Buổi sáng đầu tiên sau ngày đại hôn, Đại tổng quản Phương Tề vội vã chạy đến trước chính viện của Vương phi.

*Trước cửa Hạ hoa viện*

“Tiểu Lệ, Vương phi đâu, Vương phi đã tỉnh chưa?”

Tiểu Lệ vội vàng đáp: “Bẩm Đại tổng quản, Vương phi vẫn chưa tỉnh ạ”

“Nhanh nhanh vào đánh thức Vương phi đi, hôm nay phải vào cung thỉnh an Thái Hậu và Hoàng thượng.

Sắp trễ giờ lành rồi.”

Tiểu Lệ ù ù cạc cạc, nghe vậy cũng hoảng sợ; gõ cửa phòng:

“Vương phi, Vương phi người đã tỉnh chưa ạ? Nô tỳ xin phép đi vào ạ.”

Khi bước vào, Tiểu Lệ đã thấy Điềm Tư Tư đang chải đầu.

Cô hầu hạ tiểu thư rửa mặt, thay quần áo rồi báo cáo những gì Phương Tề đã nói.

Bởi vì ngủ không đủ nên Điềm Tư Tư đang cảm thấy vô cùng đau đầu.

Cô day day thái dương nhưng vẫn không giảm bớt, đành nói với Tiểu Lệ:

“Tiểu Lệ, bổn tiểu thư đau đầu quá, ngươi xoa cho ta một lát.”

“Tiểu thư, người không lo lắng sao? Lát nữa phải thỉnh an Thái Hậu rồi.

Bây giờ không đi sẽ trễ đấy ạ.”

“Không sao đâu.” Cô nhoẻn miệng cười, nhìn chăm chú nhan sắc trong gương, quả thực mỗi sáng nhìn mỹ nhân rất là bổ ích cho sức khỏe đấy, cô giải thích cho Tiểu Lệ.

“Thái Hậu Hàn Ninh vốn không coi trọng Bình Nhạc Vương, bây giờ ta càng tỏ vẻ vụng về chểnh mảng, không tiền đồ gì càng khiến bà ta hài lòng thôi.”

Điềm Tư Tư cầm than kẻ mày, chăm chú kẻ kẻ.

Ở hiện đại hay về thế giới này cô vẫn không có năng khiếu lĩnh vực này, thật chán làm sao.

“Lệch rồi, Tiểu Lệ, vẽ lại cho ta đi.

Ngươi nói với Đại Tráng, nếu người của Vương phủ đến thì cứ nói thế này.”

Phương Tề chờ mãi mà không thấy Vương phi cũng lo sốt vó.

Lúc này, Bình Nhạc Vương cũng đã đến chỉnh sảnh.

“Bái kiến Vương gia.”

Triệu Bình nhìn chung quanh, hắn ta tưởng mình đến trễ rồi thế mà Vương phi chưa gặp mặt lại chả thấy đâu.

“Đại tổng quản, Vương phi đâu?”

Phương Tề lo lắng, mồ hôi túa ra đáp:

“Bẩm Vương gia, Vương phi vẫn chưa tới.

Nhưng lão nô đã cho người đi gọi rồi ạ.”

Hay lắm, thân là nữ tử có chồng, ngày đầu về nhà chồng đã khiến phu quân phải chờ; còn ra thể thống gì nữa.

Triệu Bình tức giận ngồi phịch xuống ghế, rõ ràng cô ta không để Bình Nhạc Vương gia vào trong mắt rồi.

“Người đâu, rót trà cho Vương gia.”

Đúng là Điềm Tư Tư không để Triệu Bình vào mắt thật, lúc này cô vẫn còn đang chăm chú trang điểm.

Về cổ đại rồi cô mới phát hiện, đồ trang điểm ở đây mới tuyệt diệu làm sao, hoàn toàn từ nguyên liệu thiên nhiên nhưng giữ hương và màu lâu cực kì.

