1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác

Chương 50: TG2 "Cải trắng không tin."(26)

Trước khi đánh nhau với nữ nhân Tinh Kiều, a tỷ của hắn cơ thể đã sắp khôi phục khoẻ mạnh, tính cách của tỷ tỷ hắn như thế nào làm sao hắn không rõ, tỷ tỷ hắn luôn yêu bản thân đặt biệt để ý dung mạo cần gì bày trò huỷ hoại bản thân, mà nữ nhân này hắn bắt đầu đã rộng lượng tha cho nàng không nghĩ tính toán, nhưng nàng lại không biết điều hết lần này tới lần khác nhảy nhót tới đường ranh giới của hắn, bây giờ nàng không biết nhận sai còn ngông nghênh phủ nhận sự tình lại càng khiến hắn nhận định là nàng giở trò, dám làm không dám nhận.

"Thật là ngu muội" Tân Mai ha ha cười nhìn hắn.

Thương Dương bước gần chỉa kiếm vào ngực nữ nhân đang nở nụ cười chói mắt kia: "Ngươi thích cười như vậy?" hắn thần sắc đều không biến hoá chỉ là ngữ khí tựa hồ âm u đi rất nhiều.

"Ngươi không tin ta? thật sự muốn giết ta vì nàng?" Tân Mai không hiểu sao càng nhìn hắn như vậy ngực càng buồn bã khó hiểu.

Đối diện đôi mắt tựa hồ thân thiết rồi lại xa cách làm Thương Dương hơi thất thần.

"Được, Ta giải cho a tỷ của ngươi." Tân Mai ngón tay nắm lấy cốt kiếm, đầu ngón tay trượt thẳng vuốt trên mặt kiếm sắc bén di chuyển dần đến tay người cầm kiếm. Nàng nắm lấy tay hắn hạ xuống: "Dùng kiếm phải cẩn thận, nếu không chẳng những thương tổn người khác còn sẽ đả thương tới mình."

Tân Mai thu hồi ngón tay, đi đến nhìn nữ nhân thoi thóp nằm trên mặt đất. Ngồi xổm thân mình lấy ra một lọ thuốc từ trong không gian.

Thương Dương không ngăn cản quan sát theo từng động tác của Tân Mai. Hắn nói: "Ngươi nếu dám tiếp tục lừa ta hại a tỷ, ngươi sẽ chết ở chỗ này."

Tân Mai nghe hắn lời nói uy lực đầy cảnh cáo, nàng không lên tiếng đáp lời, mím môi cầm thuốc nhẹ nhàng nâng cằm rót vào họng “A Kiều”.

“Aaaaaaa!" tê tâm liệt phế thật lớn tiếng kêu gào vang dội làm người nghe khủng hoảng điếc tai.

Tân Mai đứng lên nhanh chóng lui về sau.

"Ngươi, Tinh Kiều...ngươi dám... áaaaaa!" nàng ta nằm trên đất giãy dụa, thân thể mau chóng hư thối rách nát, máu rỉ ra rách từng mảnh thịt, cả người căng phồng giống như sắp nổ tung, nàng ta đưa mắt cầu cứu với Thương Dương gấp gáp gào lên. "Cứu ..... Tỷ...." đứt quảng tiếng kêu thống khổ như bị thọc tiết heo.

Nàng thân thể be bét nhày nhụa như quỷ cốt bị phân huỷ, đau đớn kiệt lực kêu lên như là lần cuối làm ra giãy giũa.

Thương Dương sốt ruột còn chưa kịp phản ứng, thời gian trong cái chớp mắt đã cứng đờ người trơ mắt nhìn a tỷ của hắn, căng một tiếng “phành” cả cơ thể như quả bóng nổ tung toé.

Máu tươi bắn văng khắp nơi.

Lão Cẩu xem mà muốn khóc thét, tình huống này bất cứ người nào chứng kiến khả năng đều doạ rơi mật sợ run run.

Tân Mai ném cây dù thay cô chắn máu. Im lặng di dời tầm mắt đến chỗ Thương Dương.

Hắn khắp người đều là bị máu tươi như phun sương, mưa phùng sái lên trên trên bạch y. Gương mặt giờ phút này nhìn không ra tâm tình.

Tân Mai lòng run run, muốn giết “A Kiều” giả kia là sự thật, nhưng nàng không ngờ “A Kiều” trên người ma khí nặng như vậy, dùng nước thuốc từng đoạt của bọn nữ lưu manh, nắp chai đề 'Thanh lộc thánh thuỷ' nghe như cái thứ tốt lại cộng hưởng phát sinh ra phản ứng hoá học chết banh xác như vậy.

Thương Dương giận tới đỏ mắt sâu thẳm ánh mắt một cổ lửa giận bốc lên: "Tinh! Kiều!"

Tân Mai hốt hoảng nhìn hắn bất chợt xuất hiện trước mặt mình, ánh mắt như quái vật tới đòi mạng, không dung chứa một tia cảm tình chỉ có thù hận.

Nàng giết tỷ tỷ hắn, còn giết người thân của hắn ở ngay trước mặt hắn một cách tàn nhẫn thê thảm.

Hành vi của nàng từng cọc từng cọc đều làm người giận sôi.

Tay hắn bắt lấy thanh kiếm lao thẳng mũi kiếm vào nàng.

Tân Mai nhấp môi, tư vị trong lòng hỗn tạp, nàng nói không nên lời giải thích, hoặc là nói hắn sẽ không tin nàng.

