cốt chanh.

Trên thế giới này sẽ luôn có những người như vậy, mãi mãi đứng trên đỉnh của đời người, đẹp đẽ chói mắt, còn người bình thường thì dùng cả đời cũng chẳng thể chạm vào một góc của bọn họ.

Ví như Đường Cam Du.

Ví như Đường Cam Lan.

Hay ví như – Đinh Bộ Trực.

Lạc Tòng Tâm thoát weibo, mở app Meituan-Dianping (*) xem đồ ăn rồi ngước mắt nhìn ra cửa sổ, đợi qua hai trạm xe buýt rồi mới xuống xe, đi đến khu ăn vặt ở chợ đêm Xuân Thành.

(*) Meituan-Dianping là một trong những phần mềm giao hàng trực tuyến lớn nhất thế giới, có hơn 290 triệu người dùng hàng tháng và hơn 600 triệu tài khoản hoạt động tính đến tháng 4 năm 2018.

Người đứng trên đỉnh cao của nhân sinh thì chỉ cần hấp thụ tinh túy của mặt trăng và mặt trời là có thể hóa thành tiên rồi, nhưng bực nỗi người trần mắt thịt như cô đây thì phải lấp đầy cái bụng đã rồi hẵng nói chuyện tương lai.

*

Một bữa cơm thịnh soạn đầy ắp thức ăn đủ để người ta thấy vui vẻ.

Lạc Tòng Tâm ợ một cái, vỗ vỗ cái bụng đang nhô lên vì no của mình rồi chậm rãi bước đi trên vỉa hè.

Trên quảng trường, các bà các bác đang nhảy múa vô cùng sung sức với thần thái đỉnh cao, khác hẳn đám cá mặn chậm chạp uể oải ngoài xã hội.

Lạc Tòng Tâm đứng bên cạnh nhìn các bác nhảy hai bài, buộc phải thừa nhận rằng, đợi đến khi cô già rồi thì cái quảng trường để hội người cao tuổi học nhảy như này cũng chẳng còn.

Tiến về phía trước đã là bãi đỗ xe Bạch Tháp.

Lạc Tòng Tâm cảm thấy mình như bị sang chấn tâm lý sau ngày hôm nay nên cô cứ luôn cảm giác có người đang đi theo mình, vì vậy mà bước chân cô cũng dồn dập hơn.

Phút chốc, Lạc Tòng Tâm xác định được rồi, cô đã nghe thấy tiếng bước chân theo sát lưng mình, hơn nữa còn tận hai người!

Lạc Tòng Tâm dừng bước, cắn răng, nhanh chóng xoay người:

“Rốt cuộc đã xong chưa vậy?!! Hai người bị… Hả?

Đúng là có hai người đứng sau lưng cô thật, một người thì đã trong dự liệu của cô, còn người khác thì không.

Ấy là Bách Dương và Lý Tinh Tinh.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Cái mẹ gì thế này?!

*

Phiên ngoại:

Đinh Bộ Trực đứng trong phòng vệ sinh, ngẩng đầu nhìn thẳng lên ba cái quần lót đang được treo trên dây phơi.

Dây phơi được chăng rất thấp nên anh vừa đi tới đã chạm luôn vào trán anh.

Đinh Bộ Trực rùng mình sợ hãi một lúc lâu, đến khi tỉnh táo lại thì không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà giơ tay ra, nhẹ nhàng miết lên quần lót.

Khô cong.

Mềm mại…

Đinh Bộ Trực bỗng nhiên xoay người, thấy được bản thân mình trong gương.

Mặt anh đỏ bừng, hai tai như bị biến thành màu đỏ tím.

“Đinh tổng, anh đã xong chưa?” Ngoài cửa vang lên giọng nói của cô.

Đinh Bộ Trực hốt hoảng mở vòi nước, hất nước lạnh lên mặt mình.

Sắc mặt người trong gương đã trở lại bình thường, nhưng còn hai bên tai…

Ánh đèn mờ ảo thế nào chắc cô không thấy được đâu…

Đinh Bộ Trực sửa lại cổ áo, cố gắng trấn an bản thân mình rồi đẩy cửa bước ra.