Lúc này, người Phương Tề phái đến bị Đại Tráng ngăn ở cửa viện.

“Bẩm cô cô, xin người đợi thêm chút nữa.

Vợ của nô tài đã nói, Vương phi đã tỉnh dậy, đang trang điểm sửa soạn chỉn chu để thỉnh an Thái Hậu.”

“Tên gia đinh hỗn xược kia, ở đây làm gì tới lượt ngươi lên tiếng, Vương gia đang ngồi ở tiền sảnh đợi Vương phi đó.

Ngươi còn không mau cho ta vào giục Vương phi.”

“Thưa cô cô, như vậy không được.

Tiểu Lệ đã nói ngày hôm qua..hôm qua ….

Vương gia chưa bước vào Hạ Hoa viện.

Bây giờ, không một ai được bước vào trong đâu.”

Theo phong tục nơi đây, viện của chính phu nhân ngày đầu tiên sau khi bái đường thì trượng phu phải bước qua cửa đầu tiên rồi người khác mới được vào (trừ nha hoàn thiếp thân); chính là ngụ ý giữ gìn trinh tiết của nữ nhân.

Ngày hôm qua, vì Bình Nhạc Vương không qua đêm ở Hạ Hoa Viện nên bây giờ trong viện chỉ có 2 người là Điềm Tư Tư và Tiểu Lệ.

Những nha hoàn hồi môn và gia đinh đi theo Điềm Tư Tư từ Điềm Phủ thì được sắp xếp ở một viện bên cạnh.

Ngay cả Phương Tề lúc sáng cũng không dám bước vào, chỉ có thể đứng trước cửa thôi.

Đại Tráng nhún vai tỏ vẻ bản thân cũng bất lực không làm gì được.

Cô cô tức không nói nên lời, nhưng cũng không thể xông vào đó; đành đi qua đi lại trước cửa viện.

Bình Nhạc Vương Triệu Bình nghe lời truyền tin thì tức giận suýt nữa phun cả trà ra, vậy tính ra hắn tự bê đá đập chân mình à.

Chỉnh trang chán chê, khoảng hơn hai khắc sau (một khắc bằng 15 phút), Điềm Tư Tư mới điềm tĩnh bước ra khỏi cửa viện.

Cô chỉ kịp liếc mắt nhìn nhìn về phía đám đông thì đã nghe tiếng nói chanh chua của vị Cô cô lúc nãy chỉ trích:

“Vương phi, sao bây giờ người mới ra, người có biết nếu để trễ giờ lành thỉnh an Thái Hậu thì người chịu tội sẽ là Vương gia hay không? Người thân là phu nhân mà quả thực quá không hiểu chuyện, không biết ở Điềm phủ có được quản giáo hay không; sang Vương phủ rồi người vẫn nên thu liễm lại, nô tỳ sẽ xin Phương tổng quản phân phó ma ma dạy người lễ nghi.”

Điềm Tư Tư liếc mắt nhìn bà ta, ngữ điệu chanh chua tự tin, có vẻ đã ở trong phủ lâu lắm rồi, mới có đc cái tự tin như thế chứ.

“Cô Cô tên gì thế? Đã vào phủ bao lâu rồi?”

“Bẩm Vương phi, người gọi nô tỳ là Thạc Cô Cô là được rồi.

Nô tỳ vào phủ ngót nghét 10 năm rồi...Nhưng mà bây giờ người nên….”

Không chờ Thạc cô cô nói hết, Điềm Tư Tư đã ngắt lời:

“Tốt a.

Tiểu Lệ thưởng cho Thạc Cô Cô đây 10 cái tát đi.

Để Thạc cô cô đây ôn lại chút gia quy Vương phủ.”

Thạc Cô Cô hết sức ngạc nhiên, sau đó là tức giận: “Vương phi người đừng vô lý như vậy, người dám….

Ta là người làm lâu năm của Vương phủ.