"Chàng muốn báo thù? Giết ta?" Tân Mai có chút vô thố, nàng không biết làm sao bây giờ, vì cớ gì nhảy ra cớ sự đến nông nổi này, mối quan hệ Thương Dương và nàng càng đi càng sắp đoạn tuyệt không thể cứu vãn. "Thực xin lỗi..."

Tân Mai giọng nói càng thấp càng thấp: "Xin lỗi." ta không nên đẩy chàng đến con đường bất phân thực giả này.

"Ha." gương mặt đẹp của Thương Dương phủ lên một chút bi thương, từng dấu chấm nhỏ chất lỏng màu đỏ đầy khắp có chút doạ người nhưng chúng nó ở trên tuấn mỹ mặt kia lại tăng lên mỹ cảm tuyệt diễm lãnh khốc trên người thiếu niên này. "Xin lỗi thì a tỷ sẽ sống lại ư? Xin lỗi ta.? Cô giết tỷ ta phải tự mình gánh lấy hậu quả." hắn ngữ khí âm trầm càng nghe càng có điểm đáng sợ. Kiếm ở ngực cô ấn mạnh một chút.

"Nếu chàng muốn trả thù. Lần này coi như trả lại cho chàng ân tình đã cứu mạng ta." nói Tân Mai tránh cũng không tránh mũi kiếm cứ thế nhẹ nhàng tiến lên một bước.

Sắc bén mũi kiếm một chút một chút chống lên ngực. cô tiến lên một chút kiếm cắm vào càng sâu, một đoạn kiếm đâm sâu vào ngực.

Máu tươi rò rỉ bắn ra bên ngoài, thanh hàn băng kiếm rét lạnh cực kỳ thế mà ghim ở ngực lại không đau chút nào, nàng cánh môi khẽ xốc nhoẻn miệng cười.

Thương Dương đôi mắt đen nhánh như mặt hồ bằng phẵng từ trước giờ lần đầu tiên gợn sóng, hắn sửng sốt thân thể cứng đờ lui về sau vài bước kiếm trong tay nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể cô.

"Thương Dương chàng làm ta quá thất vọng." Tân Mai trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt ngữ điệu chỉ như tiền bối đối hậu bối dạy dỗ không có tự giác của kẻ tội đồ cá trên thớt, mà giống kẻ ngoài cuộc: "Đối kẻ thù tính toán nhân từ nương tay? Ta chỉ cho chàng cơ hội giết ta một lần, nếu ta không chết sau này chàng muốn báo thù càng khó."

Xem hắn cứng đờ ngơ ngẩn buông tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, Tân Mai cười xoa lòng ngực lại làm miệng vết thương kia đổ ra càng nhiều máu. "Ta có việc vẫn là chưa nói ra, a tỷ của chàng kỳ thực không phải nàng ta."

Nàng nhìn hắn như chết lặng, đứng yên như một pho tượng, mắt cũng không chớp trân trân nhìn nàng.

Không khí trầm mặc thật lâu. Hai người chỉ đơn thuần nhìn nhau, đáy mắt hắn sát ý hận ý như là đang lui tán thay vào đó một thứ gì đó đang lên men.

Xác định Thương Dương không tính động thủ nữa, nàng mới chậm rãi xoay người.

Tân Mai máu vẫn luôn chảy xuôi ra bên ngoài chính mình cũng không mấy để tâm, lui từng bước nhấc chân bước nhanh muốn mau chóng rời đi khỏi tầm mắt hắn.

Tân Mai bất chấp ngự khí đi mỗi lúc một xa đến khi trên cao nhìn thấy địa phương cô ở, thân hình cô quơ quơ thất tha thất thểu rơi xuống đất. Bàn tay chống lấy nhánh cây ven đường, khó khăn thở dốc.

Không xa lắm sắp hồi Thanh Thuỷ Phong rồi. Cô cưỡng chế thân thể đi lên từng bậc thang.

Bước chân phù phiếm in trên nền đá từng tia máu đỏ như bỉ ngạn hoa từng khóm nhỏ giọt tí tách đỏ tươi lạch tạch rơi xuống.

Giờ phút này Tân Mai chỉ thấy lòng ngực đau nhói, không biết đau như nào lại làm cô lý trí trở về, nếu đặt ở trước đây cô sẽ khẳng định co giò bỏ chạy không nghĩ vớ vẩn dây dưa tiếp tục đứng ở chỗ đó làm trò mặc hắn xử quyết. Tu vi Nguyên Anh của cô hiện tại đánh không thắng Thương Dương nhưng không tới nổi dễ dàng bị hắn bắt được khi dễ.

Tân Mai bắt đầu thấy sai lầm khi chơi một trò chơi lại đặt quá nhiều tâm tư khiến tình cảm ăn mòn lý tính.

Còn cách 30 mét nữa là đến nơi rồi.

Tân Mai đầu óc ngày càng choáng váng, đôi mắt nhìn đường dần dần lung lay không rõ, thần trí gần như sắp lâm vào mê mang, chân dần không nghe cô sai sử mà ngã rầm xuống đất.

Trước khi mất đi ý thức Tân Mai có cảm giác bản thân không phải tiếp đất, mà là nằm trong cái ôm ấm áp, vòng tay rắn chắn của một ai đó.

~~~~~~~

Thỉnh mọi người không cần nản chí TG1 mỗi chương 2-3k lượng từ nhưng từ TG2 tất cả chương về sau chỉ 1k mấy chữ, đọc sẽ mau hết!!!