Ngươi ……”

Đại Tráng giữ chặt Thạc Cô Cô; Tiểu Lệ vung tay tát thật mạnh mười cái.

Dù gì trước kia Tiểu Lệ cũng là dân làm ruộng nên sức lực vẫn lớn.

Thạc cô cô kêu như heo chọc tiết; đám nha hoàn bên cạnh cũng hét lên, run như cầy sấy.

Chờ Thạc cô cô “nhận thưởng” xong, lại phun ra một ngụm máu.

Lúc này Điềm Tư Tư mới dạy dỗ:

“Thạc Cô cô, ngươi nhớ lấy.

Dù người có vào phủ 10 năm hay 20 năm thì ngươi vẫn là nô tỳ mà ta là chủ tử.

Ta đến muộn, Vương gia, Thái Hậu chưa nói gì thì ngươi lấy tư cách gì dạy dỗ ta.

Nhớ lấy, gia giáo của Điềm Tư Tư ta chưa tới lượt các ngươi nói này nọ.

Nay ta chỉ dạy dỗ nhẹ nhàng vậy thôi; đừng tái phạm nếu không ngươi sẽ không chịu được hậu quả đâu.

Hiểu chưa?”

Điềm Tư Tư kéo dài câu cuối, Thạc Cô cô lúc này đã sợ hãi đến tột độ, miệng đầy máu, cùng với đám nha hoàn quỳ lạy dập đầu:

“Nô tỳ hiểu rõ, nô tỳ biết lỗi, xin Vương phi tha mạng, tha mạng cho nô tỳ.”

“Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.

Ta phải cùng với Vương gia vào cung thỉnh an Thái Hậu đây.

Tại các người má mất thời gian quá.”

Lúc Điềm Tư Tư ra tới chỉnh sảnh thì đã thấy vị phu lang của mình đang đen mặt ngồi đó:

“Thần thiếp tham kiến Vương gia.”

Triệu Bình chăm chú nhìn Vương phi của mình, nữ nhân trước mặt dù không có vẻ đẹp sắc sảo như Mạn Doanh Doanh nhưng nhìn rất thanh lịch, ánh mắt phượng thu hút người đối diện.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng như một hiền thê gương mẫu.

Nếu không nghe Tiêu Đắc báo lại lúc nãy cô ta tát nô tỳ 10 cái thì chắc anh cũng tưởng cô ta hiền lành dễ bắt nạt như vẻ ngoài.

Triệu Bình tỏ vẻ ngả ngớn, ánh mắt ghét bỏ xoi xét nhìn Điềm Tư Tư khiến cô ta buồn nôn.

“Thân là Vương phi mà sáng nay nàng lại thức dậy muộn như thế, suýt nữa thì trễ giờ lành thỉnh an Thái Hậu.

Nàng biết tội chưa.”

Điềm Tư Tư cười lạnh, muốn xử tội ta, không dễ thế đâu.

Cô rơm rớm nước mắt:

“Vương gia, xin người hiểu cho.

Đêm hôm qua thần thiếp chờ người đến rạng sáng, nhớ nhung khôn nguôi.

Trong phòng lạnh lẽo, không có than hồng sưởi ấm nên không thể chợp mắt được.

Người hãy hiểu cho thần thiếp đi mà.”

Ha, tin được không, một nữ tử lại tự nhiên nói chuyện khuê mật như thế trước nhiều người như vậy, đúng là không biết xấu hổ.

Tiêu Đắc và Phương Tề mặt đỏ bừng, ánh mắt lén lút liếc qua Triệu Bình.

Triệu Bình tức giận, hắn ta nghe ra ý cô ta đang chửi xéo mình lạnh nhạt cô ả, lại không tiện xử phạt.

Hắn “hừ” một tiếng, phất tay áo ra xe ngựa chuẩn bị vào hoàng cung.

Điềm Tư Tư đi phía sau, lấy khăn tay chấm nước mắt, nở nụ cười như có như không..